Nếu Trác Dực Thần trọng sinh 16
Khó quá, mình đã cố gắng hết sức rồi, đại gia chắp vá xem đi!!!
Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, ánh nắng chiếu vào phòng.
Bạch Cửu mở cửa phòng ra, đi tới trong viện, Bùi Tư Tịnh, Trác Dực Thần cùng Văn Tiêu đang ngồi ở cạnh bàn đá. Bùi Tư Tịnh phát hiện Bạch Cửu ra tới, chào hỏi hắn: "Tiểu Cửu."
Văn Tiêu chào hỏi Bạch Cửu: "Tiểu Cửu, tới ăn bữa sáng a. Ăn xong rồi chúng ta xuất phát!"
Triệu Viễn Chu dựa vào trên người Trác Dực Thần gặm đào, cười như không cười nhìn hắn.
Trác Dực Thần cũng mỉm cười chào đón Bạch Cửu.
Nhìn mọi người đối xử với mình như trước, Bạch Cửu trong lòng cảm động, trong mắt nổi lên một trận chua xót, cuối cùng giơ tay lau mặt, trên mặt hiện lên nụ cười, "Tới!"
Trên núi Côn Luân mây mù lượn lờ trải dài hàng trăm dặm, rốt cuộc phân đội nhỏ đã đến được đỉnh núi.
Một cây cầu treo hiện ra trước mặt mọi người.
Anh Lỗi: "Các vị thân hữu! Xin hãy lau mắt nhìn cho kỹ! Phía trước ~ chính là miếu Sơn Thần trên đỉnh núi Côn Luân."
Văn Tiêu nhìn băng thiên tuyết địa, vạn vật bộ dạng tiêu điều, mặt lộ vẻ lo lắng: "Côn Luân Linh sơn, vì sao lại suy bại đến mức này?"
Một cây cầu đá lơ lửng khổng lồ xuất hiện trong mây và sương mù, bậc thang rách nát, loạn thạch hoành nghiêng.
Triệu Viễn Chu: "Côn Luân Linh sơn nối liền với Đại Hoang, là vạn yêu sở tông, vốn là nơi linh khí thiên địa hội tụ..."
Anh Lỗi nhàn nhạt mà nói: "Đừng nhắc nữa, tất cả đều đã là chuyện quá khứ. Ngươi xem hiện tại nơi băng giá hoang vắng không có ngọn cỏ nào này chỗ nào giống nơi linh khí hội tụ nơi a... Ai... Không nói, nói nhiều làm ta lão lệ tung hoành, chúng ta đi thôi."
Mọi người bước lên cầu treo, đi về phía cổng thần miếu trên đỉnh núi Côn Luân.
Anh Lỗi hưng phấn mà chạy ở đằng trước, những người khác theo sau, một đường đi đến thần miếu trên đỉnh núi: "Gia gia! Con về rồi đây!"
Anh Chiêu đi ra, Anh Lỗi nhào lên đi ôm lấy ông.
Anh Chiêu ghét bỏ chụp bả vai Anh Lỗi, thập phần bất mãn: "Mau buông tay ra! Lão nhân đều phải bị con lắc rã hết cả xương rồi!"
Chúc Âm bước đi vững vàng đi ra, vẻ mặt ôn hoà mà nói chuyện: "Nha, Tiểu Anh Lỗi thế nhưng đã trở về rồi. Sao nào? Không xuống nhân gian theo đuổi lý tưởng cao cả của con nữa à?"
Anh Lỗi: "Theo đuổi thì vẫn là phải theo đuổi. Nhưng vì đã tìm được Bạch Trạch lệnh bài, cho nên việc cấp bách bây giờ, khẳng định là trở về cứu vớt Đại Hoang trước a!"
Chúc Âm ôn nhã cười: "Làm cái gì cũng được, quan trọng nhất là ngươi vui vẻ."
Văn Tiêu và những người khác chậm rãi bước về phía trước.
Anh Lỗi: "Văn Tiêu đại nhân, đây là Anh Chiêu gia gia của ta, còn có một vị khác là Sơn Thần Chúc Âm."
Anh Chiêu cùng Chúc Âm nhìn thấy Văn Tiêu cùng Triệu Viễn Chu ở phía sau Anh Lỗi, lập tức tiến lên hành lễ: "Bái kiến đại nhân. "
Văn Tiêu tưởng rằng là đang chào Triệu Viễn Chu, quay đầu lại xem Triệu Viễn Chu, lại nghe Chúc Âm nói: "Cảm tạ Văn Tiêu đại nhân mang sức mạnh Bạch Trạch về. Hai mươi tám ngọn núi Đại Hoang, cùng các vị Sơn Thần phụ trách hai mươi tám nơi, toàn nghe theo hiệu lệnh của ngài."
Văn Tiêu ngây ngẩn cả người, lập tức có chút câu nệ: "Chúc Âm đại nhân, ta vừa mới tìm lại được Bạch Trạch lệnh. Có thể cứu Đại Hoang hay không, ta không dám nói trước. Ta rất cần các vị tiền bối chỉ điểm."
Chúc Âm: "Chúng ta tự nhiên sẽ khuynh tẫn toàn lực. "
Một giây tiếp theo, Anh Chiêu không biết từ chỗ nào lấy ra một nhánh cây, trực tiếp tiến lên quất đánh Triệu Viễn Chu: "Ngươi cái tiểu tử thúi! Ngươi còn biết quay về à? Liền biết gây hoạ, mọi người đều phải thu thập cục diện rối rắm cho ngươi. Ta nói với ngươi gia quy yêu đức, ngươi đều quên hết rồi có phải hay không!"
Triệu Viễn Chu: "Ai!... Người lại đánh nữa ta sẽ đánh trả đó!"
Phía sau Văn Tiêu, Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh cùng với Bạch Cửu, ăn ý tứ tán mà khai, đứng thành một vòng, vây quanh vẻ mặt xem diễn.
Triệu Viễn Chu không đánh trả, Anh Chiêu một đường đuổi theo đánh y, càng đánh càng chạy xa.
Trác Dực Thần nhìn Anh Chiêu giáo huấn Triệu Viễn Chu, trong lòng cảm khái ngàn vạn. Cái chết của Anh Chiêu là cọng rơm cuối cùng áp suy sụp Triệu Viễn Chu. Hắn cho đến nay vẫn không có cách nào quên được bộ dáng đại yêu yếu ớt ngồi ở trên thềm đá nỗ lực ôm lấy chính mình, phảng phất y liền sẽ tiêu tan trong giây tiếp theo. Vẫn là phúc bộ dáng tươi sống này hảo, đây mới là Chu Yếm đại yêu ngây thơ hồn nhiên.
Lúc này, có một tiếng ầm ầm vang lên, nguyên bản bảy cây cột đá đã có hai cây đổ xuống, trước mắt là cây cột đá thứ ba vừa rồi đổ xuống.
Các vết nứt trên các cây cột đá còn lại ngày càng rộng hơn trước, rất có tiếp tục xu thế vỡ ra.
Chúc Âm mang theo Văn Tiêu và những người khác vào trong thần miếu. Họ nhìn những bức tường đổ nát và tàn tích, mọi người đều không có nói chuyện.
Chúc Âm: "Đã là cây thứ ba rồi..."
Triệu Viễn Chu: "Nguyên lai Đại Hoang thật sự tràn ngập nguy ngập nguy cơ, nếu bảy cây cột đá toàn bộ đứt gãy, làm cánh cửa nối nhân giới và Đại Hoang, núi Côn Luân sẽ hoàn toàn sụp xuống."
Anh Lỗi: "Đại Hoang tẫn hủy, mọi người cùng nhau xong đời."
Chúc Âm: "Nhưng nay Bạch Trạch thần nữ đã trở lại, hết thảy đều còn kịp."
Anh Chiêu giơ lên kiếm chỉ, hướng phía trên, một đạo ánh sáng bay lên từ đầu ngón tay của ông, ở trên đỉnh đẩy ra nước gợn hư ảnh, một bản đồ bầu trời đầy sao hiện lên ở phía trên thần miếu, mơ hồ có thể thấy được hai mươi tám vì tinh tú, nhưng nhìn vào thì đã mất đi ánh sáng, "Ta và Chúc Âm đã trấn thủ sơn môn này nhiều năm. Hiện tại, dãy núi Côn Luân đang sụp đổ, Đại Hoang cũng lâm vào nguy nan. Hai mươi tám tinh tú đã tắt hết. Chúng ta vô lực xoay chuyển trời đất."
Chúc Âm: "Nhưng hiện giờ thần nữ đã quy vị, chỉ cần mở ra trận pháp Tinh Tú, rót sức mạnh Bạch Trạch vào đó. Thì có thể cứu được Đại Hoang."
Văn Tiêu: "Hai vị đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức..... Không để sư phụ thất vọng."
Triệu Viễn Chu cau mày, không biết suy nghĩ cái gì, y đột nhiên mở miệng: "Có một chuyện phi thường kỳ quái. Anh Chiêu gia gia, ngươi sống lâu rồi, người có thể phân tích giúp ta không? "
Anh Chiêu: "Ngươi nói chuyện vẫn khiến người ta chán ghét như ngày nào. Người y như tên. Hỏi gì thì hỏi nhanh đi!"
Triệu Viễn Chu: "Bạch Trạch lệnh đã thất lạc lâu như vậy, không ngờ tới lại chia thành hai phần, phân biệt lưu lại trong cơ thể của ta và Văn Tiêu. Nhưng tại sao trước đây ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Bạch Trạch lệnh? Cũng không thể sử dụng sức mạnh của Bạch Trạch lệnh được?"
Anh Chiêu mỉm cười, ý vị thâm trường mà nhìn Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu liếc mắt một cái, "Vì để cho công bằng cho nên từ đời thần nữ đầu tiên, Bạch Trạch lệnh đã được chia làm hai nửa, để một người và một yêu cùng nắm giữ. Sau đó, bởi vì một cái bi kịch, mới biến thành từ Bạch Trạch thần nữ một mình chưởng quản. Bạch Trạch lệnh nếu chia làm hai nửa, liền yêu cầu hai ngươi nắm giữa tâm ý tương thông, nảy sinh tình cảm, mới có thể khởi động và phát huy sức mạnh."
Triệu Viễn Chu có chút chột dạ nhìn Trác Dực Thần, xoa huyệt Thái Dương, đầu đại: "Này cũng quá đột nhiên..."
Chúc Âm mỉm cười: "Nếu như thần nữ đã lấy lại được sức mạnh, hẳn là hai vị đã tín nhiệm lẫn nhau, tâm ý tương thông rồi."
Trác Dực Thần mặt vô biểu tình đánh gãy: "Tâm ý tương thông thì đã làm sao? Chúng ta mấy người đã cùng nhau trải qua nguy hiểm, đồng cam cộng khổ, cũng coi như tâm ý tương thông, không cần phải so đo."
Trác Dực Thần bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, thực tế tay đã lặng lẽ đi móc lấy tay Triệu Viễn Chu, nương tay áo to rộng của Triệu Viễn Chu, mọi người vẫn chưa phát hiện cái gì.
Triệu Viễn Chu cảm nhận được động tác nhỏ của Trác Dực Thần, cũng mặc kệ hắn, "Tiểu Trác đại nhân nói đúng."
Văn Tiêu cũng là một trận đầu đại: "Đừng nói mấy chuyện này nữa. Chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian, mau chóng khỏi động trận pháp đi."
Chúc Âm lúc này nói: "Trước mắt tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng linh lực của dãy núi Côn Luân sớm đã suy bại thế yếu. Trận pháp Tinh Tú cần tiêu hao rất nhiều linh lực. Tốt nhất là đợi đến giờ Ngọ, khi linh lực của thiên địa dồi dào nhất, mới có thể mở được. Vẫn nên chờ đến ngày mai đi." Sắc mặt Triệu Viễn Chu đột nhiên trở nên vi diệu.
Trác Dực Thần hiểu rằng Sùng Võ Doanh liên hợp với Chúc Âm và Ly Luân muốn hủy diệt Bạch Trạch lệnh. Ngày mai chính là đêm trăng máu, lệ khí của Triệu Viễn Chu nhất định sẽ mất khống chế, cho nên đây là thời cơ tốt nhất. Hắn biết Sùng Võ Doanh muốn dùng Thanh Canh tới để kéo dài thời gian bọn họ đi lên núi Côn Luân, chính là vì đêm trăng máu. Kỳ thật hắn có thể vòng qua Tư Nam thủy trấn, nhưng trải qua suy nghĩ cặn kẽ vẫn là lựa chọn con đường của kiếp trước. Rốt cuộc Thanh Canh ở kiếp trước cuối cùng đã cứu hắn ra khỏi ảo cảnh bằng cách dùng chính mạng sống của nàng. Ân này không thể không trả. Huống hồ, hắn đã không phải là thiếu niên vô lực năm đó, lần này Chúc Âm bọn họ sẽ không dễ dàng thực hiện được.
Triệu Viễn Chu liếc nhìn Trác Dực Thần đang lâm vào trầm tư, nhẹ giọng hỏi câu: "Làm sao vậy?"
Trác Dực Thần hơi hơi mỉm cười, "Không có việc gì." Có ta ở đây, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.
Triệu Viễn Chu cũng nhấp môi cười, ngay sau đó nghĩ đến cái gì hướng Anh Chiêu hỏi: "Nếu là Bạch Trạch lệnh rời khỏi cơ thể xác nhập lại, thì có phải có thể đem Bạch Trạch lệnh hoàn chỉnh mà trả lại cho Bạch Trạch thần nữ hay không?"
Anh Chiêu: "Tiểu tử ngươi, cuối cũng cũng nói ra lời này rồi. Coi như ngươi tự biết mình đem Bạch Trạch lệnh trả lại. Ta còn tưởng rằng ngươi định chiếm nó làm của riêng chứ."
Triệu Viễn Chu: "Ta cũng không thèm thứ này đâu. Trách nhiệm quá nặng nề. Ta vẫn là muốn làm một đại yêu tự do tự tại, đến hay đi tùy ý, vô câu vô thúc, không có vướng bận..." Nói tới đây, y đột nhiên ý thức được cái gì, nhịn không được nhìn Trác Dực Thần liếc mắt một cái.
Anh Chiêu hòa ái mà cười: "Trận pháp Tinh Tú cần hai vị Sơn Thần đồng thời khởi động. Đến lúc đó ta và Chúc Âm sẽ đứng bên cạnh hỗ trợ, giúp đỡ. Hai vị đại nhân chỉ cần đứng ở trong trận pháp thúc đẩy sức mạnh của Bạch Trạch lệnh là được."
Anh Lỗi cao hứng: "Tốt quá rồi. Vậy thì Đại Hoang có thể được cứu rồi!"
Trác Dực Thần đang ở chỗ cầu treo luyện tập kiếm pháp, chỉ thấy kiếm chiêu của hắn sắc bén, kiếm ý hóa hình thành thạo, kiếm pháp tinh diệu, khí thế như hồng, đúng là Băng Di kiếm pháp.
Triệu Viễn Chu đi tới: "Tiểu Trác đại nhân đúng là cần cù, hơn phân nửa đêm không ngủ, còn một mình luyện kiếm."
Trác Dực Thần: "Ngày mai là đêm trăng máu."
Triệu Viễn Chu sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Ngươi đã biết, ta vốn chính là đại yêu được sinh ra từ việc hấp thu lệ khí của thiên địa. Đêm trăng máu, chính là lúc lệ khí nặng nhất. Toàn bộ lệ khí tập trung vào người ta, không thể khống chế, liền sẽ bị lệ khí phản phệ. Tám năm trước chính là bởi vì đêm trăng máu, ta bị lệ khí ăn mòn, mất đi ý thức. Trong lúc vô tri vô giác, ta đã giết rất nhiều người của Tập Yêu Tư."
Trác Dực Thần đem Triệu Viễn Chu ôm vào trong lòng ngực: "Chỉ cần Bạch Trạch lệnh còn ở, ngươi liền sẽ không mất khống chế, hơn nữa còn có ta, đừng sợ."
Triệu Viễn Chu: "Ngày mai nếu ta mất khống chế, liền giết ta."
Trác Dực Thần không nói gì, chỉ là đem Triệu Viễn Chu ôm càng chặt hơn.
"Ta muốn tặng cho ngươi một món quà." Triệu Viễn Chu chậm rãi mở miệng.
"Cái gì?"
"Đưa cho ngươi khả năng miễn dịch vĩnh viễn với Nhất Tự Quyết của ta."
Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu, cười mở miệng: "Nếu không ngươi trước thử xem Nhất Tự Quyết của ngươi có thể làm ta bất động hay không?"
Triệu Viễn Chu không thể tin tưởng, "Ngươi! Định."
Nhất Tự Quyết đánh vào trên người Trác Dực Thần, nhưng không hề có phản ứng. Trác Dực Thần trong mắt mang theo đắc ý, đối Triệu Viễn Chu chọn hạ mi.
Triệu Viễn Chu hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Trác Dực Thần bẻ mặt Triệu Viễn Chu lại, "Làm sao hiện tại tính tình lớn như vậy, món quà không thể đưa ra liền khó chịu như vậy sao?"
Triệu Viễn Chu nhìn thẳng Trác Dực Thần: "Tiểu Trác, ta biết ngươi có rất nhiều chuyện đang giấu ta, ta không hỏi là bởi vì ta đang đợi ngươi nói cho ta biết."
Trác Dực Thần: "Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng không phải bây giờ, tin tưởng ta."
Triệu Viễn Chu: "Hảo, ta tin tưởng ngươi."
Trác Dực Thần nhìn đại yêu xinh đẹp trước mắt, bởi vì lúc này đêm đã khuya, cho nên Triệu Viễn Chu hẳn là chuẩn bị sắp đi ngủ, mặc trên người chính là áo ngủ ở nhà, áo trong khinh bạc, mơ hồ có thể nhìn đến cảnh xuân trước ngực.
Trác Dực Thần nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, " Món quà này không thể đưa ra, có phải nên đổi một cái mới hay không?"
Triệu Viễn Chu nghi hoặc: "Vậy ngươi muốn cái gì?"
"Ta muốn ngươi." Trác Dực Thần cúi đầu hôn lấy cánh môi mà hắn đã tha thiết ước mơ, nhẹ nhàng vê ma, sau đó cạy bờ môi của y ra, công thành đoạt đất, mời này cùng múa.
Triệu Viễn Chu thân thể dần dần nhũn ra, dựa vào trên người Trác Dực Thần, giây tiếp theo bị Trác Dực Thần chặn ngang bế lên, về tới trong phòng.
Trác Dực Thần đem Triệu Viễn Chu đặt ở trên giường, thân thể đè ở trên người y, hỏi câu: "Có thể chứ?"
Triệu Viễn Chu nhìn người thiếu niên trước mắt, chính là người y thích, cũng là người yêu y đến tận xương tủy, nếu ngày mai thật sự có đi mà không có về, hôm nay cũng coi như là viên mãn, đôi tay vờn quanh cổ Trác Dực Thần, "Tiểu Trác, tối nay ta là của ngươi."
Trác Dực Thần gấp không chờ nổi cởi bỏ đai lưng của Triệu Viễn Chu, rút đi to rộng quần áo, rơi vào mi mắt chính là thân thể mảnh khảnh của Triệu Viễn Chu. Trong Đại Hoang yêu quái có yêu lực càng mạnh, khi hóa thành hình người sẽ càng là tuấn mỹ. Triệu Viễn Chu sinh ra là một đại yêu càng là nghiên lệ, khí chất thường ngày của y quá mạnh mẽ, làm người xem nhẹ vẻ đẹp sống mái mạc biện mỹ lệ của y.
Trác Dực Thần hai tay vuốt ve tấm lưng tinh tế của y, môi răng ở cần cổ của y mà lưu luyến, Triệu Viễn Chu bị hắn kích thích một trận rùng mình, một đôi mị nhãn bịt kín một tầng hơi nước, gắt gao cắn môi dưới, tưởng đẩy hắn ra, lại bị Trác Dực Thần một tay bắt lấy cánh tay và đè ở trên đỉnh đầu.
Lúc này một cái tay khác cũng không thành thật mà di chuyển xuống dưới, Triệu Viễn Chu hít một hơi, co chân lại. Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu này phúc tinh thần nhộn nhạo thần thái, nào còn nhẫn được, ác liệt cười, đầu gối thuận thế đỉnh nhập vào giữa hai chân y, đem y tễ đến không hề khe hở, ngón tay vói vào trong miệng Triệu Viễn Chu, trong giọng nói mang theo dụ hoặc, "Viễn Chu, liếm ướt nó, ta sợ làm ngươi đau."
Triệu Viễn Chu nhịn không được kêu rên ra tiếng, nhưng nhân bị ngăn chặn miệng, chỉ có thể phát ra vài tiếng rách nát rên rỉ.
Trác Dực Thần buông hắn ra, rút ngón tay ra mang theo chỉ bạc ngón tay đưa xuống phía dưới đoạt lấy, mắt thấy không sai biệt lắm, rốt cuộc chậm rãi thâm nhập vào trong đó.
Thiếu niên mới nếm thử tư vị nhân gian liền một phát không thể vãn hồi, cũng không biết là qua bao lâu, Triệu Viễn Chu cuối cùng đã vô lực đáp lại, nặng nề ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top