Chương 12: Bộ ba nổi tiếng

Khi đến căng tin vào buổi trưa, tôi thấy Hermione Granger đang đi về phía này, nhỏ đeo huy hiệu Gryffindor cùng nụ cười Gryffindor trên khuôn mặt luôn.

Tôi cùng Hannah tạm biệt, sau đó Hermione kéo tôi đến cây cột lớn một bên, nói: "Eve, tui còn tưởng rằng bồ sẽ tiến vào Ravenclaw."

Tôi không khỏi đỏ mặt, áy náy nói với Hermione: "Nào Hermione, đừng nhắc tới cái đề tài này nữa, tôi còn tưởng bồ sẽ tiến vào Ravenclaw nữa kìa."

Hermione nhướng mày, kể cho tôi nghe về những người bạn và những điều nhỏ gặp ở Gryffindor, với sự hào hứng của một phù thủy trẻ.

"Nhưng mà Snape giáo sư thật sự là âm trầm, giơ tay cao như vậy hắn cũng không muốn gọi tui."

"Có lẽ thầy ấy không thích, nhưng tôi nghĩ giáo sư không tệ." Tôi nhún vai kể với Hermione vụ tôi và Hannah tình cờ gặp giáo sư Snape vào buổi sáng mà không bị trừ điểm.

Hermione sửng sốt: "Gryffindor tiền bối nói cho tui biết, giáo sư Snape thích nhất trừ điểm các nhà khác, mấy bồ thật là may mắn nha!"

Nhỏ cau mày, ghé sát miệng vào tai tôi: "Mà Harry cũng cho rằng Snape không phải người tốt."

Tôi giả vờ không biết Harry là ai, nghi ngờ nhìn Hermione.

"Harry Potter, Cậu Bé Sống Sót." Hermione trông giống như một Gryffindor bốc đồng.

"Hermione." Tôi cau mày nắm lấy tay Hermione, " Tôi rất mừng là bồ có bạn, nhưng tôi nghĩ bồ có chút thành kiến ​​với giáo sư Snape."

Đôi mắt của Hermione mở to khi tôi tiếp tục một mình.

" Tôi chỉ cảm thấy bồ có thể là Ravenclaw trong tư tưởng, nhưng học sinh nhà Ravenclaw sẽ không trực tiếp kết luận một sự việc." Tôi chậm chạp giải thích: "Có lẽ bồ cần phải từ từ tìm hiểu một người mà không phải dựa vào ấn tượng đầu tiên đã người đó không phải người tốt."

Nhìn biểu hiện của Hermione không thể biết liệu nhỏ có hiểu những gì tôi nói hay không, nhưng cá nhân tôi chắc kèo là kéo không nổi nội dung cốt truyện rồi.

Cuối cùng, Hermione bị một cậu trai tóc đỏ mặt đầy tàn nhang gọi đi, hắn nhìn tôi một cái rồi kéo Hermione lại: "Chúng ta đi ăn trưa đi."

Sau đó, hắn lén lút nói với Hermione, "Tại sao bạn lại ở cùng với Hufflepuff?"

Nghe được câu đó, tôi lập tức nhíu mày trừng mắt nhìn hắn, không ai muốn học viện của mình bị sỉ nhục, kể cả Hufflepuff, dù có thực sự nhược trí hay không.

Hermione không hài lòng kéo tay tên tóc đỏ đi: "Nếu cậu còn vô lễ với bạn bè của tôi, xin hãy tránh xa tôi ra."

Nhỏ nở một nụ cười áy náy với tôi, quay sang kêu Ron Weasley xin lỗi tôi.

Ron Weasley lắp bắp, với vẻ mặt như đang ăn sên, "Để... tôi xin lỗi một Hufflepuff?"

Hermione đôi mắt sáng ngời mở to: "Xin lỗi đi!"

"Không!" Nó hoài nghi nhìn Hermione rồi quay đi.

Hermione vội vàng đuổi theo, tôi đột nhiên ngửi thấy mùi CP nồng nặc.

Nhưng nếu Weasley lại nói xấu Hufflepuff trước mặt tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ-

Tôi sẽ nói tố cáo thẳng với thầy!

Trở lại bàn ăn, Hannah đã đặt sẵn một bữa trưa thịnh soạn cho tôi.

" Bồ suýt bỏ lỡ bữa trưa." Hannah đang nghiên cứu ý tưởng cho lớp Biến hình buổi chiều, mặc dù tôi nghĩ Hufflepuff chuẩn bị bài thì có hơi giật mình.

Hannah nói với tôi: "Seamus nhà Gryffindor vừa pha trò rằng cậu ấy làm tóc bay tung lên khi niệm Bùa Biến Hình lên ly uống nước!"

Tôi không khỏi nhếch miệng, xem ra Gryffindor học sinh cũng không phải siêu phàm như vậy.

"Nếu như là Hufflepuff, chúng ta sẽ không làm ra trò cười như vậy. Chúng ta không bao giờ dùng phép thuật ở bên ngoài lớp học." "Bởi vì chúng ta để lại cơ hội bị trừ điểm cho Gryffindor!"

Tôi mỉm cười, viết thêm một câu vào bức thư gửi cho Ruth tối nay: Thật ra, con lửng cũng là một loài vật rất nhút nhát, ít nhất nó cũng biết xu lợi tị hại


Tiết học Biến hình buổi chiều rõ ràng rất hỗn loạn, giáo sư McGonagall dạy chúng tôi biến que diêm thành cây kim, cô ấy nói với chúng tôi rằng đây là cách biến đổi vật thể chết cơ bản nhất, nhưng nó vẫn khiến phần lớn Hufflepuff bối rối.

Toàn bộ lớp Biến hình là một đường ranh giới, trong đó Ravenclaw tỏa sáng với ánh hào quang từ những cây kim, trong khi đó Hufflepuff có một số thậm chí que diêm còn không thay đổi.

Hannah thuộc loại thứ hai, tôi khá hơn một chút, ở khoảng giữa---

Có một chấm nhỏ màu đỏ trên kim của tôi.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của giáo sư McGonagall, trong lớp học này, điểm của Ravenclaw tăng lên mười chữ số, mà Hufflepuff lại là 0, điều này khiến những con lửng nhỏ cảm thấy chán nản.

Có một chú lửng thật sự không muốn chiến đấu với diêm nữa mà rúc đầu vào bàn, cuối cùng òa khóc vì không thể rút đầu ra trước khi tiết học kết thúc. Giáo sư đã biến bàn thành một con heo, thành công giúp cái đầu con lửng kia thoát ra ngoài.

Hufflepuff có mặt ở đây đều cảm thấy rất xấu hổ.

Trong lớp Bùa chú của giáo sư Flitwick, vị chủ nhiệm thông minh và kỳ lạ của Ravenclaw đã dạy chúng tôi sử dụng Bùa Bay, thứ đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi--

"Wingardim Leviosa."

Nhưng cuối cùng tôi chỉ khiến chiếc lông vũ đó nhấc lên một chút, tâm trạng tôi đã tốt hơn khi phát hiện ra rằng hầu hết Hufflepuff đều không có kết quả, về sau tôi trực tiếp dùng miệng thổi chiếc lông vũ lên, đừng hỏi tại sao, tôi chỉ quá lười động đậy.

Đáng mừng thay, Hannah đã nâng chiếc lông vũ lên khoảng 3 inch, nhưng chừng đó cũng đủ để Giáo sư cộng cho Hufflepuff 2 điểm, mặc dù Ravenclaw cộng 10 điểm.

Cả nhà Hufflepuff chạy mất dép khỏi cửa sau giờ học vì choáng váng trước chỉ số IQ của Ravenclaw.

Hannah và tôi đang đi dọc hành lang cùng với đám đông thì chúng tôi vô cùng ngạc nhiên trước tin tức--

Trong lớp Quidditch của bà Hooch chiều nay, một sự kiện lớn đã xảy ra: Cây chổi của Neville Longbottom mất kiểm soát làm cậu ta rơi từ trên cao xuống, Malfoy nhặt được quả cầu gợi nhớ của Longbottom bị rơi trên mặt đất, Harry Potter chính nghĩa ra tay, cưỡi chổi để lấy lại.

"Sau đó?" Chúng tôi hỏi đàn anh đang hùng hồn nói chuyện.

"Sau đó Harry Potter bị giáo sư McGonagall nhìn thấy đang phi hành, giáo sư gọi Harry Potter đi, trở về hắn liền trở thành Tầm thủ Gryffindor trẻ tuổi nhất!"

Ngay khi Hannah và tôi quay đầu, Draco Malfoy đang nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt xanh xám của hắn trông như muốn chọc thủng mắt tôi, toàn bộ biểu cảm của hắn giống như một con chuột hamster đang giận dữ.

"Tao đoán Hufflepuff toàn nói chuyện tầm phào nghị luận sau lưng người khác, phải không?" Hắn hất mũi vào chúng tôi.

Tôi đã bị nghi nhờ về nhà của mình lần thứ hai trong ngày hôm nay, nên tất nhiên tâm trạng sẽ không tốt rồi, vì vậy tôi đã đáp trả lại Malfoy bất lịch sự này một cách tàn nhẫn--

"Tôi đoán bây giờ cậu đang ghen tị với Harry Potter đi!"

Lỗ mũi của Malfoy thậm chí còn phồng to hơn, đôi mắt của hắn trừng trừng nhìn tôi như thể chúng sẽ vỡ tan như thủy tinh bất cứ lúc nào.

"Chiêm ngưỡng chiến thắng của Harry Potter trên sân Quidditch bằng khuôn mặt hamster của cậu đi!" Tôi cũng hếch lỗ mũi lên, mặc dù Malfoy vẫn coi thường tôi.

Nhưng tôi đã thành công khiến hắn đỏ bừng bừng như con tôm luộc từ cổ lên má vì tức giận.

Trước khi đi, hắn nói với tôi những lời khó nghe: "Mày sẽ phải trả giá cho những gì mày nói"

Nhìn tên đó cùng với hai tùy tùng đi xa, lòng thầm nghĩ, làm bộ làm tịch tổng tài bá đạo như vậy cho ai coi, xem lại chiều cao của mình trước đi.

Khi quay đầu lại, tôi bắt gặp vẻ mặt sững sờ của bộ ba nổi tiếng phía sau.

Chờ Hermione phản ứng lại, nhỏ giới thiệu với tôi: "Xin chào! Eve, đây là Harry, đây là Ron." Nhỏ có chút xấu hổ khi nghĩ đến chuyện khó chịu lúc trưa: "Bồ và Ron đã gặp nhau."

Với một nụ cười nhẹ, tôi nắm lấy tay Hannah nói: "Đây là Hannah"

Tôi cá rằng đây là cảnh gặp gỡ ngượng ngùng nhất mà tôi từng có, cũng là lần đầu tiên tôi trực tiếp đối mặt với cốt truyện, mí mắt cứ giật giật không ngừng.

Tôi nhìn Harry, người vẫn còn hơi xấu hổ trước mặt tôi, mỉm cười thân thiện với bọn họ, đôi mắt của cậu ấy quả thực có màu xanh lục rất đẹp, giống như những viên ngọc lục bảo quý giá, ẩn hiện sau tròng kính.

Nhưng---

Ai có thể biết rằng bên trong cậu có một mảnh hồn của Voldemort đâu?


Mình edit còn cùi quá, đôi khi đọc lại vài chỗ vẫn còn sượng trân mà không biết dùng từ sao cho hay, nên nếu đoạn nào bạn thấy nó không mượt thì nói mình biết để chỉnh lại nhé, cảm ơn mọi người đã tặng sao ( ˘ ³˘)♥

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top