Chương 13: Mơ Ngủ

Tỉnh giấc, quanh anh là khoảng lặng. Loạng choạng rời khỏi phòng ngủ với cái đầu đau như búa bổ, Jasmine sau đó cũng lặng lẽ nhìn chiếc gương được đặt trong phòng tắm.

Anh vừa mơ, nhưng nó khá quái dị.

Trong mơ, Jasmine nhớ rõ mình đã ngã gục cùng khuôn mặt nhuốm đầy máu, với đôi mắt chẳng còn nguyên vẹn, sau đó Jasmine Davies cảm giác như từng sợi dây thần kinh của mình dần bị cắt đứt. Từ mọi hoạt động, suy nghĩ, cảm xúc cho đến vô vàn những thứ khác hiện hữu trong cơ thể anh, tất cả đều bỗng dưng mất hiệu lực. Nói đúng hơn, Jasmine đã hoàn toàn bất động, như một cái xác chết. Và thế là anh chết. Một cái chết quá ư là hợp lý trong cuộc chiến sinh tử giữa đồng loại với nhau.

Sờ lên mắt mình, sự thô ráp từ ngón tay bị chai chạm lên làn da nhợt nhạt, chạm lên mí mắt và chốc nữa, xém chút là thẳng vào mắt.

Mọi màu sắc biến mất, đến cả cặp mắt có màu như lũ quỷ dữ cũng trở nên xám xịt. Cách đây hơn hai tuần, Jasmine được chuẩn đoán là bị mù màu, giảm thị lực mạnh khi chỉ có thể thấy rõ trong bán kính hai mét hơn trở lại.

Đúng là anh vẫn chưa thể quen được với việc có chút thiếu thốn về mặt thị lực.

"..."

Jasmine Davies cứ cảm giác giấc mơ anh "chết" đó như một phần quá khứ của mình, nhưng bằng tất cả những gì mà anh có thể nhớ được, cuộc đời anh chưa từng có chút xíu xiu gì về khoảng khắc anh tắt thở ấy. Anh chỉ nhớ mình đã bất tỉnh vì thương tích trong trận chiến, và lúc tỉnh dậy, mắt anh được quấn quanh bằng băng gạc, song, cái mùi thuốc sát trùng nồng nạc xộc thẳng lên mũi anh. Rồi quân y nói: "Ngài chỉ đơn giản là trúng đòn của tên nào thôi."

"May mắn thật, may mà ngài vẫn còn sống."

Cứ cảm giác lời này thật đáng nghi. Nhưng, Jasmine cũng không tiếp tục tìm hiểu thêm để làm gì cho đến tận thời điểm hiện tại.

Năm ngày sau khi Jasmine Davies được tháo băng gạc.

Năm 1979.

.

.

.

Nhưng có thật là anh không muốn tiếp tục tìm hiểu thêm về sự việc kì lạ đó không?

Mệt mỏi vò tóc, anh đột nhiên thấy khó thở đến kì lạ.

Nó có phải chỉ đơn giản là chứng hoang tưởng đơn thuần? Với một thằng không bình ổn về tâm lý như Jasmine thì đấy lại là điều rất bình thường. Tuy nhiên, anh vẫn luôn thầm đặt câu hỏi về nó.

"Đấy là hoang tưởng, hay tất cả đang giấu diếm tôi cái gì vậy?"

Jasmine khó chịu lẩm bẩm.

Mặt gương vốn phẳng lì giờ đây bắt đầu nứt ra, vỡ vụn, rơi xuống. Xung quanh căn phòng, từng mảng tường trắng bắt đầu tróc ra, lộ một màu đen tăm tối.

Cho đến khi mảnh gương cuối cùng biến mất, một mình Jasmine Davies đứng giữa không gian đen kịt.

Và anh mù mờ trong chính cuộc đời của mình.

.

.

.

*Bốp!*

Cơn đau đột ngột từ má và bụng khiến anh lảo đảo ngồi bệch xuống đất. Ngẩn người một lúc, Jasmine mới hiểu bản thân vừa làm gì.

Được rồi, anh thừa nhận mình mém cho thằng Tu Kiệt một vé du lịch ở suối vàng.

Nhìn thằng nhóc vuốt cổ và ngực, cố điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, anh mím môi.

Lỗi anh.

"Mừng vì con chưa chết."

"Phước đức cho con."

Đôi mắt xám hiếm có của Trình Tu Kiệt trợn lên, nó bước lại gần Jasmine, thô bạo túm cổ áo anh lên. Chắc nó sẽ đấm mình một cái. Anh nghĩ, khuôn mặt theo đó cũng đanh lại. Biết sao giờ, thằng chó con này nổi tiếng với việc ăn miếng trả miếng mà.

Tu Kiệt áp tay lên trán Jasmine, rồi thở ra một hơi:

"Xuống bệnh xá xin thuốc đi."

Anh nghe thấy thế thì lững thững bò dậy, hưởng trọn cú vỗ cái đét vô lưng từ tên nhóc kém anh gần hai chục tuổi nọ.

Nó cười mỉa:

"Gì đây? Chú đường đường là người của Cục mà không hiểu rằng nếu người ta nhìn ra chú vừa suýt giết một đứa học sinh năm nhất thì tệ lắm à? Phắn đi xin thuốc tiêu sưng dùm cái."

Có cần phải nói nặng vậy không? Thằng nhãi khi nào cũng làm như thể anh tệ dữ lắm vậy, có lúc Tu Kiệt còn hành động tựa anh là con cháu nó ấy. Điều này thực sự ngớ ngẩn.

Jasmine bắt đầu lật đật mò ra khỏi phòng sinh hoạt.

Nhưng bị riết cũng quen. Anh đưa tay xoa má mình, một lúc thì bỗng nhớ ra điều gì đó.

Anh nghĩ mình nên hạn chế lượng thuốc ngủ lại. Liều mà đợt trước René đưa cho anh thực sự có chút lớn hơn những lần trước, nó khiến anh bỗng dưng trở nên mất tỉnh táo giữa giờ làm việc - đêm khuya - cái giờ mà đáng lý anh phải tỉnh táo khi đa số thời gian buổi chiều anh đều dùng để đánh vài giấc ngủ ngắn, cùng cái báo thức cứ mỗi mười phút thì lại reo inh ỏi lên. Ừ, anh thực sự không muốn dính phải tâm trạng không vui nếu phải gặp ác mộng vì ngủ sâu hay vì gì đó như sớm nay.

Ban nãy, anh đã mơ về khoảng khắc bản thân ngẩn người vì giấc "mơ" khác trong quá khứ. Nó có phải ác mộng không thì anh chả biết, nhưng nhiều lúc vừa bắt đầu đi vào giai đoạn ngủ sâu, não bộ đã lặp đi lặp lại ký ức đó rất nhiều lần. Rất nhiều, rất rất nhiều. Đến nổi Jasmine thuộc luôn nó, thỉnh thoảng, anh còn cảm giác như mình đang bị mắc kẹt bên trong.

Bởi cảm giấc vô cùng thực mà nó mang lại cho anh.

Như thể bộ não chết tiệt này đang cố biến nó thành một phần cuộc đời của anh vậy.

Anh từng đặt nghi vấn nó là mảnh ký ức bị thất lạc như trong mơ, nhưng càng nghi ngờ, càng xâu chuỗi, anh lại càng cảm thấy kì cục. Hoặc là anh không có khả năng may vá sự việc lại với nhau một cách tuyệt vời giống Tu Kiệt, hoặc là căn bản anh phải mắt thấy tai nghe, anh mới tin nó là sự thật.

Jasmine Davies thở dài vuốt mặt.

...

Trở về và đưa thuốc tiêu sưng cho Tu Kiệt, anh nhìn tên nhãi ấy thoa thuốc lên vết hằn tím lịm trên cổ nó, trong lòng thực sự bỏ đi hết mọi dự định liên quan tới việc ngủ lại ở bất kì nơi đâu trong Hogwarts.

Sau đó, họ im lặng, chả ai buồn nói gì cả. Như thể chỉ cần nửa kia ngồi gần thôi cũng đủ hít hết mớ không khí có trong căn phòng ấm cúng này rồi.

...

"Chú Jasmine? Tu Kiệt?"

Cảnh tượng đầu tiên đập vô mắt Harry là cậu bạn thân và người chú yêu dấu đang cùng nhau ngồi trên một cái ghế sô pha dài. Sắc mặt cả hai chẳng có tí gì gọi lại vui vẻ thắm thiết sau đêm qua - đêm mà anh vừa hay lụm mấy đứa nhỏ về kịp ấy.

Harry lại gần Trình Tu Kiệt, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Trình Tu Kiệt đứng dậy, hơi né tránh ánh nhìn của Harry rồi bước vội lên lầu:

"Tớ đi tắm đã."

Harry khó hiểu nhìn bóng Tu Kiệt khuất đi. Cậu nhóc quay sang muốn hỏi Jasmine, nhưng rốt cuộc anh lại là người mở lời trước:

"Chú phải đi tuần tra rồi, mấy đứa nhớ ăn sáng đầy đủ à"

Tuần tra gì giờ này.

Đi một đoạn cách xa khỏi tháp Gryffindor, Jasmine xoa gáy.

Anh thấy buồn ngủ quá.

° ° °

.

.

.


Quân phục Cục an ninh •

[ Đen ]

-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top