chương 2: Thuyền hải tặc
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về sự nguy hiểm của biển lớn, tôi cẩn thận tránh đi những con cá hung dữ, ngay cả những con cá nhỏ sặc sỡ tôi cũng không dám khinh thường, nhưng tôi phát hiện dường như những con cá đó cũng sợ tôi, thường thường sẽ tránh tôi rất xa, thắc mắc không biết vì sao, trong lòng liền đoán chẳng lẽ nhân ngư sẽ có điều gì đó khiến người ta sợ hãi?
Mấy ngày nay tôi chăm chỉ thăm dò thân thể của chính mình cùng với vùng biển xung quanh, tuy không có gương nhưng tôi có thể khẳng đỉnh khối thân thể này chắc chắn rất xinh đẹp, răng nanh giống với con người nhưng so với con người thì cứng rắn hơn, thậm chí là sắc nhọn hơn để có thể dễ dàng cắn xé con mồi.
Trong quá trình thăm dò tôi phát hiện có nhiều thứ từ trên mặt biển rơi hạ xuống, điều này làm tôi cảm thấy an tâm hơn khi biết được nơi này còn có con người tồn tại, mấy ngày trước tôi còn phát hiện một chiếc tàu đắm thoạt nhìn có chút niên đại, làm tôi cao hứng chính là trong đó còn chứa rất nhiều châu báu cùng đồ dùng sinh hoạt, tuy rằng không biết bản thân có khả năng biến thành hình người hay không nhưng những thứ này bán ra chắc chắn kiếm được không ít tiền.
Tôi thực thích bộ dáng của mình hiện tại cùng với mái tóc, loại trải nghiệm gần giống trong tưởng tượng này làm trái tim vốn đã bình lặng của tôi bấy lâu nay bỗng trở nên sôi động hẳn lên. "Có lẽ tôi nên thử ngoi lên mặt biển xem sao?" Trong lòng tôi nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng, hoàn toàn đem sự thật rằng bản thân không còn là con người ném ra sau đầu, bản tính con người cũng dần được bộc lộ, mùi cá thịt cùng môi trường ẩm ướt khiến tôi có khát vọng muốn được một lần tắm mình dưới ánh mặt trời, hẳn là không có gì không tốt, không phải sao? Tôi tự an ủi mình ở trong lòng rằng chắc sẽ không xui xẻo đến nỗi bị phát hiện dễ dàng như thế.
Bởi vì không có tìm được đồng loại nên tôi đoán rằng nhân ngư là loài sinh vật hi hữu, mà sự tham lam của con người tôi lại nhận biết rất rõ, một khi bị phát hiện hậu quả tôi tuyệt đối không dám tưởng tượng. Hạ quyết tâm đánh cuộc một kèo, nhưng ngay sau đó tôi lại cảm thấy khó khăn, ra khỏi mặt nước thì ánh mặt trời nhiều đến thế, nhưng mỹ thực ở đâu? Không có chân tôi làm sao có thể lên bờ tìm mỹ thực? Ủ rũ đem châu báu quăng vào vỏ ngọc trai, hay trên đời này thật sự có độc dược của phù thủy... Thôi bỏ đi, tôi không có khả năng chịu đựng được loại đau đớn thấu xương tủy.
Tuy rằng khó khăn trùng trùng, nhìn về phía trước cũng chỉ là một mảng tối đen không có ánh sáng, một ngày sau tôi đem theo một sợi dây chuyền vàng hướng về mặt biển tùy tiện bơi, mà làm tôi ngạc nhiên là có một bầy cá nhỏ quen thuộc vây ở xung quanh tôi bơi lội, giống như là đưa tiễn. Được rồi, tôi thừa nhận lúc đó mình có chút cảm động.
Tôi không biết nhân ngư làm thế nào để phát ra tiếng nói, tôi đoán rằng giọng của họ giống như một loại sóng siêu âm, nếu như không thể phát ra âm thanh thì chẳng lẽ truyền thuyết về người cá dùng giọng hát để mê hoặc thủy thủ đều là giả sao?
Nhưng tôi không định quan tâm quá nhiều về điều đó, bởi vì không biết đã bơi trong bao lâu, nước biển trước mắt tôi đã dần chuyển thành một màu xanh lam quen thuộc, tôi thậm chí đã có thể nhìn thấy đàn chim bay lượn trên bầu trời, trong lòng hưng phấn vội bơi nhanh hơn, đến càng gần mặt biển cá ở đây càng nhiều hơn, cùng đàn cá chơi đùa hồi lâu, tôi cũng không vội vàng chui ra khỏi mặt nước, mà cẩn thận dò xét xung quanh xem gần đó có cái thuyền đánh cá nào không, nếu có thì thật là tồi tệ.
Sau khi xác định không có bất cứ sự uy hiếp nào, tôi mới dám chồi lên khỏi mặt nước, cảm giác được bao bọc bởi ánh nắng mặt trời khiến tôi chợt có một loại xúc động muốn khóc, thật ấm áp... Từ trong tầm mắt của tôi, có thể nhìn thấy sóng yên biển lặng ở phía xa, bầu trời trong xanh, thỉnh thoảng còn có đàn hải âu bay lượn, nhưng xung quanh không có gì đó giống như hải tặc làm cho tôi có một chút thất vọng. "Được rồi, có lẽ tôi không nên lỗ mãng như vậy"
Đường trở về được cơ thể này nhớ rất kĩ, nhưng tôi không định quay về mà không làm gì cả, suy nghĩ một chút tôi quyết định chọn một hướng để bơi, trong lòng tính toán nếu khoảng cách không quá xa thì cũng chẳng thành vấn đề.
-Kia là cái gì?
Thì thào một tiếng nhìn vật thể màu đen ở phía xa đang dần dần tiến lại, giật mình nhận ra đó không phải thuyền thì là cái gì? Ánh mắt tôi vụt sáng ngời, nhưng cũng cảnh giác đem toàn bộ thân thể vùi vào trong nước chỉ chừa lại đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm chằm về phía trước, thật may mắn vì màu sắc của tóc tôi đã trở thành công cụ ngụy trang hiệu quả.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng khi con tàu kia đến gần thì sắc trời cũng dần biến thành một màu ảm đạm, thân tàu cũng bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, không, không... không phải ảo giác, chiến thuyền kia thật sự có vấn đề! Thân thề tôi phản ứng với nguy hiểm nhanh hơn một ít, lặng lẽ lảng tránh con thuyền đang tiến lại ở phía xa, nhưng lại nhịn không được tò mò mà bám theo nó, tôi nghĩ tôi điên rồi.
Từ xa tôi đã nghe được tiếng người hò reo, đó là Tiếng Anh! Kinh ngạc trong nháy mắt bình thường trở lại, biến thành người cá còn được thì còn loại sự tình nào mà tôi không thể chấp nhận đâu? Nhưng tôi lại nhíu mày... trên con thuyền khi chỉ toàn đàn ông thôi sao, thoạt nhìn rất thô lỗ, cùng với những cánh buồm đen bị gãy và sương mù dày đặc càng khiến tôi thêm kiêng kị hơn.
Mà trên thuyền lại xảy ra một sự tình khác. Hơn một trăm người đàn ông ăn mặc kì dị đang hò hét tung hô gì đó, thức ăn và rượu rum được bầy kín trên bàn dài đặt ở trung gian, mà người đàn ông trung niên tọa phía trên đang nhìn chằm chằm vào kẻ bị trói quỳ ở dưới.
-Ôi thuyền trưởng của chúng ta, không, phải là cựu thuyền trưởng mới đúng, ta phải thực sự cảm ơn ngươi vì đã nói cho chúng ta về đống kho báu bí mật đó.
Những người xung quanh ồn ào cười lớn, nhưng người chủ tọa ở trên chỉ vẫy tay một cái mọi thứ lại trở về im lặng, Một con khỉ đem cái mũ từ trên đầu người nam nhân bị trói tháo xuống, hắn lập tức quát lên:
-Con khỉ chết tiệt mau trả lại đây! Đúng là một cái súc sinh! Đó không phải đồ của mày!
Nói xong lại mỉm cười nhìn người đàn ông ngồi trên ghế
Barbossa sắc mặt trở nên dữ tợn, ông ta nháy mắt với người đàn ông da đen cao lớn bên cạnh, trên mặt Jack Sparrow đang nằm trên sàn tàu lập tức bị phiếm một bàn tay đỏ tươi:
-ôi ôi, thật sự là ngoài ý muốn... đau nga Barbossa!
Jack chỉ đơn giản là nằm dài trên sàn tàu, ánh mắt trào phúng quét về phía những người chung quanh, lại bắt gặp vài người chột dạ rời đi tầm mắt, sau đó Jack lại lần nữa đối diện với Barbossa:
-Ngươi định xử trí ta thế nào đây, tên phản bội?
Barbossa run rẩy khóe miệng một hồi rồi trở nên sắc bén nói: -Ta sẽ làm hài lòng ngươi, Jack Sparrow, có lẽ ngươi sẽ thích hòn đảo biệt lập kia? Yên tâm, ta sẽ cho ngươi một khẩu súng và một viên đạn, có lẽ thuyền trưởng Jack vĩ đại của chúng ta sẽ trở thành anh hùng trên đảo, ha ha...
Barbossa cười to, chung quanh thuyền viên cũng đều càn rỡ ha hả cười lớn. Sương mù dày đặc che khuất ánh mặt trời cũng dần che phủ lòng ngươi.
Tôi bơi theo phía sau với nỗi lòng nặng trĩu, tiếng cười nhàn nhạt truyền đến bên tai càng làm tôi cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng nên nhanh quay lại một chút nhưng từ trong sương mù đột nhiên hiện ra một cái đảo nhỏ làm tôi phấn chấn. Nhưng tôi rất nhanh liền tỉnh táo lại, xem xét tình hình thì điểm đến của chiếc thuyền này chắc chắn là hòn đảo kia, lại tinh tế đánh giá thân thuyền, không tốt đoán, thuyền viên lộn xộn, buồm cũ nát, tuy không có dấu hiệu gì, nhưng đây không có lẽ là một con thuyền hải tặc?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top