Chương 20: Cúp nhà
Kỳ thi cuối kỳ nhanh chóng đến, Hufflepuff giống như một đám con lửng nhỏ đang run rẩy, chờ đợi con dao lớn kỳ thi cuối kỳ giáng xuống.
“E rằng tôi sẽ trượt, vì điểm thường xuyên của tôi chỉ là A!” Vẻ mặt tôi như đưa đám, đi trên hành lang.
“Cho xin đi, điểm của cậu so với hầu hết Hufflepuff đều ổn cả!” Ernie nhướng mày nói với tôi.
Mà tôi trợn mắt nhìn hắn một cái, đi về phía trước: "Tôi không cần học bá an ủi!"
"Học bá là cái gì?" Ernie dừng lại bước chân hỏi Hannah.
"Tui không biết, nhưng gần đây Eve có nói rằng bản thân nhỏ cũng mắc chứng lo âu trước kỳ thi."
"..."
Tôi trực tiếp bỏ lại hai con lửng nhỏ phía sau, quay người tiến vào thư viện, cả bốn nhà đều đang chăm chỉ ôn tập, thì ra ai cũng có thể hoảng sợ. Draco không thể làm gì trước sự lo lắng của tôi, nhưng hắn đã đưa cho tôi kẹo mà mẹ hắn gửi cho mỗi ngày, duy trì liên tục cho đến trước ngày thi cuối kỳ.
Tôi cầm chiếc kẹo của ngày cuối cùng và hỏi: "Cậu là do ăn kẹo mà cao lên hay sao?"
Draco trông có vẻ bối rối, nhưng rất nhanh hắn trả lời một cách thản nhiên rằng đó có thể là do gen của gia đình.
Mặt tôi đã thành công biến đen.
"Ý cậu là có lẽ bố mẹ tôi thấp?"
Trong lúc kiểm tra, thảo dược học của tôi phát huy ổn định, tôi nhìn thấy nụ cười hài lòng của giáo sư Sprout đối với nhóm Hufflepuff chúng tôi; Ở môn biến hình, tôi thành công biến con chuột thành hộp thuốc hít, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của giáo sư McGonagall; còn tiết Bùa chú thực hành còn nhiều hơn nữa, của ta."Bùa hóa đá" và "Bùa lơ lửng" chỉ thành công một nửa, còn môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám chết tiệt vô cùng thê thảm!
Đối với bài kiểm tra viết lý thuyết, chúng tôi chỉ có thể phó mặc cho số phận.
Vào ngày sau kỳ thi, thời tiết vẫn trong xanh, chúng tôi, một nhóm Hufflepuff, tụ tập để thảo luận về điểm số sẽ đạt được, trong khi đó trước mặt chúng tôi là hàng đống sinh viên từ các nhà khác——
Một số Gryffindor giáp: "Tôi thấy kiểm tra cuối kỳ còn khá dễ dàng!"
Vài cái Slytherin ất: "Tôi đã thấy mấy cái đề mục này trong thư phòng ở nhà!"
Một vài Ravenclaw bính: "Tôi nghĩ những câu hỏi này hơi quá dễ, nên dựa trên câu hỏi này..."
Ừm… nhóm Hufflepuff của chúng tôi câm lặng.
Trong sảnh vào ban đêm, Bọn Harry chia sẻ một số suy nghĩ về kỳ thi.
Ngay cả Ron cũng nói với tôi với một vẻ rất đương nhiên: "Tớ đã từng nghĩ các kỳ thi ở Hogwarts khó lắm cơ."
Harry gật đầu đồng ý.
"Các cậu có chắc là chúng ta đang đọc cùng một Hogwarts không?"
Sau đó, họ nói với tôi một bí mật rất quan trọng đối với họ --- Harry cảm thấy rằng Giáo sư Snape sẽ đánh cắp Hòn đá Phù thủy, cho người ai cũng biết là ai đó.
“Tối nay chúng ta sẽ đến địa điểm ở tầng bốn bên phải,” Harry nói với tôi.
" Cậu định làm gì?” Tôi nheo mắt.
"Ngăn Snape lại, hắn nhất định sẽ làm chuyện xấu!"
"Vì cái gì mà cậu có thành kiến nặng nề về giáo sư Snape như vậy, Harry?" Tôi hỏi Harry. "Snape không có đả thương cậu, cậu chỉ dựa vào một ít chuyện bản thân nhìn thấy hoặc nghe được liền trực tiếp phán tội sao?"
“Đồ Hufflepuff ngu ngốc!” Ron tức đỏ mặt, còn Harry nhìn tôi với ánh mắt bối rối và giận dữ.
Tốt, bây giờ cậu ta lại chọc tức tôi.
“Im đi, Ron!” Tôi liếc nhìn con quái vật tóc đỏ.
“Tôi không nghĩ đó là Snape.” Tôi nhìn chằm chằm vào Harry và những người khác.
“Các cậu cho rằng là giáo sư Snape, vậy thì các cậu kiên định; tôi cũng kiên định quan điểm của mình.” khóe miệng giật giật, tôi phát hiện bọn họ kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi nghĩ, chà, bây giờ mối quan hệ này đã hoàn toàn đóng băng, và có lẽ Giáng sinh tới quà sẽ ít hơn ba món.
Tôi cố nặn ra một nụ cười bình tĩnh với Hermione: "Hermione, hãy nhớ vụ cá cược của chúng ta."
Nói xong, tôi giả vờ kiêu ngạo rời khỏi đây, không nhìn biểu cảm của ba người phía sau, nếu chiều cao này không kìm hãm tôi nhiều như vậy, tôi nhất định sẽ đẹp trai hơn. Nhưng đối với một Hufflepuff, tôi có thể cần một chút thuốc an thần để nhìn thẳng.
Buổi tối chờ Hannah ngủ say, tôi vẫn như cũ lăn qua lộn lại trên giường, sau một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng ra khỏi giường, nhẹ nhàng mở tủ quần áo, lôi ra chiếc Áo choàng Tàng hình chưa trả lại cho Harry, tôi đưa ra quyết định.
Khi đã tiếp đất vững vàng ở cầu thang tầng bốn, tôi vẫn thầm mặc niệm, tôi chỉ đến để trả lại chiếc áo choàng tàng hình.
Cánh cửa bị tôi lặng yên không một tiếng động đẩy ra, bên trong trông tối tăm đáng sợ, như thể chứa đầy ma quỷ và quái vật. Khi tôi tiến về phía trước, đèn bên trong bật sáng từng cái một. Tôi đến gần cửa sập đang mở, nhìn quanh và thấy con chó săn địa ngục ba đầu khổng lồ.
Tiếng nhạc không dứt, tôi liếc nhìn đàn hạc, đi tới cái hố đen kịt dưới lòng đất, nhẹ nhàng nằm xuống, áp tai xuống đất, phát hiện dưới lòng đất không có âm thanh. Hermione đám người chí ít đã đến cửa ải chìa khoá, nếu không tôi căn bản sẽ không nghe thấy động tĩnh, vừa định đứng lên, liền nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động.
Ai sẽ xuất hiện vào lúc này?
Trong cuốn sách gốc, sau khi Harry và những người khác đi vào, thứ xuất hiện là--- giáo sư?
Không thể nào, bước chân này… Hình như có gì đó lạ lùng không phù hợp với cốt truyện.
Tôi lại quấn mình trong áo choàng, đi tới cửa, nhìn thấy Quirrell đang đi tới đây, tôi suýt chút nữa hét lên...
Liếc nhìn cây đàn hạc và con chó săn địa ngục ba đầu, tôi thực hiện một động tác táo bạo không phù hợp với Hufflepuff. Tôi kéo bùa chú của mình về phía cây đàn hạc và thì thầm --- "Dừng lại ngay!"
Khoảnh khắc Quirrell bước vào, tôi nín thở và lùi nhẹ vào một góc chết, cảm thấy tim mình đập ra khỏi lớp da mỏng trên lồng ngực.
Khi Quirrell đi vào, chó săn ba đầu chưa tỉnh lại, khi hắn tới gần sơn động, lũ chó săn đột nhiên hướng hắn rống giận, Quirrell hiển nhiên hoảng sợ, nhưng hắn rất nhanh rút đũa phép ra, lũ chó săn đã công kích hắn.
Điều này rõ ràng là mất một thời gian, tôi hy vọng Harry và những người khác đủ nhanh. Quirrell rất nhanh đã tìm ra cách. Hắn gọi ra một cây đàn hạc, tìm cách khiến ba con chó săn địa ngục im lặng. Tôi nhận ra rằng thời gian không còn nhiều nữa.
Ngay khi Quirrell chui vào lỗ, tôi đã chạy ra khỏi cửa sập, chạy lên tầng ba gần nhất, nếu tôi không nhầm thì tầng ba hẳn là văn phòng của cụ Dumbledore.
Hi vọng chúng ta có thể đuổi kịp thời gian, nếu như Harry bị Quirrell bắt được, như vậy mọi người chỉ có thể đình chỉ học tập về nhà!
Tôi cởi bỏ chiếc áo choàng tàng hình, lo lắng chạy lên tầng ba, bắt đầu đi đi lại lại ở lối vào văn phòng có một tác phẩm điêu khắc khổng lồ, tôi không biết làm thế nào để vào, nhưng tôi nghe thấy tiếng bước chân của một người ở cuối hành lang. .
“Để ta xem học sinh ngỗ nghịch nào đến sau giờ giới nghiêm…” Filch thanh âm từ trong bóng tối truyền đến, hắn chống nạng cầm đèn lồng, vừa nhìn liền thấy ta hoảng sợ.
“Làm ơn, ông Filch!” Tôi nghiến răng và chạy về phía Filch, hy vọng rằng ông ấy sẽ dịu dàng hơn với các cô gái. Tôi giả bộ hoảng hốt chạy đến bên cạnh ông, nước mắt lưng tròng: “Con hy vọng tìm được hiệu trưởng Dumbledore, con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cụ ấy!”
Nhưng Filch chỉ nghiêm túc nhìn tôi một cái, khàn giọng từ chối: "Hiện tại không phải lúc bọn học sinh như mi ra ngoài quậy phá, các ngươi mấy tên khốn kiếp này làm cho Hogwarts khó chịu như vậy!"
Ông ấy đưa tay ra để bắt lấy tôi, tôi đã nắm lấy cánh tay ông.
Tôi cúi đầu, giọng rất buồn nói với ông ấy: "Thầy Filch, gia đình con đã xảy ra chuyện rất khẩn cấp! Nếu như con mèo đáng yêu như bà Norris như vậy xảy ra chuyện gì, thầy nhất định cũng sẽ lo lắng như vậy?"
Vẻ mặt lo lắng của tôi không phải là giả, Filch mặc dù vẫn còn khó hiểu, nhưng ông ấy buông tay tôi ra: “Nếu như ta phát hiện ra mi nói dối, ta sẽ…”
"Không! Thầy Filch, con là một Hufflepuff." Tôi nở một nụ cười chân thành với ông ấy.
"Filch tiên sinh, ông thật là người tốt, Norris phu nhân thật sự rất thân với ngài, con rất thích Norris phu nhân." ông gật đầu với tôi, và chúng tôi bước tới cửa văn phòng của giáo sư McGonagall.
Khi tôi lặng lẽ đi phía sau Filch, tôi cảm thấy như thể mình đã trở lại thời điểm mà tôi và Gary dựa vào kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình để lừa dối người khác. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy giáo sư McGonagall, tôi đã nói thẳng với bà ấy——
"Harry và những người khác bước vào hành lang trên tầng bốn."
Nó thú vị hơn một bộ phim bởi vì tôi đang ở trong đó và tôi không thể chịu được độ trễ về thời gian.
Quirrell thành công bắt được Harry, sau đó mọi chuyện lại diễn ra như ban đầu cốt truyện, Quirrell bị Harry xóa sổ, giáo sư McGonagall cứu bọn họ.
Vài giờ sau, Hermione tỉnh dậy sau khi bị Quirrell làm cho choáng váng, tôi ôm cô gái đang khóc trong vòng tay, thực sự cảm nhận được sự can đảm và sợ hãi của cô ấy.
Một ngày sau, Ron tỉnh dậy trong bệnh xá.
Buổi chiều ngày thứ ba, Harry tỉnh lại. Câu chuyện về cậu bé đấu trí với Giáo sư Quirrell lan truyền như một trận cháy rừng ở Hogwarts.
Tôi đưa Hannah, Ernie và Draco đến thăm họ, trao lại chiếc áo choàng tàng hình cho Harry. Khi chúng tôi hỏi họ cảm thấy thế nào sau đó, họ đều nói rằng họ không muốn nhớ lại điều đó nữa.
“Tại sao các cậu không đi sau giờ giới nghiêm?” Cuối cùng tôi cũng hỏi câu này, dù sao thì nó cũng không giống như cốt truyện.
"Đành chịu thôi, không có áo tàng hình bên người, sau giờ giới nghiêm bọn tôi không thể chạy loạn. Mà cậu lúc ấy cùng bọn này cãi nhau!" Ron nói ra tôi không hài lòng.
“Merlin, mọi thứ thực sự vừa vặn.” Hannah vỗ vỗ ngực.
Draco ném cho Harry một cái nhìn chán ghét, đi tới đâu cũng châm chọc: "Ta đại khái biết tại sao Gryffindor lại có ít điểm như vậy."
Trong khi đó, tôi nháy mắt với Hermione: "Có lẽ cậu muốn hoàn thành vụ cá cược của chúng ta, Hermione?"
Đôi mắt của Hermione mở to, trong khi tôi đang nhìn chằm chằm, nhỏ chấp nhận đã lật xe và kể lại vụ cá cược của chúng tôi với Harry, cậu ấy hú lên.
"Quirrell lúc ấy nói với ta Snape vẫn luôn giúp đỡ tớ, nhưng tớ cảm thấy hắn là người xấu, cho nên. . . " Harry xấu hổ cúi đầu.
“Vậy, Harry.” Tôi vỗ về cậu bé vẫn đang nằm trong phòng y tế. "Cậu có muốn tặng giáo sư Snape một món quà cảm ơn trong khi xin lỗi không?"
“Ta không cần một món quà ngu ngốc kiểu Gryffindor trong văn phòng của mình.” Giọng nói kiên định của giáo sư Snape vang lên từ phía sau.
Chúng tôi đã đóng băng thành công ở đó.
"Có lẽ tôi có thể thêm một điểm cho Hufflepuff vì lòng dũng cảm đáng kinh ngạc của cô Ruth?"
“Chuyện này là thật sao?” Tôi suýt chút nữa nhìn giáo sư Snape với đôi mắt sáng ngời.
Giáo sư cau mày: "Giả."
Sau khi áo choàng của giáo sư Snape bị gió thổi bay về sau, Hannah thất vọng nói: "Tui còn tưởng rằng có thể lấy thêm điểm!"
Cá nhân tôi rất mong chờ kỳ nghỉ này, vì Ruth nói rằng tôi có thể gặp lại ông, tôi vui vẻ bước vào sảnh cùng với Hannah và Ernie. Đại Sảnh Đường đã được trang trí rực rỡ, các biểu ngữ của Slytherin ở khắp mọi nơi, bởi vì đối với viên ngọc quý của Cúp Nhà, Slytherin thực sự rất có năng lực.
Tôi liếc nhìn giáo sư Snape trên băng ghế giáo viên, quả nhiên ông ấy đang ngồi thẳng.
Mà Draco vốn đã tràn đầy tham vọng, giống như chờ đợi cụ Dumbledore công bố điểm số của Slytherin giống như chuột túi nhảy dựng lên. Vị thiếu gia bạch kim dường như cảm nhận được ánh mắt, hắn ngạo nghễ liếc nhìn tôi, như muốn nói rằng hắn ta có năng lực như thế nào.
Tôi trợn trắng mắt liếc hắn một cái, liền nhìn thấy nét mặt hắn nhăn lại vì tức giận, giống như một con chuột hamster.
Hắn bày ra khẩu hình miệng như đang nói --- Tôi sẽ không tha thứ cho cậu!
Tôi nghĩ một lúc nữa xem hắn còn tự mãn như vậy nữa không, bởi vì đại sảnh sẽ chuyển sang màu đỏ ngay đây, tôi nhấp một ngụm nước bí đỏ, vô tâm mỉm cười ngọt ngào với tiền bối.
Nhưng ngẫm lại, nếu toàn bộ Hufflepuff ngọn cờ tung bay ở đây, sau bữa ăn trong chốc lát lại bị những học viện khác vượt mặt lúc nào không biết. .....Nghĩ đến đây, tôi phát ngán cốc nước ép bí ngô này---
Giáo sư McGonagall gõ cốc khiến mọi người im lặng, cụ Dumbledore cũng bắt đầu tổng kết cuối năm, ông thông báo điểm của từng nhà——
"Vị thứ tư là Gryffindor 312 điểm; hạng ba là Hufflepuff 352 điểm; hạng hai là Ravenclaw 426 điểm, hạng nhất là Slytherin 472 điểm."
Quả nhiên, tất cả học sinh nhà Slytherin đều nhảy lên như chuột túi, và không có cách nào để biết con chuột túi nào là Draco.
Đây là thời khắc hiếm thấy mà bọn họ không tuân thủ lễ nghi, ngay cả Snape sắc mặt cũng không cứng ngắc như mọi khi, mà là vỗ tay không ngớt, mọi người giờ phút này cũng chỉ là một đứa trẻ, tràn đầy chân chính vui mừng cùng hưng phấn, hoan hô không ngớt, tôi đột nhiên thấy giận cụ Dumbledore, tại sao lại như vậy? Cụ phá vỡ cảm giác chân thật hiếm có này của Slytherin.
Mặt khác, Harry và những người khác có vẻ không vui lắm.
Rất nhanh, cụ Dumbledore lại trấn an bọn họ: “Bất quá, mấy sự kiện gần đây cũng sẽ được tính, cuối cùng ta sẽ thưởng cho một ít điểm---
Cô Hermione Granger, khi mọi người gặp nguy hiểm, người tỉnh táo suy tư, thêm 50 điểm.
Cậu Ron Weasley, cậu đã thắng ván cờ vua hay nhất ở Hogwarts trong nhiều năm, và được cộng 50 điểm.
Cậu Harry Potter, vì dũng khí không sợ hãi cùng sự dũng cảm phi thường, ban thưởng Gryffindor đại học 60 điểm!“ Mỗi lần điểm số tăng lên, sắc mặt của Draco cùng giáo sư Snape càng ngày càng tệ, ngay cả tôi, một người ngoài cuộc, hiện tại cũng cảm thấy có chút buồn bực.
"Cuối cùng, cần thêm dũng khí để không sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm và đứng vững trước mặt bạn bè. Tôi sẽ thêm 20 điểm cho cô Eve Ruth!"
Tôi đứng đó, khuôn mặt già nua đỏ bừng, lời lẽ hoa mỹ như vậy, chẳng lẽ là nói tôi sao?
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Hannah và Ernie, tôi không ngờ mình đã cộng nhiều điểm vào học viện như vậy cho đến khi những tiếng reo hò và vỗ tay vang lên bên tai tôi! Có lẽ một học sinh cuối cấp cũng không thể đạt được điểm nhiều bằng tôi trong một học kỳ, tôi đã che miệng vì phấn khích và cố gắng không mất bình tĩnh, nhưng điều đó hơi khó!
Dumbledore nở nụ cười thần bí: "Nếu như ta không lầm, nơi này trang trí cần phải thay đổi!"
Cụ vỗ tay, và lá cờ ở trên có màu xanh đỏ.
"Cúp nhà được chia sẻ giữa Slytherin và Gryffindor!"
Mọi người lại một lần nữa hoan hô, Gryffindor điên cuồng nhất, Slytherin cũng cười, Ravenclaw cùng Hufflepuff hoan hô bọn họ, mỗi người con mắt sáng ngời như ánh mặt trời.
Kết quả này không tồi, mặc dù Slytherin không thể đạt được vị trí thứ nhất, nhưng ít nhất họ vẫn là người chiến thắng, nếu thua, mời xem Hufflepuff để biết thêm chi tiết.
Nhưng với tư cách là một Hufflepuff, không có gì thỏa mãn hơn là thấy học kỳ đầu tiên kết thúc có hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top