Chap 17: Tổ đội Tiểu Miêu xuất chiến!!!

"Trận đấu 2 đối 2 thứ 8, tổ đội Ưng Hùng đấu với tổ đội Tiểu Miêu!!!"

Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng đặt cục bông nhỏ xuống hàng ghế khán giả, đi lên trên đài đấu, mà Đường Lâm cũng đi ngay sau nàng.

Đối thủ của Đường Lâm và Tuyết Nguyệt là hai gã khoảng 20 ,21 tuổi, eo cọp vai gấu, tướng mạo cũng được coi là có điểm dễ nhìn. Vóc người tuyệt đối không hề thua kém đối thủ trước của Tuyết Nguyệt. Chính là lại có phần nhỉnh hơn vì có tới 4 hồn hoàn.

Tổ đội Ưng Hùng nhìn lên phía đối hiện mình là hai hài tử, không khỏi kinh ngạc, không tin vào mắt mình, người chủ trì cũng phải sửng sốt một chút, nhưng đấu hồn vẫn còn phải tiếp tục, co thể đứng ở chỗ này, xem ra cấp bậc vũ hồn tương ứng. Xem ra, tổ đội Tiểu Miêu quả thực xuất sắc... "Trận đấu bắt đầu!"

Hai người kia liền nhanh chóng thụ thể, hai người đồng thời lui về phía sau hai bước phóng thích vũ hồn của mình lần lượt là một con chim ưng và một con gấu to lớn. Vũ hồn thụ thể, sau lưng Chiến hồn sư chim Ưng  mọc ra hai đôi cánh to lớn, cơ hồ móng tay của hắn cũng trở nên cứng nhọn hơn. Ngược lại, người còn lại khi xuất ra võ hồn thụ thể, thân thể nở rộng to lớn, hai người bọn họ, võ hồn nhìn cũng có vẻ tương tự hiệu trưởng và phó hiệu trưởng, chính là, thực lực lại không thể nào mà so sánh với hai người bọn họ.

Riêng đối với bản thân Tuyết Nguyệt, nàng chính là đang đánh vượt cấp, chênh lệch khoảng 5-6 cấp, chính là, tuy con số không lớn, cũng chỉ là chênh lệch một hồn hoàn mà thôi. Bất quá, trong giới hồn sư thua thiệt một hồn hoàn chính là không thể nào so sánh được. Tuyết Nguyệt nàng cũng không chắc là có thể hỗ trợ, đang trong lúc mải suy nghĩ, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng, điều này làm nàng không khỏi cảm thấy ấm áp xen lẫn một chút ỷ lại, đúng rồi, không phải hắn vẫn luôn ở bên nàng không phải hay sao.

Đường Lâm lại nhìn thân ảnh mà hắn yêu nhất, hắn đã thề, nhất định sẽ luôn bảo vệ nàng.

{Jen: Muốn rắc cẩu lương nữa cơ, cơ mà thôi, ta không có máu tự ngược bản thân a! ( T A T ) }

Vị Ưng chiến hồn sư nói: "Lâm Bách Thiên"

Người còn lại "Phong Dĩ Mạc"

Cũng không trực tiếp nói nhiều, cả hai người kia đều thi triển tuyệt kỹ. Người xuất chiêu đầu tiên là Lâm Bách Thiên, hồn hoàn thứ nhất của hắn sáng lên, thi triển đệ nhất hồn kỹ: phi đao về phía hai người. Những lưỡi dao vô hình sắc bén nhanh chóng được tạo thành và lao về phía hai người. Cùng lúc đó, Phong Dĩ Mạc cũng thi triển đệ nhất hồn kỹ: Kim trảo mà lao về phía Đường Lâm.

Thấy địch đến tất nhiên là phải nghênh chiến rồi, Đường Lâm nhanh chóng sử dụng đệ nhất hồn kỹ: Miêu trảo, bên cạnh đó lại vận thêm một ít nội công vào lòng bàn tay, mạnh mẽ mà đánh lại với Phong Dĩ Mạc. Tuy nói là Đường Lâm sẽ bảo hộ nàng, nhưng Tuyết Nguyệt tuyệt đối cũng không thuộc dạng yếu đuối gì cho cam, nàng đâu phải bù nhìn, thi triển đệ nhất hồn kỹ: niệm lực khống chế những chiếc phi đao đang lao tới kia, làm cho chúng bay ngược lại về nơi bắt đầu.

Lâm Bách Thiên vẻ mặt không tin được nhìn những phi đao do bản thân tạo ra liền bay trở lại như vậy, nhưng liền thi triển đệ nhị hồn kỹ: Phong Vũ, đập cánh mạnh tạo ra cuồng phong thổi bay những chiếc phi đao ra chỗ khác. Chính là, khi hắn xử lý xong chuyện phi đao, lại không nhìn thấy Tuyết Nguyệt đâu hết, chưa kịp để hắn suy nghĩ gì thêm. 'Bịch' 'Phịch' Tuyết Nguyệt từ lúc nào đã đứng sau hắn sử dụng đệ nhất tự sáng hồn kỹ: Miêu cước mà đạp hắn xuống, tiếng bịch chính là đáp chân của Tuyết Nguyệt lên người Lâm Vũ Thiên, tiếng phịch là tiếng thân thể Lâm Vũ Thiên từ trên cao mạnh mẽ va đập xuống đất.

Người ngoài nhìn vào liền có thể thấy được, 'Miêu cước' được Tuyết Nguyệt sử dụng một lực không hề nhỏ một chút nào, tiếng mà Lâm Bách Thiên rơi xuống cũng không khỏi làm bọn họ giật mình, bọn họ có chút thương cảm cho vị Ưng chiến hồn sư hồn tôn 4 hồn tông 4 hồn hoàn kia đâu.

Bên Tuyết Nguyệt đã náo nhiệt như vậy, bên Đường Lâm tuyệt đối không thể nào mà thua kém được, đính chính là trận đấu nha, không phải Đường Lâm so sánh với Tuyết Nguyệt nha, nương tử nhà hắn là cường đại nhất.

Phong Dĩ Mạc quả thật có chút bất ngờ khi vị nam tử kia thế mà lại đỡ được một chiêu của hắn, không chỉ vậy mà còn đánh bật nó đi xem ra hắn đã quá khinh thường vị nam tử này. Phong Dĩ Mạc nhanh chóng phát động đệ nhị hồn hoàn, tung những chưởng có công kích mạnh về phía Đường Lâm. Chính là, Đường Lâm lợi dụng vóc dáng của mình cùng với đệ nhị hồn hoàn Hắc Ảnh Lang nhanh chóng mà né tránh được chúng, mặt khác, Đường Lâm lại nhưng tụ nội lực ở hai bàn tay, trực tiếp sử dụng đệ nhất tự sáng hồn kỹ: Tấn công tốc độ, một chiêu thức tấn công trực diện lợi dụng tốc độ. Không dừng lại ở đó Đường Lâm cũng liên tục ra đòn về phía Phong Dĩ Mạc, làm cho hắn dường như bất lực.

Cả Lâm Bách Thiên và Phong Dĩ Mạc đều bị quật ngã nhanh chóng, không thể không nói, đây chính là một sự sỉ nhục đối với một hồn sư, cái đấy là còn chưa tính bọn hắn bị hạ bởi hai nữ hài tử. Hai người nhanh chóng đứng dậy Lâm Bách Thiên tiếp tục bay lên cao, chỉ là, tay hắn còn kéo theo Phong Dĩ Mạc. Lợi dụng lực ném cùng với đệ tứ hồn hoàn của Phong Dĩ Mạc, cả hai sẽ nhanh chóng hạ gục được Đường Lâm, kế đó là đến Tuyết Nguyệt.

Bất quá, đó chỉ là suy tính của họ thôi, sự thật lại không như vậy. Đệ nhất hồn hoàn bên người Tuyết Nguyệt sáng lên, đệ nhất hồn kỹ: niệm lực, đem nàng và Đường Lâm cùng bay lên cao, nãy giờ chỉ là đùa chút thôi, hiện tại, trận đấu mới chính thức bắt đầu.

Hơi lo lắng vì không đúng dự tính của bản thân, chính là, Lâm Bách Thiên và Phong Dĩ Mạc lại có thừa sự tự tin. Lâm Bách Thiên quay mạnh người ném Phong Dĩ Mạc tiếữn về phía Đường Lâm, còn bản thân lại dùng hết tốc lực mà lao như tên bắn về phía Tuyết Nguyệt.

Khi đòn đánh của Phong Dĩ Mạc tiến tới, Đường Lâm cùng không thèm né tránh, mặc kệ hắn đang cùng với đệ tứ hồn hoàn đánh về phía mình. Khi đòn đánh của Phong Dĩ Mạc gần tới chỗ Đường Lâm liền bị một rào chắn vô hình chặn lại, đó chính là đệ tam hồn kỹ: bảo vệ của Tuyết Nguyệt. Mà khi Lâm Bách Thiên phát động đệ tứ hồn kỹ lao như tên bắn về phía Tuyết Nguyệt thì thân ảnh của nàng bỗng dưng biến mất, sau đó một móng vuốt bay tới quật ngã Phong Dĩ Mạc xuống dưới, mà móng vuốt ấy chính là Móng vuốt bóng đêm_ đệ nhị hồn kĩ của Đường Lâm. Đường Lâm rất nhanh tung cước đá Phong Dĩ Mạc xuống dưới, không sai, đó là đệ nhất hồn kỹ tự sáng của Tuyết Nguyệt_Miêu cước.

Hai người kia lại bị đánh ngã lần nữa, đang cố gắng gượng dậy thì chính là, hồn hoàn thứ ba trên người Đường Lâm sáng lên, đệ tam hồn kỹ_Giáng thiên thạch. Những tảng thiên thạch lớn từ hư vô xuất hiện lao thẳng hướng hai người, bị dính phải đòn này, không mất mạng thì cũng tàn phế. Ngay lúc đó, đệ tam hồn hoàn của Tuyết Nguyệt cũng sáng lên. Khi những thiên thạch kia gần va vào bọn họ, một rào chắn hiện lên bảo vệ họ.  Thiên thạch va vào rào chắn, lập tức nổ tung thành những tia lửa rực rỡ đẹp đẽ, đây không còn là một trận đấu nữa mà như một buổi trình diễn.

"Nhị vị, tràng đấu này hẳn là chúng ta thắng!" Tuyết Nguyệt bước lên nói.

Lâm Bách Thiên và Phong Dĩ Mạc còn có thể nói gì nữa, gật đầu, Lâm Bách Thiên đứng ra nói "Đa tạ nhị vị nương tay, chúng ta nhận thua."

Lúc trận chiến ở đấu tràng của Đường Lâm và Tuyết Nguyệt kết thúc, bọn Đái Mộc Bạch cũng đã hoàn thành đấu hồn của chính mình, hôm nay có thể nói là gặp vui mừng lớn, ngoại trừ Chu Trúc Thanh thua Đường Tam, những người khác đều có được thắng lợi. Bằng vào hai tràng đấu hồn, Đường Tam cùng Tiểu Vũ đều thu được hai cái tích phân và hai mươi kim tệ.

"Viện trưởng đâu?" Đường Tam hướng Đái Mộc Bạch hỏi.

Đái Mộc Bạch bất đắc dĩ đích nói: "Có trời mới biết ông ta đi về địa phương nào, ông ta cũng nói qua, khi đấu hồn chúng ta chấm dứt hãy tự đi về trước".

Bảy người đi ra khỏi đấu hồn tràng,có thể nghe được tiếng hoan hô từ trong vọng ra, hôm nay đấu hồn, tuy không thể nói thu được nhiều lợi, nhưng thông qua loại thật chiến như vậy, Đường Tam hiểu được thu hoạch thật không nhỏ.

Nhất là đối đầu Thiết thị huynh đệ một trận, làm hắn thấy được uy lực chính thức của khí vũ hồn. Mỗi một loại vũ hồn đều có đích đặc tính riêng của mình, chỉ cần ứng dụng đúng cách, đều có thể tạo được hiệu quả lớn.

Luận về thực lực, mình và Tiểu Vũ rõ ràng biết là hơn đối phương, nhưng vì có chút khinh địch suýt nữa bị thua. Đường Tam trong đầu nhớ lại lời đại sư từng nói qua, hồn sư trong lúc đó chiến đấu, đầu tiên nên biết kỹ năng của đối phương, nếu không cách nào làm được, vậy, hết thảy đều phải có thái độ thật cẩn thận. Cho dù là hồn sư cấp thấp, cũng có có thể có hồn kỹ trí mạng.

"Các ngươi về trước đi. Vừa rồi viện truởng nói rồi, nhưng hãy để ta tìm hắn quanh tửu điếm ". Mã Hồng Tuấn đột nhiên nói. đôi mắt nhỏ vô tình lóe ra vài phần hưng phấn.

Đái Mộc Bạch trên mặt tóat ra vẻ cuời cợt, " Chúng ta đây đi về trước, ngươi cứ đi tìm quanh xem sao ".

"Đái lão Đại, ngươi có đi không?"

"Không đi, đừng nhiều lời, đi mau đi". Đái Mộc Bạch không tức giận, chỉ trừng hắn một cái, sau đó lại đảo khóe mắt hướng về Chu Trúc Thanh.

Phản ứng của Mập mạp rõ ràng có chút trì độn, cũng không nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Đái Mộc Bạch,lại bởi vì hưng phấn mà mặt có chút đỏ lên, " Đi thôi, cùng đi. Ko phải ngươi nói nữ nhân không tính là nhân khẩu mà tính là tài nguyên sao? Đái Mộc Bạch rốt cục nhẫn nại không được, "Tầm bậy. Ta đối với ngươi cùng loại thưởng thức sao?".

Mã Hồng Tuấn có chút bất mãn, hừ một tiếng, nhưng đối mặt Đái Mộc Bạch tà mâu trung lóe ra nộ quang, hắn chỉ biết há mồm, cuối cùng không dám cùng vị tà mâu Bạch Hổ này giằng co vài câu, xoay người rời đi.

"Đái lão Đại, Mập mạp...dâm đãng đi làm gì?" Tiểu Vũ hỏi.

Đái Mộc Bạch ha ha cười, nói: "Ngươi đều nói hắn dâm đãng sao, hắn còn có thể làm gì, thì đi phát tiết thôi mà ".

Tiểu Vũ tức giận nói: "Lại đi gây tai họa cho nữ tử sao? Ta đã hoài nghi, vũ hồn biến dị của hắn có đúng hay không vùng trời sanh tính cách có liên quan ".

Đái Mộc Bạch nói:" Tai họa chưa nói tới, ngươi không biết trên thế giới này có loại địa phương tên là Câu Lan (Hoa Lâu?) sao?"

Đường Tam có chút không dám tin tưởng, nói:" Ngươi vừa nói, viện trưởng bảo Mã Hồng Tuấn đi chỗ địa phương đó?" Hắn kiếp trước có nghe qua Câu Lan, tự nhiên biết đó là địa phương nào.

Đái Mộc Bạch nói:" Này cũng là không có biện pháp nào khác. Mã Hồng Tuấn bị vũ hồn tác dụng ngược lại,ngoại trừ lấy chuyện đó khuyết hãm lại, thì là một trong thú vũ hồn tối cường hãn tồn tại, lại xem như viện trưởng đích đệ tử đích truyền, tổng không thể để hắn bỏ bê tu luyện hoặc là nhìn hắn bạo thể mà chết đi".

Chu Trúc Thanh kìm không được mở miệng nói " Nam nhân đều xấu xa "

Tiểu Vũ hì hì cười, nói:" Trúc Thanh muội muội, đả kích không nên gom hết lại nha, Đường Tam đã có thể rất sạch sẽ, không giống Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn bọn họ như vậy đâu ".

Đái Mộc Bạch không tức giận, nói:"Tốt, ngươi cho là Tiểu Tam băng thanh ngọc khiết, chúng ta đều xấu xa, được rồi. Bất quá ta so với mập mạp có phần khá hơn nhiều".

Tiểu Vũ lập tức bày ra một bộ dáng như là đã biết rồi mà, nhìn vẻ mặt Đái Mộc Bạch đang khó xử, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn trộm Chu Trúc Thanh, cũng phát hiện Chu Trúc Thanh đang nhìn mình, chỉ bất quá trong đôi mắt, ánh mắt tựa hồ càng thêm lạnh băng. Tiểu cô nương hừ một tiếng, đột nhiên đi tới trước Đái Mộc Bạch, "Ngươi có cách thưởng thức so với hắn tốt hơn à?"

Tuyết Nguyệt nãy giờ đứng ngoài xem kịch, đưa ánh mắt như nhìn một tên ngốc về phía Đái Mộc Bạch.

Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào " Trúc Thanh, ta ......"

Hắn lúc này đã ý thức được mình nói sai rồi, so với mập mạp thưởng thức hảo, không phải là nói rằng đối với phụ nữ lại có nhiều hơn, tốt hơn sao? Bất luận cao cấp hay là thứ cấp, bất luận là phượng hoàng hay là hoa khôi, thì hành động cuối cùng lại có gì khác nhau?

Ánh mắt Chu Trúc Thanh đột nhiên tràn ngập khinh thường lẫn khinh miệt, "Ngươi mới mười lăm tuổi? Ngươi làm ta cảm thấy khinh bỉ ". Nói xong, xoay người ra đi.

Tuyết Nguyệt mặc kệ đám người đang đứng kia, Tiểu Thanh đi rồi, nàng cư nhiên cũng đi theo, còn tên anh họ kia, kệ hắn, nàng sẽ đi mai mối cho Tiểu Thanh, hừ! Ném một ánh mắt khó chịu về phía anh họ, ngươi lại làm Tiểu Thanh sinh khí rồi.

Theo sau Chu Trúc Thanh đi về Sử Khắc Lai học viện, Đái Mộng Bạch luôn tự dẳn vặt chính mình.

"Nàng chẳng bao giờ dễ dàng, luôn lạnh nhạt với mình". Lúc này, lửa giận trong lòng cũng không còn kìm chế được nữa, Đái Mộng Bạch thét lên:

" Ngươi đứng lại cho ta "

Chu Trúc Thanh cũng không màng, chẳng những không dừng lại mà cước bộ còn nhanh hơn, bước thẳng về phía trước.

" Ngươi, ngươi..." Đái Mộng Bạch hất tay phải lên, một luồng sáng mãnh liệt lúc ẩn lúc hiện trên lòng bàn tay, tánh tình hắn cũng không lương thiện cho mấy, có thể nói hắn so với kẻ khác còn bá đạo hơn nhiều. Nhưng hắn vẫn còn ráng nhẫn nhịn, trên tay bạch quang khi có khi không, miệng phát ra tiếng hổ gầm, thoáng chốc lại thở dài lặng lẽ theo sau Chu Trúc Thanh đi về học viện.

Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Đường Tam, thấp giọng hỏi nhỏ:

"Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?"

Đường Tam lắc đầu:" Ta cũng không biết nữa. Từ ngày báo danh học viện tới giờ, Đái Mộng Bạch xem ra không hiểu được ý niệm trong lòng của Chu Trúc Thanh. Hắn và Chu Trúc Thanh có vẻ bất đồng. Chẳng lẽ vũ hồn của bạn họ thực sự có khả năng dung hợp với nhau sao?Hà..Quên đi, chúng ta cũng không cần can thiệp vào chuyên riêng của họ." 

"Không, Tiểu Tam, ngươi sai rồi, bọn họ như vậy chính là có nguyên nhân." Tuyết Nguyệt thấy hai người kia đang có chuyện, cũng lui về sau mà đi gần Tiểu Vũ cùng Đường Tam, mà, Đường Lâm luôn đi sau nàng.

Đường Tam có chút mờ mịt, đã có chuyện gì xảy ra sao, bất quá, cũng không phải là chuyện hắn nên quản, trên thực tế, hắn cũng không quan tâm mấy. 

Bọn người Đường Tam vừa về tới Sử Khắc Lai học viện, bất chợt trông thấy hai bóng nhân ảnh. Dưới ánh trăng sáng, bọn họ liền nhận ra Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đang trò chuyện trong màn đêm. Đang ngồi trên tảng đá to trước cửa học viện, Trữ Vinh Vinh hai chân bật dậy, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, trên khuôn mặt xinh đẹp điểm nhẹ một nụ cười tươi. Còn Áo Tư Tạp nét mặt có chút khó coi,lông mày nhíu lại, thỉnh thoảng liếc trộm về Trữ Vinh Vinh, trong ánh mắt lộ vẻ vài phần không cam lòng

Chu Trúc Thanh như không nhìn thấy hai người, bước thẳng vào trong học viện, không thèm quay lại nhìn về phía kí túc xá của mình.

Đái Mộng Bạch nhíu cặp chân mày lại, trong lòng càng thêm nguội lạnh.

"các ngươi làm gì ở đây?". Đái Mộng Bạch ánh mắt loé lên, lạnh nhạt hỏi. Trữ Vinh Vinh từ trên tảng đá nhảy xuống, trả lời bâng quơ:

" Đương nhiên là đang chờ các ngươi. Các ngươi tại sao lại về trễ vậy? Viện trưởng cùng mập mạp đâu rồi?"

Đái Mộng Bạch ngoái đầu lại, lạnh nhạt trả lời: "Bọn họ bận việc rồi. Ở lại hay rời đi tuỳ theo suy nghĩ của ngươi?"

Trữ Vinh Vinh không chút do dự đáp:"Đương nhiên là ở lại, chỗ tốt như thế này ta sao nỡ bỏ đi chứ, thái độ của ngươi như vậy là sao, y như xác chết vậy? Ha ha, vậy mà Áo Tư Tạp còn dám nói ngươi là một gã tình thánh, ngay cả một tiểu cô nương cũng không thèm để mắt tới".

Trữ Vinh Vinh sau khi bộc lộ hết bản tính,vốn từ nhỏ nàng đã tuyệt đỉnh thông minh, từ sắc mặt của Đái Mộng Bạch đã đoán ra rất nhiều việc,liền không chút tỵ hiềm mà châm chọc hắn.

Tà mâu Đái Mộng Bạch hàn quang đại thịnh, " Trữ Vinh Vinh, ngươi không nên khiêu khích sự nhẫn nại của ta. Nơi này là Sử Khắc Lai học viện, không phải nhà của ngươi. Người khác sợ Thât Bảo Lưu Ly Tông, nhưng ta, Đái Mộng Bạch thì không. Dám chọc giận ta coi chừng ta sẽ đem ngươi tiền dâm hậu sát, rồi lại tiền sát hậu gian."

Trữ Vinh Vinh cười hì hì thốt:

"Ta sợ ư?"

Rồi cố tình ưỡn ngực ra. "Lại đây đi, để ta xem ngươi như thế nào làm được đây?"

" Ngươi...." Đái Mộng Bạch không ngừng đè nén cơn giận dữ trong lòng," Không cho ngươi thấy lợi hại, ngươi còn tưởng cọp là mèo giấy nữa". Hồn lực nháy mắt phát ra khí thế mãnh liệt.

Trữ Vinh Vinh cả thân thể liền bị hất bay đi ra ngoài. Áo Tư Tạp cuống quýt bước tới đỡ lấy thân hình của Trữ Vinh Vinh, dư lực làm hắn té bệt xuống đất.

" Mộc Bạch "

Tuyết Nguyệt bước tới chắn ngang trước người Trữ Vinh Vinh, dùng đệ tam hồn kĩ đánh bay hồn lực của Đái Mộc Bạch. "Bỏ đi, không phải là chúng ta đều học cùng nhau hay sao?"

Trữ Vinh Vinh từ nhỏ đã quen được nuông chiều, không nghĩ tới Đái Mộng Bạch thực sự dám động thủ với mình, mặc dù là chưa có bị thương nhưng toàn thân cũng cảm thấy đau nhức. Trong lúc nhất thời không kìm được nước mắt chảy dài trên gò má, trừng mắt nhìn Đái Mộng Bạch không nói một tiếng nào.

Đái Mộng Bạch nhìn thẳng Tuyết Nguyệt, chậm rãi thở ra một hơi dài rồi thu lại hồn lực vào trong trán. "Thôi được, tiều tam,ta nể mặt ngươi" Mắt lạnh lùng liếc sang Trữ Vinh Vinh một cái: "Ngươi nên nhớ cho kỹ, nơi này là học viện, không phải nhà của ngươi, đừng nên trêu chọc vào ta, nếu không ta mặc kệ ngươi là ai.".Nói xong hắn cất bước đi thẳng vào trong học viện.

" Đường Tam".

Trữ Vinh Vinh khôn mặt đầm đìa nước mặt, đột nhiên cất tiếng gọi. Đường Tam xoay người lại. Trữ Vinh Vinh hung hăng bảo: "Dùng độc môn ám khí của ngươi giúp ta giết hắn, chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ cho ngươi một vạn hồn kim tệ, ngươi sẽ trở thành khách quý của Thất Bảo Lưu Ly Tông, sau này Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ ủng hộ ngươi một cách vô điều kiện".

Trong trường hợp này, nếu là một gã bình thường hồn sư nhất định sẽ hết sức vui mừng, được Thất Bảo Lưu Ly Tông ủng hộ, mấy chữ này ý nghĩa trọng đại cỡ nào, phải biết đương thời là một trong thất đại tông môn, Thất Bảo Lưu Ly Tông sở hữu thực lực cường đại khó mà tưởng tượng hết. Một gã hồn sư mà được họ ủng hộ sẽ dễ dàng tại đại lục quật khởi. Nhất là đối với một thiên tài như Đường Tam, thật sự là tương lai thu hoạch sẽ vô hạn.

Đường Tam chậm chạp bước tới đối diện Trữ Vinh Vinh, nhìn sâu trong mắt nàng:"Trữ Vinh Vinh à, trên đời này không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền. Nơi này đơn thuần chỉ là học viện, chúng ta là bạn học với nhau, nếu ngươi cứ tiếp tục giữ mãi thái độ ngạo mạn như vậy, ta khuyên.. ngươi nên rời đi thì hơn ".

" Ngươi... ngươi...., chẵng lẽ ngươi không biết Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta cường đại cỡ nào à?" Trữ Vinh Vinh không cam lòng nhìn hắn.

Đường Tam cười lạnh nhạt, trải qua hai kiếp, hắn như thế nào không hiểu tâm lý của một cô gái mới mười hai tuổi. " Biết thì sao mà không biết thì sao? Cái đó đối với ta không có quan hệ. Tiểu Vũ chúng ta đi thôi "

Lắc đầu một cách ngao ngán, Đường Tam cùng Tiểu Vũ cũng đi vào học viện.

Chứng kiến bọn họ rời đi, Trữ Vinh Vinh cả người như chết trân tại chỗ. Nếu nói Đái Mộng Bạch làm nàng căm tức thì ánh mắt Đường Tam lúc bỏ đi lại khiến nàng bị đả kích thật nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, quen sống trong vòng tay nuông chiều của đại trưởng lão Thât Bảo Lưu Ly Tông, tánh tình nàng sớm trở nên cao ngạo. Nhưng hôm nay, trước sau phải chịu 3 lần đã kích làm nàng cảm thấy vô cùng phân vân:" Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy? Ta đã làm sai thật sao?"

" Áo Tư Tạp". Trữ Vinh Vinh dẫu chết cũng không tin mình sai, quay đầu ngoái nhìn Áo Tư Tạp vừa mới ngồi dậy trên mặt đất hỏi:

" Ngươi có nguyện ý giúp ta hay không?"

Trong cặp mắt si tình của Áo Tư Tạp toát ra vài phần lợt lạt,nói:

" Lúc đầu mới nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy được một nét đẹp trong sáng. Ta tin tưởng rằng, khi lớn lên ngươi nhất định là một tuyệt sắc mỹ nữ. Hơn nữa, khi đó ta thích nhất là vẻ ôn nhu của ngươi. Cho nên ta quyết định không để ý hết thảy, một lòng theo đuổi người, ta mặc kệ mình xuất thân dân dã, còn ngươi là Thất Bảo Lưu Ly Tông đệ tử, ta cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ, ta phát hiện ra mình lầm, mà còn lầm to nữa ".

" Ngươi lầm? Là sao? " Trữ Vinh Vinh mơ hồ nhìn hắn.

Áo Tư Tạp mỉm cười đáp:

"Bởi vì ngươi không phải thần tượng trong lòng ta nữa, ta không thể vì một người như vậy mà rũ bỏ tất cả." Ta cho dù có đồng ý giúp ngươi thì cũng không xứng với tiểu công chúa của Thất Bảo Lưu Ly Tông? Ngươi cho ta là ai? Bất quá cũng chỉ như người hầu mà thôi. Ta không có nghĩ vậy, ta đối với bản thân mình luôn hài lòng. Ta nghĩ rất có nhiều người tình nguyện ra sức cho Thất Bảo Lưu Ly Tông,nếu không có ta cũng chẳng hề hấn gì."

Hắn suy nghĩ kỹ rồi, trước khi bọn Đường Tam trờ về, Áo Tư Tạp đã hiểu rõ bản tính của Trữ Vinh Vinh mà trước đây cố giấu diếm. Mặc dù tuổi còn nhỏ, Áo Tư Tạp đã có không ít bạn gái. Đường Tam và kể cả mọi người ai cũng không biết, Áo Tư Tạp ngoại trừ sở hữu đặc thù vũ hồn còn là một gã có đầu óc hết sức sâu sắc. Là một kẻ thông minh lẽ nào hắn không biết khó có thể thực hiện được, vì sao hắn vẫn lựa chọn đối mặt với thử thách?

Không, hắn cũng không phải là người cố chấp, cũng phải có lúc buông ra mới là lựa chọn tốt nhất.

Mắt thấy Áo Tư Tạp bỏ vào trong học viện, Trữ Vinh Vinh không cam lòng la lớn:

" Không phải là ngươi thích ta sao? Ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta hả?"

Áo Tư Tạp dừng lại, cũng không thèm quay đầu thốt:

"Vừa rồi Đường Tam nói đúng, nếu ngươi vẫn còn giữ tính cách đó thì nên rời khỏi nơi này đi. Nơi này không thích hợp với ngươi.Có lẽ đối với ngươi, bằng hữu ...đó là một cái khái niệm gì đó quá xa vời. "

Tuyết Nguyệt cũng quay lưng đi, về kí túc xá của mình, mặc kệ Trữ Vinh Vinh, nàng còn phải dỗ tiểu mèo nhỏ xù lông nữa nha~ lúc chạy ngang qua Đường Tam, nàng tiện tay ném một viên đan dược cho hắn, dù gì hắn cũng là đệ đệ nàng mà, nên quan tâm chút.

Đường Lâm thấy nương tử nhà mình đi rồi, hắn cũng không ở lại làm gì nữa, cũng quay về kí túc xá nam, chính là, hắn ở cùng phòng với Đái Mộc Bạch, bản thân cũng nên làm một chút chuyện.

Đêm nay, là một đêm dài đối với Sử Lai Khắc.

Áo Tư Tạp đã đi, một loạt các loại cảm giác cô độc, bất lực, mất mát, thống khổ không ngừng đánh sâu vào tâm trạng của Trữ Vinh Vinh,cô gái mới 12 tuổi. Nước mắt lặng lẽ chảy dài, nàng bất chợt nhận ra rằng,có lẽ mình thật sự sai rồi. Mình đã từng có bằng hữu sao? Tại tông phái, những đứa trẻ đồng trang cùng lứa khi thấy mình đều e dè khép nép, lẩn trốn từ xa. Bọn nó sau lưng đều kêu mình là Tiểu ma nữ.

Rất nhiều năm sau này, tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly Tháp Trữ Vinh Vinh không khỏi cảm thán nhớ lại thời tuổi trẻ, nàng nói với hài tử của mình, đã từng có một đêm, một đêm đau khổ đã làm thay đổi cả cuộc đời của nàng.

Sáng sớm, Đường Tam vừa tu luyện xong,thói quen tu luyện Tử Cực Ma Đồng đã hình thành một đồng hồ sinh học trong con người hắn.Áo Tư Tạp hôm nay không ngủ mà ngược lại, hắn đang tu luyện, chỉ là không còn bình tĩnh nữa. Đường Tam vươn vai bước nhẹ ra khỏi kí túc xá, nhẹ nhàng phóng lên mái nhà, bắt đầu lại tiếp tục tu luyện.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, thương thế đã giảm đi bảy tám phần, nội phủ mặc dù còn chút đau nhẹ, nhưng đã không còn nghiêm trọng nữa, qua một hai ngày nữa là sẽ hoàn toàn bình phục.

Trong lúc tu luyện Tử Cực Ma Đồng,trong đầu Đường Tam hiện ra tràng cảnh ngày hôm qua đã cùng cả hai huynh đệ Thiết Long,Thết Hổ giao đấu. Nhất là một kích cuối cùng của hai huynh đệ bọn họ.

Vũ hồn bay đi, tập trung toàn bộ lực lượng đuổi theo công kích đối thủ. Bọn họ vũ hồn rõ ràng là không bằng mình, nhưng lại có thể làm cho mình bị thương. Nếu trực tiếp bị kích trúng, sợ rằng thương thế sẽ nặng hơn nữa. Mặc dù đó là hồn kỹ của Thiết thị huynh đệ, nhưng kỹ xảo đó có lẽ cũng không quá khó để mình có thể thực hiện như vậy

Chính mình cũng có chuỳ tử giống vậy, nếu đem loại công kích này áp dụng vào chuỳ pháp của mình không biết hiệu quả sẽ như thế nào?

Mặc dù chuỳ tử của Đường Tam không có hồn kỹ phụ trợ, Nhưng hắn có thể khẳng định chuỳ tử của mình so với của Thiết thị huynh đệ còn mạnh mẽ hơn nhiều. Về phần đuổi theo địch nhân, trong một phạm vi nhất định, bằng vào thủ pháp Khống Hạc Cầm Long hoàn toàn chắn có thể làm được, giống như đem chuy tử của mình trở thành nhất kiện ám khí vậy. Đáng tiếc là hai loại vũ hồn không thể nào đồng thời sử dụng được, chứ nếu không dùng Lam Ngân Thảo quấn quanh thân chuỳ tử, vậy không phải trở thành Lưu Tinh chuỳ sao chứ?

Nghĩ thông suốt điều này, Đường Tam quyết định một lúc nào đó sẽ thử xem sử dụng chuỳ tử vũ hồn xem có uy lực ra sao. Làm sao có thể đem chuỳ tử phát ra, dùng thủ pháp như thế nào, điều này phải trải qua thí nghiệm thực tế và luyện tập nhiều lần mới biết được.Bây giờ còn chưa thể đươc, Hắc sắc chuỳ tử tiêu tốn rất nhiều hồn lực, hắn thương thế lúc này còn chưa hoàn toàn bình phục. Tuỳ tiện luyện tập rất dễ làm cho thương thế nặng hơn.

Tử cực ma đồng vừa luyện xong, Đường Tam tập dợt một số loại ám khí đơn giản rồi đi ăn điểm tâm. Hắn là người đến sớm nhất, khi vừa ăn xong, Đái Mộng Bạch mới đi tới phòng ăn với nét mặt âm trầm, nhẹ gật đầu với Đường Tam, cũng không nói lời nào. Trễ hơn Đái Mộng Bạch chút xíu, Tiểu Vũ là người thứ ba xuất hiện, sau đó là Chu Trúc Thanh, Tuyết Nguyệt cùng Đường Lâm và Mã Hồng Tuấn.

Đường Tam nhìn Tiểu Vũ tỏ vẻ mình không có việc gì. Tiểu Vũ lúc này mới yên tâm ngồi xuống ăn cơm. Vết thương của Đường Tam, tối hôm qua đều đã khỏi.

Mã Hông Tuấn mặt mười phần sảng khoái, cơ thể như nhẹ bớt vài cân. Mập mạp mặc thù thô thiển nhưng nhãn tình còn đọng lại chút hưng phấn, mắt thấy Đái Mộng Bạch thần sắc âm trầm, dáng vẻ nghiêm nghị cũng không dám nói tiếng nào, vội vã cắm đầu ăn sáng.

Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh cũng không tới phòng ăn.

Tuyết Nguyệt vừa ăn sáng vừa nhìn chằm biểu cảm của Trúc Thanh, tối qua, nàng thật là đã không tài nào giải thích cho Tiểu Thanh hiểu, nàng ấy vẫn cố chấp như vậy.

" Mập mạp, ban đêm bộ ngươi không có đi chơi sao?" thấy điểm tâm ăn gần xong, Đái Mộng Bạch thình lình mở miệng hỏi.

Mã Hông Tuấn gật đâu thấp giọng đáp:" Hôm qua tà hoả trong người ta bình thường lại rồi, hai ngày tới hẳn ta không đi nữa.

Đái Mộng Bạch nói:" Tốt lắm, tối nay ngươi ở lại kí túc xá, ta muốn đi ra ngoài tìm song sinh tỷ muội lần trước."

Mập mạp hai mắt sáng ngời:" Đái lão đại, không lẽ ngươi ăn thịt bắt ta húp cháo sao?"

Đái Mộng Bạch bực mình nói:" chuyện này phải tình nguyện mới vui vẻ chứ, cưỡng ép không hay cho mấy." Nói xong hắn cố ý liếc Chu Trúc Thanh một cái.

Chu Trúc Thanh một chút phản ứng cũng không có, phảng phất như không nghe thấy gì hết, lạnh nhạt bưng chén canh uống hết. Chiến tranh ngấm ngầm cũng không duy trì lâu, một hồi chuông vang lên, mọi người chấm dứt buổi điểm tâm, vội vã đi về sân luyện. Viện trưởng sư phụ bộ môn còn chưa đến, nhưng tại sân tập đã đứng sẵn một người, là Trữ Vinh Vinh. Nhưng không giông như lúc trước, không thấy Áo Tư Tạp.

Trên khuôn mạt tắng trẻo xinh đẹp có chút ẩn hiện nét tiều tụy, cặp mắt đỏ hoe, tinh thần hồ như thất thần.

Hôm nay phụ trách dạy bọn hắn giống như hôm trước là Phát Lan Đức viện trưởng. Đường Tam bảy người đợi dược một lát thì viện trưởng mới đủng đỉnh đi tới. Phất Lan Đức đầu tiên rơi trên người Trữ Vinh Vinh, nhưng hắn cũng không nói gì hết. "Hôm nay là khoá thứ hai. Áo Tư Tạp đâu rồi? Hắn còn đang nướng à?"

Đường Tam gấp rút lên tiếng:" lúc sáng ta đi ra ngoài thì hắn còn đang tu luyện, chắc là đang nhập định nên không kịp thời tỉnh dậy thôi "

Phất Lan Đức nhíu mày " Bài học hôm nay thiếu hắn là không được. Đường Tam, ngươi đi kêu hắn đi"

Đường Tam vừa đình đi thì thấy Áo Tư Tạp từ kí túc xá chạy vội tới.Bất quá, trên mặt hắn không có vẽ sợ sệt mà ngược lại còn tràn ngập hưng phấn.

" Áo Tư Tạp, không phải ngươi muốn bị phạt chạy vài chục vòng chứ?" Phất Lan Đức viện trưởng trợn mắt nhìn hắn.

Áo Tư Tạp vội vã lắc đầu nói:" không, viện trưởng xin ngài nghe ta giải thích đi. Ta vừa đột phá ba mươi cấp "

" Cái gì?" Không những là Phất Lan Đức, mọi người đồng thời kinh ngạc nhìn Áo Tư Tạp, cả Tiểu Vũ cũng vậy.

Áo Tư Tạp so với Đái Mộng Bạch còn nhỏ hơn một tuổi, bất quá hắn mới chỉ 14 tuổi mà thôi. Mới 14 tuổi đã đạt ba mươi cấp hồn lực, thật khiến cho người khác phải sợ hãi. Quan trọng nhất là Áo Tư Tạp là thực vật hệ hồn sư,vũ hồn tu luyện thuộc loại khó khăn nhất. Thực sự có thể nói, hắn đạt ba mươi cấp so với ba mươi cấp chiến hồn sư khó khăn hơn gấp bội. Mà thực vật hệ hồn sư, mỗi khi tấn giai, tác dụng phụ trợ tăng lên thật lớn hiệu quả.

Tại Đấu La đại lục, hơn ba mươi cấp hồn sư đã tương đối hiếm thấy, nếu gia nhập quân đội, có thể đảm nhận chức đại đội trưởng, được đãi ngộ rất cao. Hơn bốn mươi cấp lại càng ít đến thảm thương. Hơn năm mươi cấp thực vật hệ hồn sư cung giống như phượng mao lân giác., Ngoài sáu mươi cấp cơ hồ như chưa từng xuất hiện qua, cho dù là có, cũng chỉ có thể là ở trong một đại tông phái hoặc là do vũ hồn điện mới có thể bồi dưỡng ra.

Nếu như một gã thực vật đại hồn sư có thể bổ sung thực vật cho 100 người thì một gã hồn tôn, cho dù là mới đột phá ba mươi cấp hồn tôn,đã có thể duy trì cho hơn 500 người. Tuỳ theo cấp bậc từ thấp lên cao mà con số này còn không ngừng tăng lên theo cấp số nhân. Hơn nữa, đạt tới 30 cấp cùng có nghĩa là thực vật hệ hồn sư có khả năng cung cấp thực vật có đặc tính phụ trợ thứ ba. Đối với một tổ đội mà nói, hiệu quả phụ trợ thật to lớn.

Phất Lan Đức sáng rỡ hai mắt:"Thật tốt quá, tốt quá, Áo Tư Tạp ngươi quả thật không làm ta thất vọng. Hiện giờ ngươi là đệ tử thứ tư đạt tới ba mươi cấp, ta đại diện cho học viên chúc mừng ngươi."

Lúc này, Đái Mộng Bạch vẻ mặt âm trầm cũng tan biến, đi tới bên cạnh Áo Tư Tạp, vỗ vai hắn thốt lên:" Tiểu Áo, chúc mừng ngươi. Mặc dù ngươi đạt ba mươi cấp so với ta vẫn còn châm hơn đôi chút, nhưng là thực vật hệ hồn sư, có lẽ ngươi là một thiên tài xuất sắc nhất mà ta đã gặp qua. Chẵng lẽ thất tình có thể khiến một gã hồn sư đột phá sao ta...?"

Tiểu Áo có chút xấu hổ tròn mắt nhìn Đái Mộng Bạch một cái, rồi nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ hoe của Trữ Vinh Vinh, cười khổ nói:" Cho tới giờ tình cảm còn chưa có, nói chi là thất tình, ngươi dừng chế giễu ta nữa "

Đường Tam, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn, ba người đều tiến lên tỏ vẻ chúc mừng. Trữ Vinh Vinh đứng tại chỗ, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Áo Tư Tạp, còn Chu Trúc Thanh thì cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

" Tốt lắm. giáo trình hôm nay bắt đầu đi " Giọng Phất Lan Đức vang lên khiến mọi người đang chúc mừng Áo Tư Tạp tập trung quay lại. " Hôm nay giáo trình rất đơn giản, Áo Tư Tạp hôm nay là chủ đạo. Giáo trình hôm nay là, ngoại trừ Áo Tư Tạp, các người còn lại ít nhất đều phải ăn hai cây hương tràng khác nhau do Áo Tư Tạp chế tạo"

" Cái gì?" Tiểu Vũ vừa nghe xong liền giật cả mình hô to:" Viện trưởng, cái này cũng gọi là giáo trình sao?"

Phất Lan Đức phẩy tay, đàng hoàng trả lời:" Cái này gọi là huấn luyện để thích ứng. Ta hỏi các ngươi, tánh mạng quan trọng hay sĩ diện quan trọng hơn? Trong hai điều trên, các ngươi chọn cái nào? Áo Tư Tạp hồn chú mặc dù có vẽ hèn mọn 1 chút, nhưng hắn là tiên thiên mãn hồn lực thực vật hệ hồn sư, thiên phú cực cao. Hương tràng do vũ hồn của hắn chế tạo là cực phẩm thực vật hệ vũ hồn. Hắn là một thành viên của học viện, là đồng đội của các ngươi, nếu các ngươi cùng hắn không thể nào phối hợp với nhau được thì sẽ lãng phí mất một tốt nhất phụ trợ đồng đội."

" Vả lại đây là các ngươi tình nguyện chấp nhận huấn luyện, nếu ngay cả điểm này cũng không làm được, sau này làm sao có thể sinh tồn tại hồn sư giới? Vì sinh tồn, không cần chấp nhất phương pháp. Đừng nói là nếm thử một cây hương tràng, tới lúc nguy cấp, chu dù là chuột, giun hay gián cũng đều nhai tuốt "

Nghe xong câu nói cuối cung của Phất Lan Đức, ba nữ hài tử sắc mặt trắng bệch hết sức khó coi, nhất là Trữ Vinh Vinh thiếu điều muốn nôn mửa.

" Giáo trình này các ngươi từng người phải thực hành xong. Nếu không không cần lưu lại đây nữa. Các ngươi không nên hoài nghi lời nói của ta, ngày đầu tiên các ngươi tới đây, chắc hẳn có người đã từng nói với các ngươi là Sử Khắc Lai học viên đào tạo toàn quái vật chứ không phải người bình thường sao. Áo Tư Tạp, bắt đầu đi."

Người đầu tiên đứng ra thực hành là Tuyết Nguyệt, hương tràng hắn ăn cũng ngon mà, chỉ là câu chú có hơi  dị chút thôi, tiếp đến là đến Đường Lâm và những người còn lại.

Cắt

Hết rồi nha! Các bạn thi tốt không vậy ak?


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top