Chương 15: Halcyon.
"Đến đây, cho ta thấy sức mạnh của ngươi đi, kẻ đến từ một ngàn năm trước." Lão ta ngoắc tay, thủ thế trước Harmonie. Có lẽ lão quên rằng con nhỏ đang trúng kịch độc và lão thách đấu nó, một cách không công bằng.
Harmonie cắn răng, chân nó giống như một cái trụ đá sừng sững dưới mặt đất, không lung lay cũng không có dấu hiệu gục ngã. Nó nhướng mày, đôi mắt màu ngọc lục sáng hoắt lên dưới lớp tóc mái dày,
"Thạch Long Xung Kích!"
Một đòn tấn công oanh tạc cả một vùng, cái hang cũng gần như sụp đổ. Trong khói bụi mù mịt, ông lão kia phóng ra từ tay những con dao sắc bén chứa độc rắn, giống như một cơn mưa chứa đựng lời mời chào từ cõi chết, lão ra tay dứt khoát và không khoan nhượng dù chỉ một chút. Lão không khinh thường Harmonie, bởi lão biết những ai đến thực hiện nhiệm vụ này đều không tầm thường một chút nào. Chí ít lão vẫn còn nhớ rõ mồn một cái lần thua cuộc của cha lão, dưới tay một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch chỉ vì cha lão khinh thường sức mạnh nhỏ nhoi ấy.
Lão không ngu ngốc như thế.
Harmonie nghiêng người né tránh một cách linh hoạt, những con dao chỉ có thể làm quần áo nó rách bươm nhưng chưa thể động vào da thịt nó. Chí ít cũng có một vài vết xước, tuy nhiên nó đã vờ như không có gì, đẩy tinh thần chiến đấy lên một mức độ cao. Ông lão kia ngạc nhiên, lão nhớ rõ cách đây một tuần có một tên đã chết ngay lập tức, và cách đây cả trăm năm, nhiều người đã từ bỏ sự sống dưới nọc độc của loài mãng xà gian xảo như lão. Đứa nhỏ trước mặt này ấy thế lại có thể chống chọi như thế, có lẽ do thể chất nó đặc biệt.
Nó là Sát Long Nhân.
Harmonie lao tới như muốn xé toạt cơn gió, nó dùng chân đá vào lão ta. Hai bên giằng co rất lâu, rất lâu. Cho đến khi lão ta bị dồn vào góc tường, và Harmonie đã bị độc thấm hoàn toàn vào cơ thể của mình. Trong không gian khói bụi bay mù mịt, có một đứa trẻ đứng đó, đôi mắt màu lục lóe sáng, suối tóc như hòa vào cát bụi, gương mặt nó không có lấy một chút sợ hãi hay do dự khi tấn công. Nó biết chỉ sai lầm một chút thôi bản thân cũng có thể chết ở nhiệm vụ này, nó biết chỉ buông thỏng bản thân một chút thôi, chất độc sẽ lan tới đại não và cơ thể nó---bùm, phát nổ ngay lập tức. Nó biết ngay giờ phút này, cái chết đang cận kề nó, lưỡi hái Tử Thần đang chực chờ để lấy mạng nó, nó sẽ chẳng có cơ hội nào để sống sót nếu không rời khỏi chỗ này và trở về hội. Nó sẵn sàng từ bỏ nhiệm vụ, để bảo vệ mạng sống của chính mình hơn là cứ cố chấp với cái chất độc đang phá hủy cơ thể nó. Harmonie biết buông bỏ đúng lúc, và nó cũng biết giữa nhiệm vụ và mạng sống, cái nào quan trọng hơn.
Ông lão kia bật cười, "Nhóc con, ngươi rất mạnh."
"...Ta sẽ không ngại cho ngươi biết, nhiệm vụ này, người ủy thác chính là ta."
Harmonie không có một biểu hiện ngạc nhiên nào, giống như nó biết được từ trước đó. Có lẽ chính vì như thế mà nó mới bất cẩn để bản thân lâm vào bước đường này. Hóa ra, Harmonie biết được là do mùi của người đối diện giống như mùi trên tờ ủy thác, mặc dù rất khó nhận ra, nhưng nó là Sát Long Nhân cơ mà.
Thính như chó.
Ông lão kia bỗng nói, "Nếu ngươi giết được ta thì tức là ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Ông là ai?" Harmonie hỏi, đúng rồi, đến giờ nó vẫn chưa biết tên lão.
"Ta?" Lão trầm ngâm, "Ta gần như quên tên của mình rồi...."
"Huh?"
"Ngươi có thể gọi ta bằng bất cứ thứ tên gọi gì mà ngươi muốn." Lão nói, "Nếu thắng được ta, ta sẽ giải đáp cho ngươi tất cả."
Mắt Harmonie lóe lên, "Tất cả?"
Kể cả chuyện của Halcyon?
Nó nghĩ.
"Không không, ta nhầm." Lão có vẻ như muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của đứa trẻ trước mắt, "Những gì ta biết mà thôi."
"Ông biết được gì?"
"Chà..." Lão đảo mắt, "Nhóc đoán xem?"
Harmonie không có nhiều thời gian để nói chuyện nữa, nó biết lão chỉ đang câu giờ để chất độc thấm vào cơ thể nó mà thôi. Nhưng nó không tài nào biết được, nhưng lời lão nói đều là sự thật, lão đã khát khao ai đó đến và lấy mạng của lão, để lão có thể xuống địa ngục trước khi thân già của lão mục rửa ở chốn hoang sơ lạnh lẽo này. Lão đã chờ rất lâu rồi, những kẻ mạnh cũng đã gặp qua, có kẻ đã chán nản mà bỏ đi vì đánh mãi lão vẫn chưa chết, có kẻ lại gục ngã trước mê thuật của lão, có kẻ chỉ đơn thuần là muốn thử sức. Và lão chưa từng chạm trán một pháp sư nhỏ tuổi như thế này.
Lão đã nghĩ nó sẽ khác, nhưng không, nó lại muốn từ bỏ nhiệm vụ dễ dàng như thế. Hệt như cái cách mà đám pháp sư công hội đã từ bỏ việc cứu mạng cha lão và dân làng vào mấy trăm năm trước.
"Nhóc con, ta chỉ hỏi một câu cuối cùng thôi---" Lão để cho Harmonie đánh nát cánh tay lão, nhưng sau đó, cánh tay ấy lại mọc trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Harmonie điên cuồng tấn công, một cách dứt khoát và quyết liệt hơn cả, nó không khựng lại quá lâu trước sự phục hồi nhanh đến chóng mặt ấy. Ngược lại, nó còn bình tĩnh đến đáng sợ, một vẻ bình tĩnh mà trước đây nó chưa từng bộc lộ.
Khi một kẻ bốc đồng trở nên bình tĩnh, có nghĩa là kẻ ấy đã bắt đầu cuộc phản công với một sự nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Nếu nhóc gặp phải một nhiệm vụ thế này, nhưng mục tiêu lại là cứu người, nhóc sẽ làm thế nào?"
Lão hỏi, cổ họng lão như nghẹn đi khi hỏi câu ấy. Lão đã sống trong sự dằn vặt và tự trách tột cùng. Lão vô dụng lắm, lão đã không thể cứu sống được mọi người trong lành, lão đã bất lực nhìn người cha mình kính mến chết trong đau đớn.
"---Có phải nhóc cũng sẽ từ bỏ hay không?"
"Không bao giờ." Harmonie đáp, với ánh mắt kiên quyết và đanh thép hơn bao giờ hết, "Vì khi đi thực hiện nhiệm vụ có liên quan tới mạng người, tôi sẽ không đi một mình."
Nó khẳng định.
"Tôi sẽ không bao giờ đem mạng người ra làm thử thách cho sức mạnh."
"Ngươi---"
"Tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ mặt ai cả, không bao giờ." Harmonie không phải người có tấm lòng lương thiện, nhưng nó biết cái cảm giác mất đi người thân đau khổ đến nhường nào. Lương tâm nó cũng sẽ không cho phép nó bỏ lại ai đó để khư khư giữ lấy mạng mình.
Đó là những gì Hội trưởng dạy nó vào những ngày đầu, thời nó còn là một đứa nhóc mang trong mình cỗ cảm giác xa lạ với khung cảnh đông đúc ở Fairy Tail.
Lão như bị kích động, đòn tấn công cũng nhanh hơn Harmonie gấp mấy lần, "Ngươi có chắc chắn hay không? Ngươi có chắc chắn hay không?"
Cái giọng già nua mà nghẹn ngào của lão khiến Harmonie bỗng nhận ra, lão đã từng rất thống khổ. Và nó bỗng khựng lại khi cái mùi của lão trở nên rõ hơn. Nó bị đánh văng vào góc hang, tấm lưng nhỏ đập vào tảng đá lớn khiến xương cốt nó như nứt ra. Nó run rẩy, giống như vừa biết được thứ gì đó, môi nó mấp máy cái tên mà nó đã không gọi bấy lâu nay,
"Halcyon...."
Cha của nó, người trước mặt, có cái mùi và giọng nói khi nãy, giống hệt cha của nó.
Giống hệt Thạch Long Halcyon.
. . .
Note:
Gãy xương dồi=))
23.8.2020
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top