Chương 76: Bức tường đá.
Harmonie ghét con số bảy lắm, bởi vì vào ngày bảy tháng bảy năm x777, nó lạc mất Halcyon. Và bảy năm, cũng là quãng thời gian dài dằng dặc mà nó đã chờ đợi. Nhưng đã tròn bảy năm rồi, vẫn chưa có một chút tin tức gì về những người trên đảo năm đó.
Bảy năm này, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. Vì ở hội, những người có khả năng chiến đấu cũng chỉ bám trụ lại được cho bản thân mình cuộc sống vừa đủ, chẳng thể lo được cho người khác. Mà Harmonie, nó là ma đạo sĩ cấp S duy nhất còn sót lại, hiển nhiên mấy nhiệm vụ trên tầng đều được nó xé xuống. Tình hình lúc ấy quả thật là rất túng thiếu, nó chỉ biết gửi tiền ủy thác về để duy trì hội rồi làm nhiệm vụ điên cuồng, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đến ăn còn chẳng dám, một ngày Harmonie chỉ hái trái cây bỏ bụng hoặc ăn đất đá để bổ sung sức mạnh chiến đấu. Đúng cái câu mà người ta thường nói, nghèo đói thì cạp đất mà ăn.
Những lúc đi làm nhiệm vụ cấp S, Harmonie đương nhiên sẽ bị thương. Có lần, nó bị thương rất rất nặng, phải chạy đến cầu cứu bà Porlyusica, cũng từ đợt đó mà nó hay mắc chứng đau bụng. Nhiều đêm nó ngồi ngắm sao, lại chạnh lòng. Cuộc sống thiếu vắng mọi người khó khăn hơn nó nghĩ, nhưng hiện tại nó vẫn còn trọng trách lo cho những người thân còn lại của mình, đến cả thời gian để buồn bã và suy nghĩ cũng chẳng có.
Bởi vì mỗi một giờ, mỗi một phút một giây trôi qua đối với Harmonie đều vô cùng quý giá. Với nó, chỉ có cách làm việc quên mình mới khiến nỗi đau kia nguôi ngoai đi, chỉ có cách cố gắng duy trì Fairy Tail thì nó mới có thể đối diện với Hội trưởng, đối diện với người thân của mình. Dù có chết đi chăng nữa, chỉ cần một giây Harmonie còn tồn tại trên cõi đời này, nó sẽ không cho phép ai làm tổn hại người thân của nó, sẽ không cho phép Fairy Tail sụp đổ.
Khoảng thời gian ấy khó khăn với Harmonie, cũng khó khăn với những người còn sót lại trong hội. Chà, họ thấy có lỗi lắm, bởi vì gánh nặng của hội đang đặt trên vai đứa trẻ kia, để một mình Harmonie gồng gánh hết tất cả. Dù rằng ai cũng cố gắng rất nhiều, nhưng sẽ có vài lúc họ mệt mỏi và muốn buông xuôi. Ấy thế mà con bé vẫn vững vàng như cột tường chọc trời, ánh mắt ấy vẫn luôn kiên cường.
Họ thương con bé lắm, trái tim từng người đau như cắt mỗi khi thấy cơ thể ấy thêm gầy gò, mỗi khi thấy trên cơ thể ấy lại có thêm một vết thương. Đứa em gái nhỏ ngày nào đang trưởng thành theo năm tháng, nhưng lại trưởng thành theo một cách khiến người khác đau lòng.
"Đừng lo cho em, em ổn mà."
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, vì có em ở đây rồi."
"Cười lên nào, sao lại ủ rũ như vậy chứ?"
Thật sự, thật sự khiến người ta xót xa.
Harmonie luôn cười, trong suốt khoảng thời gian đó, chưa ai thấy nó buồn bã hay khóc lóc bao giờ. Lúc đầu họ vẫn nghĩ là nó đủ mạnh mẽ và bớt lo đi, nhưng khi bắt gặp gương mặt ấy đờ đẫn nhìn về phía xa xa và rồi bật khóc thì họ mới hiểu: Hóa ra nó vẫn luôn cố gắng tỏ ra là mình vui vẻ, để không ai phải lo lắng buồn rầu, hóa ra đứa trẻ ấy đêm nào cũng tự dằn vặt mình như vậy.
Và cũng trong mấy năm này, đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Tỉ như chuyện mọi người tận mắt chứng kiến Harmonie đi xin lỗi người khác, tận mắt chứng kiến cái cảnh lòng tự tôn của một con người kiêu ngạo bị giẫm đạp.
Đó là vào một ngày đẹp trời, ba năm sau sự kiện ở Thiên Lang Đảo. Mọi thứ đang chầm chậm trôi theo quỹ đạo cuộc sống, và mọi người ở Fairy Tail phải cố gắng xoay sở để không phải tháo gỡ nhà hội rồi giải tán trong đau thương. Họ đang bảo vệ gia đình của mình, nhưng vấn đề về kinh tế của hội lại đang bị khủng hoảng trầm trọng. Thế là buộc lòng Macao phải đi vay mượn một số tiền không lớn cũng không nhỏ, ở một hội pháp sư không tiếng tăm gì - Twilight Ogre.
Nhưng cái bang hội ấy hình như toàn những con người bạo lực, cứ cách một tháng lại đến đập phá nhà hội Fairy Tail và lấy cớ là đi đòi nợ. Thậm chí có lúc chúng còn động tay động chân với tất cả mọi người, nhưng họ buộc phải nhẫn nhịn.
Hôm ấy vẫn là một ngày như thế, bọn người của bang hội kia lại đến để đòi lại số nợ mà Macao đã vay mượn trước đó vì khó khăn của Fairy Tail. Mọi người đã quá ngán ngẩm với cái cảnh bọn chúng đập bàn đập ghế, khua tay múa chân và đòi 'san bằng' Fairy Tail của bọn họ. Nhưng chẳng còn phương án nào khác ngoài nhẫn nhịn, cho đến khi có một tên đưa cái bàn tay khốn nạn của mình chạm vào gò má cô nàng Kinana hiền lành.
Lại phải bị nhục nhã, Kinana tự hỏi, thanh danh của Fairy Tail có phải đã bị bọn cô làm chìm xuống rồi hay không?
"Thằng khốn nạn, bỏ tay của mày ra trước khi tao đập nát mày."
"Ê này, có một đứa Fairy Tail mạnh miệng quá chừng nè đại ca." Một tên khác nói, hắn ta đưa tay muốn tháo mũ trùm của Harmonie xuống, nhưng cánh tay chưa kịp chạm đến đã bị chặn lại.
Một giây sau, tiếng răng rắc vang lên.
Đám còn lại thấy vậy thì xông đến như đàn chó điên mà người ta thường thấy, trong khi mọi người lại lo lắng không thôi. Bởi họ biết rõ con người ấy là Harmonie, mà vấn đề là nó chưa biết hội nợ một khoản như vậy. Thật sự khó để nói với con bé lắm, nhưng nếu nó đánh người ta bị thương, tiền bồi thường ắt sẽ không phải là một con số nhỏ.
Trong số những tên nằm dưới đất, có một tên hấp hối bảo, "Chi phí đánh người cùng với tiền nợ, tao nghĩ tụi mày sẽ không trả nổi đâu, chuẩn bị giải tán hội đi là vừa."
"Nợ?" Harmonie ngạc nhiên, nó vốn nghĩ bản thân cùng mọi người cố gắng cũng đủ xoay sở rồi kia mà?
"Nợ một số tiền rất lớn."
Lại chính là vấn đề tiền nong.
Trầm ngâm một hồi rất lâu, đợi cho đám người kia đứng dậy, chuẩn bị phủi mông đi về và sắp cho người san bằng Fairy Tail không sớm thì muộn. Harmonie không phải là không đối phó được với bọn chúng, nó chỉ lo sợ một điều là khi nó không có mặt thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, trong hội còn có phụ nữ và trẻ con, không thể vì mấy phút nông nổi này của nó mà làm nguy hại tới mọi người.
"Nếu mày chịu xin lỗi tao thì có lẽ tao sẽ suy nghĩ lại."
Tay nó nắm chặt thành nắm đấm, chà, chắc phải hi sinh chút thôi. Chịu nhục một chút cũng chẳng sao.
Chớp mắt một cái, mọi người thấy nó cúi đầu.
"Tôi thành thật xin lỗi vì đã đánh các anh, tôi xin hứa, sau này trước khi đánh chó thì tôi sẽ nhìn mặt chủ."
"Mày———"
"Tao đổi ý rồi." Hắn nói.
"Này, đừng có mà quá đáng!!!" Romeo khó chịu la lên, chị của thằng nhóc đang cúi đầu xin lỗi mấy tên du côn kia, thật sự, thật sự...
"Mày quỳ xuống đi, dập đầu xuống đất đi."
Một câu này khiến tất cả chết sững.
Mọi người đều biết, Harmonie có cái tôi rất cao. Nó rất ít khi nhận lỗi, lại càng không bao giờ cúi đầu trước kẻ khác.
Mà không làm thì nguy hiểm sẽ ập đến sao?
Fairy Tail đang yếu thế, nên nó đành phải nhẫn nhịn. Bởi nó còn quá yếu để có thể bảo vệ tất cả mọi người ở mọi lúc mọi nơi.
Harmonie quỳ xuống, tà áo choàng đen chạm nền đất. Đó cũng là giây phút tự tôn của nó bị giẫm nát không thương tiếc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người và sự đắc ý của mấy tên kia, nó dập dầu mình xuống đất.
Nhưng cũng từ giây phút đó, ngay khi cái tôi bị giẫm đạp thì Harmonie hoàn toàn đã vứt luôn cái tôi ấy. Nếu trước đây, nó dùng mọi cách để chiến thắng, trước đây ngay thẳng như thế nào thì sau này, thứ nó dùng không phải là cách thức, mà là thủ đoạn.
Harmonie sẽ không để ý đến bản thân mình nhục nhã như thế nào hay ra sao đi chăng nữa, chỉ cần gia đình của nó được an toàn, như thế là đủ rồi.
. . .
Note:
Tui hay xàm xàm như thế trước khi chuyển arc ớ kkk
1.2.2020
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top