Chương 5 Thức tỉnh vũ hồn - Phế vũ hồn 2

"Được thôi." Thử một chút hồn lực cũng không lãng phí quá nhiều thời gian. Vừa nói, hắn vừa đưa lam thủy tinh cầu tới trước mặt Huyết Nguyệt.

Dựa theo phương pháp mà Tố Vân Đào đã dạy, Huyết Nguyệt khống chế Hắc Hồng của mình thu hồi vào trong cơ thể, nàng phát hiện việc này cũng không khó, chỉ cần mình dựa theo như sự khống chế của nội lực, đem công lực thu hồi là có thể làm được. Đồng thời nàng phát hiện, lúc Hắc Hồng xuất hiện tựa hồ nội lực của mình cũng xuất ra, phảng phất cây cỏ màu hắc chính là tử nội lực ngưng tụ mà thành.

Tay vừa mới tiếp xúc vào lam thủy tinh cầu thì thân thể Huyết Nguyệt kịch liệt run rẩy một chút, nàng giật mình phát hiện, khỏa màu lam thủy tinh cầu nhìn rất đẹp mắt kia dĩ nhiên cũng có thật lớn hấp lực, nội lực của mình phảng phất như tìm được một lỗ thoát mà mãnh liệt xuất ra. Nàng muốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không tránh được cỗ hấp lực kia.

Đồng dạng giật mình cũng có Tố Vân Đào, trong khi hắn đang tại Thánh Hồn thôn thực hiện lần kiểm tra cuối cùng để lấy lệ thì đột nhiên lam thủy tinh cầu trong tay sáng lên, lam quang chói mắt bắt đầu từ một điểm trong nháy mắt lan tràn ra, nháy mắt công phu, ánh sáng của khỏa thủy tinh cầu giống như bảo thạch phát quang. Vầng sáng màu lam nhạt lộ ra, không nói lên lời sự động lòng người.

Dựa theo truyền thống của thi kiểm tra, chỉ cần thủy tinh cầu xuất hiện một chút phản ứng, cho dù là một tia quang mang, cũng chứng minh được là người làm kiểm tra có hồn lực tồn tại, mà thủy tinh cầu trước mắt lóng lánh như thế, quang mang chói mắt như thế thì chỉ có một giải thích.

"Trời ạ, dĩ nhiên lại là tiên thiên mãn hồn lực" Thanh quang lại từ trên người Tố Vân Đào phóng thích, thủy tinh cầu tương bàn tay của Huyết Nguyệt văng ra, lúc này, ánh mắt hắn nhìn nữ hài tử này đã hoàn toàn bất đồng. Phảng phất như là đang nhìn một con quái vật.

Huyết Nguyệt tự nhiên cũng phát hiện ra tình huống của mình và mấy đứa trẻ thi kiểm tra bất đồng, nghi hoặc hỏi: "Thúc thúc, cái gì là tiên thiên mãn hồn lực?"

Tố Vân Đào ngốc trệ nhìn nàng, sau nhận ra và giải thích rằng: "Mỗi người tại lúc vũ hồn lực thức tỉnh trừ việc chính hình thái quyết định nó cường đại hay không dĩ ngoại,hồn lực nhiều ít bao nhiêu cũng rất quan trọng. Đại đa số những người đang ở thời điểm vũ hồn thức tỉnh không có hồn lực tựa như mấy đứa nhỏ này vậy. Bọn họ nhất định cả đời không cách nào trở thành Hồn sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất hiện, dù chỉ một tia, đều cũng có thể thông qua minh tư tiến hành tu luyện, mà khi vũ hồn giác tỉnh, hồn lực nhiều ít bao nhiêu rất trọng yếu, quyết định Hồn sư khởi đầu tu luyện cao hay thấp, hồn lực tiên thiên càng cao, sau này tu luyện tốc độ càng nhanh chóng, đồng thời bởi vì bước khởi đầu cao cũng tự nhiên lĩnh hội trước người khác. Vì tiên thiên mãn hồn lực chính là tại lúc vũ hồn giác tỉnh là lúc tiên thiên có khả năng đạt tới cao nhất hồn lực."

"Cao nhất hồn lực?" Huyết Nguyệt nhìn Tố Vân Đào, tâm niệm thay đổi thật nhanh, nàng không biết hồn lực của mình thế nào, nhưng có thể khẳng định là lam thủy tinh cầu kiểm trắc kia hấp thu chính là nội lực của mình. Chẳng lẽ bảo rằng nội lực của mình ở thế giới này biến thành hồn lực?

Có lẽ là bởi vì tiên thiên mãn hồn lực Huyết Nguyệt cấp Tố Vân Đào mang đến không nhỏ đích kinh hãi, không thấy phiền liền giải thích: "Vũ hồn cấp bậc của chúng ta là như thế này, mỗi thập cấp là một xưng hiệu. Chỉ cần sau khi vũ hồn giác tỉnh, có thể tự xưng là Hồn sĩ. Đương nhiên là nhất cấp Hồn sĩ. Dựa theo vũ hồn lực mạnh yếu để phân cấp bậc. Vì tiên thiên mãn hồn lực, hay chính là lúc vũ hồn giác tỉnh, hồn lực có thể đạt tới tiên thiên cao nhất thập cấp cảnh giới. Ta còn chưa bao giờ gặp quá người có tiên thiên mãn hồn lực, lúc đầu ta giác tỉnh cũng bất quá là nhị cấp hồn lực mà thôi."

Huyết Nguyệt lúc này tinh thần đã hồi phục trở lại. Thật vất vả mới tìm được một vị Hồn sư chân chính, tự nhiên nàng sẽ không bỏ qua, vội hỏi ngay nghi hoặc trong lòng mình: "Vũ hồn lực tiên thiên chỉ có thể đạt đến cấp mười thôi sao? Không thể cao hơn nữa?"

Thanh quang toàn thân thu liễm, Tố Vân Đào thu lại vũ hồn phụ thể: " Đương nhiên là không thể, thực lực của Hồn sư tăng lên không phải dễ dàng. Mỗi lần vượt qua một cấp xưng hiệu, không chỉ phải có vũ hồn lực phải đạt đến đỉnh phong của xưng hiệu đó, đồng thời còn cần phải có được một hồn hoàn. Không có hồn hoàn, cho dù ngươi có tiếp tục cố gắng tu luyện cũng không có khả năng tiến vào xưng hiệu kế tiếp. Nên giống như ngươi bây giờ vậy, vì tiên thiên hồn lực đã đạt đến giới hạn, hồn lực của ngươi muốn tiếp tục tăng lên, sẽ không cần phải minh tưởng mà trước tiên cần phải có được một hồn hoàn. Sau khi tiến vào tầng kế tiếp mới có thể tiếp tục tu luyện".

Huyết Nguyệt chợt nói: "Hồn hoàn chính là vòng sáng trên người ngươi vừa rồi phải không? Ngươi là cấp thứ hai mươi sáu nên có hai hồn hoàn?"

Tố Vân Đào gật đầu nói: "Đúng là như vậy, tình huống của ngươi rất đặc thù, tiên thiên hồn lực đã tới giới hạn, đúng là thiên tài trăm năm khó gặp. Đáng tiếc, thật sự là rất đáng tiếc. Cư nhiên là một phế vũ hồn. E rằng vũ hồn của ngươi chỉ là một kiện nông cụ đã mạnh hơn so với vũ hồn bỏ đi Hắc Hồng nhiều. Nếu như vậy, ta đã có thể...."

Hắn không nói gì thêm, nhưng Huyết Nguyệt mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn. Chỉ là bức màn bí ẩn trong lòng nàng lại phảng phất được vén lên một đoạn nữa

Huyết Nguyệt vẫn chính là một người hay tự suy nghĩ, tiền thế đã như vậy, đời này cũng vẫn không đổi. Theo lời Tố Vân Đào nói, hồn lực cùng nội lực của mình là tương đồng. Vậy khi tới thế giới này thì nội lực được chuyển thành hồn lực. Nói cách khác, muốn đề cao phải giống như Hồn sư có được Hồn hoàn mới được. Nhưng Hồn Hoàn là cái gì đây?

Huyết Nguyệt đang muốn hỏi tiếp, thì Tố Vân Đào lại hướng Đường Tam.

"Đến ngươi."

Qua đến Huyết Nguyệt , cũng chính là người cuối cùng đứng trước Đường Tam.

Mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng bừng lên, bởi một vầng kim sắc hào quang rực sáng, lúc này đây điểm ánh sáng kim sắc xuất hiện so với các hài tử trước là lớn hơn rất nhiều, hắn mơ hồ cảm giác được, rốt cuộc thì cũng xuất hiện một người có cường đại vũ hồn, tâm tình hắn bỗng chốc trở nên hưng phấn. Mong là không phải phế vũ hồn.

Nhưng rất nhanh Tố Vân Đào đã lại thất vọng rồi.

Đường Tam giơ tay phải lên theo ý thức, cái hắn nhìn thấy là một màu lam. Màu làm như vậy, hôm nay đã là lần thứ hai xuất hiện trong Vũ hồn điện của thôn này.

Lam ngân thảo, giống hệt với Lam ngân thảo của nữ hài trước đó. Tiêu chuẩn tồn tại của phế vũ hồn.

"Ngươi tiến hành kiểm tra hồn lực cho ta mà." Tố Vân Đào đã thấy Huyết Nguyệt lên hy vọng ở Đường Tam khá lớn.

"Trời ạ, dĩ nhiên lại là một tiên thiên mãn hồn lực nữa " Thanh quang lại từ trên người Tố Vân Đào phóng thích, thủy tinh cầu tương bàn tay của Đường Tam văng ra, lúc này, ánh mắt hắn nhìn nam hài nhi này đã hoàn toàn bất đồng. Phảng phất như là đang nhìn một con quái vật.

Vì Huyết Nguyệt đã hỏi hết thắc mắc của chính mình nên Đường Tam cảm thấy không cần thiết phải hỏi gì thêm.

Đường Tam và Huyết Nguyệt bị Tố Vân Đào lôi mình đi hướng ra bên ngoài.

"Lão Kiệt Khắc"

Cửa mở, lão Kiệt Khắc vẻ mặt khẩn trương hỏi Tố Vân Đào: "Đại sư, sao rồi, năm nay thôn chúng ta liệu có đứa nhỏ nào có thể trở thành Hồn sư không?"

Tố Vân Đào liếc mắt nhìn hắn, thở dài một tiếng nói: "Có thì có hai, chỉ là có điều đáng tiếc."

Mắt Lão Kiệt Khắc toát ra thần sắc kinh nghi bất định, dò hỏi: " Đại sư, vậy cuối cùng là..."

Tố Vân Đào nói: "chín đứa nhỏ năm nay, chỉ có hai đứa sở hữu hồn lực, lại là tiên thiên mãn hồn lực, đáng tiếc là, vũ hồn của hắn là Lam ngân thảo và Hắc Hồng. Ngươi đã minh bạch chưa?"

"Lam ngân thảo? Hắc Hồng? Tiên Thiên mãn hồn lực? Trời ạ." Trên mặt lão Lão Kiệt Khắc hiện lên sự thất vọng so với Tô Vân Đào còn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hắn cũng làm thôn trưởng này cũng đã nhiều năm, tự nhiên rõ ràng tiên thiên mãn hồn lực có ý nghĩa như thế nào. Mà tiên thiên mãn hồn lực lại có vũ hồn là Lam ngân thảo và Hắc hồng thì thật sự là......

"Đại sư, Lam ngân thảo và Hắc hồng thật sự là không có cách nào tu luyện sao?" Lão Kiệt khắc nhíu mày hỏi.

Tố Vân Đào có thể cảm nhận được tâm tình lão Kiệt Khắc, nên cũng không có bộ dáng kiêu ngạo, vỗ vai lão Kiệt Khắc nói: "Cũng không phải hoàn toàn không thể tu luyện. Chỉ là, ngươi cho rằng Lam ngân thảo và Hắc Hồng theo vũ hồn tăng lên, rồi sẽ tiến hoá thành hình thái gì đây? Phế vũ hồn cuối cùng cũng là phế vũ hồn. Cho dù thành Hồn sư được, sợ rằng cũng chỉ là phế hồn sư. Tiên thiên mãn hồn lực thật sự là đáng tiếc. Được rồi, ta đi trước, còn phải đến thôn kế tiếp nữa."

Tố Vân Đào cuối cùng không đợi Đường Tam và Huyết Nguyệt tiếp tục hỏi mà rời khỏi thôn, không có Tố Vân Đào, Đường Tam và Huyết Nguyệt chỉ có thể chạy đến trước Kiệt Khắc, hỏi về vấn đề mà bọn hắn đang rất muốn biết: "Kiệt Khắc gia gia, hồn hoàn là cái gì? Phải thế nào mới thu được hồn hoàn?"

Lão Kiệt Khắc tựa hồ vẫn còn đang đắm trong cuộc nói chuyện với Tố Vân Đào, trả lời một cách vô thức: "Ta cũng không biết hồn hoàn là gì, muốn đạt được hồn hoàn, dường như phải săn giết hồn thú. Đó là việc làm rất nguy hiểm, chỉ có Hồn sư mới tiến hành." "Nga" Hồn hoàn, hồn thú, hai cái tên mới này không ngừng quanh quẩn trong lòng Đường Tam và Huyết Nguyệt. Mặc dù nàng không dám chắc mình đoán có chính xác hay không, nhưng nội lực vẫn không cách nào đột phá bình cảnh, Hồn hoàn này hiển nhiên là một cái cửa để đột phá.

Lúc này, Kiệt Khắc đã khôi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía Đường Tam và Huyết Nguyệt , kinh ngạc nói: "Tiểu Tam,huyết nhi, ngươi có phải hay không là hai cái tiểu hài tử kia mà Đại sư nói là có tiên thiên mãn hồn lực, vũ hồn Lam ngân thảo và Hắc Hồng?"

Đường Tam và Huyết Nguyệt đồng thanh gật gật đầu, nói: "Là chúng ta."

Lão Kiệt Khắc ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn Đường Tam và Huyết Nguyệt : "Tiểu Tam, huyết nhi, không nghĩ tới thiên phú của các ngươi lại xuất sắc như vậy, đáng tiếc, các ngươi có một ba ba như vậy, không có vũ hồn tốt truyền thừa cho các ngươi. Nếu không, nói không chừng các ngươi có thể trở thành Hồn Thánh thứ hai của thôn chúng ta. Các ngươi nói cho gia gia, các ngươi có nguyện ý đi tới trường chuyên môn để học tập phương pháp tu luyện của Hồn sư? Chỉ có nơi đó mới có các loại tri thức chuẩn xác nhất về vũ hồn."

Huyết Nguyệt và Đường Tam lúc này đã sinh ra hứng thú mạnh mẽ đối với vũ hồn, nhất là vũ hồn này cùng nội lực của bản thân bọn nàng có liên quan, nhưng bọn nàng như trước không dám trực tiếp trả lời một cách khẳng định: "Kiệt Khắc gia gia, cái này hỏi ba ba chúng ta mới được."

Kiệt Khắc chợt tỉnh ngộ lại, dù đứa nhỏ có hiểu truyện thì cuối cùng vẫn là một đứa nhỏ, nói như thế nào cũng phải tuân theo ý kiến của Đường Hạo mới được.

Trong mắt toát ra vài phần quang mang kiên định, mặc dù hắn không muốn đi gặp cái tên quỷ bẩn thỉu, nhưng vì thôn có thể lại xuất ra một hai gã Hồn sư, hắn cũng bất chấp.

"Đi thôi, Tiểu Tam, huyết nhi, gia gia đưa các ngươi về nhà." Lão Kiệt Khắc trước đem những đứa trẻ để cho cha mẹ chúng đón về, sau mới mang theo Đường Tam và Huyết Nguyệt về tiệm rèn.

Buổi sáng, theo lệ là thời gian ngủ của Đường Hạo, tiệm rèn rất yên tĩnh.

"Đường Hạo, Đường Hạo." Lão Kiệt Khắc mặt kệ Đường Hạo có đang ngủ hay không, đối với tên thợ rèn lạp tháp này, hắn thật sự là rất không ưa. Nếu không phải hắn chế tạo nông cụ với giá rất rẻ thì hắn đã mang Đường Hạo đá ra khỏi thôn rồi.

Một bên gọi Đường Hạo, ánh mắt lão Kiệt Khắc xẹt qua chung quanh, vốn muốn tìm cái ghế để ngồi xuống, nhưng nhìn mọi thứ rách rách nát nát, hắn thật sự không có dũng khí để kéo qua. Tuổi hắn đã không còn nhỏ nữa, cũng không muốn ở chỗ này gân đứt xương gãy.

"Ai đang hô to gọi nhỏ vậy?" Thanh âm của Đường Hạo thoáng mang theo chút tức giận, vén rèm cửa lên, chậm rãi đi ra.

Đầu tiên hắn thấy được hai nhi tử của mình, sau mới chuyển ánh mắt qua người lão Kiệt Khắc: "Lão Kiệt Khắc, làm gì?"

Kiệt Khắc không tức giận nói: "Hôm nay là ngày hai nhi tử của ngươi giác tỉnh vũ hồn, ngươi không biết có bao nhiêu trọng yếu? Người khác đều là cha mẹ cùng nhau đưa đi, nhưng mà ngươi có thể đi không, hay vẫn là cái bộ dạng như cũ."

Đường Hạo phảng phất như không nghe được lão Kiệt Khắc châm chọc, ánh mắt lại nhìn về phía nhi tử: "Tiểu Tam, Huyết nhi, vũ hồn giác tỉnh của các ngươi thế nào? Là cái gì?"

Đường Tam nói: "Ba ba, là Lam ngân thảo."

Huyết Nguyệt nói: " Ba ba, là Hắc Hồng ."

"Lam ngân thảo?Hắc Hồng ?" Không biết tại sao, Đường Hạo luôn luôn không cảm thấy hứng thú gì với ngoại vật, nhưng trong khi nghe đến ba chữ Lam ngân thảo này thì thân thể đột nhiên run lên một chút, trong mắt cũng toát ra một tia quang mang đặc thù.

Vẻ mặt của Đường Hạo biến hóa chỉ có Đường Tam và Huyết Nguyệt chú ý tới, lão Kiệt Khắc tự nhiên sẽ không quản vẻ mặt của một lạp tháp thợ rèn, trực tiếp nói: "Mặc dù là Lam ngân thảo và Hắc Hồng, nhưng Tiểu Tam và huyết nhi chính là tiên thiên mãn hồn lực. Đường Hạo, ta đã quyết định, thôn năm nay sẽ cấp cho Tiểu Tam và Huyết nhi hai cái công độc sanh danh ngạch ( có một xuất đi học ). Để cho bọn hắn tới sơ cấp Hồn sư học viện tại Nặc Đinh Thành học tập. Thôn sẽ bao cấp lộ phí."

"Lam ngân thảo, Lam ngân thảo." Đường Hạo thì thài hai câu, mạnh mẽ ngước đầu lên, trong mắt toát ra quang mang kiên định mà huynh muội Đường Tam và Huyết Nguyệt chưa bao giờ gặp, trầm giọng nói: "Không được."

"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" Kiệt Khắc ngoáy ngoáy cái lỗ tai của mình, giật mình nhìn Đường Hạo: "Ngươi hẳn là biết cơ hội này quý giá như thế nào? Thánh Hồn thôn chúng ta sợ là đã từng xuất ra một Hồn Thánh, một năm cũng chỉ có một danh nghạch, các thôn khác, phải hai, ba thôn mới được hưởng một cái danh nghạch, ngươi có biết hay không? Đây chính là cơ hội tốt. Nói không chừng, sau này Tiểu Tam và Huyết nhi có thể trở thành người trên người."

Đường Hạo lạnh lùng nhìn lão Kiệt Khắc một cái: "Người ở tầng lớp trên có tác dụng gì? Ta chỉ biết là, nếu chúng nó đi, sẽ không có ai nấu cơm cho ta ăn. Lam ngân thảo, ngươi cho rằng Lam ngân thảo vũ hồn và Hắc Hồng vũ hồn có thể tu luyện thành cái gì? Nó chỉ là hai cái phế vũ hồn."

Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Nhưng bọn hắn là tiên thiên mãn hồn lực, chỉ cần có được một cái Hồn hoàn, kể cả một cái Hồn hoàn kém cỏi nhất, cũng lập tức trở thành một gã Hồn sư. Hồn sư, ngươi biết không? Thôn chúng ta đã rất nhiều năm chưa xuất hiện một cái Hồn sư rồi."

Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Đây mới là mục đích chính thức của ngươi. Nói không được là không được. Ngươi có thể đi rồi."

"Đường...Hạo..." Lửa giận trong lồng ngực lão Kiệt Khắc đã thiêu đốt tới cực hạn.

Đường Hạo vẫn một bộ dáng biếng nhác như trước: "Không cần lớn tiếng như vậy, ta không có điếc. Ta nói rồi, ngươi có thể đi."

"Kiệt Khắc gia gia, ngài đừng nóng giận. Ta không đi học tập năng lực của Hồn sư nữa. Ba ba nói đúng, Lam ngân thảo chỉ là phế vũ hồn, cảm ơn ý tốt của ngài."

"Kiệt Khắc gia gia, ngài đừng tức giận không tốt cho thân thể. Vũ hồn của chúng ta chỉ là phế vũ hồn nên từ bỏ sớm thôi."

Kiệt Khắc mặc dù chán ghét Đường Hạo cực độ, nhưng phi thường thích sự hiểu chuyện của Đường Tam và Huyết Nguyệt, lửa giận dần dần bình phục, thở dài một tiếng: "Hảo hài tử, gia gia không tức giận. Được rồi, gia gia phải đi rồi." Nói xong xoay người hướng ra phía ngoài mà đi.

Đường Tam ra tiễn. Ba ba có thể không để ý tới, nhưng Kiệt Khắc là thôn trưởng, hắn lại rất tốt, lễ phép hắn tuyệt đối không thể thiếu.

Kiệt Khắc đi tới cửa tiệm rèn dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Đường Hạo, ngữ khí trầm trọng nói: "Đường Hạo, ngươi khi còn sống cứ như vậy là xong, nhưng Tiểu Tam và Huyết nhi còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cấp cho chúng nó một loại nghề mưu sinh ư? Không nên làm chậm trễ bọn hắn trở thành Hồn sư, ít nhất sau này cũng sẽ không lạc phách giống ngươi. Nếu ngươi thay đổi chủ ý hãy tới tìm ta. Thời gian báo danh của Nặc Đinh hồn sư sơ cấp học viện còn có ba tháng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top