Chương 11: Giáo sư Snape

Bạn cùng phòng của tôi, Hannah Abbott là một tiểu mỹ nhân với mái tóc vàng, đôi mắt màu nâu, nhỏ tết tóc hai bên, mặc dù hai má phúng phính nét trẻ con nhưng vẫn đáng yêu, mũm mĩm.

Bây giờ nhỏ đang cố lôi tôi ra khỏi chiếc giường thân yêu, nếu nhỏ biết Ruth thì hẳn sẽ hiểu đó là một hành động khó khăn và vĩ đại cỡ nào.

"Eve, tui không muốn bỏ bữa sáng vào ngày đầu tiên đến trường đâu!"

Kí túc xá của Hufflepuff ở tầng một, dù không có đủ ánh sáng mặt trời, nhưng màu sắc ấm áp của rèm cửa và giấy dán tường vẫn khiến tôi có cảm giác như đang nằm dưới ánh nắng mặt trời, được nó ôm ấp một cách dịu dàng, đang nở một nụ cười thoải mái thì tôi lờ mờ thấy Hannah rút cây đũa phép của nhỏ ra trỏ về phía tôi--

Tôi sợ đến mức bật khỏi giường ngay lập tức!

Ruth từng nói, đừng bao giờ để Hufflepuff bỏ bùa bạn, bởi có thể họ chẳng bao giờ niệm đúng câu thần chú.

Tôi sợ bị trúng câu thần chú sai mà uy lực của nó có thể sẽ không thua gì Avada.

Bạn cùng phòng của tôi, Hannah, sẽ luôn là một thiên thần nhỏ ngọt ngào nếu nhỏ không kéo tôi ra khỏi giường sớm như vậy.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ, tôi vuốt thẳng bộ đồng phục của mình, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa bằng chiếc băng đô màu oải hương. Đi bộ xuống sảnh với Hannah, may mắn thay, kí túc xá Hufflepuff gần ngay nó, chúng tôi thậm chí không phải lo lắng về việc bị lạc.

Một học tỷ đi ngang qua đã liếc thấy áo choàng mới của tôi bằng đôi mắt tinh tường, cổ chính là học sinh cuối cấp tốt bụng đã mang cho tôi món sườn cừu nướng ngày hôm qua.

"Ồ, đồng phục của em trông đẹp quá."

"Đúng vậy, em có thay đổi một chút!" Tôi nở nụ cười trẻ con đáng yêu với cổ.

Ba bộ áo choàng phù thủy của tôi đều có một số thay đổi nhỏ vô thưởng vô phạt dưới sự cố gắng của bà Malkin, chẳng hạn như viền ren mà các cô gái thích, hoặc hoa văn rỗng trên cổ tay áo, hoặc một số hình thêu nhỏ bằng chỉ bạc.

"Có lẽ tui cũng thử một chút, sẽ rất tuyệt đấy." Hannah nhìn chiếc áo choàng của tôi với vẻ ghen tị.

Chúng tôi đi đến bàn dài của Hufflepuff, ngồi xuống vị trí dành cho học sinh năm nhất, bữa sáng có bánh mì nhỏ thơm ngon, bánh quy, sa lát, bánh ngọt nhỏ và mứt, còn có súp bổ dưỡng và nước ép bí đỏ cho mỗi người, xa hơn nữa còn có các loại món ngon trên bàn.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy vui rồi.

"Eve, bồ có phải là phù thủy thuần huyết không?" Hannah hỏi tôi trong bữa ăn.

"Tôi đoán là tôi không biết, tôi được nhận nuôi." Xét cho cùng, tôi là một đứa trẻ mồ côi trước khi gặp Ruth.

Nhưng Hannah lại cười hiền lành: "Tui là thuần huyết, nhưng ở Hufflepuff, bồ có phải là Muggle phù thủy hay không cũng không thành vấn đề."

Trái tim của những đứa trẻ này rộng lớn biết bao!

Các nhà khác hoặc học giỏi, hoặc dũng cảm và đam mê, hoặc có một gia đình giàu có, nhưng học viện của chúng tôi--

Vui vẻ là tốt rồi!

Ngay khi chuẩn bị tiếp tục tiêu hóa bữa sáng của mình, tôi tinh mắt phát hiện ra Boll xuất hiện từ đầu kia của chiếc bàn dài.

Tôi lập tức đặt chiếc thìa xuống và nghiêm túc chờ đợi cho đến khi Boll dùng móng vuốt bắt lấy cánh tay tôi. Hình như nó nặng hơn rất nhiều, tôi lấy lá thư dưới chân nó. Nhìn từ bên ngoài, đây rõ ràng không phải là một bức thư sấm, hình như bên trong có vật thể gì đó không xác định, chắc Ruth sẽ không điên đến mức gửi cho tôi một tá phấn ngứa đúng không?

Tôi xé mở bức thư và thấy một mảnh bánh mỳ khô trong đó.

Tác dụng có thể so sánh với Cruciatu( toàn thân khoét cốt)...

Tôi đặt miếng bánh trở lại, kẹp bức thư vào cuốn sách, sau đó tôi nghe có tiếng kinh hô từ bên bàn Slytherin, nhìn qua, tôi thấy Draco. Con cú của Malfoy mang đến cho hắn một gói kẹo lớn, hắn đang hếch miệng đắc thắng.

Đây chẳng lẽ là sự khác biệt giữa thân sinh và nhận nuôi chăng?

Tôi cắn một miếng bánh mì lớn.

Hogwarts thực sự lớn đến kinh ngạc, nghe nói nó có tổng cộng 142 cầu thang. Chúng nó quái lạ, ọp ẹp; một số dẫn đến những địa điểm khác nhau vào mỗi thứ Sáu; một số đi lên giữa chừng, một bước sẽ đột nhiên biến mất, và bạn phải nhớ nơi để nhảy.

Có thể ký túc xá của Hufflepuff rất nhiều phúc lợi, nhưng trong tòa lâu đài cao chót vót này, việc tìm được phòng học thực sự là một bài kiểm tra khó đối với những chú lửng nhỏ thật thà chất phác.

Trước tiên không đề cập đến việc liệu chúng tôi có tìm được đường hay không, ngay bây giờ cầu thang bên dưới chúng tôi đã di chuyển nhiều lần mà không dừng lại, cái cầu thang điên rồ này--

"Hannah, nhảy qua!"

Tôi nhớ lại cuộc sống bụi đời của mình, dũng khí nén trong lồng ngực, "Tôi đếm đến 123, chúng ta cùng nhảy!"

1

2

3.......

Tôi nhảy lên cầu thang ở gần phía bên kia, sau khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy Hannah, người chưa nhảy qua, đã bị cầu thang đưa đến một nơi khác.

Phép thuật thật tuyệt vời, nếu tôi không có lớp ngay bây giờ thì tôi rất muốn chơi với nó nhưng lớp đầu tiên của Hufflepuff là, Lớp học độc dược!

Cuối cùng, sau khi hỏi một học sinh cuối cấp của Ravenclaw, chúng tôi được biết rằng phòng học Độc dược nằm ở tầng hầm, nhưng chúng tôi đã leo cầu thang lên tầng ba.

Quá trình đi ngược chiều này trực tiếp dẫn đến tình huống chúng tôi và giáo sư đồng thời xuất hiện ở cửa lớp.

Vị giáo sư gầy gò, xanh xao mặc một chiếc áo choàng đen cài nút đến tận cổ, tóc đen bóng, chiếc mũi ưng và đôi mắt lạnh lẽo tựa con dơi y như trong phim. Chúng tôi không kiểm soát được co rúm người lại, giống như động vật ăn cỏ gặp thú săn mồi.

Nhưng thầy cũng không mở miệng khó xử chúng tôi: "Ta nghĩ hai tên Hufflepuff bọn mi có thể tự tìm được vị trí của mình trong lớp học."

Ông đứng thẳng thân thể, lạnh lùng nói: "Hiện tại còn có 37 giây đồng hồ trước khi bắt đầu tiết học."

Lúc đầu, tôi còn nghĩ rằng giáo sư sẽ trừ điểm của chúng tôi, nhưng ông rõ ràng tốt hơn nhiều so với Ruth độc địa, tôi đã mỉm cười thân thiện với thầy.

"Cám ơn giáo sư."

Kéo Hannah vào lớp học đã đầy học sinh của Ravenclaw và Hufflepuff, chúng tôi tìm hai ghế ở hàng đầu và ngồi xuống, nhìn quanh lớp.

Hannah kéo tôi, nhỏ giọng nói: "Làm tui sợ gần chớt! Ba tui nói Snape giáo sư chỉ thiên vị nhà mình, Hufflepuff bình thường rất dễ dàng mất điểm ở trong tay hắn."

"Thật tốt là thầy ấy đã không làm thế." Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay của Hannah để trấn an.

Theo tôi thấy, Snape giống như thầy giáo quản sinh, học sinh sợ hãi ông, nhưng ông sẽ không cố ý bới móc học trò, chẳng lẽ là Hufflepuff khiến thầy có chút thất vọng?

Không còn nghi ngờ gì, tôi đối với hành vi không trừ điểm của giáo sư Snape tràn ngập hảo cảm.

Tôi phỏng đoán điều vĩ đại nhất cuộc đời tôi là trong khi mọi người yêu mến thầy hiệu trưởng Dumbledore thì tôi lại phải lòng giáo sư Snape.

Sau 37 giây rất đúng giờ, con dơi khổng lồ bước vào, chiếc áo choàng đen không gió mà bay càng tăng thêm cảm giác thần bí và ngột ngạt cho lớp học.

Tất cả đột nhiên yên tĩnh lại.

Giáo sư đứng ở bục giảng trước mặt:

"Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác đó là chế tạo độc dược"

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ chúng tôi lắng nghe không sót một lời.

"Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu chúng bây không phải là một lũ đầu đất mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Thầy thực sự không cần nhìn chằm chằm vào Hufflepuff khi nói câu cuối cùng đó đâu thầy Snape!

Tất cả chúng tôi lặng im, Ravenclaws thậm chí còn nghiêm túc, sẵn sàng điên cuồng hấp thu kiến ​​​​thức, Ruth đã nói--

Ravenclaw không có ác cảm với sự kỳ lạ, họ coi trọng kiến ​​​​thức và đánh giá cao đồng loại.

Trong buổi học đầu tiên, giáo sư Snape hướng dẫn chúng tôi làm thứ mà ông gọi là "một loại thuốc đơn giản để chữa bệnh ghẻ".

Nhưng nó không hề đơn giản chút nào.

Thầy chia chúng tôi thành nhóm hai người, yêu cầu chúng tôi cân những cây tầm ma khô bằng cân đồng và dùng dụng cụ nghiền nát nanh rắn. Trong lớp học là một sự im lặng chưa từng có, nhưng sự im lặng này nhanh chóng bị phá vỡ khi học sinh từ cả hai nhà bị chỉ trích ít nhiều bởi Snape, một số cái vạc thậm chí còn phát nổ.

Hầu hết trong số đó là Hufflepuff.

Loại tài liệu kinh khủng như con sên, hay được nhắc tới trong miệng của Ruth, cuối cùng tôi cũng được tận mắt nhìn thấy trông như thế nào.

Hannah sợ xử lý những vật liệu này, nhưng những vật liệu này là chuyện bình thường đối với tôi, bởi vì trước 6 tuổi, bữa sáng, bữa trưa hoặc bữa tối của tôi ngoại trừ móc túi thì chính là lục lọi thùng rác, thậm chí có lúc còn quẹt mứt dưới đất, dù sao kiếm được chút đồ ăn đã là tốt lắm rồi, mấy thứ đó có hợp vệ sinh hay không cũng không thành vấn đề. Đôi khi trộm cắp mà bị bắt thì hậu quả sẽ còn thảm khốc hơn.

Nhưng tôi sẽ không nói với Hannah những điều này, vẻ mặt của nhỏ toàn là chán ghét.

Snape giáo sư đã đi tới trước mặt chúng ta, ngữ khí không tốt lắm: "Abbot tiểu thư."

Tôi thấy tay Hannah run rẩy không kiểm soát được, và nhỏ vô tình chậm lại khi cho lông nhím vào vạc.

"Liều lượng lông nhím là một giây, giả sử đầu óc của mi không chứa đầy achnatherum splendens, ngươi hẳn là hiểu ta nói cái gì!"

Vào giờ khắc này giáo sư Snape đã bị Ruth nhập rồi, tôi nhớ Ruth.

Sau đó, thầy nhìn tôi lạnh nhạt bước đi, chiếc áo choàng khổng lồ tự động tung bay.

"Ôi! Eve, doạ chết tui rồi." Hannah không biết đã nói câu này bao nhiêu lần.

Một số Hufflepuff ở đằng xa cuối cùng đã làm nổ tung cái vạc.

Một giờ sau, chúng tôi hoàn thành lọ thuốc trị ghẻ, cẩn thận rót vào chai thủy tinh rồi mang đi nộp, mặc dù nó có vẻ sẫm màu hơn màu oải hương chính hiệu.

Giáo sư Snape nhìn chúng tôi một cách thờ ơ và cho chúng tôi điểm "A". (Vượt qua)

"Tuyệt, ít nhất không phải là 'P'," Hannah vui vẻ nói với tôi khi nhỏ bước ra khỏi lớp.

Nhìn xem Hufflepuff dễ hạnh phúc và đáng yêu làm sao!

Một ngày nọ, Giáo sư Snape cuối cùng cũng bắt gặp Eve và Hannah đi học muộn.

Hắn lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Trước khi ta trừ điểm, trò có thể nói cho ta biết nguyên nhân đến muộn."

Eve suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Quá khó giải thích."

Trên trán giáo sư Snape xuất hiện một vạch đen.

Hannah nói một cách yếu ớt: "Khi chúng em ăn ở căng tin, sẽ luôn được cho nước ép bí ngô. Nó rơi xuống áo choàng, vì vậy em mất thời gian đi vào phòng tắm để làm sạch nó. "

Snape chậm rãi nhìn chằm chằm Eve: "Chuyện này khó giải thích như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top