Chương 22: "Draco khác với ba của cậu ấy."
Kỳ nghỉ hè đến rồi, câu hỏi khiến người khác xấu hổ nhất là gì ---
Gần đây bồ có dậy sớm không?
Bồ đã xem lại bài tập về nhà chưa?
Bồ đang làm gì trong kỳ nghỉ hè?
Bài tập về nhà của bồ đã xong chưa?
Hannah và mấy người khác đã hỏi tất cả những câu hỏi này, vì vậy tôi đang tự hỏi bạn bè hữu nghị đến cùng là loại tồn tại kỳ diệu nào trong cuộc sống, hay tôi đã quá già để hiểu thế giới của những thiếu nam thiếu nữ, học thần học bá này rồi.
Kỳ nghỉ trôi qua nhanh chóng trong quá trình nghiên cứu chữ rune cổ này, tôi đã nhận được nhiều lá thư chia buồn từ bọn Hannah. Sự an ủi của bạn bè khiến tôi cảm thấy như mình đã trở lại thời thanh xuân dạt dào. Điều đáng tiếc duy nhất là Harry đã không hồi âm.
Tôi đặc biệt đánh dấu tỷ lệ trên tường bằng thước kẻ ở nhà, và khi tôi không thể giải mã chữ rune và cảm thấy buồn chán, tôi sẽ đo chiều cao của mình--
Cao lên có thể khiến tôi cảm thấy được an ủi.
Cuối cùng khi tôi giải mã câu đầu tiên của chữ rune cổ này, tôi rốt cuộc không nhịn được muốn đánh Ruth, câu này nghe thật giống phong cách của Ruth--
Con thế nhưng đang thực sự phá giải... ...hay con đang thực sự phá giải... ...hay con vẫn còn đang thực sự phá giải... ...dù sao thì đó cũng là ý nghĩa của nó, tôi hơi thắc mắc liệu Ruth có viết cả một đoạn văn nhảm nhí như này chỉ là để chơi tôi hay không!
Ruth làm sao có thể nhẫn tâm đùa giỡn một Hufflepuff tốt bụng, trung thực, ngay thẳng xinh đẹp như thế này được cơ chứ!
Đúng lúc này Boll bay qua cửa sổ và mang cho tôi điểm thi cuối kỳ:
Biến hình là một điểm O (hoàn hảo) ngoài mong đợi.
Thảo dược và Ma dược là một E hơi kỳ diệu (tốt hơn, bất ngờ).
Lịch sử Pháp thuật đã kiểm tra kiến thức của tôi với tư cách là Hufflepuff, và Giáo sư Ma thuật Binns chỉ cho tôi điểm A (đỗ).
Các môn còn lại đều đạt điểm A an ủi, trong khi môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là điểm P viết hoa (dưới trung bình).
Giáo sư Quirrell thực sự là... muốn chết cũng không yên.
Tuy nhiên, danh sách dài những cuốn sách Hogwarts cho học kỳ mới vẫn khiến tôi bị sốc--
"Khóa học tiêu chuẩn về Bùa chú (Cấp độ 2)" Miranda Goshawk
"Làm thế nào để đối phó với Banshees" của Gilderoy Lockhart
"Đi bộ với những kẻ ăn xác chết" Gilderoy Lockhart
"Kỳ nghỉ với phù thủy" Gilderoy Lockhart
"Hành trình cùng người khổng lồ" Gilderoy Lockhart
Hướng dẫn "Chuyến du hành cùng ma cà rồng" Gilderoy Lockhart
"Chuyến du hành cùng người sói" Gilderoy Lockhart
"Ngày chúng ta bên nhau" Gilderoy Lockhart
Tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành nên viết một lá thư cho đám người Hannah, mời họ ngày mai cùng tôi đến Hẻm Xéo mua sách mới, nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra mình không có Gallon trên người, và Ruth thì KHÔNG Ở NHÀ.
Sau đó, tôi lục tung các ngăn kéo và không tìm thấy một đồng Galleon vàng nào! Tôi há to miệng kinh ngạc.
Ngày hôm sau, sau khi đến Hẻm Xéo, tôi cuống cuồng đi bộ đến Ngân hàng Phù thủy Gringotts, lấy ra chiếc túi Galleons duy nhất còn sót lại trong kho của mình, và bước ra khỏi ngân hàng một lần nữa dưới ánh mắt khinh bỉ của con yêu tinh. Gặp Hannah và Ernie trong đám đông, tôi tuyên bố mình giờ đã là giai cấp vô sản.
Hannah đã vui vẻ an ủi tôi: "Nếu bồ sẵn sàng bán cho tôi một vài bó băng đô của bồ, tôi sẽ trả cho bồ một Galleon."
Ai nói Hufflepuff thật thà, họ là những kẻ cháy nhà đi hôi của nhanh nhất.
Chúng tôi đến hiệu sách Phú quý và cơ hàn, có một đám đông rất lớn trước hiệu sách, con hẻm gần như bị chặn ở đây, trong số những người này, tôi tìm thấy một vài cái đầu tóc đỏ, và một cái đầu trông giống như Harry. Tôi không thể không gọi, "Harry?"
Harry quay đầu lại, chen ra khỏi đám đông rồi đi về phía chúng tôi, theo sau là Hermione và những người khác, họ không thay đổi lắm, nhưng dường như đều cao hơn rất nhiều. Tôi rất vui vì lần này tôi cũng bắt kịp trình độ chung của mọi người.
"Xin chào! Hermione, bồ trông thật xinh đẹp!" Tôi chớp mắt với Hermione, nụ cười của cô phù thủy nhỏ trở nên rạng rỡ hơn, nhỏ đã có một phong thái thiếu nữ rồi.
"Harry, thật là cậu sao. Tôi viết thư cho cậu, nhưng không có hồi âm." Hannah nhìn thấy Harry rất là vui vẻ.
"Tớ xin lỗi," Harry giải thích với Hannah.
Ron nói với chúng tôi: "Vừa rồi khi Harry đang sử dụng bột Floo, bồ ấy đã dịch chuyển đến Ngõ Knockturn và gặp Malfoy ở đó, nhưng may mắn thay Hagrid đã đưa cậu ấy ra ngoài."
"Draco?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Không, là Lucius Malfoy, tại cửa hàng của Borgin Burke, hắn buôn bán đồ vật, mà Draco cũng ở đó." Harry thần sắc có chút ủ rũ, tựa hồ còn sống sót sau tai nạn.
" Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã đi ra, phù thủy chỗ đó sẽ làm chuyện xấu." Ernie vỗ vỗ hắn vai.
Trước mắt đột nhiên có một trận náo động, chúng tôi nhìn sang thì thấy một người đàn ông với mái tóc vàng trong bộ áo choàng phù thủy màu xanh độc đáo từ hiệu sách đi ra.
Khi một tờ báo chuẩn bị chụp ảnh hắn thì hắn phát hiện ra Harry và kéo cậu đến bục để mời chụp ảnh cùng.
"Phải không?" Tôi hơi sửng sốt.
"Vâng, đây là thầy Lockhart." Trái tim thiếu nữ của Hermione và Hannah nảy mầm, khiến tôi có chút hoài nghi về cuộc sống.
Harry bước nhanh ra khỏi đám đông, cậu có chút không dám tin nói với chúng tôi: "Có vẻ như người kia là giáo sư mới của chúng ta?"
Tôi gật đầu đồng ý, đồng thời cảm thấy tóc mình bị kéo mạnh vài lần, quay đầu lại thì thấy tên nhóc hư Draco đang nhìn tôi có chút kinh ngạc, một tay nắm lấy bím tóc của tôi!
"Tại sao cậu lại kéo tóc tôi?!" Tôi giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Mái tóc vàng bạch kim của hắn vẫn được chải rất bóng mượt, quần áo chỉnh tề, đường nét toát lên vẻ oai hùng của một thiếu niên. Chiều cao của hắn cũng đã gây ra một mức độ đe dọa nhất định đối với tôi, vì tôi chỉ cao tới mũi của Malfoy.
Draco há miệng muốn nói, cuối cùng ủy khuất nhắm mắt lại: "Tớ chỉ là kéo nhẹ một cái sau đó cậu trùng hợp gật đầu."
Vừa định nói tiếp, lại phát hiện một bóng người cao hơn Draco rất nhiều xuất hiện trước mắt, một người đàn ông gầy gò nhưng nho nhã xuất hiện trước mặt chúng tôi, mái tóc vàng bạch kim xõa trên vai, tay cầm một cây gậy đầu rắn bằng bạc hoa lệ, giống như một phiên bản trưởng thành của Draco vậy.
"Draco." Ông ta nói với Draco.
Tôi đã gặp người đàn ông này khi tôi 8 tuổi --- Lucius Malfoy.
Lucius Malfoy lộ ra nụ cười, vừa thấy Harry, trên mặt tràn đầy giả dối cùng địch ý: "Cậu Potter, ta là Lucius Malfoy, chúng ta rốt cuộc gặp mặt."
Ông ta bất ngờ đẩy Porter lên chỉ vào vết sẹo của cậu ấy, nở một nụ cười giả lả.
Động tác này để chúng tôi đều căng thẳng, em gái út nhà Weasley ánh mắt sáng quắc đứng ra, đối Lucius kiên định nói: "Thả anh ấy ra."
Tôi đoán rằng cô gái trông giống như một thiên thần xinh đẹp này là Ginny. Weasley.
Điều này làm cho Lucius Malfoy phun lọc độc dữ hơn--
"Để tôi đoán xem, tóc đỏ, bẩn thỉu, bần cùng." Ông ấy cười mỉm, lấy ra một cuốn sách giáo khoa cũ trong gói của Ginny, nói một cách mỉa mai, "Tội nghiệp, Weasley?
Lucius Malfoy cười cười đặt cuốn sách trở lại vào chiếc túi nhỏ của cô bé, để ý đến những người khác một lần nữa, ông ta lướt qua họ, đưa mắt nhìn lên mặt tôi và dừng lại một lúc trên tóc tôi.
"Đây là ai?" Lucius hỏi Draco.
Tôi nói: "Eve Ruth." Tôi nở một nụ cười và khẽ nhìn cái gói nhỏ của Ginny.
"Rất vui được gặp tiểu thư, chúng ta có gặp nhau ở đâu không?" Lucius Malfoy nhìn chằm chằm vào tôi không ngừng khiến tôi không thể chống đỡ lại.
"Ba." Draco gọi ông từ bên lề, kịp thời cứu tôi khỏi bối rối. "Những cuốn sách con cần đã được mua rồi."
Lucius Malfoy thờ ơ liếc nhìn Draco, sau đó rút cây gậy, "Vậy về nhà đi."
Sau khi người đàn ông tóc vàng đầy kiêu ngạo này bước ra khỏi Hiệu sách, tất cả chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.
Hannah liếc nhìn Draco và nói, "Malfoy, tôi nghĩ cậu rất tốt so với cha cậu. "
Điều này khiến Draco cạn lời, nhưng hắn nhanh chóng nghiến răng nói với Hannah: "Không cho nói xấu ba tôi."
Hắn đặt tay lên vai tôi, nhìn tôi và nói: "Hẹn gặp lại ở trường." Rồi tóc bạch kim gật đầu chào người quen, bước ra khỏi hiệu sách.
Một người đàn ông trưởng thành với mái tóc đỏ xuất hiện phía sau chúng tôi, người mà tôi đoán là cha mẹ của Ron. Cậu ta kể cho phụ huynh nghe những gì vừa xảy ra, cũng chính người đàn ông tóc đỏ này đã cảnh báo chúng tôi: "Các con nên tránh xa Malfoys, họ giống như những con rắn độc."
Sau khi ông Weasley rời đi, tôi nghe thấy Hannah nói, "Nhưng Draco rất không tệ mà."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu và lặp lại: "Ừ, Draco khác với ba của cậu ấy."
May mắn thay, Harry và những người khác cũng không bác bỏ quan điểm của tôi.
Một ngày trước khi Draco chuẩn bị nhập học, cậu lại bị Lucius nhốt vào phòng làm việc---
"Cô bé đó có phải là người ở Hẻm Xéo không?" Lucius hỏi Draco khi ông nhàn nhã ngồi xuống ghế.
"Cái gì ạ?"
"Lần con mất bình tĩnh ở Hẻm Xéo khi chuẩn bị nhập học." Lucius nhắc nhở.
"Con không nhớ." Draco giả vờ không hiểu.
Lucius nhướng mày, giả vờ tùy ý hỏi: "Issa Ruth?"
"Eve...!"
Cá đã mắc câu...
"Ồ, cái tên hay đấy." Lucius nở một nụ cười giả tạo và tao nhã với con trai mình, thành công nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng khó chịu của Draco.
Vì vậy, Draco đã bị Lucius đứng trong phòng làm việc thêm một đêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top