Chương 15: Quỷ khổng lồ

Thời gian trôi mau, nhà Hufflepuff vẫn yên tĩnh như những viên sỏi ven đường, Hannah luôn có thể dùng đủ mọi cách kỳ lạ để lôi tôi ra khỏi giường, đó cũng là lý do khiến tôi thường xuyên viết thư oán hận gửi cho Ruth.

Vào một ngày không biết, khi đang chuẩn bị thưởng thức bữa tối ở sảnh sau khi kết thúc lớp Bùa chú, tôi thấy Harry và Ron chạy về phía này. Họ kéo tôi qua, sau đó Harry hỏi tôi: "Xin lỗi, Ruth, cậu có thấy Hermione không?"

Tôi không hiểu nhìn bọn họ: "Không có, Hermione như thế nào?"

Harry cùng Ron im lặng một lúc, họ cúi đầu xuống và tôi cảm thấy mí mắt trái của mình giật giật dữ dội.

"Chúng tớ có tranh cãi một chút... Bây giờ không thấy Hermione, tớ nghĩ cậu có thể biết," Harry nói nhìn thoáng qua Ron, vì vậy tôi nhìn Ron và nhận thấy ánh mắt lảng tránh của cậu ta.

" Thật đáng tiếc nhưng tôi chỉ là một Hufflepuff.” Tôi trừng mắt nhìn Ron, tuy rằng cùng Hermione tiếp xúc không lâu, nhưng tôi cũng không thể nhìn nổi tên ngu ngốc này bắt nạt một cô gái tính cách tốt bụng lại bác học, lễ phép như vậy được.

Trong cuốn sách gốc, hai người họ ở cùng nhau vào cuối truyện làm tôi liên tưởng đến hình tượng Người đẹp và quái vật.

Tôi khịt mũi với Ron, "Tôi nghĩ cậu có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"

“Ron bị Hermione nghe thấy khi cậu ấy nói xấu Hermione, bọn họ…” Harry đẩy gọng kính, đôi mắt ngọc lục bảo sáng ngời, cậu ấy nói với tôi.

"Vậy thì cậu Weasley đây nên vui mừng vì Hermione đã không dùng một ít ác chú nguyền rủa với cậu đi." Tôi cười khẩy. "Hermione có thể đang ở trong phòng vệ sinh."

Nếu như đúng như dự đoán, Hermione đang khóc trong phòng tắm nữ, giống như trong nguyên tác, đám người Harry tựa hồ đối với tôi tiêu tốn quá nhiều thời gian, không biết Hermione đã gặp bất trắc hay chưa, tôi thật sự không muốn đối mặt với con troll đó một tí nào, nhưng tôi càng không muốn mất Hermione.

Chúng tôi đến tầng hai không một bóng người vào đêm giông bão này.  Nó tối tăm và vô cùng u ám. Chúng tôi lấy cây đũa phép từ trong áo ra,  cầm nó trong tay, mặc dù tôi thậm chí còn không thể sử dụng thành thạo Bùa lơ lửng.

“Ruth, ngươi có chắc là Hermione ở đây không?” Ron sau lưng bất mãn ồn ào.

"Im đi, Weasley!"

Tôi quay đầu trừng hắn, thành công khiến hắn nghẹn họng.

Khi chúng tôi đang tiến lên, một cái bóng khổng lồ xuất hiện trên vách tường phía trước , Harry tinh ý phát hiện ra cái bóng đó, và kéo chúng tôi trốn sau áo giáp bên cạnh.

“ Tớ không nghĩ đó là con người.” Harry nhìn cái bóng ngày càng lớn hơn trong sự hoài nghi.

"Tất nhiên, đó là một con troll," tôi nói với khuôn mặt buồn bã.

Gần như ngay sau khi tôi nói xong, con troll lộ ra cái đầu khổng lồ, sau đó là cơ thể trắng như vôi của nó cùng cây gậy khổng lồ đó. Nó đáng sợ hơn nhiều so với xem phim, tôi gần như không thể thở được.

Ron run rẩy thanh âm từ phía sau truyền đến: "Hogwarts tại sao lại có quái vật khổng lồ? !"

“Im đi, Weasley!” Tôi rủa thầm hắn.

Sau một thời gian dài, bạn sẽ thấy rằng Hogwarts không chỉ có quái khổng lồ, mà còn có cả Voldemort!

Một tia sét đánh trúng cửa sổ sắt rỗng bên cạnh chúng tôi, con quái vật khổng lồ liếc sang hướng này, tôi nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của nó, một lúc sau, nó thở hổn hển và tiếp tục đi về phía trước, tôi kéo hai người Gryffindor ra ngoài.

“ Cậu muốn đi đâu?” Ron không thể tin nhìn tôi.

“Đi cứu Hermione, con quái khổng lồ đang đi vào nhà vệ sinh nữ!” Tôi chỉ về hướng con quỷ đang đi, gấp đến độ như nhảy trên chảo lửa.

"Nhưng đó là một con troll!"

“Nhưng đó là Hermione!” Tôi nhìn chằm chằm vào Weasley gằn từng chữ một.

"Tôi không quản cậu, bởi vì có lẽ dũng khí của cậu so với một Hufflepuff còn ít hơn."

Harry và tôi nhìn chằm chằm vào Weasley cho đến khi cậu ta không thể chịu nổi sự khiêu khích và giận dữ chạy lên. Khi chúng tôi đến cửa phòng tắm thì nghe thấy tiếng hét của Hermione.

"Thật sự là Hermione!"

"Im đi, Weasley!"

Tôi đã nói ba lần im lặng trong một đêm, tại sao miệng của Weasley vẫn nói nhiều như vậy!

Chúng tôi mở cửa thì thấy Hermione đang ngẩng đầu lên từ đống đổ nát, Harry hoảng sợ hét lên với Hermione——

“Chạy đi, Hermione!” Nhưng cây gậy của con quỷ khổng lồ lại trực tiếp đánh sập một hàng rào chắn khác, Hermione lại hoảng sợ hướng chúng tôi cầu cứu.

Weasley vội vàng nhặt một tấm ván vụn trên mặt đất ném con troll, hy vọng thu hút sự chú ý của nó, cậu ta ném tấm ván vào đầu nó——

"Bên này, đồ ngu ngốc!"

Cái đầu của con quỷ khổng lồ cồng kềnh quay lại nhìn Weasley.

“Chạy đi, nó bị ngươi chọc giận rồi!” Tôi mắng Weasley, hoảng sợ lui về phía sau.

Nhưng khi con troll chuẩn bị đi về phía Weasley, Hermione đang di chuyển lại thu hút sự chú ý của nó.

Harry Potter rút cây đũa phép của mình ra, ngay khi tôi nghĩ rằng cậu ta sắp làm phép, thì cậu lao thẳng tới ôm lấy cánh tay, sau đó trèo lên cổ của con quái khổng lồ... Điều này khiến con troll đột nhiên trở nên kích động, tôi hoảng sợ chĩa đũa phép của mình vào con troll, và những từ hiện ra trong đầu tôi ngay lập tức là——

"Đổi chiều chuông vàng!"

Nhờ có Ruth, câu thần chú đã thành công một nửa! Bởi vì con troll chỉ xoay 90 độ, sau đó con troll và Harry đều ngã xuống đất khiến tất cả chúng tôi đều choáng váng.

Harry đứng lên khỏi mặt hướng chúng tôi hô lớn : "Mau mau nghĩ biện pháp!"

“Chúng ta có thể làm gì đây!?” Ron hoang mang hỏi.

“Sao cũng được!” Harry bị con troll kéo ngã trên mặt đất, chúng tôi lại thấy nó đứng lên, tôi chưa bao giờ hối hận đến như vậy khi thay đổi cốt truyện!

Lúc này Ron cũng lấy ra đũa phép, Hermione kinh ngạc nhìn hắn nói: "bùa lơ lửng!"

Gần như ngay lúc Harry sắp bị gậy của quỷ khổng lồ đánh trúng, Ron đã hét lên——

"Wingardium Leviosa!"

Câu thần chú có tác dụng, cây chùy của con quỷ khổng lồ lơ lửng trên đầu nó.

Tại thời điểm này, thời gian gần như đứng yên.

"Giải trừ!" Tôi run run vẫy đũa phép về phía cây gậy, giống như Ruth đã làm mỗi khi tôi đọc đổi chiều chuông vàng lên, câu thần chú đã có tác dụng, và cây gậy rơi xuống đánh vào đầu con troll.

"Cool!"

Một nụ cười cuối cùng cũng qua nở trên khuôn mặt của Weasley và lần này tôi không bảo cậu ta im đi nữa, bởi vì chính tôi cũng sắp phát điên lên vì sợ hãi, tôi ngã quỵ xuống sàn phòng tắm, thở hổn hển từng ngụm.

“ nó chết rồi à?” Hermione chui ra từ dưới bồn rửa mặt, mặt vẫn còn ướt đẫm nước mắt và bụi bặm.

“ Tớ không biết, có lẽ nó chỉ ngất đi.” Harry lắc đầu và thở ra một hơi dài.

Khi Harry rút cây đũa phép có nước mũi của quỷ khổng lồ ra tôi nói đùa--

"Nếu tôi là bạn, tôi sẽ xem xét một cây đũa phép khác."

Rõ ràng, không ai có thể đánh giá cao những trò đùa dở khóc dở cười của tôi vào lúc này.

Có tiếng bước chân vội vã ở cửa, giáo sư McGonagall chạy vào phòng tắm.

Áo choàng phù thủy kéo dài, dừng trước cửa phòng tắm, bà che ngực nhìn đống hỗn độn: “ Trời ạ, hãy giải thích cho ta chuyện gì xảy ra đi!”

Hermione đã chủ động gánh chịu hết thảy, với những giọt nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt, nói với giáo sư McGonagall rằng cô ấy đã chạy ra ngoài sau đó gặp phải con troll, và chúng tôi đã cứu cô ấy.

Với vẻ mặt bất đắc dĩ lại hàm ý vui mừng của giáo sư McGonagall, bà đã trừ 5 điểm Hermione và cộng 5 điểm cho mỗi chúng tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi ghi điểm cho Hufflepuff mà mém mất cái mạng nhỏ này ông, tôi suýt khóc khi nghĩ về điều đó.

“Giáo sư Snape, có lẽ thầy có thể dẫn Ruth tiểu thư trở về Hufflepuff ký túc xá.” McGonagall giáo sư hướng Snape giáo sư nói.

Bà cười hoà ái với tôi: “Trông cô bé bị doạ sợ phát hoảng rồi”.

Bởi vì tất cả các giáo sư đều dối với Hufflepuff rất bao dung thấu hiểu, đôi khi tôi nghĩ họ nhìn Hufflepuff như thể họ đang nhìn một đứa trẻ, tất nhiên là ngoại trừ Giáo sư Snape, người luôn nhìn Hufflepuff như những con troll!

Tôi chào tạm biệt ba người nhà Gryffindor. Hình như họ đã có cái nhìn khác đối với tôi, tôi vội vàng nói chúc ngủ ngon rồi cùng giáo sư Snape bước đi, tôi thực sự sợ phải nhìn vào mắt họ lần nữa, sợ không nhịn được trực tiếp muốn lộ bài.

“Nón phân loại có vấn đề chăng.” Đi ở trong hành lang, phía trước truyền đến Snape thanh âm.

"Lấy Eve tiểu thư lá gan có thể trực tiếp đi Gryffindor!"

Chiếc áo choàng rộng của thầy đung đưa khiến thầy bước đi như một con dơi khổng lồ trong bóng tối.

“Nhưng em là một Hufflepuff,” tôi yếu ớt trả lời.

Giáo sư Snape lập tức dừng lại, lạnh lùng nhìn tôi.

"Trước khi đầu óc cô bị bao phủ bởi nước mũi của lũ quỷ khổng lồ, tôi hy vọng cô có thể hiểu được ý nghĩa của giáo sư đối với cô, cô Ruth."

“Cảm ơn vì đã quan tâm, giáo sư Snape.” Tôi lén liếc nhìn ông ấy.

"...có vẻ như trò không nhận ra sai lầm của mình." Snape nói thẳng thừng và lạnh lùng, mà tôi sau lưng đang cong cong khoé miệng.

Mãi cho đến khi tôi bước vào phòng chờ của Hufflepuff, giáo sư Snape cũng không nói một lời nào với tôi, ông ấy đưa tôi đến lối vào liền lập tức quay lại.

"Chờ một chút, giáo sư Snape."

Người đàn ông sắp chìm trong bóng tối dừng lại, và ngay trước khi thầy chuẩn bị phun nọc độc vào tôi lần nữa, tôi tặng cho thầy một nụ cười kiểu Hufflepuff sau lưng.

"Chúc ngủ ngon, giáo sư Snape."

Giáo sư gầy guộc chỉ dừng lại một chút, gật đầu nhẹ đến mức không phát hiện ra, bóng người hoàn toàn đắm chìm trong hành lang mờ tối.

Như vậy, cho dù giáo sư Snape cuối cùng có chết, ít nhất tôi cũng có thể an ủi bản thân rằng mình đã cùng ông ấy nói lời tạm biệt.

Khi tôi bước vào ký túc xá, Hannah vẫn đang ngủ, thấy tôi hốt hoảng quay lại, cô ấy ra khỏi giường và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

"Hannah thân mến, hôm nay tớ đã cộng 5 điểm cho Hufflepuff. Nhưng giờ tớ mệt quá rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện được không?"

Tôi trực tiếp nhét đầu vào trong chăn, khi còn nhỏ tôi rất sợ ngủ một mình nên rất thích dùng chăn để siết chặt mình đến ngạt thở, giống như chăn có thể chặn được tất cả yêu ma quỷ quái.

Hy vọng rằng nó bao gồm cả quái khổng lồ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top