【 Mộc Dĩ Thần Chu 】 Hóa yêu 11

"Hiện giờ Tiểu Trác chỉ đành dựa vào chén thuốc kéo dài một hơi. Khi nào hắn mới có thể tỉnh lại?" Văn Tiêu nắm tay Trác Dực Thần đang hôn mê. Nàng đã suốt hai ngày không ngủ không nghỉ.

Triệu Viễn Chu ngồi ở trên chiếc bàn ngắn cạnh giường, không biết đang ở trầm tư vẫn là ngủ gật. So sánh với sự bình tĩnh của y, thì Văn Tiêu khó tránh khỏi có chút nôn nóng.

"Triệu Viễn Chu, ngươi ngẫm lại biện pháp."

Triệu Viễn Chu đỡ trán hết đường xoay xở, "Vũ khí bản mệnh của hắn đã bị gãy. Kiếm còn người còn, kiếm hủy người mát. Sinh mệnh bị đe dọa, máu Băng Di trong cơ thể sẽ bảo hộ ký chủ giữ lại mạng của hắn, cũng ý nghĩa rằng hắn đã bắt đầu yêu hóa, yêu hóa một khi bắt đầu liền không thể đảo ngược." Ngụ ý lày đã không còn cách nào khác.

Đôi mắt đỏ hoe của y khiến Văn Tiêu không thể nói thêm lời trách móc nào nữa. Triệu Viễn Chu tự trách mình hơn ai hết. Trác Dực Thần vì để đánh thức lệ khí đang mất khống chế của mình, một mình đi đến Đào viên tiểu viện, bị lệ khí đánh cho Vân Quang kiếm có vết nức. Nếu không chỉ bằng sức mạnh của Ly Luân, không có khả năng đánh gãy được Vân Quang kiếm.

Triệu Viễn Chu căn bản không dám tới gần Trác Dực Thần, Trác Dực Thần không có yêu đan. Vào đêm trăng máu ở dãy núi Côn Luân, Trác dực Thần có dấu hiệu yêu hóa mặc dù Vân Quang kiếm không bị gãy. Yêu lực trong máu của Băng Di trong cơ thể hắn không biết đã đánh sâu vào gân mạch của hắn tới trình độ nào. Một tia lệ khí đều có thể đẩy nhanh cái chết của Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác!" Văn Tiêu kêu lên, tầm mắt Triệu Viễn Chu gắt gao nhìn về phía người trên giường.

Trác Dực Thần bỗng nhiên ngồi dậy, con ngươi trống rỗng phát ra màu xanh lam. Văn Tiêu đi nâng lại bị hắn bóp chặt yết hầu, Triệu Viễn Chu vội ngăn lại hắn, hắn suýt nữa bóp chết Văn Tiêu.

Trác Dực Thần, người không thể kiểm soát yêu lực nghe không thấy bọn họ nói chuyện. Triệu Viễn Chu chỉ có thể một tay đao đánh hắn bất tỉnh, đỡ hắn trở lại giường, đắp chăn gấm lên cho hắn.

Triệu Viễn Chu nhìn yêu văn Băng Di trên cổ của Trác Dực Thần, thần sắc phức tạp.

Lúc này, ngoài cửa có dị động. Nước ao cuồn cuộn dâng lên một cục đá rực rỡ lung linh và bay ra ngoài.

Văn Tiêu và Triệu Viễn Chu chạy tới, phát hiện là báu vật bí mật của tộc Băng Di. Đá Ngũ Sắc mà Nữ Oa vá lưu để lại, phong ấn một giọt máu cuối cùng của Băng Di.

Dây mây của cây Hòe tập kích Đá Ngũ Sắc. Triệu Viễn Chu đánh lui Bạch Cửu bị Ly Luân ký sinh, hai con đại yêu cướp đoạt...

Bên kia, một bóng người màu hồng lẻn vào trong phòng Trác Dực Thần.

Ngoa thú biết được Vân Quang kiếm của Trác thống lĩnh bị gãy, vội vàng tới xem Canh Thần, thân là kiếm linh.

Con rắn đen cuộn tròn bên cạnh gối của Trác Dực Thần hô hấp mỏng manh. Dù Ngoa thú phủng hắn như thế nào và kêu gọi đều không có phản ứng. Một giọt nước mắt có vầng sáng màu xanh huỳnh quang rơi xuống người Canh Thần.

Mà đáng lẽ nên ngất xỉu đi Trác Dực Thần trảo một cái đã bắt được cổ tay của Ngoa thú, "Hắn không sao, chỉ là đang dùng yêu đan của hắn giúp ta áp chế yêu lực. Ngươi về trước đi."

Hắn vừa dứt lời, Triệu Viễn Chu thanh âm truyền đến, Ngoa thú cuống quít trốn đến sân thượng.

Triệu Viễn Chu đứng cách giường một bước, thấy Trác Dực Thần không có dị trang, yên lòng. Đá Ngũ Sắc trong tay lại đột nhiên vỡ vụn, một giọt máu của Băng Di nhanh chóng bay về phía Trác Dực Thần, rơi vào giữa mày của hắn.

Văn Tiêu kinh nghi nhìn phía Triệu Viễn Chu, y cau mày nói, "Tiểu Trác không có yêu đan, yêu lực của Băng Di thuần huyết ngang ngược sẽ ở trong thân thể hắn đấu đá lung tung. Khi gân mạch bị chấn nát, chính là ngày hắn chết."

Nghe xong, Văn Tiêu hoảng loạn hỏi, "Cây Hoài mà Anh Lỗi lấy được chẳng phải có thể tạm thời giữ được mạng hắn sao?"

Triệu Viễn Chu lại không thấy nhẹ nhàng, y trầm trọng nói, "Ngươi không cần quá lạc quan. Cây Hoài tác dụng nhỏ như lông trâu, vô dụng. Bây giờ giải pháp duy nhất chính là tìm biện pháp chữa trị Vân Quang kiếm, nhưng Đá Ngũ Thải đã vỡ..."

Văn Tiêu không nhịn được nữa trách cứ Triệu Viễn Chu, lôi kéo y cùng nhau ra khỏi phòng. Chẳng sợ hắn đang hôn mê, cũng không muốn bình luận về ngày chết của Tiểu Trác trước mặt hắn.

Trác Dực Thần mở mắt ra, Canh Thần cũng lắc lư rồi trèo lên bả vai hắn. Theo tâm ý của hắn nhìn bóng dáng Triệu Viễn Chu.

"Hắn lúc này cũng đã bắt đầu suy nhược. Thậm chí hắn còn không cảm nhận được Ngoa thú trên sân thượng." Trác Dực Thần lẩm bẩm tự nói.

Canh Thần cực kỳ an tĩnh, hắn chờ Trác Dực Thần đứng dậy, mới mở miệng. "Trác Dực Thần, ta nhớ ra một chuyện quan trọng."

"Cái gì?" Trác Dực Thần đang cầm thanh kiếm gãy khựng lại một chút.

"Ta không phải là Canh Thần. Ta là một mảnh thần thức  cuối cùng của Băng Di."

Trác Dực Thần xoay người, trong tầm mắt là biểu cảm kinh ngạc nhíu mày của mình. Hắn không có chất vấn vì sao lại lừa hắn. Hắn phát hiện ' Canh Thần ', giọng nói của hắn đã thay đổi, hắn đang đợi một lời giải thích.

"Sau khi Ứng Long chết, y để lại một đoạn long cốt ở cấm địa của tộc Băng Di, bên trong là thần thức cuối cùng của y. Mọi người đều biết, y có thần lực nhìn thấy tương lai, cho nên ta nghĩ Vân Quang kiếm nhất định sẽ có một ngày bị gãy. Trước khi thỉnh Nữ Oa hóa đi yêu lực của ta, ta đã phát hiện một con ba xà tuổi nhỏ, nhưng hắn vẫn chưa thể sử dụng pháp lực quay người thời gian..."

Ngoa thú thấy Triệu Viễn Chu rời đi, nó liền lẻn vào và nằm bên cạnh con rắn một cách không muốn xa. Băng Di ngừng một lát, lại tiếp tục nói.

"Ta đem ký ức của mình đặt vào con thỏ yêu này. Lại trước khi lâm chung đem một mạt thần thức nhập vào Vân Quang kiếm. Hậu duệ Băng Di được thần thức trong Vân Quang kiếm dẫn đến hang động, ta liền ký sinh ở trong cơ thể của ba xà đã thành niên lúc nó sắp chết. Thỏ yêu sắp chết được hồi sinh nhờ yêu lực trong thần thức của ta, đang chờ đợi trong hang động với ta. Chờ chờ đợi hậu duệ cầm kiếm được định mệnh kết liễu yêu chứa lệ khí trong tiên đoán của Ứng Long."

Trác Dực Thần nghe xong, lại chĩa thanh kiếm đã gãy về phía Băng Di, "Ngươi là muốn trở về thấy thần thức của Ứng Long."

Ngoa thú hộ ở trước người hắn, con rắn im lặng gật đầu. Trác Dực Thần buông thanh kiếm gãy xuống, nhéo giữa mày. Cho nên hắn mới cảm thấy kỳ quái, trước khi hồi tưởng, hắn đã từng đi qua cấm địa, long cốt của Ứng Long hóa thành nội đan của hắn, thần thức tiêu tán.

Trong sơn động lại chạy ra một mảnh thần thức của Ứng Long, chỉ để quay lại gặp Băng Di. Tất cả những gì hắn có thể thấy chỉ là ký ức mà Ứng Long cho hắn xem. Nhưng thần thức là Băng Di, này liền nói thông.

"Chữa trị Vân Quang kiếm, long cốt của Ứng Long sẽ hóa thành yêu đan của ta. Thần thức của y cũng không giữ được. Ngươi... Còn muốn giúp ta sao?" Trác Dực Thần hỏi ra mấu chốt trước mắt.

"Hiện tại ngươi có một giọt thuần huyết của ta, lại có nội đan ba xà tạm thời kiềm chế, sau khi chữa trị Vân Quang kiếm xong, đem thần thức của Ứng Long bám vào trên Vân Quang kiếm. Ngươi muốn giúp ta sao?" Băng Di đem vấn đề còn lại vứt cho hắn.

Trác Dực Thần đột nhiên cảm thấy đây là một cái bẫy do Băng Di giăng ra vào vạn năm trước. Một tổ tiên giống như hắn, kẻ đã được định sẵn để tự tay giết người mình yêu trong tràng số mệnh luân hồi này, và cũng không cam lòng mà giãy giụa.

"Ngươi yêu y. Nhưng ai là hậu nhân của Băng Di?"

Băng Di không nghĩ tới, Trác Dực Thần lại phản ứng như vậy. Chóp đuôi của hắn đung đưa trong lòng bàn tay của Ngoa thú, chấp nhận lời khẳng định của hắn. Thấp giọng mở miệng, "Cùng ngươi giống nhau, chỉ cần rót vào một giọt thuần huyết là có thể kế thừa yêu lực của ta, sử dụng Vân Quang kiếm."

"Nếu ngươi muốn gặp y như vậy, thần thức của y ở cấm địa nhiều năm như vậy, vì cái gì không bồi? Cam nguyện hóa thành phàm nhân, đóng giữ nhân gian. Quyết định của ta có giống như ngươi đoán trước không?"

Băng Di chỉ trả lời, "Ta không có thần lực có thể đoán trước tương lai."

Trác Dực Thần đã hiểu, đây là Băng Di đang ở đánh cuộc. Một mạt thần thức tự tù ở trong hang động vạn năm, chờ đợi một khả năng. Sự oán giận nảy sinh từ tình yêu, không chịu gặp nhau, lại nguyện hóa đi yêu lực hiếm có chỉ vì bảo vệ một mảnh thái bình mà Ứng Long liều mình để bảo vệ nó. Tình yêu, thật là...

"Ta càng ngày càng cảm thấy tình yêu là một loại ôn dịch, Những con người nhỏ bé do thần minh sáng tạo ra, cũng như yêu quái và thần linh đều không thể may mắn thoát khỏi." Trác Dực Thần cười khổ cắt qua lòng bàn tay, Vân Quang kiếm phản chiếu đôi mắt xanh trống rỗng của hắn.

"Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau cắt đứt số phận này đi."

Giây lát, Ngoa thú mang theo con rắn có thần thức Băng Di, ở dưới mí mắt mọi người lao ra khỏi Tập Yêu Tư.

"Nàng mang theo con rắn đen kia!" Bùi Tư Tịnh bắn ra một mũi tên chỉ ghim vào một mảnh lông thỏ, nàng nhìn thấy con rắn trong tay yêu thú.

Triệu Viễn Chu đột nhiên xuất hiện trong phòng của Trác Dực Thần. Chuyện gì đã xảy ra! Hắn cũng không thấy.

Mấy người vội vàng binh chia làm hai đường, đi tìm Trác Dực Thần đang yêu hóa thần trí không rõ và Ngoa thú.

Cuối cùng, tại phố xá sầm uất bên trong Thiên Đô Thành, Ngoa thú ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Mà Trác Dực Thần lại biến mất và không có tin tức gì cả.

"Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi giấu Tiểu Trác đi rồi hay không." Văn Tiêu khó được thô bạo thẩm vấn tiểu thỏ yêu.

"Là ta đem hắn giấu đi rồi, tỷ tỷ." Ngoa thú ngây thơ trả lời, chân run rẩy.

Văn Tiêu buông tay, không phải nàng. Kiên nhẫn dò hỏi, "Ngươi có biết Tiểu Trác đi đâu không?"

Ngoa thú lại không đáp, chỉ là mỉm cười gật gật đầu.

Anh Lỗi vò đầu bứt tai, này rốt cuộc là biết vẫn là không biết a! Hỏi Ngoa thú thật sự là rất đau đầu, nghe nhầm đồn bậy khi nào mới có thể được đến chân tướng.

Yêu đồng của Triệu Viễn Chu ngay lập tức xuất hiện, một phen bóp cổ nàng. Tự bực đưa Phá Huyễn Chân Nhãn cho Ly Luân nên không có ở trên người, Tiểu Trác ở bên ngoài tùy thời sẽ có khả năng mất khống chế, người kia mềm lòng... Hậu quả không dám tưởng tượng.

------

Bên kia, Trác Dực Thần lại đi gặp Bạch Cửu đang Ly Luân ký sinh.

"Thật to gan, Trác đại nhân là ra bên ngoài xử lý việc chung sao?" Ly Luân nhìn bộ dáng yêu hóa của hắn mà trào phúng.

"Không, ta tới cùng ngươi chơi vui vẻ hai chọn một." Trác Dực Thần không có bị yêu lực xâm nhập thần trí. như hắn nghĩ.

Ly Luân chần chờ đánh giá hắn, hắn còn không có dùng lá hòe thao túng, Trác Dực Thần liền tự mình đưa tới cửa. "Ngươi lấy cái gì cùng ta chơi. Trước kia còn có Vân Quang kiếm, hiện tại ngươi cũng là chỉ yêu."

"Ngươi tự xưng là cùng Chu Yếm là yêu quái mạnh nhất Đại Hoang, chán ghét nhân loại dối trá nhỏ yếu. Cầm Phá Huyễn Chân Nhãn của y lại bị nhân loại lừa nguy ở sớm tối. Bị một thanh kiếm gãy, đâm vào tim." Trác Dực Thần nhất châm kiến huyết thẳng ra.

Ly Luân nắm tay, Trác Dực Thần cư nhiên phát hiện thân thể hắn có dị thường. Hắn ác ý khiêu khích và mỉa mai.

"Triệu Viễn Chu không nhìn ra được sự giả nhân giả nghĩa mềm yếu lại ác độc của con người. Hắn đã khiến ta bị thương bởi Bất Tẫn Mộc mới làm Ôn Tông Du có cơ hội thừa nước đục thả câu. Nhưng hắn cũng không quá ngu ngốc, thật ra muốn cảm ơn Triệu Viễn Chu đã làm cho Vân Quang kiếm của ngươi có vết nức."

Trác Dực Thần nghiến răng nghiến lợi bình tĩnh lại, nói ra yêu cầu của mình: "Muốn thân thể của Bạch Cửu và Phá Huyễn Chân Nhãn, vẫn là muốn Triệu Viễn Chu ở bên ngươi."

Ly Luân cười nhạo, "Hậu duệ Băng Di, mềm lòng. Ngươi không nỡ giết Triệu Viễn Chu. Tiền đặt cược của ngươi không có hiệu lực."

"Triệu Viễn Chu giữ lại hòe căn của ngươi ở Đại Hoang." Trác Dực Thần áp xuống cuối cùng pháp mã.

Ly Luân thu hồi thái độ nghiền ngẫm, nhìn thẳng vào hắn.

"Ngươi sợ hãi, nếu ngươi thật sự hại chết Bạch Cửu, Triệu Viễn Chu sẽ không bao tha thứ cho ngươi." Trác Dực Thần chọc phá nỗi sợ hãi của hắn.

Khi Ly Luân bị dao động, Trác Dực Thần hoàn toàn đánh tan phòng tuyến của hắn. "Bắt lấy Văn Tiêu nhưng không dám giết nàng, ký sinh vào Bạch Cửu lại không dám xâm chiếm thần thức của đệ ấy. Đánh gãy Vân Quang kiếm, bức ta hóa yêu, cũng là bởi vì sợ Triệu Viễn Chu sẽ chết ở dưới Vân Quang kiếm. Ngươi tùy ý làm bậy, lại nơi chốn giữ lại một đường. Bất quá là vì ghen ghét những người ở bên cạnh Triệu Viễn Chu, không phải là ngươi."

Ly Luân bị nói trúng tâm sự, phản bác. "Không cần dùng lời nói để khiêu kích ta. Thân là yêu quái, Trác đại nhân, anh hùng của Thiên Đô thành dám đi dạo trên đường đi một chút sao? Hiện tại, ngươi đã hiểu ta chưa?"

"Ly Luân, chúng ta không phải mềm yếu, mà là trong lòng có thiện niệm. Dù đêm tối có dài đến mấy cũng không át được tảng sáng. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Một đốm ánh sao, một ngọn nến, một ngọn đèn đường để lại cho người lữ hành đều có thể phá tan bóng tối. Mà ngươi bức ta hóa yêu, chỉ để tạo ra một Triệu Viễn Chu khác để đi cùng ngươi, nhưng ta không phải là Triệu Viễn Chu. Ta cũng sẽ không bao giờ không hiểu ngươi, nhưng ta hiểu Triệu Viễn Chu. Ta, còn phải cảm ơn ngươi." Trác Dực Thần nói ra cuối cùng câu một khiêu kích.

Ly Luân thẹn quá thành giận thả ra dây đằng, Trác Dực Thần tránh thoát, thân pháp quỷ mị đánh úp về phía mặt hắn. Cặp lam đồng lỗ trống lẫn vào ánh huỳnh quang màu hồng nhạt, hóa thành màu tím yêu dị, thẳng nhiếp hồn phách.

Ly Luân tự đắc mở ra Phá Huyễn Chân Nhãn, lại thấy Trác Dực Thần lộ ra một nụ cười đã đạt được mục đích.

Một cây kim bạc đâm vào giữa lông mày của Ly Luân, là Lạc Phách châm. Hắn lắc đầu, Phá Huyễn kim đồng ở ảm đạm ở trong mắt hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, Ngạo Nhân lao tới bảo hộ hắn, lại bị lưỡi kiếm gãy của Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần đâm trúng.

"Ta thay ngươi chọn, liền chọn Triệu Viễn Chu." Yêu lực Băng Di của Trác Dực Thần nhấc lên Lạc Phách châm áp chế Ly Luân, thế nhưng đem nội đan của hắn hút ra bên ngoài cơ thể Bạch Cửu.

Trong cơn mưa, Trác Dực Thần đặt Bạch Cửu đang hôm mê ở trên ghế nằm dưới mái hiên. Trác Dực Thần vượt qua Ngạo Nhân đang nằm trên mặt đất, dùng nội đan trong tay buộc nàng phải phối hợp.

"Đi tìm Triệu Viễn Chu tới đón hắn. Không cần lo lắng, các ngươi sẽ sớm đoàn tụ."

——————

Trong Tập Yêu Tư, Triệu Viễn Chu bị Văn Tiêu khuyên đã buông Ngoa thú ra. Bởi vì y phát hiện con thỏ này nhìn không thấy, con rắn kia cũng đờ đẫn và không có thần thức.

Lúc này, Ngạo Nhân bị thương nặng cả người ướt đẫm xuất hiện trong sân của Tập Yêu Tư...

Khi mấy người chạy đến tiếp Bạch Cửu, Triệu Viễn Chu giải phóng yêu lực của mình ra để tìm kiếm ở Thiên Đô Thành, lại phát hiện khí tức của Trác Dực Thần đã biến mất ở biên cảnh.

"Hắn đi Đại Hoang." Dứt lời, Lục Ngô liền xuất hiện ở bên cạnh Anh Lỗi mang đến tin tức.

"Trác Dực Thần một mình xông vào cấm địa tộc Băng Di!"

Ngạo Nhân cũng mở miệng, "Hắn đã lấy nội đan của Ly Luân và Phá Huyễn Chân Nhãn."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không phải là Ly Luân điều khiển Trác Dực Thần, mà là chính hắn tự mình làm tất cả những điều này.

"Tiểu Trác rốt cuộc muốn làm cái gì?" Văn Tiêu cả người hỗn loạn, trong lòng mọi người đều bất an.

Đoàn người không hề trì hoãn, cùng Sơn Thần Lục Ngô dùng Sơn Hải Thốn Cảnh muốn cùng thuấn di chạy tới cấm địa tộc Băng Di. Lại phát hiện núi Côn Luân đã bị thiết hạ một đạo cấm chế, chặn bọn họ ở trước sơn môn.

Vài vị Sơn Thần cũng bị đuổi tới ở trước cửa, nhìn thấy bọn họ, mồm năm miệng mười miêu tả sự kỳ lạ của Trác Dực Thần.

"Đôi mắt của hắn là màu vàng!"

"Không đúng không đúng, màu vàng chính là Phá Huyễn Chân Nhãn của Chu Yếm. Vòng ngoài là màu tím, chưa thấy qua yêu đồng như vậy!"

"Hắn còn có một đôi sừng rồng màu lam băng, đó là bộ dáng yêu hóa của tộc Băng Di. Không biết vị kia ở cấm địa vị có thể khống chế hắn hay không..."

Văn Tiêu chịu không nổi hô to một tiếng, "Đều đừng nói nữa. Triệu Viễn Chu, trong cấm địa có cái gì?"

Triệu Viễn Chu liên tục cố gắng phá bỏ cấm chế nhưng không thành công. Y giải thích, "Nghe đồn bên trong cấm địa cất giữ một báu vật từ thời thượng cổ, có thể đáp ứng mọi mong muốn của ngươi. Đối với hiện giờ Trác Dực Thần mà nói, hắn đi chữa trị Vân Quang kiếm."

Một vị Sơn Thần thấp bé nỗ lực giơ tay, Văn Tiêu mời ngài ấy lại đây.

"Ta nhớ rồi, cái kia Trác Dực Thần để lại lời nhắn cho Triệu Viễn Chu."

Mọi người nhìn chằm chằm hắn, hắn suy tư một chút, cẩn thận bảo đảm một chữ cũng không quên nói ra.

"Hắn nói, Triệu Viễn Chu, ta chỉ là đi thăm mộ, ngươi sợ cái gì? Ngươi đi viếng mộ sẽ sợ hãi sao? Trước trời tối ta liền trở về, các ngươi đừng chạy loạn."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí xấu hổ, nhiều ánh mắt đều tập trung vào Triệu Viễn Chu.

"Ta một cái đại yêu, đi viếng mộ gì chứ?"

Lúc này, Anh Lỗi yên lặng cắm một câu, "Có lẽ, Tiểu Trác đại nhân thân là hậu duệ Băng Di chỉ là đi chữa trị kiếm, cũng không có nguy hiểm đâu?"

Dứt lời liền đã chịu mấy đạo ánh mắt xem thường, Triệu Viễn Chu thở dài "Không phải, nghe đồn bên trong có một con yêu quái từ thời thượng cổ sống đến bây giờ..."

Ngạo Nhân lại nhịn không nổi nữa, nói "Vấn đề là hắn có gặp nguy hiểm hay không sao? Hắn mới là cái kia nguy hiểm!" Vẫn luôn trầm mặc Bùi Tư Tịnh tỏ vẻ tán đồng.

——————

Trong cấm địa, Trác Dực Thần nghe được Ứng Long hỏi chuyện, "Người tới là kẻ nào?"

"Là ta." Hai chữ ngắn ngủn, làm thần thức thần bí ở kiếp trước làm khó dễ, chơi lựa chọn đóng băng nháy mắt thoáng hiện đến trước mặt Trác Dực Thần.

Ứng Long nhìn kia gương mặt thập phần giống nhau kia, lại liếc mắt một cái liền nhận ra hắn không phải là Băng Di, nhíu mày liền phải tức giận.

Thanh kiếm gãy trong tay Trác Dực Thần lại hóa ra một thân ảnh đeo mặt nạ sứ màu trắng. Thần thức Ứng Long có chút run rẩy khi dùng tay tháo mặt nạ kia ra.

"Băng Di. Ngươi bằng lòng đến gặp...", Lời còn chưa dứt, đã ' bang ' một tiếng đánh vào trên mặt yêu quái thượng cổ.

"...Ta", Ứng Long vuốt mặt ngốc ngốc nói xong, nhấp miệng không dám lại nói một từ.

Trác Dực Thần thấp khụ nhìn mặt đất, nhắc nhở Băng Di chính sự quan trọng.

Ứng Long vẻ mặt khó chịu chuẩn bị giáo huấn hắn, còn không có người dám bác bỏ mặt mũi của Băng Di.

Liền thấy Băng Di đẩy ra Ứng Long, đi đến bên cạnh long cốt, yêu lực nhẹ nhàng cởi bỏ cấm chế ở trên đó.

Lão yêu quái đứng ở bên cạnh Trác Dực Thần cười nhẹ ấp úng, "Ân, vẫn là tính tình như cũ..."

Thẳng đến đem long cốt giao cho Trác Dực Thần, Băng Di lôi kéo cổ tay Ứng Long thi triển thuật quyết, cảm thấy trong tay rất nhỏ giãy giụa. Hắn ghé mắt, "Không muốn?"

"Nguyện ý, nguyện ý." Ứng Long Canh Thần liên tục gật đầu, lại ngoan ngoãn câm miệng cùng Băng Di cùng nhau bám vào lưỡi kiếm gãy của Vân Quang Kiếm.

Trước sơn môn, một trận rồng ngâm truyền đến, phong ấn của cấm địa đã phá. Cấm chế trước ngọn núi cũng biến mất. Trác Dực Thần xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mọi người đồng thanh lên tiếng, Triệu Viễn Chu cẩn thận nhìn thần sắc của hắn, người nọ đi về phía y, còn không đợi Triệu Viễn Chu mở miệng, liền ngã vào trong lòng ngực y.

Triệu Viễn Chu chỉ nghe thấy người nọ trước khi ngất xỉu, bắt lấy vạt áo của y nhỏ giọng nói, "Cõng ta."

Côn Luân mênh mang an tĩnh, chỉ có cuồng phong gào thét, mọi người trầm mặc. Văn Tiêu vỗ vỗ Anh Lỗi đang ôm Bạch Cửu, Bùi tư tịnh lấy ra Sơn Hải Thốn Cảnh, mấy người biến mất ở chân núi Côn Luân.

Khi ánh chớp xuất hiện trước cửa Tập Yêu Tư, không sớm cũng không muộn, một ngày mới vừa đầu ở bức bích họa trước cửa. Những con người tấp nập tất bật với cuộc sống thường nhật và đang chuẩn bị đoàn tụ cùng gia đình.

Triệu Viễn Chu cảm nhận được bàn tay Trác Dực Thần đặt trên lưng mình, đè lên trái tim y.

Giọng nói của hắn truyền đến tai y, "Triệu Viễn Chu, làm mộng đẹp."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, yêu lực huỳnh lam bàng bạc áp chế toàn bộ cơ thể của Triệu Viễn Chu. Trác Dực Thần lấy đi Bất Tẫn Mộc trong yêu đan của y.

Khoảnh khắc ấn ký Bạch Trạch giữa trán Văn Tiêu sáng lên, con ngươi màu xanh lam của Trác Dực Thần biến thành con ngươi màu vàng, một vòng tròn huỳnh quang màu tím lấy lấy Tập Yêu Tư là trung tâm,  bánh xe ánh sáng vàng trên mặt đất bao phủ toàn bộ Thiên Đô Thành và hai mươi tám ngọn núi của Đại Hoang.

Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn buông xuống, trong số người mềm mại ngã xuống, trác cánh thần che lại mắt Triệu Viễn Chu, đầu ngón tay tỏa ra yêu lực màu xanh lam.

Mộ cỗ gõ vang, hắn nhẹ thở một câu.

"Mộng......"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top