Chương 55: Dark Lord.

Dorea gần như phát điên xông vòng phòng ngủ nam nhà Slytherin. Không thấy Draco đâu cả! Cậu ta đã đi đâu như thế này!? Dorea lạnh toát cả mình, run rẩy dùng đũa phép lật tung đám chăn. Cô gái siết chặt đũa phép, sờ sờ lên cánh tay trái như đang cháy bỏng của mình. Dorea không thấy đau, đương nhiên, nhưng đó là một cảm giác khó chịu, tức giận và mất kiểm soát. Đôi mắt xanh lá vậy mà ánh lên sắc đỏ tới kinh người.

Dorea đã bồn chồn cả buổi tối nay, không sao ngủ được. Cô gái cứ cảm thấy như mình sắp phải đối mặt với một thứ gì đó hãi hùng lắm, kì bí lắm, một chuyện không hay có lẽ sắp xảy ra, giống như cảm nhận nguy hiểm theo một cách bản năng vậy, sự tức tối trong lồng ngực như muốn vỡ tung ra, nhưng cô không thể nói rằng vì sao cô lại có cảm giác như vậy. Cơn đau đầu lại đến, choáng váng hơn cả khi Dorea mất máu quá nhiều. Ma lực trong cơ thể cô gái bắt đầu chạy tán loạn, lung tung và tràn ra khắp nơi.

Dorea khẽ che vết máu bên khóe môi. Thời gian của cô gái không còn dài nữa, cùng lắm có thể căng thêm ba bốn năm nữa.

Dorea trùm cái áo chùng lên trên người, cho mình một cái Huyễn Thân Chú, tàng hình bước ra khỏi phòng sinh hoạt chung. Có lẽ đã một giờ sáng, đôi mắt cô ánh lên sự mệt mỏi, và đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Cô gái đang hướng tới ký túc xá của Gryffindor, với hi vọng rằng Draco thực sự sẽ chỉ qua đó ngủ nhờ.

Cô gái đọc mật khẩu, bà Béo nghe giọng không quen, cảnh giác hỏi, nhưng mà đúng mật khẩu nên đành mở cửa ra, cho vào. Dorea bước vào phòng sinh hoạt chung ấm áp nhà Gryffindor, nhận thấy một mái tóc đỏ đang ngủ khò khò trên ghế salon. Dorea bước lại, khẽ lay thằng nhỏ. "Ron! Ron!"

"Chị... Chị Black!?" Dorea thấy thằng bé giật nảy mình, bản năng giấu cái tay ra đằng sau liền biết có chuyện gì mấy đứa nhóc này lại giấu mình. Cô nghiêm khắc nói. "Ronald Weasley, em tốt nhất đừng nên giấu chị bất cứ điều gì."

"Em... Em..." Ron ngậm chặt miệng, nhất quyết không nói. Lửa giận bỗng đổ ập lên trên đầu Dorea, cô gái giận dữ đứng phắt dậy, rút đũa phép ra. Cô gái bình thường không như thế này, nhưng cái cảm giác khó chịu kia khiến cô gái mất hết lí trí. "Là lỗi của em, Ronald. Legilimen!"

Lập tức, Ron trở nên mơ màng. Mà Dorea, cô gái đọc được những ký ức trong đầu thằng bé.

Dorea vẫn luôn là một thiên tài, nhưng có lẽ tới cả Albus Dumbledore cũng không thể ngờ rằng cô gái mang trong mình đầy tài năng và bí ẩn này lại đã thực sự thuần thục Chiết Tâm Trí Thuật, không chỉ vậy, còn kết hợp được với cả Obliviate, Bùa Xóa Trí Nhớ. Đương nhiên, dù là Lord hay Albus đều có thể làm thế, nhưng mà họ không cần làm. Có lẽ, nếu không phải sinh ra trong một thời điểm sai lầm, nuôi dạy trong một môi trường tốt đẹp hơn, Dorea càng có thể tỏa sáng rực rỡ.

"...." Dorea thở dốc ngã ngồi xuống cái ghế bành, lấy tay che lấy mặt.

"Tốt.... tốt lắm..." Dorea thấp giọng nói. "Không coi tôi ra gì nữa phải không...?"

Đôi mắt cô lại ánh lên ánh đỏ, như một thứ gì đó đang cựa quậy, muốn thoát ra khỏi lồng giam.

"Theo tôi, Ronald Weasley." Cô gái gằn giọng với tên nhóc vẫn còn đang lơ ngơ. "Rồi tất cả sẽ..."

Cô gái dừng lại, quay đi, tay lại che lấy vệt máu lần nữa trào lên, nén lại vị tanh tưởi trong cổ họng.

Đúng lúc này, Draco, Hermione và Harry trở về.

. . .

Hermione đã thôi trò chơi nổi trong lớp, giờ chỉ dám cúi đầu lặng lẽ học hành. Harry và Ron trầm tính hơn hẳn, không nói năng gì nhiều. Draco lại không dám trở về bàn dài nhà Slytherin, cứ ngồi lỳ bên cạnh Harry Potter và Hermione Granger, cắm đầu vào ăn và học. Cả bốn đã chiến tranh lạnh với Dorea kể từ hôm đó, và sắc mặt âm u của Hắc Độc Xà nhà Slytherin còn kinh khủng hơn trước đó rât nhiều. Vẻ đẹp âm trầm của cô gái nhà Slytherin nay còn thêm một tia bệnh trạng khiến cho cô gái trông như một mĩ nhân u buồn. Cả bốn đều sợ lại tổn thương tới cảm xúc của Dorea, chỉ dám lẳng lặng.

Kỳ thi chẳng còn bao xa nữa, và cả bốn lấy đó làm vui. Nhờ cặm cụi học hành mà nó quên được phần nào bi kịch và mâu thuẫn với Black. Bốn đứa – Harry, Ron, Draco và Hermione – vẫn gắn bó với nhau, cùng thức khuya ôn bài, cố gắng nhớ những công thức pha chế các chất độc phức tạp, học thuộc lòng bùa chú và các lời nguyền, nhớ kỹ ngày tháng xảy ra những khám phá pháp thuật và những cuộc nổi dậy của bọn yêu tinh....

Thế rồi, còn chừng một tuần lễ nữa là đến kỳ thi. Lòng quyết tâm của mấy đứa nhỏ không dính mũi vô những chuyện không liên quan đến mình bỗng nhiên bị thử thách gay go: Lúc ấy Draco và Harry đang đi từ thư viện về phòng để lấy đồ giúp Hermione. Chợt nghe có tiếng khóc nghẹn ngào vọng ra từ một phòng học phía trước. Bọn nhỏ bước đến gần hơn và nhận ra đó là giọng của thầy Quirrell.

"Thôi được … thôi được …." Một giây sau, thầy Quirrell lật đật đi ra khỏi phòng học, tay sửa sang tấm khăn vành trên đầu. Trông thầy xanh xao và có vẻ như sắp oà khóc đến nơi. Thầy vội vã đi khuất tầm mắt Harry. Có lẽ thầy đã không để ý thấy bọn cậu. Đợi tiếng chân thầy Quirrell xa hẳn, Harry và Draco thò đầu vào phòng học. Phòng trống vắng, nhưng cánh cửa cuối phòng hé mở. Harry bước tới, được nửa chừng đường, sắp tới gần cánh cửa thì sực nhớ ra cái quyết tâm không dí mũi vô chuyện của người khác nữa.

Hai đứa trở lại thư viện, nơi Hermione còn đang khảo bài Ron môn Thiên văn học.

Harry kể cho mọi người nghe chuyện mới xảy ra.

Hermione nói. "Dù có là ông Snape hay Quirell đi nữa thì vẫn còn con Fluffy canh giữ mà!"

"Biết đâu hắn ta đã tìm ra cách vượt qua con quái vật ba đầu mà không cần phải hỏi lão Hagrid? Thể nào trong đây cũng có một cuốn nào đó chỉ cách chế ngự một con chó ba đàu. Vậy bây giờ mình phải làm gì đây?" Máu phiêu lưu lại trào dâng làm ánh mắt Ron loé sáng.

Nhưng Hermione đã nhanh nhẩu trả lời. "Đi thưa với thầy Dumbledore. Đúng ra tụi mình phải làm chuyện này lâu rồi. Bây giờ mà mà mấy đứa tụi mình còn tự tiện làm chuyện gì nữa thì sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay."

Draco bỗng nói. "Nhưng mà tụi mình không có bằng chứng gì hết."

Tất cả lại trầm mặc. Ron khẽ hỏi. "Nếu mình chỉ để ý thăm dò chung quanh đây thôi …."

"Không." Harry dứt khoát. "Chúng ta xen vô chuyện này quá nhiều rồi." Cậu kéo tấm bản đồ sao Mộc về phía mình và bắt đầu học tên các mặt trăng của sao này.

. . .

Kì thi cuối cùng cũng đến, năm thứ nhất thi cuối cùng. Dạo bọn trẻ làm bài thi viết, trời nóng nực oi bức vô cùng, đặc biệt là trong phòng học lớn, nơi chúng đang ngồi làm bài. Để làm bài, học sinh được phát những cây bút lông ngỗng mới, đặc biệt, đã được ếm bùa Chống-gian-lận-thi-cử. Học sinh cũng phải thi thực hành. Giáo sư Flitwick gọi từng đứa một vào lớp để xem chúng có thể làm cho một trái thơm nhảy múa lạch bạch qua hết một bàn giấy không. Giáo sư McGonagall thì quan sát bọn trẻ biến những con chuột thành hộp đựng thuốc lá. Điểm được cho tùy theo hộp đẹp xấu, hộp nào có râu thì bị loại. Còn giáo sư Snape thì đứng canh sau lưng chúng khiến chúng hết sức căng thẳng khi cố gắng nhớ lại cách pha chế thuốc lú.

Không ngoài kì vọng của tất cả các giáo viên, "mỹ nhân u buồn" Dorea Lily Black xứng đáng là học sinh giỏi nhất trong vòng một thập kỷ qua, thành công lấp được điểm O trong tất cả các môn học được đăng ký, nắm chắc chức vụ Huynh Trưởng vào những năm sau. Cô gái nhà Black còn thành công lọt vào top 3 trong kì thi Độc Dược W.W.P.A danh cho mọi lứa tuổi, được Hogwart trao tặng một huân chương danh dự, giờ đang lặng lẽ nằm trong phòng truyền thống, trên một cái bàn tương đối chói mắt, báo đài đưa tin rầm rộ nhưng rốt cuộc vẫn không vào đến được Hogwart.

Bài thi cuối cùng của bọn trẻ là Lịch sử Pháp thuật. Chỉ còn phải mất thêm một giờ nữa để trả lời những câu hỏi về những lão phù thủy gàn dở, những kẻ đã phát minh ra cái vạt tự khuấy, là bọn trẻ sẽ được thảnh thơi, tha hồ tự do tự tại suốt một tuần lễ tuyệt vời, cho đến khi có kết quả cuộc thi. Chính vì thế, khi con ma của giáo sư Binns ra lệnh cho bọn trẻ buông viết lông ngỗng xuống và cuộn tờ giấy da đem nộp, thì Harry cũng như tất cả những đứa khác, không thể nhịn được hò reo mừng rỡ. Nhập vào đám đông túa ra khoảng sân trường đầy nắng, Hermione nói với các bạn của mình. "Bài dễ hơn mình tưởng rất nhiều. Lẽ ra mình cũng chẳng cần học cho cố về Bảng Nội qui Hạnh kiểm của Người Sói vào năm 1637 hay Cuộc nổi dậy của Elfric Háo hức."

"Tôi đã nói sẽ không có phần đó mà." Draco kiêu ngạo.

Hermione luôn luôn thích ôn lại bài thi vừa làm xong, nhưng Ron nói làm như vậy chỉ khiến nó phát bệnh. Thành ra bọn họ đi tung tăng tới bên bờ hồ và nằm duỗi mình dưới bóng cây bên bờ Hồ Đen, trong lúc Draco và Hermione thảo luận bài.

Hai anh em sinh đội nhà Weasley và Lee Jordan đang cù mấy cái xúc tu của một con mực khổng lồ ẩn mình trong một vũng nước ấm. Ron nằm dài trên cỏ, sung sướng thở phào. "Không còn bài vở nữa, cậu phải vui mừng mới phải chứ Harry. Một tuần sau mình mới biết bài thi của mình tệ như thế nào, lúc đó rầu rĩ cũng chưa muộn, còn bây giờ hơi đâu mà lo!"

Harry đang ngồi bóp trán. Cậu chợt bùng nổ đầy tức tối. "Cái này có ý nghĩa gì, sao tôi lại không được biết chứ? Cái thẹo của tôi cứ đau hoài… Hồi đó cũng có khi đau, nhưng có bao giờ đau hoài như vầy đâu! Hermione nghĩ nó có liên kết gì với chúa tể hắc ám, chả lẽ ông trở lại?!"

Hermione đề nghị. "Bạn đến gặp bà Pomfrey đi!"

"Tôi đâu có bệnh! Tôi tin đây chắn chắn là một sự cảnh báo… nghĩa là tai hoạ đang đến gần…"

Trời nóng quá nên Ron không suy nghĩ sâu xa thêm. "Thư giãn đi Harry. Hermione nói đúng đó, chừng nào cụ Dumbledore còn ở quanh đây thì Hòn đá vẫn còn nguyên vẹn, đừng lo."

"Phải nói, tôi đồng ý với Weasley đó." Draco hiếm khi nào không đi trái lại với Ron. "Potter à, chuyện của mấy ngưòi lớn chúng ta chả cần đụng vô đâu."

"Nhưng mà... Câu chuyện của bác Hagrid về mấy con Kỳ Lân... Khi nghe cái thứ nửa chết nửa sống kia đang uống máu chúng, cái sẹo của tôi mới đau lên! Đó là Vol..." Harry toan nói thì bị Draco cản lại. Sắc mặt cậu hơi không tốt. "Đừng nhắc cái tên ấy, Harry."

Harry đồng ý, nhưng cậu không thể gạt bỏ được cái cảm giác mơ hồ là hình như cậu đang quên làm một điều gì đó, một điều gì đó quan trọng. Khi cậu cố tự giải thích việc này, Hermione nói. "Tại kỳ thi đó mà. Mình cũng vậy đó. Hồi khuya mình thức dậy, ôn được một nửa môn Biến hình rồi mới nhớ ra là đã thi xong môn đó rồi."

Tới Draco cũng phải bật cười. Dù vậy Harry vẫn tin chắc cái cảm giác bất ổn trong lòng nó không liên quan gì đến việc thi cử. Cậu nhìn thấy một con cú bay ngang qua bầu trời xanh sáng phía trên ngôi trường – con cú ngậm một bức thư. Người duy nhứt từng gởi thư cho Harry là bác Hagrid. Bác ấy không đời nào phản bội cụ Dumbledore. Bác ấy không đời nào nói cho ai biết cách qua được con Fluffy… Không đời nào… Nhưng…
Harry bỗng đứng phắt dậy. Ron ngái nhủ hỏi. "Bồ đi đâu vậy?"

Mặt Harry trở nên trắng bệch. "Mình vừa nghĩ ra một điều. Phải đi gặp bác Hagrid ngay!"

Hermione và Draco vội vã đứng lên theo, kéo Ron ngồi dậy, hồi hộp. "Để chi?"

"Mấy cậu không thấy lạ sao? Bác Hagrid ước ao có một con rồng hơn bất cứ thứ gì khác, và cái người xa lạ bác gặp ở quán rượu ấy lại ngẫu nhiên có một cái trứng rồng trong túi áo. Rồng là đồ bất hợp pháp thì ai lại đi lang thang đó đây với một cái trứng rồng trong túi chứ ? Mấy bồ nghĩ xem có phải hắn tình cờ gặp bác Hagrid không, hay là…? Tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm nhỉ?" Harry nói, lập tức, mặt của Draco trở nên trắng bệch.

"Đi!" Cậu nhóc tóc bạch kim kéo lấy Potter, và Harry lại kéo theo hai đứa kia cùng chạy thục mạng về phía bên kia sân trường.

Lão Hagrid đang ngồi trong một cái ghế bành đặt bên ngoài căn chòi, ống tay áo và ống quần đều xắn lên. Lão đang lặt đậu cho vào một cái tô to, mỉm cười khi thấy bon trẻ chạy tới. "Chào mấy đứa! Thi xong rồi hả? Rảnh uống trà không?"

Cùng lúc đó, mĩ nhân u buồn Dorea đặt chân tới phòng học bộ môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.

"Giáo sư Quirrell." Cô gái nói. "Ngài có chút thời gian rảnh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top