Chương 2 :

Nhà Đường Thiên ở tại phía Tây Thánh Hồn thôn. Ở vị trí đầu thôn, ba gian phòng đất có thể nói đơn sơ nhất trong thôn. Giữa căn nhà, có một mộc bài đường kính chừng một thước, mặt trên vẽ một cái đơn sơ "chuy tử" (chùy), chuy tử ở thế giới này, nghiễm nhiên đại biểu ý nghĩa chính là thợ rèn.


Đúng vậy, Đường Hạo, cha của Đường Tam chính là một thợ rèn. Thợ rèn duy nhất trong thôn.

Ở thế giới này. Thợ rèn có thể nói là một trong những nghề thấp hèn nhất. Bởi vì đặc thù nguyên nhân nào đó, thế giới này đỉnh cấp vũ khí cũng không phải do thợ rèn làm ra.

Nhưng là, thợ rèn duy nhất trong thôn, vốn nhà Đường Thiên không nghèo khó như vậy. nhưng là, về điểm này, thu nhập ít ỏi hầu hết đều để mua rượu.

Vừa vào đến cửa, Đường Thiên đã ngửi thấy được mùi cơm, đó cũng không phải là Đường Hạo vì hắn chuẩn bị, mà là  Tam ca vì Đường Hạo mà chuẩn bị.


Từ lúc mới bốn tuổi, Đường Tam thân cao vẫn chưa cao bằng táo thai (bệ bếp), nấu cơm cũng là nhiệm vụ của hắn mỗi ngày. Cho dù là phải đứng trên ghế mới có thể tới mặt bếp.

Cũng không phải Đường Hạo yêu cầu hắn làm như vậy, mà là bởi vì không như vậy, Đường Thiên cơ hồ không lúc nào có thể ăn no. Vì lo cho sức khỏe của Đường thiên nên Đường Tam mới phải cực như vậy với lại sức đề kháng của Đường Thiên rất yếu cho dù là luyện Huyền Thiên Công  đến tầng thứ đỉnh phong nhưng vẫn rất dễ nhiễm bệnh.

Mỗi ngày trước khi lên núi. Đường Tam đều cho gạo vào nồi, chuẩn bị đủ củi. Chờ hắn khi trở về, cháo đã chín rồi.

Cầm lấy ba cái bát sứt mẻ đã hơn mười chỗ gần "táo thai" (bệ bếp), Đường Tam cẩn thận múc đầy ba chén cháo. Sau khi đặt lên bàn, gạo trong cháo có thể đếm được, đối với Đường Tam  đang tuổi lớn chừng ấy dinh dưỡng hiển nhiên là không đủ, đây cũng là nguyên nhân tại sao thân thể hắn nhỏ bé, gầy gò như vậy. Chủ yếu là hắn nhường lại cho Đường Thiên.

-Ba ba, tiểu Thiên ăn cơm thôi.     Đường Tam kêu lên

-Vâng !!!! 

- Ca à ! sao lại ăn cháo nữa vậy, đệ ngán lắm rồi á .

- Tiểu Thiên nhà chúng ta không được tốt cho lắm nên ăn thế này là hết rồi .

Nói đến đây Đường Tam thở dài có chút mệt mỏi 

- Nhất định là tại ba ba rồi , hắn toàn lấy tiền mua rượu thôi .

Một lúc lâu sau, tấm màn cửa được nhấc lên, một thân ảnh cao lớn có chút lảo đảo bước ra.

Đó là một trung niên nam tử. Nhìn qua ước chừng gần năm mươi tuổi. Nhưng vóc người nhưng lại phi thường cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục hắn khiến người khác có chút coi thường.

Khoác trên người một tấm áo rách, thậm chí chỗ rách cũng không được vá lại, lộ ra phía dưới làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn coi như đoan chính lại bị phủ một tầng sáp vàng, "mắt nhắm mắt mở" (thụy nhãn mông lung), mái tóc rối như tổ chim, râu mép đã không biết bao lâu rồi không có sửa sang lại, ánh mắt ngốc trệ mà tăm tối, mặc dù đã qua một đêm, nhưng mùi rượu trên người hắn vẫn còn làm Đường Tam không khỏi nhíu nhíu mày.

Đây là Đường Hạo, cha của Đường THiên và Đường Tam ở thế giới này

Từ nhỏ đến lớn. Đường Tam không biết cái gì gọi là tình cha. Đường Hạo đối với hắn, cho tới bây giờ đều là không để ý đến. Ban đầu còn nấu cơm cho hắn ăn. Nhưng theo thời gian trôi đi, lúc Đường Tam bắt đầu chủ động nấu cơm, Đường Hạo càng cái gì cũng mặc kệ, trong nhà nghèo khó như thế, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng không có. Ăn cơm cũng là vấn đề, nguyên nhân chủ yếu là Đường Hạo đem hầu hết tiền công làm thợ rèn đều mua rượu để uống.

Cha của những hài tử tầm tuổi Đường Thiên khoảng 30tuổi. Kết hôn sớm thậm chí còn không đến ba mươi tuổi. Nhưng Đường Hạo thoạt nhìn so với người ta già hơn nhiều, giống như là gia gia của Đường Thiên vậy

Đối với thái độ của Đường Hạo, Đường thiên và Đường Tam cũng không oán hận. Một đời trước, hắn là cô nhi. Một đời này, mặc dù Đường Hạo đối với hắn không tốt, nhưng ít ra cũng có thân nhân. Đối vớiĐường thiên  mà nói, điều này đã làm hắn thập phần thỏa mãn. Ít nhất, ở chỗ này có người để hắn gọi là ba ba.

Đường Hạo cầm lấy cái trên bàn, cũng không sợ nóng, từng ngụm từng ngụm đưa cháo vào bụng mình. Lúc này sắc mặt hắn nhìn mới tốt hơn vài phần.

"Ba ba, ngươi chậm một chút. Còn có mà." Đường Tam cầm lấy bát trong tay cha mình, múc cho hắn một bát đầy cháo nữa. Chính mình cũng cầm lấy bát cháo lên húp.

-Đệ nữa ! Đệ nữa !

Đường Thiên cũng xin đường tam thêm một bát cháo nữa

Rất nhanh, một nồi cháo có bảy, tám phần đều tiến vào bụng Đường Hạo, thở dài một hơi, đem bát đặt ở trên bàn. Mắt mở to ra vài phần, nhìn về phía Đường Tam và Đường Thiên

"Có công việc ngươi trước hết cứ tiếp nhận. Xế chiều ta sẽ làm. Ta đi ngủ tiếp một hồi. "

Thói quen của Đường Hạo rất có quy luật, buổi sáng đều là ngủ. Xế chiều "đánh tạo" (rèn) một ít nông cụ kiếm ít thu nhập, buổi tối uống rượu.

Đường Hạo đứng lên. Ăn không ít cháo, thân thể hẵn rốt cục đã không hề lay động. Hướng nhà trong đi đến.

"Ba ba." Đường Tam đột nhiên kêu một tiếng.

Đường Hạo đứng lại, quay đầu nhìn về phía hắn. Cặp lông mày rõ ràng có vài phần không kiên nhẫn.

Đường Tam chỉ vào một khối sắt có tầng nhàn nhạt ô quang trong góc nói: "Khối sắt có thể cho con dùng hay không?" Kiếp trước hắn là Đường Môn ngoại môn đệ tử xuất sắc nhất, đối với chế tạo các loại ám khí cực kỳ quen thuộc. Đương nhiên, khi đó các loại tài liệu đều là tùy Đường Môn cung cấp. Mà lúc tới thế giới này, hắn mặc dù tu luyện cũng đã vài năm. Nhưng thực lực còn xa mới đủ, đồng thời, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông bỏ chế tạo ám khí mà chính mình am hiểu nhất. Hắn bây giờ đã bắt đầu thử "đoán tạo" (chế tạo) một ít ám khí. Nhưng tài liệu lại thành đại vấn đề. 

Đường Thiên biết chắc chắn tam ca lại lấy làm ám khí .

Kim loại mà Đường Hạo đánh tạo nông cụ đều là người trong thôn đưa tới. Đều là sắt thường rất nhiều tạp chất, rất khó chế tạo ra ám khí tốt. Lúc này khối sắt mà Đường Tam chỉ là ngày hôm qua vừa mới đưa tới. Làm Đường Tam kinh ngạc địa là, khối sắt này chứa một lượng nhất định thiết mẫu, dùng để chế tạo ám khí sẽ khá thích hợp.

Đường Hạo mục quang chuyển qua khối sắt. "Di, nơi này có thiết tinh?" Đi qua cúi đầu nhìn khối sắt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Đường Tam: "Ngươi sau này muốn làm một thợ rèn sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top