Chương 25
Nghe nói Draco không muốn nói chuyện với Harry cho đến khi hắn rời khỏi bệnh xá, tôi nghĩ điều này có liên quan nhiều đến việc nhà Gryffindor thắng Quidditch.
Vào buổi tối, lại có thêm nạn nhân hóa đá, lần này là cậu bé nhà Gryffindor, may mà còn sống. Khi tôi và Hannah nhìn thấy nó đã vô cùng sợ hãi.
Cậu bé tên Colin, nó vẫn đang giơ máy ảnh lên, như đang chụp thứ gì đó.
Điều khiến mọi người hoảng sợ là cậu bé là một Muggleborn.
Tôi cũng hoảng hốt lắm chứ có lẽ nào tôi cũng là một Muggleborn, ai biết được loại cốt truyện lạc điệu này có khiến tôi hóa đá một lần không!
Khi Harry có thể ra khỏi giường và đi lại xung quanh, một ngày nọ, họ chặn tôi lại trên đường đến lớp.
"Mấy đứa tính làm gì vậy, tôi có lớp Độc Dược nha!" Tôi ngạc nhiên nhìn ba tên có vẻ như không có ý gì tốt này.
"Là như thế này. Harry cảm thấy chuyện trong Phòng chứa bí mật có thể liên quan đến Malfoy, bồ ấy muốn hỏi Malfoy có biết những chuyện này hay không." Ron cau mày giải thích cho tôi.
"Có lẽ Lucius Malfoy đã thả con quái vật trong Phòng chứa Bí mật 50 năm trước, bây giờ Draco Malfoy lại đến đây để dọn dẹp trường học!" Ron trông đầy phẫn nộ, bởi vì mối quan hệ với Draco ngay từ đầu đã không tốt .
"Im đi, Ron!" Tôi ngạc nhiên là Hermione bảo Ron im đi trước cả tôi.
"Nếu Draco Malfoy là người thừa kế Phòng chứa Bí mật, hắn sẽ để con quái vật đó hóa đá cậu trước!" Hermione chống nạnh dạy Ron.
"Tôi đồng ý với ý kiến của cô Granger." Một giọng nói kiên định vang lên sau lưng chúng tôi.
Chúng tôi thẫn thờ nhìn giáo sư Snape đứng đằng sau với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tôi đề nghị cậu nên hỏi trực tiếp ông Draco Malfoy." Giáo sư hếch cằm, liếc nhìn Harry một lúc rồi quay lại nhìn tôi ---
"Trò Ruth, trò có nhớ lớp mình sẽ học không?"
Ta há mồm ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi theo giáo sư Snape rời đi, quay đầu nháy mắt với Harry đám người, ra hiệu bọn hắn tự cầu phúc đi.
Chiều nay có lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, và mỗi người chúng tôi đều nhận được lời mời từ Lockhart - người tổ chức câu lạc bộ đấu tay đôi, nghe có vẻ rất thú vị.
Khi chúng tôi bước đến lớp học của Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chúng tôi thấy một chiếc bàn lớn ở giữa, Lockhart đang giới thiệu trợ lý của mình với mọi người ---
"Giáo sư Snape!" Chúng tôi nhìn thấy giáo sư Snape rất ít khi mặc chiếc áo choàng lớn hình con dơi của mình, ông ấy chỉ mặc một chiếc áo choàng phù thủy màu đen, trông rất anh hùng trong mắt tôi.
Lockhart nói tiếp: "Thầy Snape đã ân cần đồng ý cùng ta biểu diễn, các bạn trẻ yên tâm!"
Ông ta nở một nụ cười hở tám cái răng tự cho là siêu đẹp trai: "Sau khi biểu diễn xong, tôi sẽ trả lại Giáo sư Độc dược nguyên vẹn cho các trò, đừng sợ!"
Giáo sư Snape đã đứng trên sân khấu, bọn họ tiến đến gần nhau, rút đũa phép ra hiệu cho nhau, sau đó vẫy đũa phép xuống, cúi đầu xoay người đi 5 bước, Lockhart làm ra vẻ hào nhoáng, giơ đũa phép lên hướng về phía giáo sư Snape-
"một hai ba... ..."
"Expelliarmus!"
Cây đũa phép của giáo sư Snape tỏa ra một màn ánh sáng ma thuật khổng lồ, Lockhart bất ngờ bị đánh bay xa vài mét, mọi người phá lên cười.
"Vừa rồi giáo sư Snape đẹp trai quá!" Tôi thì thầm với Hannah.
Hannah giận dữ nhìn tôi: "Sao em có thể hả hê được!"
Tôi gần như quên mất cô ấy là fan của Lockhart...
Sau khi đứng dậy chuẩn bị, Lockhart mời hai học sinh lên biểu diễn, ông ta chọn Weasley và Harry.
Tuy nhiên, Giáo sư Snape đã đề xuất một sự thay thế bằng cây đũa phép của Weasley và tôi nghe thấy ông ấy hét lên: "Malfoy!"
Ồ, điều đó không đúng.
Cậu bé tóc bạch kim đã đứng trên sân khấu, cậu và Potter đứng đối diện nhau, sau cùng một nghi lễ cúi chào, cả hai đã lao vào tấn công.
"Rictusempra!" (Hô biến, hô hố, hồ hồ cười)
"Tarantallegra!" (Lóc cóc mòng mòng, lóc cóc quay vòng vòng)
"Lời nguyền khóa chân!"
"Serpemsprtia!" (Mãng xà tấn công)
Trên thực tế, đây là những đòn tấn công không đáng kể và cả hai đều có thể đối phó sau khi bị trúng đòn, nhưng cuối cùng thì Draco vẫn thi triển Serpemsprtia.
Một con rắn lớn xuất hiện trên sân khấu, rít lên một tiếng trườn về phía Harry, học sinh hai bên không tự chủ được lùi lại. Nhưng con rắn há to miệng và nhe nanh về phía một Hufflepuff.
Vào thời điểm quan trọng, Harry đi về phía con rắn, ý định ban đầu của cậu ấy có lẽ là cứu Hufflepuff, nhưng giọng nói của cậu khiến chúng tôi sợ hãi.
Đó là một âm thanh như cào vào cổ, lạnh và chói tai, rít lên, như thể khuyến khích con rắn làm điều xấu. Điều đáng sợ là con rắn dường như đã hiểu ra, quay lại nhìn Harry và ngậm cái miệng đáng sợ của nó lại.
Thầy Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái, và con mắt rắn biến mất trong một làn khói đen nhạt.
Harry bừng tỉnh, chỉ để thấy mọi người đang nhìn cậu với vẻ kinh hoàng không thể giải thích được, bao gồm cả Ron và Hermione.
"Mày đang làm cái quái gì thế hả?!" Hufflepuff kinh hoàng nguyền rủa Harry.
Điều này làm cho Harry bất đắc dĩ nhìn chung quanh, lại phát hiện mình tựa hồ bị cô lập, ngay cả chính cậu cũng ý thức được có điểm không đúng.
Harry có thể nói Xà ngữ, mặc dù tôi biết điều đó, tôi vẫn sợ cậu ấy.
Khi chúng tôi đang ăn tối ở sảnh, Draco từ phía bàn dài Slytherin đến trước mặt tôi và nói: "Tránh xa Potter và những người khác ra."
"Cái gì?" Tôi không thể tin được hắn đã nói thế.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Draco và đôi mắt xanh xám xuyên thấu ấy đang nhìn chằm chằm tôi, nó làm tôi nhớ đến lần ở Hẻm Xéo, như thể tôi đã trở thành một tên trộm.
"Có lẽ Potter là người thừa kế Phòng chứa bí mật. Tôi đã hỏi cha tôi, ông ấy nói rằng Phòng chứa bí mật đã được mở ra từ nhiều năm trước và chỉ có người thừa kế của Slytherin mới có thể." Draco kéo tôi lại, mái tóc vàng bạch kim có chút rối, rũ xuống trước mắt, chứng tỏ vị thiếu gia này có một vẻ đẹp phóng khoáng.
"Không thể là Harry được." Tôi cố thuyết phục Draco.
"Cậu ấy có thể nói Xà ngữ, và Salazar Slytherin cũng nói được Xà ngữ!" Draco đột nhiên siết chặt vai tôi, nói với tôi gần như nghiến răng, "Nếu nó là người thừa kế Phòng chứa Bí mật thì sao?"
"Nó sẽ giết Máu Bùn! Hắn có thể giết cậu, Eve!" Tôi chưa bao giờ thấy vị thiếu gia này mất bình tĩnh như thế. "Cậu phải nghe tôi!"
Tôi thấy bao nhiêu lời giải thích và bào chữa bây giờ đều là vô dụng, dưới cái nhìn đau đáu khiến tôi hoảng sợ của Draco, tôi chỉ có thể khẽ gật đầu. Trong bữa tối tâm trạng và tội lỗi này, tôi thậm chí còn không dám nhìn lên chiếc bàn dài của nhà Gryffindor, dùng đầu ngón chân tôi cũng có thể tưởng tượng ra cách mọi người nhìn Harry.
Loại ánh mắt như nhìn sâu bọ, phân chuột và sợ hắn sẽ làm điều ác ---
Giống như những cư dân London trước đây nhìn chúng tôi trên phố.
Đêm nay khác thường đến nỗi tôi không thể ngủ được. Trải nghiệm thực tế và xem phim quả thực là hai khái niệm khác nhau, khi mọi người xung quanh im lặng, tất cả những gì họ có thể nhìn thấy chỉ là một người sống hóa đá và một con ma hóa đá.
Bầu không khí buồn bã gần như nghẹt thở, một số tân sinh viên Hufflepuff đã co rúm người lại.
Một ví dụ về việc bị hóa đá lần thứ ba.
Tin đồn luôn lan truyền nhanh chóng, chẳng bao lâu sau tất cả chúng tôi đều biết sự thật rằng Harry lại được tìm thấy tại hiện trường, các giáo sư không thể ngăn được sự hoảng loạn ở Hogwarts, nhóm Hufflepuff đang thảo luận trong phòng sinh hoạt chung về việc họ có nên nghỉ phép về nhà hay không.
Những ngày này, đại sảnh đang cố gắng hết sức để làm chúng tôi thích thú, đôi khi gợi lên những bông tuyết kỳ diệu rơi trên đầu chúng tôi, đôi khi là bầu trời đầy sao huyền diệu, đôi khi tạo ra một vệt sao băng.
Phải nói rằng khi nhìn thấy những thứ này khi đang ăn, tôi ngạc nhiên đến mức đau bụng.
Chỗ ngồi của Harry cách xa hầu hết các Gryffindor, như để tránh điều gì đó, hoặc để tránh sự nghi ngờ, ngay cả nhà tốt bụng như Hufflepuff cũng không muốn đến gần Harry, phải không?
Sau bữa tối, tâm trạng tôi vẫn không tốt lên, vì gần đây tôi luôn tránh mặt tụi Harry, điều này khiến tôi cảm thấy rất dằn vặt, nhưng mặt khác, tôi lại rất sợ bị liên lụy.
Có ai đó vỗ nhẹ vào lưng tôi, khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng đó là bộ ba, tôi không cảm thấy sợ hãi, mà là một loại nhẹ nhõm.
Hermione gọi tôi đến phòng tắm nữ trên tầng hai, tôi nhìn lại và chuẩn bị nói với họ những gì tôi đang nghĩ gần đây, một thứ sáng bóng lấp đầy tầm nhìn, tôi cảm thấy cơ thể mình rơi xuống đất, và ý thức chết tiệt của tôi vẫn còn rõ ràng!
"Cuối cùng cũng xong!" Đây là giọng của Hermione.
"Đặt Hannah ở đâu?" Harry dường như đang kéo thứ gì đó lại gần đây.
"Đặt Hannah và Eve lại gần nhau!"
Họ thậm chí còn bắt được Hannah! Không! Đừng cởi áo choàng của tôi! Hermione, chúng ta xong rồi!!!
Tôi thấy mình bị cuốn vào cốt truyện, giờ Harry và Ron uống Thuốc Đa Dịch có dính tóc của tôi và Hannah, họ trở thành chúng tôi, còn Hermione sẽ ở lại đây.
"Tớ sợ cậu sẽ làm bất cứ điều gì với Eve nếu cậu ở lại đây!" Hermione vừa nói vừa giúp họ mặc quần áo.
"Đừng chạm vào ngực của Eve!" Hermione hét lên!
Ừ, nó đã phẳng rồi, đừng kích thích nữa...
"Đừng chạm vào mặt Eve..."
"Tôi vẫn không hiểu, tại sao lại là Eve và Hannah?" Tôi nghe thấy giọng của Hannah.
"Bạn không thấy mối liên hệ giữa Malfoy và Eve à?" Hermione trả lời một cách thực tế.
"Mối quan hệ nào?"
"Thật là một lũ ngốc." Hermione chửi rủa và dừng lại.
Nó thực sự khiến tôi có chút bối rối, tại sao lại là tôi và Hannah? Trên môi tôi có vài câu trả lời nhưng tôi xấu hổ nói ra.
Nửa giờ sau, Harry và những người khác quay lại phòng vệ sinh nữ, sau khi đánh thức chúng tôi dậy, Hermione đã kể lại toàn bộ sự việc cho chúng tôi, cô ấy dùng loại thuốc gây mê do anh em nhà Weasley sản xuất lên hai đứa tôi. Và điều đầu tiên tôi nói khi thức dậy là---
"Ai vừa trở thành tôi?"
Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ron.
"Cậu vừa chạm vào ngực và mặt tôi đấy Ron Weasley!"
Tôi giận dữ giơ đũa phép lên!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top