Chương 3 Đấu La Đại Lục 2
"Thêm một chút nữa, hôm nay có thể hoàn thành rồi."Đường Tam dùng sức huy động thiết chùy trong tay nói với Huyết Nguyệt , quá trình buồn tẻ, nhưng bên cạnh hắn còn có muội muội .
Quá trình bồi bên cạnh Đường Tam có chút tẻ nhạt. Nên Huyết Nguyệt suy nghĩ có chút miên man đối với thế giới này, nàng hiểu biết vẫn rất sơ bộ, dù sao, nơi này cũng chỉ là một thôn nhỏ mà thôi.
Thế giới này gọi là Đấu La đại lục, trên đại lục có hai đại đế quốc, hoặc cũng có thể nói là hai liên minh. Bởi vì trong hai đại đế quốc, đại lượng lãnh thổ phong cho chư hầu, lực lượng võ trang của quý tộc nhiều không kể xiết.
Hai đế quốc một là nơi Đường Tam và Huyết Nguyệt sống, Thiên Đấu đế quốc, đế quốc kia là Tinh La đế quốc ở phương Nam.
Pháp Tư Nặc hành tỉnh ở giao giới hai đế quốc, mà Thánh Hồn thôn Nặc Đinh thành khoảng cách cùng Tinh La đế quốc chỉ có không đến hai trăm dặm lộ trình đường đi mà thôi.
Huyết Nguyệt từ thôn dân nói chuyện với nhau biết, tại Đấu La đại lục, không có võ công như ở thế giới kia của mình, nhưng có một loại gọi là vũ hồn gì đó. Nghe nói, từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, trong đó, một bộ phận người cực nhỏ là vũ hồn có thể tiến hành tu luyện, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Mà đại lục nghề nghiệp cao quý nhất gọi là hồn sư. Giống trăm năm trước trong truyền thuyết từ Thánh Hồn thôn đi ra vị Hồn thánh, chính là một gã hồn sư, Hồn thánh là xưng hiệu của một hồn sư đã đạt tới một cấp bậc nhất định.
Vũ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí vũ hồn, một loại là thú vũ hồn. Tên như ý nghĩa, lấy khí cụ làm vũ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm vũ hồn chính là thú vũ hồn. Tương đối mà nói, khí vũ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn nữa, đại đa số người đều là khí vũ hồn, mà trong khí vũ hồn, vũ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú vũ hồn lớn hơn nhiều.
Huyết Nguyệt từng gặp qua trong thôn một người có vũ hồn là Sừ Đầu, hiển nhiên là một loại vũ hồn không cách nào tu luyện, nhưng mặc dù như thế, lúc hắn canh tác so với bình thường thôn dân cũng tốc độ nhanh hơn một ít.
Đây cũng là toàn bộ hiểu biết của Huyết Nguyệt, bởi vì mỗi người đều có vũ hồn của chính mình, Huyết Nguyệt cũng muốn biết, vũ hồn chính mình là cái gì. Rốt cuộc là khí vũ hồn hay là thú vũ hồn, hoặc có thể là vũ hồn không thể tu luyện?
Người trên Đấu La đại lục, vũ hồn sẽ Giác Tỉnh lúc sáu tuổi, vài ngày nữa, Đường Tam sẽ sáu tuổi,còn nàng mới năm tuổi không biết bao giờ mới thức tỉnh võ hồn, nàng thật mong chờ.
Đối với trở thành hồn sư, Huyết Nguyệt không cảm thấy hứng thú, nhưng nàng lại lập chí muốn trở thành một thần trộm cao thủ cấp bậc như trước khi xuyên qua, như thế nào lại ít nội lực như vậy đây?
"Đường Hạo, bận ư? " Trong khi Đường Tam cố gắng hướng đến một vạn chùy, còn Huyết Nguyệt thì ngồi nhìn hắn (Đường Tam) đang gõ để được một vạn chùy, nghe được bên ngoài truyền đến một thanh âm già nua.
Bây giờ đã xế chiều, Đường Hạo đang làm việc, đánh tạo nông cụ, nghe vậy chỉ là ừ một tiếng.
Đường Tam và Huyết Nguyệt có chút tò mò từ phòng mình đi tới, chỉ thấy tới là một lão nhân, nhìn qua tầm hơn sáu mươi tuổi, vóc người cao gầy, nhưng tinh thần quắc thước, quần áo sạch sẽ, tóc được chải gọn gàng, so với Đường Hạo quả là hai thái cực.
Người vừa đến theo Đường Tam và Huyết Nguyệt được biết, là Thánh Hồn thôn thôn trưởng lão Kiệt Khắc.
"Tiểu Tam, Huyết nhi, đến đây, để gia gia nhìn xem."Lão Kiệt Khắc hướng Đường Tam và Huyết Nguyệt phất tay.
Vị thôn trưởng này là một người tốt, người trong thôn đều rất tôn kính hắn, vài năm trước, lúc nhà Đường Tam khó khăn nhất, hắn không ít lần mang thức ăn đến cho.
"Kiệt Khắc gia gia, ngài hảo." Đường Tam và Huyết Nguyệt đi tới trước mặt lão Kiệt Khắc, cung kính hướng hắn hành lễ. Đối với người đối tốt với mình, Đường Tam và Huyết Nguyệt đều khắc ghi trong tâm khảm.
Đường Hạo lãnh đạm nói: "Có việc gì thế, thôn trưởng."Lão Kiệt Khắc kỳ thật so với hắn lớn hơn không đến mười tuổi, nhưng lại so với hắn cao hơn một bối phận, làm Đường Hạo vẫn có chút khó chịu.
Lão Kiệt Khắc tựa như đã quen với thái độ của Đường Hạo, "Đường Hạo a, Tiểu Tam cũng nhanh đến sáu tuổi rồi. Năm nay Giác Tỉnh nghi thức hắn hẳn cũng tham gia.Còn về Huyết nhi sang năm không có đứa trẻ khác cùng lứa tuổi lên thức tỉnh cùng với Tiểu Tam."( tiểu tam cố lên cái tên nghị lực ಥ‿ಥ)
Đường Hạo nhìn Đường Tam và Huyết Nguyệt một cái, lạnh nhạt nói: "Vậy thì tham gia đi. Là ngày nào đó? "
Lão Kiệt Khắc đạo nói: "Ngay ba ngày sau, đến lúc đó ta tới đón bọn hắn."Hắn nhìn Đường Hạo bộ dáng, rất rõ ràng là muốn nói, nếu dựa vào ngươi đưa hắn đi, chỉ sợ cũng chậm trễ.
Đường Hạo gật đầu, không để ý tới vị thôn trưởng này.
Đường Tam có chút tò mò hỏi: "Kiệt Khắc gia gia, cái gì là Giác Tỉnh nghi thức? "
Cùng với không kém phần tò mò ngó đầu mặt đầy ý học hỏi Huyết Nguyệt.
Lão Kiệt Khắc nghiêm mặt nói: "Chúng ta từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình, tới khoảng sáu tuổi liền tiến hành Giác Tỉnh nghi thức. Có vũ hồn, đối với chúng ta mỗi phương diện năng lực đều tăng cường. Cho dù là vũ hồn bình thường nhất, cũng sẽ có điều trợ giúp. Vạn nhất ngươi nếu sở hữu một cái xuất sắc vũ hồn, có thể tiến hành tu luyện, vậy, ngươi thậm chí có thể trở thành hồn sư. Giác Tỉnh nghi thức một năm mới có một lần, ta cũng không thể để các ngươi bỏ lỡ. Là Nặc Đinh thành vũ hồn phân điện chấp sự đại nhân tự mình đến trợ giúp hài tử trong thôn chúng ta Giác Tỉnh. Vị chấp sự đại nhân kia chính là một vị hồn sư đạt đến Đại hồn sư cấp bậc."
Lúc nói đến ba chữ Đại hồn sư, lão Kiệt Khắc trong mắt rõ ràng toát ra vẻ hâm mộ.
Đường Tam và Huyết Nguyệt, hai huynh muội đối với hồn sư khái niệm chỉ là nghe nói qua một ít, lúc này bắt được cơ hội tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hỏi tới: "Đại hồn sư là ý tứ gì?"
Lão Kiệt Khắc đối với Đường Tam và Huyết Nguyệt hiển nhiên rất kiên nhẫn, trong lòng lão, Đường Tam chính là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong thôn này còn Huyết Nguyệt chính là đứa nhỏ hay quậy phá nhưng luôn lễ phép với người lớn, thật khó tưởng tượng, một người cha như vậy sao lại có hai người con như thế này.
"Đại hồn sư là xưng hiệu của cấp bậc Hồn sư. Hồn sư là nghề cao quí nhất trong cả đại lục, bọn họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng bất luận loại Hồn sư nào, cấp bậc đều là dựa theo cùng một loại xưng hiệu mà tiến hành xếp thứ tự."
"Hồn sư đều tự có vũ hồn lực của chính mình, căn cứ vào sự mạnh yếu của vũ hồn lực mà chia thành thập đại xưng hiệu. Mỗi một xưng hiệu lại chia làm mười cấp. Ban đầu khi mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần sau khi vũ hồn tỉnh giấc thì mỗi người đều là Hồn sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp mười một thì sẽ đạt tới xưng hiệu kế tiếp, cũng chính là Hồn sư. Còn Đại hồn sư, chính là cái đứng thứ ba trong toàn bộ dãy xưng hiệu. Khi đạt đến cảnh giới Đại hồn sư thì đã là một Hồn sư khá cường đại rồi. Tổng thể thập đại xưng hiệu là như vậy đó."
"Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La và Phong hào đấu la. Tên gọi Đấu La đại lục của chúng ta chính là bắt nguồn từ đây. Trong truyền thuyết, những Phong hào Đấu La đạt tới cửu cấp trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, bọn họ đơn giản chính là những vô địch tồn tại."
Trong mắt lão ánh lên những tia kiêu ngạo, "Như Thánh Hồn thôn chúng ta trăm năm trước lại đã từng xuất hiện một vị hồn thánh đệ bát đẳng. Trong toàn bộ Nặc Đinh thành, thậm chí trong cả Pháp Tư Nặc hành tỉnh, cũng là cực kì hiếm có."
Đường Hạo bên cạnh bĩu môi nói: "Lão Kiệt Khắc, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi".
Huyết Nguyệt cũng chỉ thầm cảm thán nói một câu:" Lại là truyền thuyết a."
Tựa như bị chạm vào vẩy ngược, lão Kiệt Khắc đại nộ: "Cái gì mà truyền thuyết, truyền thuyết cũng là từ sự thực mà ra. Đường Hạo, ngươi đến thôn đã có sáu năm thời gian rồi, hẳn là phải rõ ràng địa vị của vị Hồn Thánh kia trong lòng chúng ta. Còn để ta nghe được ngươi vũ nhục Hồn Thánh đại nhân một lần nữa, ta lập tức đuổi ngươi rời khỏi thôn. Nếu không phải vì nể mặt Tiểu Tam và Huyết nhi, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đến cái ổ chó của ngươi sao?"
Đường Hạo lại không hề tức giận, vẫn gõ gõ vào chiếc nông cụ trong tay như cũ, hệt như chẳng nghe thấy lời của Kiệt Khắc vậy.
Kiệt Khắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó mới quay sang nói với Đường Tam và Huyết Nguyệt : "Sau này các ngươi ngàn vạn lần đừng có giống như cha ngươi, sa sút tinh thần thế này, được rồi, ta đi trước đây, ba ngày sau sẽ tới đón các ngươi."
Nói xong, lão Kiệt khắc tức giận rời khỏi lò rèn.
"Ba ba." Đường Tam kêu lên một tiếng thất thanh.
"Gì?" Đường Hạo lạnh lùng nhìn lại, thấy hàn ý trong mắt phụ thân, Đường Tam không thể không nuốt lại những lời vừa định nói, cúi đầu trở về phòng, tiếp tục luyện tập đánh cho đủ một vạn lần.Huyết Nguyệt cũng bất đắc dĩ với hai cha con nhà này, khí tràng quá ghê gớm, lời đến miệng vẫn phải nuốt vào.
Màn đêm phủ xuống, ăn xong cơm tối, Đường Hạo lau miệng, theo thói quen đi ra ngoài, đối với hắn mà nói chuyện đi ra ngoài uống rượu đã trở thành thông lệ. Mà rượu hắn uống chính là loại rượu rẻ tiền nhất.
"Ba ba, chờ một chút." Đường Tam không kịp thu dọn chén đũa, vội gọi Đường Hạo lại.
"Làm gì hả?" Đường Hạo trừng mắt nhìn hắn. Mặc dù Đường Hạo chưa bao giờ đánh Đường Tam, nhưng không biết tại sao, Đường Tam thiên sanh đối với cha có chút sợ hãi.
"Cái thứ khối sắt đó, Tam ca rèn một vạn lần xong rồi!" Đường Tam chưa kịp nói Huyết Nguyệt đã nói trước.
"Ồ!" Quang mang trong mắt Đường Hạo tựa như sáng thêm mấy phần: "Cầm đến ta xem xem!"
"Vâng!" Đường Tam vội vã chạy về phòng mình, rất nhanh đã bê một khối sắt ra.
Khối sắt toàn thân đen thui, mặc dù không ra hình thù gì, nhưng nhìn qua mỗi một mặt đều bóng loáng, ẩn hiện sắc đen. Khối sắt ước chừng bằng một phần bốn khối sắt đầu tiên. Đường Tam vận Huyền Thiên Công cầm nó mới không cảm thấy cố hết sức.
Đường Hạo cầm lấy khối sắt, đặt ở trước mắt mình, cẩn thận quan sát: " Bây giờ ngươi đã hiểu rõ lời ta nói rồi chứ?"
Đường Tam gật đầu: "Bách luyện thành cương, phẩm chất của kim chất có kém nhưng trải qua không ngừng tôi luyện, vậy thì sẽ biến thành ưu chất. Ba ba, người là muốn nói cho ta biết cái đạo lý này phải không?"
Đường Hạo phát hiện, những ngày này nhi tử không ít lần khiến mình kinh ngạc, đưa khối sắt cho hắn nói: "Vậy ngươi tiếp tục đi, đợi ngươi đen nó luyện thành còn nắm tay ta sẽ tới xem."
Nói xong, hắn xoay người ra ngoài.
Theo lời hắn nói ban đầu, quai búa một vạn lần thì sẽ dạy Đường Tam cách tôi luyện, nhưng bây giờ hắn tựa hồ là đã nuốt lời. Có điều Đường Tam cũng chẳng để ý, hắn chỉ là nghĩ tới những lời Đường Hạo vừa nói.
"Lớn bằng nắm tay?" Khối sắt lớn như vậy, thật sự có thể tôi luyện trở thành nhỏ bằng nắm tay sao? Muốn đem nó tôi luyện đến mức chỉ còn nắm tay lớn nhỏ cũng không phải chỉ quai búa vạn lần là có thể làm được.
Bách luyện thành cương, vậy vạn luyện sẽ thành cái gì chứ? Rất nhanh sau đó tiếng đinh đinh đang đang từ lò rèn lại vang lên.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, theo thường lệ Đường Tam và Huyết Nguyệt vẫn lên trên đỉnh núi làm công việc của mình, về đến nhà, ngoại trừ việc nấu cơm thì thời gian còn lại dùng cho việc luyện khối sắt( Đường Tam )và nhìn người khác luyện sắt chán lại đi học nữ công gia chánh với mấy dì trong thôn không thì trèo leo vặt quả rủ rê lôi kéo phá làng trên xóm dưới( Huyết Nguyệt) . Khối sắt cũng có thể tính là cứng cáp.
"Tiểu Tam, Huyết nhi, gia gia đến đón ngươi đây". Lão kiệt khắc đi đến lò rèn. Có thể vì khó chịu đối với Đường Hạo, hắn thậm chí không có đi vào mà đứng ở bên ngoài gọi Đường Tam và Huyết Nguyệt.
Đường Tam và Huyết Nguyệt nhìn thoáng qua, phụ thân hắn vừa mới ăn xong điểm tâm. Đường Hạo lãnh đạm nói: "Đi đi, đừng chậm trễ nấu cơm trưa"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top