Chương 6 Song sinh vũ hồn

Đường Tam tiễn Lão Kiệt Khắc đi, trong lòng hắn cũng có vài phần mất mác, dù sao, theo như lời Tố Vân Đào thì Hồn hoàn có lẽ có quan hệ tới vấn đề đột phá Huyền Thiên Công của hắn. Nhưng hắn không có biểu hiện gì, hắn tin tưởng rằng cơ hội vẫn còn.

Chậm rãi đi về tiệm rèn, bất ngờ là Đường Hạo không có trở về phòng tiếp tục ngủ, mà là ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

"Ba ba, ngài trở về phòng ngủ tiếp đi, ta và Huyết nhi đi chuẩn bị cơm trưa."

Đường Hạo vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói: "Có phải các ngươi cũng cảm thấy rất thất vọng? Cũng muốn trở thành Hồn sư sao?"

Đường Tam sửng sốt một chút: "Không có việc gì, ba ba, trở thành một người thợ rèn cũng tốt lắm a, cũng có thể nuôi sống chúng ta. Người không phải đã đáp ứng ta là dạy ta chế tạo nông cụ sao?"

Huyết Nguyệt không nói gì gật đầu đồng ý với Đường Tam.

Đường Hạo chậm rãi mở to mắt, từ trong mắt hắn, Đường Tam và Huyết Nguyệt thấy được tâm tình kích động, trong lúc bất tri bất giác, tay phải của Đường Hạo đã nắm chặt, trên vẻ mặt già nua hiện lên một tia khí tức băng lãnh: "Hồn sư? Hồn sư có tác dụng gì? Đừng nói chỉ là một cái phế vũ hồn, sợ là vũ hồn lợi hại nhất, Hồn sư cường đại nhất có thể có cái tác dụng gì? Bất quá vẫn còn là một phế vật mà thôi. "

Tâm tình của Đường Hạo rất kích động, cả thân thể hắn đều run rẩy, mơ hồ trong lúc đó, Đường Tam và Huyết Nguyệt nhìn thấy trong mắt phụ thân một điểm trong suốt gì đó.

Đường Tam chạy tới cầm lấy tay phải Đường Hạo: "Ba ba, ngài đừng nóng giận, ta không làm Hồn sư là được. Ta và huyết nhi sẽ luôn luôn ở cùng ngươi, nấu cơm cho ngươi."

Huyết Nguyệt cầm tay trái Đường Hạo:" Ba ba, ta và Tam ca sẽ nghe lời ngươi. Ngươi đừng tức giận. Chúng ta không trở thành hồn sư cũng được. Người đừng kích động". Chỉ khổ chúng ta dỗ ngài thôi :))))

Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh, nhàn nhạt nói: "Mang vũ hồn của các ngươi phóng thích ra cho ta nhìn xem."

"Vâng." Đường Tam và Huyết Nguyệt  gật gật đầu, ngửa tay phải lên.

Huyền Thiên Công trong cơ thể nặng lẽ thúc dục, trong ý thức cảm thụ cỗ nhiệt lưu đặc thù nọ cùng với Huyền Thiên Công dung hợp làm một, quang mang màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc, một nhánh màu lam tiểu thảo đã xuất hiện.

Nguyệt Hàn Thiên Công trong cơ thể thúc dục, cảm thụ dung hợp Nguyệt Hàn Thiên Công làm một, quang mang màu hắc sắc xuất hiện trong tay nàng, trong khoảnh khắc ấy nở rộ ra một bông hoa hồng màu đen.

Kinh ngạc nhìn Lam ngân thảo trong tay Đường Tam và Hắc Hồng trong tay Huyết Nguyệt, Đường Hạo thất thần một trận, một lúc lâu mới dần dần khôi phục lại, quang mang trong mắt thôn thổ (nuốt, phun) bất định, thì thào nói: "Lam ngân thảo, cũng quả nhiên là Lam ngân thảo. Cùng nàng giống nhau. Hắc Hồng quả nhiên là nó cô độc."( ý nói cô đơn trong bóng tối ý, vì nu9 một thân máu xuất hiện dưới ánh trăng mà)

Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay người hướng trong phòng đi đến, động tác đột nhiên đó suýt nữa làm Đường Tam và Huyết Nguyệt  đang đứng trước mặt hắn té ngã, Lam ngân thảo vũ hồn và Hắc Hồng vũ hồn trong tay cũng theo đó biến mất.

"Ba ba."

Đường Hạo nhịn không được phất phất tay: "Đừng làm phiền ta." Nói xong đã mở rèm cửa đi vào phòng trong.

"Chính là, ta còn có một vũ hồn."Đường Tam và Huyết Nguyệt  cùng đồng thanh cất lên, hai người nhìn nhau ngạc nhiên,chính là vẫn nói ra hôm nay vũ hồn giác tỉnh cùng bọn chúng bất đồng (bọn trẻ). Chuyện này nàng không có hỏi Tố Vân Đào và Kiệt Khắc, dù sao, họ cũng chỉ là ngoại nhân mà thôi.Không ngờ Tam Ca cũng có tình trạng giống mình.

Đường Tam đã sớm đem Huyền Thiên Bảo Lục ghi vào trong tâm, đối với Tổng cương càng tuyệt đối kiên trì quán triệt. Còn đối với Huyết Nguyệt đã đơn độc trong bóng tối lên không tin tưởng ai tuyệt đối. Đơn phương độc mã chỉ tin tưởng chính mình tuyệt đối, chính là cái kiểu cầu Phật không bằng cầu mình.

Rèm cửa mạnh mẽ vén lên, Đường Hạo lại xuất hiện gian ngoài, lúc này, trên mặt hắn đã lộ vẻ khiếp sợ, có thể thấy, hai con mắt của hắn đã đỏ bừng, vừa rồi tựa hồ là đã khóc.

Đường Tam không có mở miệng, nhưng không ngửa tay phải lên giống như lúc trước, chậm rãi ngửa tay trái của mình lên, lúc này đây, không phải lại là lam quang, màu đen quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang hoa trong nháy mắt ngưng tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Huyết Nguyệt cũng không kém tay trái nâng lên , hắc vụ ( khí đen) vây quanh người lúc này đây sau lưng ngưng tụ thành đôi cách màu đen với đôi tai nhọn thuộc về chủng tinh linh, nhưng là màu đen.

Đó là cái búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của cái búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt vây quanh.

Không biết tại sao, khi cái búa này vừa xuất hiện trong tay Đường Tam thì không khí bên trong phòng có vẻ có chút áp lực, mà Đường Tam tựa hồ cũng không cách nào thừa nhận được sức nặng của cái búa nhỏ này vậy, chỉ có thể cầm nó, cánh tay chậm rãi hạ xuống. Sắc mặt hắn đã trở nên tái đi.

Cùng với đó là luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm cả căn nhà. Sắc mặt Huyết Nguyệt bắt đầu thay đổi trở lên tái nhợt khó chịu. May còn giữa được thăng bằng nhờ đôi cánh lơ lửng cách mặt đất một chút.

"Này, đây là…." Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã đi tới trước mặt Đường Tầng Huyết Nguyệt, tay hắn mạnh mẽ nắm cái chuy tử và nhìn đôi cánh đen đằng sau Huyết Nguyệt, đưa nó tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được chuy tử đối với tay mình nặng nhiều nữa.

Khi tay Đường Hạo đang cầm tay hắn thì một loại cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên làm cho trong lòng Đường Tam cảm thấy hết sức thoải mái: "Ba ba, có cái gì không đúng sao?"

" Ba ba, ta bị biến dị a." Huyết Nguyệt nhìn Đường Hạo, thật muốn khóc có khi nào xấu xí quá không chu mi nga.

Nhìn cây búa màu đen và luồng sát khí nồng đậm kia, quang mang kích động trước biến mất nay lại xuất hiện trong mắt Đường Hạo: "Song sinh vũ hồn. Cũng là song sinh vũ hồn. Nhi tử, nhi tử của ta."

Một cách bất ngờ, Đường Hạo mở ra hai tay khỏa mạnh, ôm chặt Đường Tam và Huyết Nguyệt vào trong ngực của mình.

Ngực của Đường Hạo rất rộng, có lẽ nguyên nhân bởi vì làm thợ rèn trong thời gian dài, mặc dù mặt ngoài nhìn qua thì hắn rất biếng nhác, nhưng cơ bắp trên người hắn không năm tháng mà giảm bớt, ngực hắn rất ấm áp. Cái loại tình yêu của người cha này mang đến cảm giác an toàn mà bất kì vật gì cũng đều không thể thay thế.

"Ba ba." Đường Tam có chút bất ngờ, trong trí nhớ của hắn, đây tựa hồ là lần đầu tiên Đường Hạo ôm hắn.

"Ba ba, ôm ghẹt chết bổn bảo bảo rồi." Huyết Nguyệt thì lại bắt đầu tính cách trọc gậy bánh xe.

"Ba ba, ta không kiên trì được nữa." Đường Tam nhịn không được nói.

"Ba ba, ta cũng thế" Huyết Nguyệt sắc mặt tái nhợt mở miệng miễn cưỡng thều thào.

Đường Hạo buông hai tay ra: "Thu trở về."

Ô quang tán đi, sức nặng biến mất, Huyết Nguyệt  trong lòng cảm thấy rất kì quái, nó rõ ràng là nội lực của mình và một cỗ năng lượng đặc thù trong cơ thể hỗn hợp mà hình thành cánh và tai nhọn, nhưng sao mình lại không thể di chuyển nó? Càng làm nàng kinh ngạc chính là sau khi gọi về cánh sau lưng và tai đó thì nội lực của mình cũng tiêu hao hết. May mà vẫn đứng vững.

Đường Tam - bọn hắn chưa bao giờ nhìn thất sắc mặt của cha kì lạ thế, các loại tâm tình phức tạp không ngừng xuất hiên trên mặt Đường Hạo, một lúc lâu, hắn mới từ từ nói ra một câu: "Nhớ kỹ, trong tương lai ngươi nhất định phải dùng chùy trong tay trái bảo vệ cho tốt thảo bên tay phải. Vĩnh viễn. Cũng phải bảo vệ tốt cho muội muội của ngươi".

Lại quay qua:" Huyết nhi bằng bất cứ giá nào cũng phải giấu thật kỹ vũ hồn Tinh Linh của ngươi. Nếu muốn vũ hồn của ngươi xuất hiện trước mắt người khác thì phải có thực lực mạnh mẽ. Ít nhất là có năng lực bảo vệ chính mình trước những người có thực lực là hồn thánh. Nhớ kỹ lời ta nói." Đường Hạo như thể xuyên qua thời chứng kiến một sự việc kinh khủng nào đó ở quá khứ.

Đường Tam và Huyết Nguyệt cũng không rõ cho lắm nên gật gật đầu. Đường Hạo đứng lên, đi vào phòng trong cũng không quay đầu lại.

Một bên phụ nấu cơm trưa, một bên Huyết Nguyệt tự hỏi về thế giới vũ hồn mà hôm nay tiếp xúc, song sinh vũ hồn, tựa hồ trong thế giới này hẳn là tồn tại rất ít, nếu không, cha cũng sẽ không giật mình như vậy. Xem bộ dáng, Tinh Linh vũ hồn và chuy tử vũ hồn của mình và Tam ca hình như làm hắn xúc động rất lớn.

Đối với nàng mà nói, càng trọng yếu là quan hệ giữa vũ hồn và Nguyệt Hàn Thiên Công, nếu cái Hồn hoàn kia là mấu chốt của Nguyệt Hàn Thiên Công mà mình không cách nào đột phá, vậy, bất luận như thế nào, cũng phải nghĩ biện pháp có được một cái Hồn hoàn để thí nghiệm một chút.

Bữa trưa, Đường Hạo có vẻ rất trầm mặc, ngay cả cơm cũng ăn ít hơn trước rất nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người Đường Tam lại rơi trên người Huyết Nguyệt, phảng phất đang do dự cái gì đó.

Ăn xong cơm trưa, Đường Tam thêm  Huyết Nguyệt, hai người theo thói quen chuẩn bị thu dọn lại bị Đường hạo gọi lại.

"Đợi lát nữa hãy thu thập lại đi. Tiểu Tam, Huyết nhi, ta hỏi các ngươi, các  ngươi có muốn trở thành một gã Hồn sư?"

Đường Tam và Huyết Nguyệt sửng sốt một chút quay qua nhìn mặt nhau, lại  nhìn về phía Đường Hạo, bọn hắn không muốn lừa gạt phụ thân, do dự một lát, vẫn còn là gật gật đầu.

Đường Hạo thở dài một tiếng, vẻ mặt nhìn qua càng them vài phần già nua: "Các ngươi cuối cùng vẫn chọn đi hướng con đường này." Hắn chỉ nói them một câu này, rồi lại về phòng mình.

Đường Tam Huyết Nguyệt hai mặt nhìn nhau phát hiện, trong khi Đường Hạo cảm thán, trong tâm tình có thất vọng nhưng càng nhiều cũng là một loại vả mặt vui mừng. Bọn hắn hiểu được, tại trong lòng phụ thân tựa hồ ẩn tàng rất nhiều chuyện.

Làm xong mọi việc, Đường Tam trở lại phòng mình tiếp tục công việc của hắn, búa rèn và sắt va chạm tạo nên âm thanh "đinh đương" có tiết tấu vang lên. Huyết Nguyệt thì bỏ cuộc không nhìn Đường Tam rèn sắt nữa nên đi học nữ công gia chánh với mấy a dai trong thôn. Chính là cái kiểu việc ai nấy làm mạnh ai nấy chơi.

Khi buổi chiều tới thì đã được hơn ba trăm lần đập, cảm giác khối sắt lại bị khu trừ đi một chút tập chất thì rèm cửa nhấc lên, Đường Hạo đi đến. Lúc này Huyết Nguyệt đã về vì quá nhàm chán, dù sao thì mấy cái may vá này nọ cũng học xong rồi lên phải học cái khác thôi, ví dụ như rèn sắt chẳng hạn. Buổi chiều hôm nay Đường Hạo tựa hồ không rèn nông cụ, ít nhất Đường Tam huynh muội không có nghe thấy âm thanh quen thuộc của tiếng đập.

"Ba ba." Đường Tam nhìn về phía cha, chiếc thiết chùy trong tay không tự giác ngừng lại.

"Ba ba. Ba ba hay là ngài dạy con bí pháp gia truyền rèn sắt đi". Huyết Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ đung đưa chân mà nói với Đường Hạo đang đi đến.

Đường Hạo làm một cái dấu tay để Đường Tam tiếp tục, rồi đi sang đứng một bên cạnh Huyết Nguyệt mà thờ dài thườn thượt, lại chăm chú nhìn Đường Tam.

Đường Tam lúc này mới tiếp tục huy búa, lúc này, quần áo trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

"Đương, đương, đương, đương, đương…." Âm thanh va đập không ngừng vang lên, thân thể nhỏ bé của Đường Tam và thiết chùy trong tay hắn chẳng hề tương xứng, nhưng mỗi lần thiết chùy gõ xuống đều vang lên những tiếng gió vù vù.

Trong lòng Đường Hạo thầm nghĩ, trời sinh thần lực, hơn nữa tiên thiên mãn hồn lực, khó trách nhỏ như vậy mà có thể huy động thiết chùy; còn một bên học gì biết nấy năng lực này quả là hơn người. Lão Kiệt Khắc có lẽ nói đúng, không nên bởi vì sự sa sút của mình mà ảnh hưởng tới sự phát triển của hai đứa nhỏ này, đường sau này, để cho chúng nó tự mình đi thôi.

Nhìn Đường Tam mồ hôi như mưa, Đường Hạo rút cục cũng hạ quyết tâm.

"Dừng một chút." Đường Hạo mở miệng nói.

Đường Tam bỏ thiết chùy trong tay xuống, có chút thở dốc, Huyết Nguyệt cũng nhảy xuống từ bệ cửa sổ.

Đường Hạo đi tới trước mặt Đường Tam, cầm thiết chùy trong tay hắn, lại nhìn khối sắt đỏ bừng trong lò: "Đập như ngươi cho dù là một năm cũng vô pháp cho nó biến thành nhỏ như nắm tay."

Đường Tam ngẩng lên nhìn phụ thân cao lớn: "Ta đây nên làm như thế nào?"

Đường Hạo lãnh đạm nói: "Nói cho ta biết, trong khi ngươi huy động búa đập nó, chỗ nào của thân thể phát lực đầu tiên?"

Đường Tam suy nghĩ một chút nói: "Hẳn là eo. Từ phần eo tới lưng, sau đó lại kéo cánh tay lên mà nện."

Đường Hạo cũng không có khẳng định hoặc phủ nhận thuyết pháp của Đường Tam, tiếp tục hỏi: "Thân thể con người ngoại trừ đại não thì chỗ nào là trọng yếu nhất?"

"Là trái tim." Đường Tam không chút do dự trả lời. Trái tim và đại não đồng dạng là địa phương trong nháy mắt làm chết người, mà đại não có xương đầu bảo vệ, còn trái tim chỉ có da cùng cơ thể mà thôi. Làm Đường môn đệ tử, đối với cấu tạo của cơ thể người hắn rất rõ ràng, dùng ám khí đâm xuyên tâm tạng địch nhân là hữu hiệu nhất, cũng là phương pháp đơn giản nhất làm chết người.

Đường Hạo dừng lại một chút mới nói: "Vậy ngươi lại cho ta biết, một người có mấy trái tim?"

"A?" Đường Tam giật mình nhìn hắn, có chút không hiểu được. Người có mấy trái tim còn phải nói sao?

"Trả lời ta." Đường Hạo lạnh lung nhìn hắn, áp lực từ vóc người cùng khí tức làm cho Đường Tam có chút không thở nổi.

"Một trái."

"Phải là ba mới đúng." Huyết Nguyệt lên tiếng đáp lại.

Đường Hạo lắc lắc đầu, nói: "Không, Tiểu Tam ngươi sai rồi. Như Huyết nhi nói, các ngươi phải nhớ kỹ con người có ba trái tim, mà không phải là một "

"Ba trái?" Đường Tam trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Hạo, không rõ ý tứ của hắn là gì.

Nhưng Huyết Nguyệt thì lại hiểu hết thảy từ lúc bắt đầu.

Đường Hạo đảo cái búa trong tay, dùng cán búa chạm vào hai ống chân của Đường Tam: "Ở chỗ này, Hai chân trên cơ thể con người, chính là trái tim thứ hai và thứ ba. Một người, nếu muốn đưa toàn bộ lực lượng phát huy đến, vậy, nhất định là kết quả vận chuyển của ba khỏa trái tim. Cho nên, phát lực thì cũng không phải lấy eo làm đầu. Ba khỏa trái tim mới là khởi điểm."

"Khi trái tim trong ngực ngươi nhảy lên là lúc từ hai ống chân bắt đầu phát lực, lực lượng truyền lên tới bắp đùi, trải qua eo, lưng, cánh tay, cuối cùng phóng thích đi ra ngoài. Đây mới phải là toàn lực nhất kích. Trái tim phát lực, eo là trục. Nhìn. "

* Hai cái tên gọi "Chuy tử" và "chùy" đều có nghĩa tương đương nhau là cái búa nhé. Tại viết ra cái búa nghe cứ chối chối :)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top