Chương 2 Đấu La Đại Lục

Nhà Đường Tam và Huyết Nguyệt ở tại phía Tây Thánh Hồn thôn. Ở vị trí đầu thôn, ba gian phòng đất có thể nói đơn sơ nhất trong thôn. Giữa căn nhà, có một mộc bài đường kính chừng một thước, mặt trên vẽ một cái đơn sơ chùy (búa), chùy  ở thế giới này, nghiễm nhiên đại biểu ý nghĩa chính là thợ rèn.

Đúng vậy, Đường Hạo, cha của Đường Tam và là người nhặt nuôi Huyết Nguyệt chính là một thợ rèn. Thợ rèn duy nhất trong thôn.

Ở thế giới này. Thợ rèn có thể nói là một trong những nghề thấp hèn nhất. Bởi vì đặc thù nguyên nhân nào đó, thế giới này đỉnh cấp vũ khí cũng không phải do thợ rèn làm ra.

Nhưng là, thợ rèn duy nhất trong thôn, vốn nhà Đường Tam không nghèo khó như vậy. nhưng là, về điểm này, thu nhập ít ỏi hầu hết đều...... Ừm các bạn biết rồi đấy.

Vừa vào đến cửa, Đường Tam và Huyết Nguyệt đã ngửi thấy được mùi cơm, đó cũng không phải là Đường Hạo vì bọn hắn chuẩn bị, mà là bọn hắn chuẩn bị vì Đường Hạo.

Từ lúc mới bốn tuổi là Đường Tam và Huyết Nguyệt mới ba tuổi, thân cao vẫn chưa cao bằng bệ bếp, nấu cơm cũng là nhiệm vụ của bọn hắn mỗi ngày. Cho dù là phải đứng trên ghế mới có thể tới mặt bếp.

Cũng không phải Đường Hạo yêu cầu bọn hắn làm như vậy, mà là bởi vì không như vậy, Đường Tam và Huyết Nguyệt cơ hồ không lúc nào có thể ăn no.

Đường Tam tới trước bếp, thuần thục đứng trên ghế,mở vung nồi lớn trước mặt, tức thì mùi hương truyền đến, cháo đã sớm chín rồi.

Mỗi ngày trước khi lên núi. Đường Tam đều cho gạo vào nồi, chuẩn bị đủ củi. Chờ bọn hắn khi trở về, cháo đã chín rồi.

Cầm lấy ba cái bát sứt mẻ đã hơn mười chỗ gần bệ bếp, Đường Tam cẩn thận múc đầy ba chén cháo. Sau khi đặt lên bàn, gạo trong cháo có thể đếm được, đối với Đường Tam và Huyết Nguyệt đang tuổi lớn chừng ấy dinh dưỡng đương nhiên là không đủ, đây cũng là nguyên nhân tại sao thân thể bọn hắn nhỏ bé, gầy gò như vậy.

"Ba ba. Ăn cơm thôi. " Huyết Nguyệt kêu lên.

Một lúc lâu sau, tấm màn cửa được nhấc lên, một thân ảnh cao lớn có chút lảo đảo đi không vững bước ra.

Đó là một trung niên nam tử. Nhìn qua ước chừng gần năm mươi tuổi. Nhưng vóc người nhưng lại phi thường cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục hắn khiến người khác có chút coi thường.

Khoác trên người một tấm áo rách, thậm chí chỗ rách cũng không được vá lại, lộ ra phía dưới làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn coi như đoan chính lại bị phủ một tầng sáp vàng, mắt nhắm mắt mở, mái tóc rối như tổ chim, râu mép đã không biết bao lâu rồi không có sửa sang lại, ánh mắt ngốc trệ mà tăm tối, mặc dù đã qua một đêm, nhưng mùi rượu trên người hắn vẫn còn làm Đường Tam và Huyết Nguyệt  không khỏi nhíu nhíu mày.

Đây là Đường Hạo, cha của Đường Tam và người nhặt nuôi Huyết Nguyệt ở thế giới này.

Cha của những hài tử tầm tuổi Đường Tam và Huyết Nguyệt bình thường cũng khoảng ba mươi tuổi. Kết hôn sớm thậm chí còn không đến ba mươi tuổi. Nhưng Đường Hạo thoạt nhìn so với người ta già hơn nhiều, giống như là gia gia của Đường Tam và Huyết Nguyệt vậy.

Đối với thái độ của Đường Hạo, Đường Tam và Huyết Nguyệt cũng không oán hận. Một đời trước, Huyết Nguyệt là bị bỏ rơi. Một đời này, mặc dù Đường Hạo đối với bọn hắn không tốt, nhưng ít ra cũng có thân nhân. Đối với Huyết Nguyệt cũng coi như là một ít hơi ấm gia đình khi vừa mở mắt ra đã bị bỏ rơi. Ít nhất, ở chỗ này có người để nàng gọi là ba ba, có cái gọi là gia đình thực thụ.

Đường Hạo cầm lấy cái trên bàn, cũng không sợ nóng, từng ngụm từng ngụm đưa cháo vào bụng mình. Lúc này sắc mặt hắn nhìn mới tốt hơn vài phần.

"Ba ba, ngươi chậm một chút. Còn có mà." Đường Tam cầm lấy bát trong tay cha mình, múc cho hắn một bát đầy cháo nữa. Chính mình cũng cầm lấy bát cháo lên húp.

Rất nhanh, một nồi cháo có bảy, tám phần đều tiến vào bụng Đường Hạo, thở dài một hơi, đem bát đặt ở trên bàn. Mắt mở to ra vài phần, nhìn về phía Đường Tam.

"Có công việc ngươi trước hết cứ tiếp nhận. Xế chiều ta sẽ làm. Ta đi ngủ tiếp một hồi. "

Thói quen của Đường Hạo rất có quy luật, buổi sáng đều là ngủ. Xế chiều rèn một ít nông cụ kiếm ít thu nhập, buổi tối uống rượu.

"Được, ba ba." Đường Tam gật đầu.

Rồi Đường Hạo lại quay qua nhìn Huyết Nguyệt.

" Ngươi là tiểu nữ hài thì đừng quậy phá quá nhiều. Cái Thánh Hồn thôn này bị ngươi quậy cho rối tung chướng khí mù mịt lên rồi. Ngoan ngoãn một chút."

"Được, ba ba" Huyết Nguyệt gật đầu đồng ý.

Đường Hạo đứng lên. Ăn không ít cháo, thân thể hắn rốt cục đã không còn lay động. Hướng nhà trong đi đến.

"Ba ba." Đường Tam đột nhiên kêu một tiếng.

Đường Hạo đứng lại, quay đầu nhìn về phía hắn. Cặp lông mày rõ ràng có vài phần không kiên nhẫn.

Đường Tam chỉ vào một khối sắt có tầng nhàn nhạt ô quang trong góc nói: "Khối sắt có thể cho con dùng hay không?"

Kim loại mà Đường Hạo đánh tạo nông cụ đều là người trong thôn đưa tới. Đều là sắt thường rất nhiều tạp chất, rất khó chế tạo. Lúc này khối sắt mà Đường Tam chỉ là ngày hôm qua vừa mới đưa tới.

Đường Hạo mục quang chuyển qua khối sắt. "Di, nơi này có thiết tinh?" Đi qua cúi đầu nhìn khối sắt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Đường Tam: "Ngươi sau này muốn làm một thợ rèn sao?"

"Di,Tam ca muốn làm thợ rèn nha... Cũng thật giống người ấy." Huyết Nguyệt cảm thám nhưng vế sau lại nói thầm một mình. Đường Tam gật đầu, "Ba ba, ngươi lớn tuổi rồi, qua vài năm nữa, chờ ta lớn một chút, ngươi sẽ dạy ta đánh tạo công cụ, để ta làm thay công việc của ngươi".

Đường Hạo thoáng có chút thất thần, thì thào nói: "Thợ rèn, tựa hồ cũng rất tốt."Kéo qua một cái ghế cũ, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt khối sắt nọ rồi nói: "Tiểu Tam, ngươi nói cho ta biết, thợ rèn như thế nào mới là thợ rèn tốt nhất."

Đường Tam chưa kịp suy nghĩ , nói: "Thợ rèn có thể làm ra thần khí, hẳn là thợ rèn tốt nhất."Hắn từng nghe người trong thôn nói qua, ở thế giới này có thần khí tồn tại, mặc dù hắn không biết thần khí rốt cuộc là cái gì. Nhưng có một chữ thần hẳn là rất tốt.

Nhưng Huyết Nguyệt lại khác khi nghe câu trả lời của Đường Tam lại liên tưởng đến Đàn Phục Hy và Hiên Viên Kiếm. Hai món đồ mà nàng ngấp nghé từ đời trước năm 17 tuổi may là nó đã thuộc về nàng trước 20 tuổi nhưng ở trong không gian. Con người mà ai mà chẳng có ước mơ.

Đường Hạo trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, "Thần khí? Tiểu Tam cũng biết đến thần khí. Vậy ngươi nói cho ta biết, thần khí dùng cái gì để làm ra? "

Đường Tam không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Đương nhiên chỉ dùng tài liệu tốt nhất."

Đường Hạo chưa kịp nói gì. Huyết Nguyệt đã nói "Nếu ca muốn làm một thợ rèn hợp cách, nhớ kỹ muội nói, dùng cao đẳng tài liệu rèn thần khí, đó không phải là thợ rèn tốt nhất, nhiều nhất chỉ là một người lắp ráp. Dùng sắt thường làm ra thần khí, mới là thợ thần. Thì Khí mới có linh." Dù gì thì nàng cũng từng chứng kiến người ấy rèn qua ám khí rồi mà.

"Dùng sắt thường làm ra thần khí? " Đường Tam có chút giật mình nhìn Đường Hạo.
Đường Hạo không nói gì gật đầu đồng ý với cách nói của Huyết Nguyệt.

Ngày thường, Đường Hạo rất ít cùng bọn hắn nói chuyện, hôm nay xem như đã là hôm nhiều nhất.

Đứng thẳng lên, Đường Hạo chỉ sang phòng bên kia có một khối đại thiết năm mươi phân vuông, "Muốn trở thành một thợ rèn, cùng ta học rèn. Vậy, ngươi dùng búa rèn...trước đập nó một vạn lần, mới có tư cách này."

Đó là một khối sắt thường, trong đó bao hàm rất nhiều tạp chất, so với khối thiết mẫu kia kém hơn không biết bao nhiêu lần.

"Bây giờ, ngươi còn có thể thay đổi chủ ý."Đường Hạo nhàn nhạt nói, đã chuẩn bị trở về nhà trong tiếp tục ngủ.

"Ba ba, ta nguyện ý thử xem."Đường Tam thanh âm thanh thúy mà bình tĩnh, nhưng bao hàm sự kiên định.

Đường Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, "Tốt."Vừa nói, hắn đi qua, đem khối đại thiết nọ ôm lấy, trực tiếp đặt ở cạnh ống bễ bên trong hỏa lò, chỉ cần thổi lửa lên, có thể đối với nó tiến hành rèn.

Làm xong điều này, Đường Hạo trở vào nhà trong đi ngủ.

Đường Tam là một người có tâm chí kiên định, Huyết Nguyệt tin là thế. Dù sao thì giọng điệu này cũng không khác người ấy là mấy cố chấp đến phát điên, dành thời gian 10 năm để làm ra một đóa Phật Nộ Đường Liên a.

Thổi lửa lên, khởi động ống bễ, hắn bắt đầu công việc của mình.

"Hô hô hô hô" tiếng ống bễ vang lên, lửa từ trong lò toát ra, đốt lên khối đại thiết, mặc dù Đường Tam cũng chưa học rèn, nhưng hắn thường xuyên xem Đường Hạo đánh tạo nông cụ, quá trình vẫn còn biết.

Sau khi khối sắt đã dần dần được thiêu đỏ, hắn đem thiết chùy Đường Hạo ngày thường vẫn dùng, đặt ở trên mặt đất, loại chùy cán dài này thậm chí so với hắn còn muốn cao hơn vài phần, bình thường hài tử năm, sáu tuổi căn bản không có khả năng cầm được, lại càng không nói là huy vũ nó để rèn liễu.

Đương, thiết chùy cùng khối sắt va chạm, phát ra một tiếng thanh thúy thanh âm, đây là Đường Tam lần đầu tiên đập xuống, cũng coi như vén tấm màn về rèn. Huyết Nguyệt nhìn một cái từ đầu đến cuối các động tác của Đường Tam một cách nước chảy mây trôi mà cảm thán trong lòng 'thật là'.

Trong phòng, Đường Hạo đang nằm trên giường chuyển thân, mặc dù hắn nhắm mắt lại, nhưng trên mặt thần sắc lại có vài phần kinh ngạc, thì thào"Cư nhiên cầm được chùy, trời sanh thần lực sao? "

"Đương đương đương đương" Âm thanh trong lò rèn bắt đầu vang lên, Đường Hạo cùng Đường Tam , Huyết Nguyệt phụ tử bắt đầu tiếp tục cuộc sống bình thản của bọn họ, chỉ là bất đồng là, từ ngày này bắt đầu, Đường Hạo chuẩn bị Đường Tam một cái hỏa lò trong phòng, để hắn chính mình rèn khối sắt nọ. Hắn không có chỉ điểm Đường Tam nửa câu, nhưng cũng từ ngày này bắt đầu, Đường Hạo rượu uống ít đi một chút, trong nhà thực vật cũng nhiều hơn một chút. Huyết Nguyệt cũng đã bắt đầu học nữ công gia tránh may vá, nấu nướng ... mỗi tội Thánh Hồn Thôn vẫn gà bay chó sủa, người trong thôn vừa hận vừa yêu.

Mười một ngày trôi qua, Đường Tam đã đánh ra hơn tám ngàn chùy, khối sắt không ngừng nhỏ đi, đã không được một phần ba thể tích ban đầu.

Huyết Nguyệt buồn chán nhìn Đường Tam đập khối sắt." Tam ca bao giờ huynh mới gõ xong a. Muội đếm đến  muốn khóc rồi."

" Sắp xong rồi cũng gõ được tám ngàn chùy rồi. Chờ huynh gõ xong sẽ đi chơi với muội."

Khi hắn nện xuống một ngàn chùy đích, khối sắt nọ cũng đã xuất hiện biến hóa nhất định, nhỏ đi một vòng, mặc dù đang bị lửa thiêu đỏ bừng, nhưng cũng mơ hồ có thể thấy, tạp chất bên trong tựa hồ giảm bớt rất nhiều.

Đường Tam kiên trì làm Đường Hạo rất kinh ngạc, vì hắn xem ra, cho dù là con trai mình trời sanh thần lực, cũng không thể kiên trì quá ba ngày. Cán sắt của chùy để dễ dàng làm thì rất thô, không ngừng huy động, cùng bàn tay cọ xát, tất nhiên sẽ mang đến cho bàn tay thương tổn rất lớn. Nhưng hắn lại phát hiện, Đường Tam mặc dù cật lực rèn, nhưng đôi tay nhỏ bé non nớt kia nhìn qua không có gì biến hóa. Thậm chí ngay cả một cái phồng nước cũng không có nổi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top