Chương 19: Xấp Nhỏ
"Giờ thì ông sẽ lại lấy tính mạng của ai đó quan trọng đối với tôi để đe dọa lần nữa đúng không?" Jasmine Davies vừa xoa cái cổ đang đau điếng của mình, vừa trừng mắt nhìn Daleth.
Gương mặt Daleth giờ đây chẳng còn hiện hữu vẻ bình thản hay bất kỳ biểu cảm giễu cợt nào thường thấy, thay vào đó, sự phẫn nộ đã rục rịch sắp tuôn trào ra ngoài hết từ bên trong. Trông thấy y như thế, anh không khỏi cười khẩy: "Ông định làm gì khác à? Hay ông chỉ biết bảo rằng cuộc đời tôi là do tôi cứu rỗi và tôi chỉ nên sống vì nhiệm vụ mà ông giao cho?"
"Sống vì Harry Potter?" Giọng anh khàn khàn run run, không chắc vì sợ, cũng không chắc vì tức tưởi hay mệt mỏi. Chỉ là chợt cảm thấy bản thân vừa nói tới chuyện gì đó kì lạ lắm.
*RẦM!!!*
Daleth tức giận đập mạnh tay xuống bàn, theo đó mực đen vung vãi trên bàn cũng văng ra khắp nơi, văng lên cả chiếc áo sơ mi trắng hơi xộc xệch vì vật lộn với anh của y. Y quát: "CÂM MỒM!!!"
"Tôi là một con chó hoang và tôi sẽ không bao giờ nghe lời bất kỳ ai."
Jasmine nhếch mép chế giễu, và khi vừa hết câu, cánh tay của anh đã bị kéo về phía sau một cách thô bạo.
*XOẢNG!!!*
René vội kéo Jasmine lùi lại về sau khi lọ mực nọ sắp sửa đáp thẳng vào người anh. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên rõ mồn một, kèm theo thứ mực đen huyền còn sót trong lọ đồng thời bắn lên chân anh như cách chúng đã làm với Daleth trước đó. Anh cắn răng, nhưng vẫn giữ cái giọng điệu ngứa đòn nào đấy:
"Ông điên tiết vì tôi không nghe lời ông nữa à!? Gì mà đừng để đời tư chen ngang ấy, gì mà phải để tụi nhóc tự sinh tự diệt nhưng không được chết ấy!! CÓ ĐIÊN TÔI CŨNG ĐÉO NGHE THEO TIẾP ĐÂU!!!"
Dứt câu, Jasmine Davies đẩy mạnh René Meyer ra ngoài, đóng cửa cái rầm trước khi Daleth kịp gào lên: "XẤC XƯỢC!!!"
Hàng loạt tiếng đổ vỡ và mắng chửi, nguyền rủa vang lên. Jasmine bịt một bên tai của mình lại, đinh tai nhức óc vô cùng nhưng anh vẫn mặc tai kia ở đấy, lắng nghe từng câu từng chữ độc địa được thốt ra từ mồm miệng của lão già mà anh luôn vô thức nghe lời y chang một con chó trung thành đến mức có thể liếm chân chủ lúc nào. Lão đang điên lắm nhưng anh cá lão chả thể dí theo để giết anh đâu. Sự thỏa mãn dâng trào trong lòng, cơ mà, chẳng hiểu sao Jasmine bỗng nghe thấy tiếng xích sắt đứt lìa, rơi xuống, kéo theo cũng là cảm giác nhẹ tênh lan ra khắp người.
Jasmine Davies chớp mắt, nhanh sau anh cũng chả còn bận tâm gì đến chuyện đó. Chắc đấy là vì anh đã bật được thằng khọm già kia sau hơn hai chục năm bị đay nghiến, chèn ép thôi.
Ra đây là niềm vui khi được chửi "sếp".
Chợt, anh nhớ ra điều gì đó. Jasmine vuốt mái tóc đen nhánh kèm vài lọn gẩy đỏ của mình, thở hắt, nói với cộng sự dấu yêu: "Chuyện của lũ nhóc ấy, sao rồi?"
"..." Gã mấp máy, có lẽ gã định diếm chuyện này đi vì sợ anh kích động. Mà nhìn thái độ của Jasmine như thế, René chẳng giấu gì nữa.
Cả hai bắt đầu bước đi trên dãy hàng lang vắng tanh và lạnh lẽo. Tiếng đế giày nện xuống mặt sàn tạo ra âm thanh cộp cộp, Jasmine lắng nghe những điều mà René tường thuật lại trong khoảng thời gian bản thân vắng mặt.
"Chúng đã vận chuyển một con rồng..."
"Ôi sao chơi cháy dữ vậy??"
"... Chúng còn thó tay vô ba cái thông tin về hòn đá cơ."
"Chết tiệt, tôi không ngờ nguyên cả dám đứa nào cũng tò mò tới mức này đấy!"
"Haizz..., chúng phá đến mức..."
"Khiếp thật..."
Cuộc trò chuyện giữa cả hai xoay quanh về cách mà lũ trẻ quậy đục nước cái lò Hogwarts như thế nào. Mà thay vì là sự nặng nề trước đó, khoảng khắc này bầu không khí đã trở nên thoải mái như người thân trò chuyện với nhau.
René Meyer hôm nay đã nói rất nhiều so với mọi ngày, và trong lời kể, anh cũng được biết gã đã lo lắng đến mức phải xin cọng tóc của anh để pha thuốc đa dịch, giả dạng thành anh đến để xem đám trẻ ra sao vào lúc chúng được giải cứu. Nói thật thì lúc đó tâm hồn gã như muốn rớt ra ngoài đường vì hoảng vậy, mình mẩy đứa nào đứa nấy đều xơ xác, tàn tạ tới bất ngờ. Thậm chí người cu nhóc Tu Kiệt toàn máu với máu, kinh khủng như vừa bước ra khỏi một cuộc thảm sát ấy. Hiện tại nó đang được chăm sóc đặc biệt trong bệnh xá của trường. Gã ước gì nó được đưa thẳng tới bệnh viện Thánh Mungo...
... Jasmine nuốt nước bọt sau khi nhận một ề thông tin khủng khiếp từ René. Gộp chung lũ nít ranh ấy chỉ tổ tự ôm phiền phức vào mình chứ chẳng biết nâng niu cuộc sống học đường trong sáng. Được rồi, dẫu chúng nhóc có vẫn còn sống hay gì đi chăng nữa, anh nghĩ mình cần gặp chúng càng sớm càng tốt.
Rồi còn cả, Quirrell đã chết rồi. Cái vị giáo sư người nồng nặc mùi tỏi.
.
.
.
Jasmine Davies giơ viên ngọc trong suốt có chấm đỏ ở giữa tựa giọt máu lên cao, cẩn thận quan sát trước tia sáng chẳng mấy chói lòa của mặt trăng. René đã đưa thứ này cho anh và bảo rằng có thể nó thuộc về một trong bốn đứa trẻ, chính xác hơn là Trình Tu Kiệt. Vì chỉ có Trình Tu Kiệt mới chứa chấp mấy thứ kì lạ thế này trong người mà thôi.
"Hừm..."
Một lúc sau, anh nhét nó vào trong túi áo choàng. Rồi đi đâu mất, bỏ lại căn phòng ngủ tối om với đứa trẻ trắng xóa nọ ngủ yên trên giường ấm đệm êm. Chuyện là anh vừa về nhà dỗ dành Mabel xong, thậm chí Mabel còn mắng anh vì đi công tác ở đâu mà lâu dữ thế, lâu nhất từ trước tới nay luôn, đã vậy nhìn anh đã gầy càng thêm gầy. Song, nó giận anh lắm, lại khóc lóc hu hu mãi chẳng thôi. Mãi sau mới dụ nó đi ngủ được, dù muốn nán lại để trông nom con trai, nhưng anh còn phải đi nghía xấp nhỏ hư đốn kia nữa.
Chăm trẻ cũng mệt ghê.
.
.
.
Rèm trắng được kéo ra, Jasmine Davies thấy Trình Tu Kiệt đang đứng trước mặt mình, nhìn thằng nhóc đang cầm bình nước, anh biết rằng nhãi con đây vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài với cái họng khô khốc.
Tu Kiệt gần như đã bình phục, nhưng nhìn vào trạng thái uể oải hiện tại của nó, Jasmine chợt bùng lên cảm giác ngứa ngáy. Hừ, tới con nít cũng không tha, đúng cái lũ đáng ghê tởm.
Anh tiến vào, cởi chiếc mũ có kiểu dáng khá trang nghiêm xuống, để lộ mái tóc đen lẫn đỏ, cùng màu quỷ dị với đôi mắt mình.
Trình Tu Kiệt tiếp tục rót nước, nhưng vẫn không quên chào hỏi:
"Chào chú, chuyến đi Macao ổn chứ?"
Jasmine hằn học thở ra một hơi mạnh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, tà áo choàng dài quét ngang mặt đất, tạo nên tiếng gió phất, kéo theo cũng là lời khiển trách nhẹ nhàng:
"Mấy người còn có tư cách hỏi tui à? Chú đã dặn đừng có dính líu đến rắc rối, thế mà nhóc và Harry vẫn đâm đầu vào, cả hai đứa!" Jasmine hạ giọng. "Dì của mấy đứa đã lo lắm đấy."
Theo lẽ thường tình, Trình Tu Kiệt sẽ mở miệng trêu ghẹo anh như mọi khi, nhưng nhắc đến dì của cậu nhóc, Jasmine lại thấy đầu Trình Tu Kiệt hơi cúi xuống, tựa một đứa trẻ thực sự đang nghe người lớn mắng mỏ.
Trình Tu Kiệt nó thương dì Vân Du của nó lắm.
Bầu không khí chùng xuống vì cả hai chẳng còn biết nói gì. Cuối cùng, vẫn là tiếng thở dài của tên to xác hơn phá tan sự tĩnh lặng ấy, anh vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Trình Tu Kiệt.
"Ít nhất thì hai đứa đã ngăn được hiểm họa." Mặc dầu giọng điệu đã trở nên nhẹ nhàng hơn trước, mà qua cái nhíu mày của Jasmine, Tu Kiệt mau chóng hiểu trong câu chữ ấy chất chứa mối nguy hiểm tiềm tàng.
Trình Tu Kiệt ngẩng mặt:
"Voldemort thoát rồi à?" Jasmine bất ngờ. Tu Kiệt nói tiếp: "Thôi mà, Cục bám miết theo Harry thì khả năng cao là có liên quan đến Voldemort rồi."
"Mấy mẹ trong Cục hông có cho nói, nhất là ông Phó Cục trưởng."
"Vậy sao?" Trình Tu Kiệt hớp một ngụm nước. "Con không muốn gì nhiều đâu. Chỉ cần Harry an toàn thôi."
Jasmine nhướn mày. Có lẽ Trình Tu Kiệt thông minh như thế đã hiểu rằng Cục an ninh, Hogwarts hay Bộ Pháp Thuật đều có liên can đến nhau rồi. Nếu không bị rọ mõm, anh chắc chắn sẽ nói cho Tu Kiệt biết mọi chuyện sớm thôi, vào ngày mà anh cho rằng Trình Tu Kiệt đủ sẵn sàng, dù anh biết rõ nó là đứa trẻ kiên cường, mạnh mẽ nhất mà anh từng biết. Sau một khoảng lặng, Jasmine hỏi:
"Con có nhớ tại sao Quirrell lại chết không?"
Trình Tu Kiệt tỏ ra khó hiểu và lắc đầu: "Không nhớ."
Nhóc ta gãi đầu: "Lúc ấy có lẽ con đã ngất xỉu rồi."
Jasmine nghi hoặc nhìn đứa trẻ, những ngón tay giấu sau lớp áo choàng xoắn vào nhau, một mối nghi ngờ to lớn chợt giáng xuống đầu anh. Nó đang nói dối, hoặc không nhớ gì thật. Chết tiệt, phải chi lúc đó mình có mặt... Thở dài lần nữa, Jasmine đứng dậy, đội chiếc mũ lên đầu.
"Được rồi, tới đây thôi." Anh như nhớ ra cái gì đó, thò tay vào túi, lấy ra một viên ngọc trong suốt chứa một chấm nước đỏ như máu bên trong.
"Của con đúng không?"
Trình Tu Kiệt có hơi hoảng hốt, nhanh sau vẫn đưa tay cầm lấy.
"Nghỉ ngơi cho tốt, đừng có đi tìm chết nữa."
Thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top