Chương 44: Hắc Độc Xà.

Có lẽ mọi người không biết, theo thuật ngữ, thì tui gọi Dorea là một Yandere, có điều cổ không áp dụng lên tình yêu mà cả tình thân nữa.
________________

"Dorea, xem Kraken hả?" Hagrid từ đằng xa gọi vọng tới, trên cổ treo lủng lẳng mấy con vật vẫn còn rướm máu, cầm một cái xẻng và vác một cái xô lại.

Dorea dừng việc múa kiếm lại, chống Ceasar xuống đất, dùng tay lau mồ hôi. Vẫn là một ngày đẹp trời tại Hogwart, thảm cỏ xanh mướt và trời thì trong veo. "Bác Hagrid."

"Dorea! Cháu chăm chỉ luyện kiếm thế?" Hagrid hỏi. "Mà này, cháu biết gì chưa, cụ Dumbledore đã mang Kraken trở về với biển rồi."

"Ơ?" Dorea hơi thất lạc, cô gái mím mím môi. "Vì sao vậy ạ?"

"Kraken nó đã ở đây quá lâu rồi. Nó cô đơn lắm, vả lại nơi này chỉ có một mình nó là mực khổng lồ. Bọn nhỏ thì sợ con mực đáng thương ấy, mãi cho tới khi có cháu, nó mới vui lên một tí." Hagrid nói. "Nhưng đừng buồn, Kraken sẽ không muốn cháu buồn đâu."

".... Vâng." Dorea khẽ đáp, rũ mắt xuống. Cô gái đương nhiên biết điều đó là tốt nhất với ngài Kraken, nhưng mà tình cảm mà, ai có thể bắt bẻ đúng sai cơ chứ?

"Thôi nào, đừng buồn. Cụ cũng lại mang tới một đàn mực khổng lồ con mới. Cháu nên biết là loài mực khổng lồ luôn là những nhân viên cứu hộ dưới nước tuyệt vời nhất của Hogwart này." Bác vỗ vai Dorea, làm cô suýt nữa là té sấp mặt.

Lão khổng lồ huýt sáo, rồi gọi mấy tiếng. Từ phía trong làn nước đen ngòm, lần lượt lộ ra một, hai, rồi ba, bốn cái đầu khổng lồ, và các xúc tu dài ngoẵn, bơi thật nhanh về phía cô gái. Lão Hagrid cười ha ha. "Giới thiệu với cháu, đây là Gole, Edna, Sam, River, và Donald."

Mấy con mực như có linh tính, khẽ vung vẩy xúc tu về phía cô gái, bắn nước lung tung, làm ướt cả mái tóc đỏ. Dorea khẽ phì cười, dùng đũa phép làm sạch người mình.

Lão Hagrid bắt đầu cho mấy con mực ăn. Dorea thấy nhiều mực to lớn như vậy, cũng muốn xem lắm, bắt đầu leo tót lên trên ngọn của một cái cây gần đó. Chà, không được thục nữ cho lắm.

Cô gái vắt vẻo trên cây, ngắm nhìn mặt hồ rộng lớn. Đã là một học sinh năm tư - Dorea trên tất cả, là một người đã dành tất cả thời gian có thể để ngắm nhìn cảnh vật ở ngôi trường phù thủy này. Kể cả các sinh vật của rừng cấm lâu nay ít gặp người cũng tương đối thân thuộc với cô gái, và đặc biệt là con ưng Olive hùng dũng, tuy vẫn thích rúc đầu vào trong mái tóc của Dorea.

Tuần đầu tiên của năm học thứ tư rất, rất thư thái. Dorea khẽ nhắm mắt cảm nhận làn gió mát rượi thổi qua. Chỉ duy nhất một điều...

Cô gái khẽ sờ bàn tay trái của mình, nơi cổ tay, lên tới cả cánh tay. Ở nơi đó chôn vùi một thứ khủng khiếp và đen tối, thứ lịch sử hắc ám mà Dorea ước mình chưa bao giờ nhớ tới. Nó đang trở lại... cô có thể cảm nhận thời điểm đó đang tới gần. Một luồng gió vẫn mát như vậy thổi ngay qua, nhưng chỉ cần nhớ tới thứ đó, cô gái đã cảm thấy lạnh lẽo từ tận xương tủy.

Đã mười năm, kể từ ngày lễ Halloween hôm đó.

Mười năm, một cơn ác mộng.

Một cơn ác mộng mà thôi, lại không thể nào vượt qua.

Con đường cô chọn lẽ ra phải mang lại cho nhà Black hoa hồng và vinh quang, hóa ra, chỉ toàn là gai và máu.

Năm đó, chính Walburga Black đã đeo chiếc nhẫn người thừa kế lên bàn tay bé nhỏ của một cô bé chỉ mới bốn tuổi, một chiếc nhẫn nhỏ nhoi thôi, đã viết xong lộ trình tương lai của cô gái, mà một chiếc nhẫn rắn mà thôi, cũng đã mang lại cho cô gái mọi chông gai trên đời.

Thời gian tàn nhẫn... Qua suốt những năm tháng tuổi thơ, Dorea đã tự chôn sâu chính mình trong cái vũng bùn hắc ám.

Nếu đã vậy, thì cứ tiếp tục lún sâu đi, tàn nhẫn, độc ác, lạnh lẽo, không phải đều là danh xưng của cô gái bốn tuổi năm đó sao?

Thời gian gần đây quá thoải mái, quá dễ chịu, chẳng lẽ đã làm cô ta quên mất cái tên kẻ hành quyết Shadow rồi sao?

Không, bản chất của một con rắn độc chính là máu lạnh, mà bản chất của cô gái từ khi sinh ra, tay đã vấy máu tươi này...

Nhân chi sơ, tính bản ác.

Có lẽ cô ta có những người mà mình yêu quý.

Có lẽ cô ta có những thứ mình muốn bảo vệ.

Nhưng mà không phải đã nói rồi sao, Dorea không có bản ngã. Cô ta chỉ là cô ta mà thôi. Tàn nhẫn, lạnh lùng, độc đoán, chỉ với những người cô ta yêu thương, hay khi cần ngụy trang, thì trên mặt cô ta mới treo lên một nụ cười dịu dàng, thân thiết và ấm áp mà thôi, ai biết đâu, phía sau gương mặt ấy, đối với người quen là một thiên thần, nhưng đối với tất cả còn lại, thì là một con quỷ.

Dorea kéo ra một nụ cười lạnh lẽo, tàn ác. Chà, lâu lắm rồi, Dorea mới trở lại thành Shadow khát máu và thèm khát quyền lực. Gương mặt thật của cô gái này là như vậy đáng sợ. Thèm khát tình yêu, tình thân, đồng thời thích cười trên nỗi đau của người khác, mặt không thay đổi hủy hoại cả một đời người.

Không phải ai cũng biết, Crucio không phải là ma thuật thứ hai Dorea học. Avada Kedavra mới chiếm vị trí đó, chỉ sau có phép chữa thương, cô ta cố dùng trên Dorea Black đệ nhất. Tính tình cô ta mâu thuẫn cực kỳ, như câu nói:

Kẻ tổn thương, lại muốn tổn thương ngưòi khác.

"Dorea!" Giọng nói của một cậu bé vang lên. Dorea rất nhạy bén, nghe được, lập tức trả lời. "Xuống ngay đây, Draco."

Nụ cười tàn nhẫn kia làm gì còn trên gương mặt cô gái? Chỉ còn lại một đường cong nhẹ nhàng, trìu mến, phơi phơi như gió xuân.

. . .

Olive rúc vào trong đầu cô gái, làm nó rối tung lên, trong khi chủ nhân của nó cố gắng đọc bức thư. Hagrid mời cô gái đi uống trà chiều.

Ồ, nhắc mới nhớ, Draco chưa gặp Hagrid lần nào nhỉ? Trừ lúc ngồi thuyền tới Hogwart.

Dorea lấy ra một tờ giấy da dê, viết lên vài dòng chữ hoa lệ.

Gửi Hagrid,

Tôi rất vui vì được bác mời. Nếu có thể, tôi sẽ mang cả Draco đi theo. Bác không phiền chứ?

Ngày tốt lành,

Dorea.

Con chim kêu vài tiếng, rồi quắp bức thư bay đi. Nhưng trên đường bay, nó còn ghé qua bàn dài của nhà Gryffindor, ăn chực anh em sinh đôi tóc đỏ một chút nữa chứ. Mấy đứa nhóc nhà Gryffindor lập tức túm tụm lại chiêm ngưỡng con ưng duy nhất ở Hogwart, tròn xoe mắt nhìn Fred ném một miếng thịt lên trời, rồi Olive nhanh như cắt vụt lên, cắp lấy miếng thịt rồi lượn một vòng, sau đó lại đậu lên vai đứa còn lại, Geogre.

Làm màu.

Dorea khẽ lắc đầu, tập trung ăn uống. Sắp tới đây, cô phải thi chứng chỉ các môn phụ, gần như là vượt cấp thi lấy bằng để tham gia kì thi Độc Dược thường niên W.W.P.C.A. (World's Wizard Poison Competition for Adult.)

Ba giờ kém hai mươi, Dorea thong thả đi xuống hầm độc dược, vài bước chân tính từ phòng sinh họat chung nhà Slytherin. Hôm nay không phải ngày có nhiều môn học của cô gái, thanh thản hiếm có, dự định xách cổ Draco đi cùng mấy đứa nhóc nhà Gryffindor.

"Này, tao nghe nói thằng nhóc nhà Malfoy chơi với một đám Gryffindor đấy." Một vài tiếng xì xầm từ phía sau bức tường đá vang lên. Cô gái biết là Slytherin vẫn không hài lòng Draco khi trở thành bộ tứ vàng của trường, nhưng mà để Dorea nghe được, mấy người kia hơi có vẻ tới số rồi.

Cô gái phất áo chùng, dụng bùa Tan Ảo Ảnh để tàng hình, đứng vào một góc.

"Ừ. Một con máu bùn, một thằng nhà Weasley, với cả một Potter." Giọng nói đó có vẻ đay nghiến cái từ cuối. "Một Potter!"

"Bọn máu bùn bẩn thỉu, nhà Weasley phản bội thuần huyết. Thằng Malfoy đó rồi sẽ bị bọn nó tha hóa, làm mất mặt gia tộc thuần huyết thôi! Ha hả. Tự xưng thì ghê gớm lắm, ai dè cũng như con chó ngoan ngoãn dựa danh cứu thế chủ mà thôi." Cô gái cười lạnh.

Dorea âm lãnh nhìn góc khuất, sau đó tiếp tục bước đi, trong mắt đã là một mảnh sắc lạnh. Xem ra Slytherin dạo này không giữ được cái miệng nữa rồi.

"Suỵt, nhỏ giọng thôi, mày điên à? Mày không muốn mấy từ mày vừa nói lọt tới tai Hắc Độc Xà đâu." Cái giọng kia nói.

"Hắc độc xà? Biệt danh mới của cái cô nhà Black à?" Giọng còn lại hỏi. "Người nghĩ ra cũng ghê gớm thật, chơi chữ Black có nghĩa là đen, để tạo thành tên một loài rắn độc."

"Ừ. Nhưng tao khuyên mày nên an phận, mày thấy đứa con gái nhà Webb và York không?" Bên kia khúc rẽ hiện ra một cô gái tóc đen.

"York? Webb? Là ai?" Đứa kia cũng xuất hiện, tóc nâu và cao khềnh.

"À, chắc mày không biết. Dù sao thì hai người đó nghỉ học năm kia rồi." Cô gái tóc đen nói.

"Chúng ta mới năm hai, làm sao mày biết được chuyện của năm kia?" Cô gái tóc nâu nghi hoặc.

"Tao vốn cũng không biết đâu, nhưng tao nghe lén ba tao nói chuyện." Đứa tóc đen tỏ vẻ huyền bí. "Tao nghe nói đứa con gái nhà Black kia thực ra đã nắm quyền Master."

"Không thể đâu!" Cô gái cao khềnh che miệng. "Ở số đó tuổi..."

"Không tin phải không? Nhưng mà cũng phải nói, cô ta ghê gớm thật, nhà Black đâu có nhỏ gì cho cam." Cô gái tóc đen lầu bầu. "Hơn nữa, nghe nói thủ đoạn cũng không nhẹ nhàng gì, rất tàn nhẫn."

"Tao không tin. Mày có nói nhầm ngưòi không vậy?" Cô kia có vẻ không chắc lắm.

"Đương nhiên tao nhớ đúng người mà!" Cô tóc đen cố gắng thuyết phục bạn mình. "Mày biết Webb mà đúng không?"

"Nhà York tao cũng biết." Đứa kia nói. "Ba tao hay làm ăn với mấy nhà như vậy. Chứ nhà lớn như Black với Malfoy đâu có dễ mà tìm vậy, hai mươi tám gia tộc đứng đầu đã khó, nói chi hai nhà trên đỉnh."

"Ừ. Mày nghe vụ nhà Webb sụp đổ không lâu trước đây chớ?" Cô gái tóc đen lại nói. "Cái vụ mà tự tử tập thể vì vỡ nợ ấy."

"Có chứ. Chuyện của hai năm trước, tao nhớ báo đài đưa tin rầm rộ lắm."

"Vậy mày biết họ nợ ai không?" Cô gái kia tiếp tục mở lời.

"Hình như là một nhà tên Torent." Cô gái tóc nâu nghĩ một lúc rồi nói.

"Rồi mày biết Torent là nhà trực thuộc ai không?"

"..."

"Nhà Black..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top