Chap 8
Chu Tước Huyết Miêu ngăn chặn đòn tấn công của Tuyết Nguyệt, môi mèo hơi nhếch.
"Ta thấy ngươi có đánh tàn mạng cũng không có thể nào thắng được ta, mà ta lại thấy nhân loại thấp kém nhà ngươi rất có căn cơ, ta quyết định sẽ là đệ nhất hồn hoàn cho ngươi với một điều kiện, chính là, ngươi sẽ phải đạt đến cấp độ hóa thần, được không nào?"
Suy nghĩ hồi lâu chút, cảnh giới hóa thần sao, thấy cũng không có gì không hảo, vừa có thể có đệ nhất hồn hoàn, vừa không mất mạng, không tồi. Tuyết Nguyệt liền nhất nhất đồng ý "Thành giao!"
Chu Tước Huyết Miêu lại đánh giá nhân loại trước mắt, nó thấy bây giờ nàng ta bất quá cũng dễ nhìn hơn một chút, nhưng, có điều, nó vẫn chỉ nhìn Tuyết Nguyệt bằng có nửa con mắt.
"Vậy được rồi, nhắm mắt lại!"
Tuyết Nguyệt nhanh chóng đóng lại lam mâu, chậm rãi cảm nhận luồng ma lực mạnh mẽ cắn xé mà tràn vào cơ thể, như thể có hàng chục con độc trùng đang gặm nhấm, đau đớn đến tận tâm can. Khoảng một khắc sau, tình trạng đó mới miễn cưỡng chấm dứt.
Cơ thể như vừa được thanh lọc tẩy tủy, dễ chịu cực kì, một nguồn sức mạnh chậm rãi dâng lên,...nàng đột phá. Tuyết Nguyệt từ 12 cấp hồn sư cư nhiên đột phá đến 17 cấp hồn sư, này có thể nói là trong cái rủi có cái may a!
________________________________________________________________________________
Tại một phiến rừng khác....
Có một đầu hổ màu lam hồn thú đang đánh nhau với một tiểu hài tử khoảng 6 tuổi, cái không ngờ chính là, đầu hổ lam ngân kia chính là bách niên vạn năm hồn thú hồn thú đại danh đỉnh đỉnh_Long Ngân Huyết Hổ. Mà hài tử 6 tuổi kia không ai khác chính là Đường Lâm!
"Tiểu tử cuồng ngạo kia! Đi chết đi!" Tức thì một hổ trảo thẳng tắp nhanh như chớp tiến về phía Đường Lâm."
Điều này cũng không làm Đường Lâm quá lo lắng, nhún chân một cái, nhảy lên tránh khỏi ma trảo của Long Ngân Huyết hổ.
"Vũ hồn thụ thể"
Không đợi con hồn thú kia kịp phản ứng, Đường Lâm nhanh chóng phi thân lên cành cây, trong nháy mắt liền lợi dụng thân ảnh nhanh nhẹn của Nyaonikusu mà thi triển bộ pháp quỷ dị, thân ảnh nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, những vật thể không xác định liên tục bay về phía của Long Ngân Huyết Hổ, hóa thành những tia lửa nhanh chóng bắn về phía Long Ngân Huyết Hổ với một tốc độ không thể bắt được bằng mắt thường.
Tâm của Long Ngân Huyết Hổ động một cái 'không ổn', sau đó nhanh chóng lộn nhào mà né khỏi các ám tiễn của Đường Lâm, nhưng, đâu có dễ vậy, ít nhiều nó cũng chịu không ít khổ, vài chỗ trên cơ thể Long Ngân Huyết Hổ phút chốc đã không còn được lành lặn như lúc ban đầu.
Bị trúng một đòn đánh mạnh mẽ như vậy, Long Ngân Huyết Hổ không khỏi tức giận, nó cư nhiên bị tên nhân loại cuồng ngạo trước mặt này làm cho bị thương, đây là một điều sỉ nhục đối với chủng tộc cao quý, một điều xúc phạm đến tôn nghiêm của một con bách niên vạn năm hồn thú như nó.
Những vết thương do ám tiễn mà Đường Lâm gây ra cho Long Ngân Huyết Hổ rất nhanh chóng liền lại.
Bây giờ, trận chiến mới thực sự bắt đầu...
Long Ngân Huyết Hổ chính là thuộc dạng hồn thú càng đánh càng mạnh, mặc dù Đường Lâm cũng không thuộc dạng bình thường nên những chiêu đầu của Long Ngân Huyết Hổ, Đường Lâm liền có thể tiếp được, còn có thể đáp lại vài chiêu, nhưng qua một khắc sau, Long Ngân Huyết Hổ liền chiếm thế thượng phong, áp đảo Đường Lâm. Cái chính là, một người cuồng ngạo đầy bạo khí như Đường Lâm có thể dễ dàng bị đánh sao, đáp án tất nhiên là không.
Đường Lâm khẽ cảm nhận nội lực của bản thân đang di chuyển trong cơ thể, nháy mắt làm nó bộc phát khí thế mạnh mẽ của Đường Lâm tràn ra, nhanh chóng mà hung hăng áp đảo khí thế của Long Ngân Huyết Hổ.
Long Ngân Huyết Hổ, nó tuyệt đối có thể cảm nhận, đây tuyệt đối là khí thế của bậc vương giả mới có, đáy mắt không khỏi xuất hiện một đạo kinh hãi cùng phi thường không thể tin vào mắt của bản thân. Một nhân loại nhỏ bé như vậy, cư nhiên lại có được khí thế áp chế được khí thế của bậc vương giả đã lâu như nó. Trong suy nghĩ của Long Ngân Huyết Hổ bất chợt xuất hiện cảm giác sợ hãi đến tột độ mà trước nay nó chưa từng cảm nhận được. Lại nói, ánh mắt Đường Lâm hiện tại nhìn nó không hề có một chút độ ấm nào, như ánh mắt của một vị vương giả liếc nhìn bọn thần dân thấp kém.
Đường Lâm lại mở miệng lần nữa, chính là, âm thanh của hắn phát ra lúc này đã không còn như giọng nói của một tiểu hài tử cuồng ngạo mà chính là âm điệu của tu la từ địa ngục.
"Thuần phục ta!"
Ba chữ được phát ra, chính là làm da đầu của Long Ngân Huyết Hổ run lên một hồi, nó cơ hồ có thể cảm nhận được, nếu hiện tại nó nói không, nó liền bị tên nhóc trước mặt đồ sát.
"Ta chấp thuận!" Cắn răng nói ra ba chữ, Long Ngân Huyết Hổ nó cơ hồ điên rồi, nó sở dĩ muốn tìm một Phong hào đấu la nào đó có cơ hội trở thành thần mà kí khế ước để nếu tên kia có thành thần thì hắn sẽ được hưởng ké không ít lợi lộc, chính là, không ngờ hôm nay nó lại phải kí khế ước với một tên hài tử tiền đồ mờ mịt trước mặt, thật ủy khuất đâu! Nhưng lại có thể giữ được cái mạng của nó đâu!_Long Ngân Huyết Hổ không tự trọng an ủi bản thân.
Long Ngân Huyết Hổ ca ca, rõ ràng ngươi mạnh hơn Đường Lâm mà. Thực lực thực sự cũng hơn hẳn Chu Tước Huyết Miêu, cớ sao người ta lại bá vậy còn ngươi thực hèn nha.
Khoảng một khắc sau...
Đường Lâm đã hấp thụ được hồn hoàn của Long Ngân Huyết Hổ, nhanh chóng mà băng bó lại vết thương rồi nghiệm thu thành quả.
"Chủ nhân, ta có điều muốn nói nha" Giọng nói của Long Ngân Huyết Hổ từ trong tinh thần hải của Đường Lâm vọng ra.
"Nói"
"Chỉ là, chủ nhân, ta có một thỉnh cầu, giống như bao hồn thú vạn năm khác, ta cũng có linh tính và suy nghĩ của riêng mình, cũng có ham muốn, cũng có khát vọng....."
"Nói vấn đề chính" Đường Lâm không kiên nhẫn mà cắt ngang lời của Long Ngân Huyết Hổ, lạnh giọng ra lệnh.
Lúc này, Long Ngân Huyết Hổ cũng chả vòng vo nữa, trực tiếp nói ra lý do "Chính là, ta muốn được trường sinh bất tử a, vốn dĩ ban đầu còn tính tìm một phong hào đấu la nào có căn cơ một chút, không ngờ lại bị trở thành hồn hoàn của ngài nha" Như phát giác được có điều gì đó không ổn, nó liền nhanh chóng sửa lại lời, một bộ dáng chân chó trước Đường Lâm "Chủ nhân, ta thấy ngươi rất có tiềm năng, chi bằng, để ta làm hướng dẫn cho ngươi, giúp ngươi thu hồn hoàn tốt nhất, tu luyện hiệu quả nhất, có gì nếu ngài thành thần, ta cũng được hưởng lây, chủ nha, ngài thấy thế nào"
"Cũng được" Nhàn nhạt phun ra hai chữ rồi mặc kệ Long Ngân Huyết Hổ đang thao thao bất tuyệt. Hắn không có thời gian để ý đến cái con hồn thú dở hơi kia đâu, hiện giờ hắn đang mải lo nghĩ rằng nương tử nhà hắn đang ở đâu kìa. Khó khăn lắm mới rước được nương tử về, bây giờ lại bị tách ra, hắn đang lo nàng có hay không rảnh rỗi chọc thêm hoa đào gây cản trở con đường truy thê của hắn hay không. ( - _- ''')
________________________________________________________________________________
Sau khi hấp thụ hồn hoàn thứ nhất, làn sương mù bao quanh Tuyết Nguyệt được giải trừ, trước mắt nàng liền thấy sư phụ và tiểu Tam còn có La Tam Pháo đang chuẩn bị giao chiến với một đầu hồn thú Mạn Đà La Xà .
"Phóng thí như đả lôi, oanh thiên liệt địa La tam pháo." Đại sư lập tức hướng La tam pháo hạ lệnh, phát động công kích.
Quang hoàn màu vàng lại lóe sáng, trong khi hấp thu khí một cách điên cuồng, La tam pháo bắn thân lên, nó mặc dù đã ăn Bạch la bặc, nhưng một lần công kích tiêu hao tại U minh lang còn chưa khôi phục, lúc này cũng chỉ còn thực lực để công kích hai lần.
Trong tiếng oanh minh lôi đình, siêu cấp lôi chấn thí của La tam pháo mênh mông xuất ra. Mặc dù tốc độ của Mạn đà la xà rất nhanh, nhưng công kích của La tam pháo là có tính phạm vi, nó có muốn đào thoát cũng không có khả năng.
Chỉ thấy một thân rắn thật lớn từ mặt đất bị quăng ra ngoài xa.
"Chạy mau." Đại sư chỉ là nhìn thoáng qua Mạn đà la xà bị nhấc lên thì không có ý nghĩ gì nữa. Năm tu luyện của Mạn đà la xà và thân thể lớn nhỏ có liên quan. Trước khi tiến hóa lên ngàn năm hồn thú, hơn một năm tu vi, chiều dài thân thể cũng dài hơn một ly. Mà thân thể con Mạn đà la xà bị ném đi này tuyệt đối vượt qua ba thước, thậm chí đã đến gần bốn thước, nói cách khác, tu vi của nó đã đến gần bốn trăm năm. Đại sư sẽ không nhận bằng vào thực lực hai mươi chín cấp Đại hồn sư như mình có thể cùng một con Hồn thú như vậy đối kháng. Càng huống chi, vũ hồn của hắn cũng không tính là cường đại.
"Oa oa" thanh âm thê lương truyền đến, Đường Tam một bên bị Đại sư lôi về phía trước mà chạy, một bên quay đầu nhìn lại, trong lúc đó, Mạn đà la xà bị La tam pháo đánh bay cũng không tổn hao gì, thân thể vừa rơi xuống đất, lập tức bắn ra, bay nhanh mà đến. Thân thể như chiếc roi của nó mỗi lần cũng mặt đất tiếp xúc, lập tức như chiếc lò xo bắn lên, tốc độ nhanh vô cùng, không ngừng hướng mình và Đại sư phóng tới gần.
Tốc độ chạy của La tam pháo một chút cũng không chậm, theo sát bên người Đại sư và Đường Tam, trong đôi mắt to lộ ra vẻ kinh hoàng.
"Phóng thí như yên vụ, thôi miên trầm thụy La tam pháo." Đại sư lại phóng đại chiêu, La tam pháo tại không trung xoay một cái, "phốc" một tiếng, một chùm khí thể màu vàng từ phía mông phun ra, tràn ngập trong không trung.
Hai cái hồn hoàn của Đại sư, phân biệt có thể phụ gia cấp cho La tam pháo hai loại hiệu quả kỹ năng chính là lôi chấn và thôi miên. Lúc này đã hoàn toàn dùng đến.
Mạn đà la xà rất nhanh nhảy ra khỏi vùng sương khói màu vàng, nhưng nó cũng không bị thôi miên, trong thân mình độc vật có chất độc, kháng tính của nó so với hồn thú bình thường mạnh hơn rất nhiều, lúc này tốc độc chỉ là thoáng chậm hơn một chút.
"Tam pháo" của La tam pháo cũng đều đã phóng ra, thân thể rõ ràng rút nhỏ rất nhiều, lúc này mà cho nó ăn La bặc bổ sung cũng không còn kịp nữa rồi.
Hai cái hồn hoàn một lần nữa lại trở về trên người Đại sư, toàn thân hồn lực quang mang ẩn hiện, tốc độ tăng lên đến cực hạn, một tay kéo Đường Tam, nhanh như sao xẹt chạy đi. Hy vọng có thể đào thoát khỏi sự truy kích của Mạn đà la xà.
Đại sư đối với tập tính của Mạn đà la xà rất rõ ràng, loại Hồn thú hung tàn này có một khuyết điểm, thì phải là không có tính kiên trì, nếu một đoạn thời gian không thể bắt được mục tiêu, con mồi, nó sẽ rất dễ dàng buông tha.
Nhưng là, hôm nay bọn họ gặp con Mạn đà la xà này cũng là vô cùng kiên trì, không biết có phải bởi vì bị thí của La tam pháo và phấn hùng hoàng chọc giận hay không mà truy hướng Đại sư và Đường Tam không tha, tốc độ nhanh vô cùng. Mắt thấy đã càng ngày càng gần.
"Tam pháo, chặn nó một chút." Dưới mệnh lệnh của Đại sư, thân thể mập mạp của La tam pháo xoay lại, hướng về phía Mạn đà la xà vọt tới. Cố gắng dùng thân thể để ngăn cản nó phi tới.
Nhưng con Mạn đà la xà này chẳng những tốc độ nhanh vô cùng, phản ứng cũng nhạy cảm cực kỳ, thân thể nhoáng lên, vòng qua cú đánh của La tam pháo, đồng thời cắn lên người nó một cái.
"La la --" La tam pháo kêu thét lên một tiếng, thân thể ngã xuống mặt đất. Hai tay Đại sư vung lên, thân thể La tam pháo nhất thời hóa thành một đạo tử quang, một lần nữa dung hợp vào trong cơ thể hắn.
Trong lòng Đại sư lúc này đã lộ một vẻ sầu thảm, những ký ức từ khi sinh tới nay không ngừng quanh quẩn trong đầu. Hắn rất muốn hỏi thượng thiên, tại sao cả đời mình đều xui xẻo vậy? Tại sao? Đây đến tột cùng là tại sao? Thậm chí còn liên lụy tới hài tử Đường Tam này.
Ngay khi Đại sư đã cận hồ tuyệt vọng, thậm chí cảm giác được hàn ý trên răng của Mạn đà la xà thì đột nhiên, Đường Tam mà mình đang nắm giật giật, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tay trái Đường Tam sờ vào Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ ở bên hông, ngay sau đó cũng không quay đầu, hướng phía sau ném ra.
Một cây Bạch la bặc lớn bay nhanh ra, "phốc" một tiếng, đánh trên thân của Mạn đà la xà, làm nó vốn đã gần trong gang tấc, vốn có thể phát động công kích của Hồn thú chợt đình chệ một chút, một lần nữa lại bị mở rộng ra vài phần khoảng cách.
Nghe âm thanh đoán vị trí tại Đường môn chỉ là một năng lực thô thiển nhất mà thôi, Đường Tam tự nhiên sẽ có, một màn kế tiếp làm cho trong lòng Đại sư tràn ngập rung động. Chỉ thấy tay trái của Đường Tam không ngừng tại bên hông vung ra thu vào, một cây tiếp một cây Bạch la bặc không ngừng bắn ra, mặc dù lực đạo không đủ để thương tổn Mạn đà la xà, nhưng có thể để cho Mạn đà la xà trong khi đuổi bọn họ bị ngăn trở một chút.
Thủ pháp thật chuẩn.
Đại sư phát hiện, trong khi mỗi lần Đường Tam vãi ra Bạch la bặc, ngón cái của tay trái đều là siết vào bên trong, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, mặt khác bốn ngón cũng hợp lại phía trước. Động tác đơn giản hữu hiệu. Mà khôn mặt nhỏ bé của Đường Tam mặc dù cũng có vài phần kinh hoảng, nhưng tựa hồ cũng không sợ hãi.
Nếu là đang ở kiếp trước của Đường Tam, ai trong giang hồ cũng có thể gọi ra tên của loại thủ pháp này, đúng là trong Đường môn ám khí, thủ pháp cấp nhập môn, súy thủ tiễn. Lợi dụng quán tính của cánh tay súy động để phát ra ám khí. Loại thủ pháp này là trực tiếp nhất, mặc dù nói nó không tinh diệu, nhưng hiện tại thì cũng cực kỳ hữu hiệu.
Hai mươi cân Bạch la bặc mặc dù không ít, nhưng tốc độ mà Đường Tam sử dụng súy thủ tiễn cũng không chậm, trong một lát công phu, tồn hóa trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ đã dùng hết.
Lúc này đã tới mấu chốt thời khắc sinh tử tồn vong, Đường Tam rất rõ ràng bị một cái thể tích khổng lồ như vậy, nhìn qua lực lượng, tốc độ, độc tính của Hồn thú dính phải có hậu quả gì. Lúc này đã không phải là lúc che dấu thực lực.
Hắn đột nhiên buông tay Đại sư ra, thân thể tại không trung vừa chuyển, tay trái vừa nhấc, một đạo hắc mang đã không một tiếng động xạ ra nhanh như điện. Tụ tiễn chế tạo khổ cực rốt cục lần đầu tiên ra tay.
Hai mắt Đường Tam lúc này đã hoàn toàn biến thành màu tím, bằng vào hiệu quả của Tử Cực Ma Đồng, hắn có thể thấy mỗi một động tác của Mạ đà la xà.
Phản ứng của Mạn đà la xà còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Đường Tam, một căn tụ tiễn bắn về phía mắt phải của Mạn đà la xà, chỉ thấy thân thể của nó tại không trung vặn vẹo một chút, đầu rắn hạ xuống, cũng tránh được chỗ yếu hại. Nhưng tốc độ của tụ tiễn thực sự quá nhanh, vẫn còn bắn lên trên người nó.
"Đang", một tiếng thúy hưởng, trên vẩy cứng rắn của Mạn đà la xà xuất hiện trận trận tia lửa. Đau đớn kịch liệt làm nó lại phát ra một tiếng "oa oa" quái khiếu.
Trong lòng Đường Tam thầm kêu đáng tiếc, tụ tiễn dựa vào cơ quan phát ra, tốc độ, lực lượng đều không có vấn đề. Nhưng chính là không đủ xảo diệu. Chỉ có công kích đối thủ theo đường thẳng. Đây cũng là bệnh thường thấy của các loại ám khí dùng cơ quan. Bất quá, phòng ngự của Mạn đà la xà cũng làm hắn phải kinh hãi, phải biết rằng, tụ tiễn của hắn chỉ có ba căn, nhưng cũng đều do thiết mẫu chế tạo mà thành, lực của cơ quan bắn ra lại rất mạnh. Nhưng vẫn như trước không có thể làm thương tổn chính thức tới con Hồn thú trước mắt này.
Mạn đà la xà đã bị chọc giận hoàn toàn, vẩy trên người đồng thời sáng lên, trên vẩy màu mặc lục bao trùm một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, tốc độ chợt gia tăng, cơ hồ trong nháy mắt đã phi tới trước mặt Đường Tam.
Đường Tam đột nhiên buông tay, Đại sư theo quán tính đã chạy thêm hơn mười thước, hết thảy đây đều là phát sinh trong khoảng thời gian điện quang hỏa thạch, lúc này muốn cứu Đường Tam đã không còn kịp nữa rồi.
Thời khắc mấu chốt, tâm của Đường Tam ngược lại lại trở nên cực kỳ tỉnh táo. Huyền Thiên Công vận chuyển toàn thân, loại chính tông thượng thừa đạo gia nội công lúc này làm hắn tiến vào cảnh giới tâm tĩnh như mặt nước. Mắt nhìn miệng mở rộng của Mạn đà la xà, không có chút bối rối nào. Tay phải vừa lộn, đoản kiếm mà Đại sư cho hắn đã nằm trong lòng bàn tay.
Vô luận là tốc độ hay lực lượng của Mạn đà la xà, bây giờ đều không phải Đường Tam có khả năng chống lại, mắt nhìn chiếc đầu rắn phác tới, chân Đường Tam đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, thân thể có chút nhoáng lên, đã bước sang ngang ba thước. Đường Tam biết, đối với mình mà nói, cơ hội chỉ có một lần, nếu không thể thành công, vậy, Mạn đà la xà tuyệt sẽ không đối mặt chính diện một lần nữa.
Thời khắc mấu chốt quyết định thật nhanh, Đường Tam mang tất cả công lực Huyền Thiên Công của mình cơ hồ toàn bộ vận tới trên hai tay, trong chưởng tâm lam quang lóe ra, tay trái một hút một đẩy, thân thể dưới tác dụng của Quỷ Ảnh Mê Tung lại biến hóa một phương vị.
Mạn đà la xà chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực từ phía đầu truyền đến, đầu rắn không chịu khống chế chuyển tới, lúc này, bởi vì nó đang phác tới Đường Tam, miệng rắn mở lớn, đang muốn đóng lại.
Một đạo quang mang lam nhạt phảng phất như xuất hiện từ trong hư vô, lẳng lặng đợi ở nơi này, ngay trong nháy mắt lúc đầu của Mạn đà la xà chuyển tới, ngay tại sát na trước khi miệng nó đóng lại, "phốc --"
Thân rắn dài gần bốn thước cơ hồ trong nháy mắt cứng ngắc một chút, thanh đoản kiếm dài một thước hai này đã ngập hoàn toàn vào trong miệng rắn. Sau một khắc, thân thể của Mạn đà la xà kịch liệt rung động, trong nhất thời, trên mặt đất cát bay đá chạy, chỗ mà thân thể cứng rắn của nó đảo qua, bất luận là bụi cây hay là cây nhỏ, đều như là bị long quyển phong tẩy lễ, cành lá bị tàn phá bay tán loạn tứ phía.
Sau khi toàn lực đâm ra một kiếm đó, chân Đường Tam đạp Quỷ Ảnh Mê Tung đã nhanh chóng thối lui, cũng may là dãn được khoảng cách với đuôi của Mạn đà la xà đang đảo qua. Bởi vì Bách túc chi trùng tử nhi bất cương *, Đường Tam đối với đặc tính của rắn giải thích vô cùng rõ ràng nên tuyệt sẽ không cho rằng Mạn đà la xà sẽ chết ngay lập tức.
*: Cái này là tên sách của Đường môn.
""Tiểu Tam." Tiếng kêu vội vàng của Đại sư làm Đường Tam tỉnh lại. Hắn biết, hết thảy mình làm vừa rồi, đã không thể tránh cho hiện ra trước mắt Đại sư. Linh hồn của mình không thuộc thế giới này, hết thảy cái này, hiển nhiên là không thể bị bất cứ kẻ nào biết. Làm sao bây giờ?
Giết Đại sư diệt khẩu ư? Đường Tam tin tưởng, bằng vào đặc thù tính và lực công kích của vô thanh tụ tiễn, mình có thể nắm chắc làm được bảy thành, lúc này La tam pháo đã không có năng lực công kích. Nhưng hắn lại như thế nào có thể làm vậy đây? Đại sư là sư phụ của hắn, mặc dù thời gian ở chung chỉ có vài ngày, nhưng đã được Đường Tam thực tình tôn trọng. Không có biện pháp, chỉ có thể nói dối thôi.
Chân cố ý lảo đảo một cái, Đường Tam trực tiếp lăn trên mặt đất.
Đại sư đưa tay ra, hắn dù sao cũng là Đại hồn sư hai mươi chín cấp, mặ dù vũ hồn kém một chút, nhưng hồn lực vẫn còn, nắm lấy Đường Tam: "Tiểu Tam, ngươi thế nào?"
"Sư phụ, làm con sợ muốn chết. Con rắn đó như thế nào lại không đuổi theo?"
Đại sư hướng Mạn đà la xà đang phá hư một cách kinh khủng, trách cứ: "Vừa rồi ngươi như thế nào đột nhiên lại buông tay ra, ngươi có biết rằng vậy có bao nhiêu nguy hiểm?"
Kỳ thật, Đại sư chứng kiến cũng không nhiều như trong tưởng tượng của Đường Tam, dù sao, đây đang là trong đêm khuya, Đại sư lại không có năng lực thị giác như Tử Cực Ma Đồng như hắn. Trong bóng tối, Đại sư chỉ mơ hồ thấy thân thể Đường Tam lui về sau, còn có trên thân đoản kiếm màu lam lóe ra quang mang. Về phần tiếng tụ tiễn oanh kích trên thân rắn, Đại sư cũng không có chú ý tới. Chính là, Đường Tam không hề hay biết, ngoài hắn và Đại sư ra, còn có một người nữa đang hiện diện và đã chứng kiến toàn bộ quá trình hắn xử lí Mạn Đà La Xà
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, trên tay có mồ hôi, hình như đột nhiên trơn một chút. Sư phụ, con vừa rồi loạn vung đoản kiếm người cho, hình như là đâm trúng con rắn đó."
Kéo tay Đường Tam, quả nhiên trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi lạnh, Đại sư cũng phòng chừng Đường Tam đã đâm trúng Mạn đà la xà, hơn nữa rất có thể là đâm trúng chỗ yếu hại của Mạn đà la xà, nếu không, loại Hồn thú hung mãnh ác độc có thù tất báo này như thế nào có thể đột nhiên không truy kích nữa.
"Đừng qua đó, chờ một chút xem. Tính mạng lực của xà loại Hồn thú cực kỳ ương nghạnh, không phải dễ dàng chết."
Đường Tam thở hào hển từng hơi từng hơi, đây không phải là hắn cố ý ngụy trang, hắn đã có chút thoát lực.
Đối mặt với Hồn thú trăm năm Mạn đà la xà cường đại như vậy, trong nháy mắt vừa rồi hắn đã dùng ra toàn lực, nếu một chút Khống Hạc Cầm Long không hút được đầu Mạn đà la xà lại gần, vậy, kết cục sẽ hoàn toàn biến thành một dạng khác.
Trải qua lần kinh hiểm này, Đường Tam đã âm thầm quyết định, sau này trở về, nhất định phải nghĩ biện pháp tẫn tương vũ trang của mình tăng lên. Tại trước khi Huyền Thiên Công thành, các loại ám khí dùng cơ quan hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất, nó cũng là thứ Đường Tam am hiểu nhất.
Thầy trò hai người cứ như vậy đứng ở xa xa cẩn thận quan sát, Mạn đà la xà từ điên cuồng giãy dụa dần dần trở lên yên tĩnh lại, thân thể không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, làm thực vật trên mặt đất bị nghiền nát, lộ ra bùn đất phía dưới.
Đại sư cấp cho Đường Tam chính là một thanh bảo kiếm, một thước hai mặc dù không dài, nhưng để đâm xuyên đại não của Mạn đà la xà vậy là đủ rồi. Đó chính là thương thế trí mạng.
Mắt nhìn Mạn đà la xà giãy dụa càng ngày càng yếu, lúc này Đại sư mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, thần sắc trên mặt bắt đầu phát sinh biến hóa, sư kinh hoảng lúc trước dần dần biến thành mừng như điên: "Thật tốt quá, này thật sự là tốt quá. Tiểu Tam, ngươi có hồn hoàn rồi."
"Sư phụ, ngài nói cái gì? Ngài sẽ không nói là con rắn này chứ?" Đường Tam giật mình nhìn Đại sư.
Đại sư gật gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, chính là nó. Mạn đà la xà trước khi tu vi đạt tới ngàn năm, sống thêm một năm, thân thể sẽ dài ra một ly, thân con Mạn đà la xà này đã có gần tới bốn thước, nói cách khác nó có tu vi gần bốn trăm năm. Vừa đến đoạn cực hạn của Hồn sĩ chuyển lên Hồn sư để hấp thu hồn hoàn thứ nhất. Với tiên thiên mãn hồn lực của ngươi hoàn toàn có thể hấp thu hồn hoàn của nó mà không có vấn đề gì. "
"Nhưng là, Sư phụ. Vũ hồn của con là thực vật, Mạn đà la xà này là thú hình Hồn thú. Con có thể cho nó trở thành hồn hoàn không? Sẽ không sinh ra xung đột?" Đường Tam nghi hoặc nói.
"Sẽ không" Tiếng nói bỗng nhiên vang ra từ trong bụi cây gần đấy làm Đường Tam và Đại sư không khỏi đề cao cảnh giác.
Khi nhìn thấy người bước ra từ bụi cây chính là Tuyết Nguyệt cùng thú vũ hồn của mình, cả hai mới có thể mà miễn cưỡng thở ra một hơi.
Đại sư gật đầu, tỏ ý tán thành với Tuyết Nguyệt và chậm rãi mà giải thích cho Đường Tam hiểu.
Sau đó, Đường Tam liền tiến vào giai đoạn hấp thụ hồn hoàn, Tuyết Nguyệt cũng rất im lặng đứng cạnh Đại sư canh chừng, bảo đảm Đường Tam sẽ không hề bị bất cứ dị vật nào ảnh hưởng trong quá trình hấp thụ.
Nhưng, điều làm Tuyết Nguyệt hốt hoảng chính là, khoảng một khắc sau, nàng cảm thấy hành động của sư phụ tựa hồ có gì đó không đúng lắm, với kinh nghiệm của bản thân, Tuyết Nguyệt nàng dám khẳng định rằng chắc chắn sư phụ nàng đã bị trúng độc, Tuyết Nguyệt nhanh chóng đỡ ngài ngồi xuống. Không chậm trễ, nàng liền rút độc từ trong cánh tay phải của Đại sư, rồi sử dụng thuốc giải độc mà nàng mang theo phòng hờ để giải độc, ước chừng nửa canh giờ sau, nọc độc trên cánh tay đại sư mới miễn cưỡng được rút hết.
Cắt
Chúc mừng năm mới!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top