Chương 19: Lưỡng tình & Tương duyệt
Cẩn thận né tránh hai 'quả bóng bự' kia, Ôn Chấn Hoa nghiêm mặt, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: "Vậy sao cô không báo cảnh sát? Có bị mất vật gì không?"
"Báo cảnh sát." Cổ mỹ nữ gật đầu, chưa từ bỏ ý định liền tiếp tục xích lại gần, "Cảnh sát đang trên đường tới, về phần tiền bạc, em nghĩ, quý giá nhất trong nhà chính là em a, chắc là không có tổn hại gì."
Đường Tường Hi đứng một bên xem trò hề bỗng cảm thấy cái quả bóng bự kia cứ cọ vào người cục cưng nhà mình rõ là chướng mắt, nhưng mà lấy mức độ đầy đặn của cô ta cũng coi như một mối đe doạ, hắn tiến lên từng bước kéo Ôn Chấn Hoa về bên cạnh mình, khoác một tay lên vai cậu rồi dựa sát lại gần, sau đó nhìn sang Cổ mỹ nữ, ra vẻ đứng đắn nói: "Cô nói nhà cô bị trộm lục lọi khắp nơi nhiều lần?"
"Vâng!" Cổ mỹ nữ gật đầu lìa lịa, đan xen mười ngón tay để trước ngực, dáng vẻ như thể 'nghĩ đến lại sợ'.
"Hắn không cướp tiền bạc của cô còn chưa tính, thế mà hắn lại bỏ qua một cô gái gợi cảm vẫn đang ngủ say! Phải nói đúng là cô rất may mắn~" Đường Tường Hi dùng tay ra dấu chỉ vào cơ thể cô ta, còn lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc.
"Này!" Ôn Chấn Hoa huých nhẹ vào tay Đường Tường Hi một cái, tên này rõ là...
Không đợi hắn tiếp tục nói, đã thấy Cổ mỹ nữ ra sức gật đầu tỏ ý tán thành: "Đúng đó, tôi rất sợ hắn quay lại cướp sắc, cho nên, tôi mới đến tìm người bảo vệ." Cô nói xong lại muốn nhào tới ôm Ôn Chấn Hoa.
Đường Tường Hi trực tiếp kéo Ôn Chấn Hoa xoay một vòng sang bên kia, miệng lại tiếp tục nói, "Quay lại á, quay lại thì hơi khó đấy, hắn là bị cô doạ sợ nên mới chạy đi đó ha ha."
"Anh, anh!" Cổ mỹ nữ thôi không bổ nhào vào Ôn Chấn Hoa nữa, thay vào đó là đang bực tức mà đứng tại chỗ dậm chân liên tục.
Ôn Chấn Hoa vội vàng kéo Đường Tường Hi ra rồi đứng ở giữa đảm đương nhiệm vụ hoà giải, "Được rồi được rồi." Cậu nhìn sang con gái luôn đứng cạnh xem từ nãy đến giờ "Ôn Đế, con và daddy đi đánh răng rửa mặt trước nha, mau đi đi."
"Vâng ạ ~" Đường Ôn Đế cố nhịn cười mà gật đầu.
"Đúng rồi cục cưng ~, chúng ta còn chưa hôn chào buổi sáng nha ~" Thoắt cái Đường Tường Hi đã đứng chặn trước Cổ mỹ nữ đồng thời đối diện Ôn Chấn Hoa, cúi đầu nhắm thẳng lên môi cậu, kế tiếp liền ngậm môi dưới rồi mút một lúc, đến khi hằn lên dấu vết ửng đỏ ướt át mới thôi, sau đó hắn liền đắc ý liếc nhìn Cổ mỹ nữ đã hoá đá, xoay người mỉm cười nói với con gái: "Bé cưng ~ Trên mặt đất có rất nhiều *dầu mỡ nên phải cẩn thận kẻo trượt chân, daddy bế con nha~" Nói xong hắn nhanh chóng ôm lấy Đường Ôn Đế hướng về phía phòng rửa mặt.
*Dầu mỡ: ý đang chỉ quả ngực đầy mỡ của bà cô kia đó mà =))) anh ý thâm thật =))
Cảm nhận được cơn tê dại trên môi, Ôn Chấn Hoa có hơi bất ngờ, trái tim lại đập thình thịch, lau đi dấu tích còn vương, cậu mới mỉm cười nói với Cổ mỹ nữ: "Cô Cổ, tôi thấy cô nên..."
"Quản lý ~!" Cậu còn chưa dứt lời đã bị vẻ mặt khiếp sợ của Cổ mỹ nữ cắt ngang, cô chỉ tay vào bóng dáng Đường Tường Hi, lại quay sang nhìn môi Ôn Chấn Hoa, vẻ mặt như thương tâm muốn chết, "Hắn hắn hắn, anh anh anh, hai người, hai người, á ~ em không tin! ~ , nhất định là hắn ép buộc anh! Có phải không?! Có phải hay không?!!"
"..." Nhất thời Ôn Chấn Hoa không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể duy trì vẻ tươi cười mà khẽ lắc đầu.
"Vậy các anh *lưỡng tình tương duyệt?!" Cổ mỹ nữ ôm ngực thở từng ngụm, như thể giây tiếp theo sẽ té xỉu.
*Lưỡng tình tương duyệt: trong trường hợp này thì nghĩa là hai bên đều yêu nhau Mình muốn để khớp với đầu đề truyện nên để nguyên.
Mím chặt môi, Ôn Chấn Hoa muốn nói 'Không phải', nhưng ba chữ kia lại thay nhau đùn đẩy rồi nghẹn trong cổ họng.
Cổ mỹ nữ ai oán tuyệt vọng nhìn cậu một lúc, sau đó liền chạy đi không lời từ biệt, bỏ lại một mình Ôn Chấn Hoa đứng lặng trong cửa.
Một trận gió lùa qua hàng hiên, cậu như chợt tỉnh mộng mà đóng cửa lại, lắc đầu để thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tuy đã đánh răng lau mặt xong nhưng Đường Tường Hi vẫn đứng ngây ngốc trong phòng rửa mặt, trái tim đang nhảy nhót kịch liệt mới dần khôi phục nhịp đập bình ổn, ban nãy nhất thời không kìm chế được bản thân, không những hôn một cái còn trực tiếp mút một hơi, may là Chấn Hoa nể tình, nếu không có người ngoài chắc giờ mặt mình sưng vù rồi.
Nói đến mới nhớ, hắn chẹp chẹp miệng, tuy hiện tại chỉ còn hương vị kem đánh răng nhàn nhạt, nhưng loại cảm giác mềm mại ban nãy vẫn lưu lại như cũ, bởi hương vị kia có thể ngọt tận đáy lòng.
Đường Ôn Đế nghiêng đầu nhìn daddy nhà mình đang cười ngây ngô với cái gương, bé quỷ nhỏ thở dài, daddy đang tư xuân chăng, chắc chắn là nghĩ về papi! Nhưng ba đang ở bên ngoài mà, nhớ ba thì sao không đi ra nhìn ba chứ, bé nhíu mày, lộ ra chiếc răng nanh trắng bóng, "Daddy, con đánh xong rồi~"
"Hả? À ~, rất sạch ah ~" Đường Tường Hi hoàn hồn, lập tức nở nụ cười, "Được rồi, cha con mình ra ngoài ăn sáng đi ~"
Ra khỏi phòng rửa mặt cùng con gái, đã không thấy Cổ mỹ nữ đâu, chỉ còn một mình Ôn Chấn Hoa đang bận việc trong phòng bếp, không biết với nụ hôn bất ngờ ban nãy cậu ấy có giận mình không đây, thấy Ôn Chấn Hoa đang rót sữa, đột nhiên Đường Tường Hi phát hiện lòng hắn có phần không yên.
Hắn tỏ vẻ thoải mái sải bước cùng con gái đến vị trí của mình rồi ngồi xuống, thấy bánh mì nướng vàng thì khoa trương hít một hơi: "Thơm quá a ~"
Ôn Chấn Hoa giương mắt nhìn hắn một cái, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cậu rót sữa vào cái ly cuối cùng rồi đặt bên tay hắn, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, nhìn con gái dịu dàng nói: "Ôn Đế, mau ăn đi con, ăn xong còn để daddy đưa con đến trường."
Đường Ôn Đế gật đầu, ngoan ngoãn cắn một miếng bánh mì, uống ngay hớp sữa.
Cũng vẫn như thường ngày... Đường Tường Hi thở phào nhẹ nhõm, rồi một loại cảm xúc mất mác cứ thế lan tràn, rầu rĩ ăn xong bữa sáng, sau đó dẫn Đường Ôn Đế đến trường học.
Mỉm cười nhìn theo bóng dáng hai cha con đang xa dần, Ôn Chấn Hoa đứng ở cửa một lúc mới quay lại phòng ăn thu dọn bát đũa, miệng vết thương trên tay cậu đóng vảy rồi, đã có thể tiếp xúc với nước rửa chén.
Vì tiệm hoa Ấm Áp ở ngay trong tiểu khu, nên cậu tính làm việc nhà luôn một thể, lau sàn nhà sạch bóng, phơi chăn ra nắng, gấp gọn quần áo đã được giặt sạch sẽ, Ôn Chấn Hoa mới lên đường đến cửa hàng hoa.
Còn bên này, đưa con gái vào lớp học, rồi đứng đó bắt lỗi cô giáo hung thần nhân gian kia một lúc, rốt cuộc Đường Tường Hi cũng trở về tâm trạng tốt đẹp thường ngày, kế tiếp hắn leo lên ô tô phóng thẳng đến sở sự vụ.
.
"Lục Vạn Nguyên đã rút tiền đặt cọc cho ngài, xin giám đốc Trương nhớ ký biên nhận, chào ngài." Giang Ánh Phàm cúp điện thoại, bĩu môi cực kỳ mất hình tượng, ngồi phịch xuống ghế của mình, nháy mắt phá huỷ khí chất nữ thần, đúng là lãng phí một thân tiên khí cùng vạt váy bay bay duyên dáng.
"Hình tượng hình tượng." Khoé mắt Đường Tường Hi hơi giật giật, hắn lại nảy sinh một cái nhìn mới với cô gái này.
"Đúng là trêu ngươi mà, hàng đã tới tay nó lại bay mất, còn phải nộp phí thủ tục nữa chứ." Giang Ánh Phàm hất tóc sang bên, phất phất tay, "Tiền cũng bị mất, còn giữ hình tượng làm cái gì."
"..." Đường Tường Hi cười gượng một tiếng "Có đi mới có đến, cô muốn đòi tiền cũng phải có hoa tay a." Vụ trộm ở sở sự vụ hôm qua chính là do cái tên Trương *đổng kia muốn che dấu hồ sơ lưu trữ tại sở, gã đã tìm người tới trộm tài liệu, cũng thật may mắn vì gần đây luôn có mấy trường hợp như này, nên Đường Tường Hi vẫn mang theo tư liệu bên mình mới không bị trộm đi.
*Đổng: trong câu trên thì là rút gọn cho từ giám đốc
Cái tên Trương đổng kia chỉ cần hợp tác nói ra toàn bộ sự thật, gã cũng làm không xong, luật sư là thay người lên toà án, nên rất cần khách hàng tin tưởng và thẳng thắng, bất luật điều gì cũng đều có thể trở thành chứng cứ phản bác của luật sư bên đối thủ, hơn thế nữa là mối nguy hiểm khó lường cho luật sư bên mình, huống chi bây giờ còn quay ngược lại trộm tài liệu, chẳng biết gã ta sẽ còn làm ra loại chuyện gì nữa, và trường hợp này chỉ càng mang đến nguy hại cho chính gã, vì thế hắn quyết định buông tha vụ làm ăn lần này, loại bỏ án kiện.
Giang Ánh Phàm nhún vai, xoa mặt vòng đeo trên cổ.
"Đúng rồi, nếu muốn tránh cho công ty những rắc rối không cần thiết, mai cô bảo người đến theo dõi ông ta là được, để về sau cô khỏi phải lo lắng ." Đường Tường Hi bước đến dụi đầu cô
"Ấy nè." Giang Ánh Phàm hất tay hắn ra, cười mờ ám, "Phải lo lắng là anh mới đúng, đầu năm nay, kẻ khao khát người đàn ông của anh hơi bị nhiều đó.
"Hừ ~" Sức hút của lão bà nhà mình lớn như vậy, sau này lão công làm sao chịu được đây, tuy đang lục lọi xếp giấy màu hồng trong tay, nhưng trong thâm tâm Đường Tường Hi lại không ngừng phỉ báng, Chấn Hoa nhà tôi còn dịu dàng hơn cô.
Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top