Chap 12
"Ca, ngươi xem bên kia có cái thôn nhỏ." Tiểu Vũ được Đường Tam cõng trên lưng là thời điểm miệng nàng ngọt ngào nhất, nàng dám chắc sẽ gọi Đường Tam là ca ca, mà không trực tiếp hô là Tiểu Tam.
Đường Tam nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Vũ, chỉ thấy phía trước, ước chừng ngoài một dặm, có một thôn nhỏ, dựa vào mục lực của Tử Cực Ma Đồng, hắn có thể rõ ràng nhận ra, thôn nọ ước chừng có khoảng một trăm hộ dân, quy mô so với Thánh hồn thôn thì nhỏ hơn một chút. Bên ngoài thôn được vây bọc bởi hàng rào gỗ, tựa hồ dùng để phòng ngừa dã thú. Tại cổng thôn tựa hồ tụ tập không ít người, không biết xảy ra chuyện gì.
Đường Tam mỉm cười nói: "Chúng ta đi qua đó hỏi, có lẽ người trong thôn sẽ biết Sử Lai Khắc học viện ở đâu. Hồn sư học viện hẳn là rất có danh mới đúng."
Tiểu Vũ chỉ ngón tay về phía trước, cười nói: "Ca, nhanh nào."
Đường Tam không tức giận trở tay đánh nhẹ lên mông nàng, dưới chân có chút dùng sức, nhắm hướng thôn nhanh chóng đi tới.
Đi tới gần, Đường Tam và Tiểu Vũ đều phát hiện có chút không đúng, cổng thôn quả thật tụ tập không ít người, đại đa số đều là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, trong đó đại bộ phận đều có cha mẹ đi theo.
Tại chỗ cổng thôn để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi, làm cho Đường Tam và Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản "Sử Lai Khắc học viện". Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.
"Không thể nào." Tiểu Vũ từ trên lưng Đường Tam nhảy xuống, giật mình nhìn tấm biển, lại quay đầu nhìn Đường Tam, trong lòng hai người đều có chút ngạc nhiên.
Sợ là ngay cả quy mô của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện so với nơi này còn lớn hơn, hơn nữa, đây rõ ràng là một cái thôn nhỏ bình thường, cổng vào chẳng những làm bằng gỗ, lại không lớn bằng một phần ba của Nặc Đinh học viện. Đây cũng có thể gọi là hồn sư học viện sao?
"Ca, đại sư có lầm hay không? Ta nhìn thế nào cũng không thấy đây giống như là một tòa học viện. Sẽ không phải gạt người chứ."
Đường Tam cười khổ nói: "Đều cũng đã tới rồi, xem đã rồi nói."
Lúc này, xếp hàng phía trước bọn họ ước chừng hơn một trăm người báo danh, trong đó không ít người cũng đều cau mày, hiển nhiên trong cũng nghĩ giống Tiểu Vũ.
Xếp hàng phía trước Đường Tam và Tiểu Vũ là một gã thiếu niên cùng cha mẹ. Chỉ nghe mẫu thân của thiếu niên nọ nói: "Có lầm hay không, đây mà được gọi là hồn sư học viện, chính là được xưng là học viện khi tốt nghiệp là có thể trở thành Tử Tước của đế quốc?"
Phụ thân của thiếu niên có chút không xác định nói: "Đây là người của Vũ hồn điện nói, chắc là không sai. Nhưng học viện này cũng thật sự rách nát một chút."
Thiếu niên nói: "Ba ba, con không muốn học ở đây, quá dọa người. Con muốn tới Tác Thác trung cấp hồn sư học viện. Dù sao, con cũng coi như là thiên tài tại sơ cấp học viện."
Phụ thân thiếu niên nhíu nhíu mày: "Nếu đã tới, vậy ráng đợi thêm lát nữa đi, nói không chừng đây là một loại khảo nghiệm. Học viện chánh thức không ở chỗ này."
Trong đám người tuyệt đối có không ít cùng loại đối thoại, trên mặt đại bộ phận thiếu niên cùng cha mẹ đều lộ vẻ thất vọng nặng nề.
Ánh mắt của Đường Tam cũng không có dừng lại trên những người báo danh quá dài, ánh mắt hắn nhìn về phía trước nhất, cũng chính là nơi báo danh, mục lực cùng thính giác dưới tác dụng của Huyền thiên công đều trở nên linh mẫn hơn, mơ hồ có thể nghe được đối thoại ở nơi đó.
Lão giả ngồi ở sau bàn phụ trách tiếp nhận báo danh nhìn qua có bộ dáng uể oải, quần áo trên người nói cho dễ nghe một chút là đơn giản, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, thậm chí tinh thần nhìn qua còn không bằng như lão Kiệt Khắc ở Thánh Hồn thôn.
Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: "Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được."
Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành.
"Đưa tay ra"
Thiếu niên theo lời đưa tay đến trước mặt lão giả, lão giả niết niết hai cái trên tay hắn, hướng hắn lắc lắc đầu, nói: "Tuổi của ngươi không phù hợp, có thể đi."
Thiếu niên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cha của mình, đứa nhỏ hơn mười tuổi sớm thành thục như Đường Tam chính là không nhiều lắm.
Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: "Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không?"
Lão giả có chút không nhịn được nói: "Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Hơn mười ba tuổi, nhất luật không thu. Các ngươi có thể đi."
Phụ thân của thiếu niên nói: "Vậy phí báo danh của chúng ta ..."
Lão giả không chút khách khí nói: "Một khi đã báo danh, sẽ không hoàn."
Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: "Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến."
Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Tiểu Nguyệt, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý thế nào đây."
"Tiểu Nguyệt!?" Khi nghe đến cái tên này hai người Đường Tam, Tiểu Vũ không khỏi ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt dò xét hướng về phía trước.
Lúc này, từ trong đám người, một thân ảnh đứng lên, mái tóc bạch kim nổi bật. Không ai khác đó chính là Lam Ly Tuyết Nguyệt. Chính là, vì Tuyết Nguyệt vóc người khá bé nên bị che khuất dưới đám người, Đường Tam và Tiểu Vũ khó mà thấy được.
Tuyết Nguyệt không nói gì, nghe lời vị sư phụ mà tiến lên giữa đám người, khí thế cuồng ngạo bộc phát. Cất giọng nói đáng yêu nhưng tràn đầy uy hiếp lên mọi người, nhất là đối với hai cha con nhà kia.
"Muốn chúng ta hoàn tiền, hảo, vậy để con trai ngươi đánh với ta, nếu hắn thắng, không chỉ hoàn tiền lại cho ngươi, ta còn sẽ đưa thêm cho ngươi thêm 10 kim hồn tệ, nếu như con trai ngươi thua, ngươi sẽ phải hoàn trả thêm cho chúng ta 20 kim hồn tệ."
Hai cha con nhà kia chính là thuộc loại ham tiền, nghe thấy không chỉ được hoàn lại 10 kim hồn tệ mà còn được tặng thêm 10 kim hồn tệ, hắn thúc dục con trai, hắn không cho rằng con trai hắn không thắng nổi đứa xú nha đầu cuồng ngạo kia. Hắn liền gật đầu chấp nhận.
Mọi người tự động dạt ra để khoảng trống cho hai người thi đấu. Tuyết Nguyệt không nói gì, chỉ bày ra bộ dáng cuồng ngạo, đứng khoanh tay nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường. Tên kia khi nãy đã chịu một sự sỉ nhục đến từ vị sư phụ kia, quá tuổi đi học!? Đó như là một sự sỉ nhục mạnh mẽ đối với danh dự của một hồn sư.
Tên kia nhanh chóng phóng thích ra hồn hoàn, sau đó liền phi đến phía Tuyết Nguyệt, với ý định quật ngã nàng trong một chiêu. Nhưng chưa để hắn chạm tới mình, Tuyết Nguyệt đã dùng Karate quật ngã hắn, sau đó giáng thêm vài cái miêu cước, tên kia cho dù có hồn hoàn hộ thân cũng khó lòng mà chống đỡ, chắp tay xin tha, đùa, cú đánh của Tuyết Nguyệt liền dùng thêm một ít nội lực cùng tốc độ của đệ nhị hồn hoàn, Bạch Nhật Minh Lang, lực sát thương chỉ có thể nói là vô đối, cho dù có một hồn sư hệ phong thủ ở đây, Tuyết Nguyệt rất nhanh sẽ có thể đánh nát giáp của hắn.
Tên hai cha con nhà kia biết thực lực của mình không lại cũng đành phải trả thêm mười kim hồn tệ nữa, chính là lại có người không phục với thực lực của Tuyết Nguyệt, nói nàng sử dụng quỷ kế, hồn lực không thể so được mới dùng vũ lực. Khi nghe mấy lời bàn tán như vậy, Tuyết Nguyệt chả thèm phản bác, thả ra bộ ba hồn hoàn, một bách niên hai thiên niên, điều này làm nhiều người không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Môi nhỏ khẽ nhếch lên, một giọng nói tràn ngập cuồng ngạo cùng uy áp của bậc đế vương vang lên, giọng nói mang đầy ý vị khinh thường nhìn xuống đám người vừa nhao nhao bất bình phía dưới kia "Phế vật như hắn cũng đáng để ta sử dụng hồn hoàn sao!?"
_________________________________________________________________________
Tiểu Vũ và Đường Tam khi mọi người tách ra để hai người kia đấu, Tiểu Vũ và Đường Tam đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, không ai xa lạ, đó là Tuyết Nguyệt, người vừa mới chia tay với bọn hắn vài tháng trước với lí do là để luyện tập thêm.
Nhìn lại một chút, Tiểu Vũ cũng không hiểu tại sao tiểu Nguyệt lại ở đây trước bọn họ, nghĩ nghĩ mãi không xong, nàng liền ném luôn ra sau đầu, không thèm nghĩ nữa. Không phải là nàng cũng đã gặp lại tiểu Nguyệt rồi hay sao!?
Trong lúc Tiểu Vũ mải mê suy nghĩ, Đường Tam đặt hết sự chú ý của mình vào trận đấu phía đối diện, sở dĩ như vậy là vì, hắn muốn xem xem thực lực của vị 'tỷ tỷ' kia đã lợi hại đến mức nào rồi!
"Phế vật như hắn cũng đáng để ta sử dụng hồn hoàn sao?"
Lời nói của Tuyết Nguyệt kéo Tiểu Vũ từ trong suy nghĩ về, hừm, Tiểu Vũ rất vui vẻ mà tán thưởng. Hảo a! Đó mới chính là tỷ muội tốt của nàng chứ, tiểu Nguyệt thật uy vũ a~
Đường Tam nhìn cảnh này, không khỏi cười khổ, mà, nếu như không cuồng ngạo như vậy chắc cũng không phải Đại tỷ của Nặc đinh thành sơ cấp hồn sư học viện.
_________________________________________________________________________
Xong rồi! Mà... hình như có gì đó sai sai, hình như Jen quên gì rồi thì phải?
Đường Lâm đại ca: Đất diễn của ta đâu? Ta còn muốn ôm nương tử
Tuyết Nguyệt: *đỏ mặt* ta... ta mới không là ngươi nương tử!
_________________________________________________________________________
Nói chung là....Jen lặn đây!!! Bye bye cả nhà, love you moa moa~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top