Chương 1: Ma Oanh
Ma Oanh con gái của Ma Chủ, tức là công chúa thứ năm Ma tộc một trong thập tam tộc Thiên giới, tại đại thế giới tương lai trong ba ngàn đại thế giới. Thập tam tộc gồm Ma tộc, Yêu tộc, Minh tộc, Tinh Linh tộc, Tiên tộc, Thần tộc, Thánh Phật tộc, Thiên Sứ Chúa tộc, Thiên Thần tộc, Dị Nhân tộc, Quái Yêu tộc, Huyết tộc, Ảo Khung tộc. Người của Ma tộc tu luyện không bao giờ tu đạo Vô Tâm đạo hay Thanh Tâm Quả Dục, trái ngược với một số tộc khác.
Ma tộc có một Ma Thần Chủ, hai Ma Tôn, bốn Ma Quân, bảy Ma Đế, mười Ma Vương, hàng trăm Ma Thành Chủ. Ma Oanh năm nay đã được hai vạn tuổi là một trong mười vị Ma Vương, tu vi xếp trong top 20 cao thủ bậc nhất của Ma tộc, lần này tấn cấp có thể xếp tới top 10. Ma Oanh cần phải đi lịch kiếp ba lần, hai lần đầu đều im ải, nhưng đến lần cuối do có kẻ dở trò với Thạch Chuyển Lưu Không làm cho không gian bớt méo, Ma Oanh bị hút đi một hồn một phách, lịch kiếp thất bại.
"Ma Oanh, con bình tĩnh một chút cho bản Ma Thần. Què chân cụt tay, cắt lưỡi cắt tai, mốc mắt bẻ răng dùng Đinh Chấn Ma hay Khống Hồn đều được, đừng giết chết tỷ của con là được."
Ma Thần Chủ bộ mặt cáo già thở ra hơi thở của người cha từ mẫu thương con cái, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết Ma Thần Chủ nuôi con vô cùng nghiêm khắc, tàn nhẫn chỉ cần không chết sao cũng được, ông ta theo quan niệm cường giả vi tôn, hơn nữa con cái có tới 1503 đứa. Trong đó Ma Oanh là con gái của Ma Thần Chủ Hậu, còn người gài bẫy không muốn nàng tăng tu vi là tam tỷ Ma Ái.
Ma Oanh từ bé tiếng tâm đã không tốt rồi, giết người cướp của, không có chuyện xấu nào nàng chưa làm qua, là người có thù tấc báo, Ma Thần Chủ cũng đã từng bị nàng báo thù không chừa đường lui. Ma Ái lại xuống tay với Ma Oanh chẵng khác nào tìm chết chứ.
"Ngũ muội, tha cho tỷ đi,... cầu muội..." Ma Ái nghe Ma Thần Chủ nói thế thì sợ hãi rồi, Ma tộc có thể tự động lành vết thương dù cho có bị mất tay mất chân đi vẫn mộc lại, nhưng nếu đóng Đinh Chấn Ma thì sẽ không bao giờ lành lại, Khống Hồn có hai loại một là linh hồn sẽ bị giam giữ, chịu mọi sự tra tấn; hai là biến linh hồn đó thành nô lệ. Cô ả người đầy thương tích hơi thở thôi thớt nằm sấp trên nền nhà lạnh giá, cố gắng bò lại nếu lấy hai chân của Ma Oanh.
Ma Oanh cười lạnh lão cha nàng chính là như vậy, nên lúc trước không ít đứa con của ông ta đều chết do đủ loại sự việc, giờ công nghệ quá tân tiến đến mức đáng sợ, nên nhiều loại giám sát ra đời nên chỉ hãm hại hoặc mượn đao giết người mà thôi, vị tam tỷ chỉ là con cờ của một kẻ khác... Ma Oanh nói: "Ma Thần đại nhân, nói phải nha, dù sao cũng là tỷ muội mà. Nhưng mà..."
"Ngũ muội.... tam tỷ... s..sai... lầm rồ..i, cầu muội....tha cho tỷ một mạng....này đi.... Ta biết... biết hồn phách của muội....ở đâu... Có kẻ nói khích ta.... làm chuyện này..."
Ma Ái chưa nói ra lời phía sau, bổng khuôn mặt co rút lại, cơ thể như tan ra thành nước cùng cùng âm thanh la hát vang vội "Không..aaaaaa....."
Ma Thần Chủ và Ma Oanh đồng thời nhíu mày nhìn một người còn sống chỉ vài giây sau tan thành một bãi máu nhày nhụa, rồi hai cha con nhìn nhau. Ma Thần Chủ cau mày thốt lên:" là Bù Nhìn Chi Hồn cấm thuật, dùng để quan sát mọi thứ qua mắt của con rối, đây là phản hệ kế ước..."
Ma Oanh :"Không phải phản hệ kế ước, mà là cưỡng chế xoá bỏ kế ước đối với con rối ở cấp nô lệ, lão già xem ra chuyện lần này không thể không liên quan đến đám người kia rồi, cố lên Ma Oanh tin ngài sẽ ngồi vững trên ghế này..."
"Kẻ muốn ám sát con là ai tự con biết được, hồn phách của con có điểm đặc biệt chính là tương giao cho nhau, dù cho tách ra hay tan hủy đều sẽ báo cho hồn phách khác biết. Chuyện tiếp theo, Ma Oanh sẽ nhờ caca của mình xử lí, bản thân con đi lịch luyện tiếp đây, à mà nhớ đến Cửu U Phủ thăm bà ấy đi...."
Ma Thần Chủ cười đầy tự hào, nàng chính là đứa bé mà ông ta cùng người ông ta từng yêu nhất sinh ra, chỉ tiết là hai vợ chồng họ xảy hiểu lầm tình cảm cũng phai cả hai sống cuộc sống riêng biệt không quản nhau. Mộ Thần Chủ vươn tay lên xoa xoa mi tâm, khuôn mặt đẹp chẳng khác gì tinh linh, ông ta nghĩ lại nên cho đám người của bổn gia Ma tộc một trận, để yên lâu quá ngứa đòn a.
]∆_----------------_∆[
Bước ra khỏi hoàng cung đầy cổ kính, cổ đại nguy nga lát ngọc lát vàng của Ma tộc, thì đập người ta lại là một thế giới hoàng toàn khác các loại xe tàu điện bay, từ bay trên trời, chạy trên đất, đi dưới lòng đất và nước, phi thuyền bay, chiến hạm, quần áo bay, tất cả đồ vật điều dùng làm phương tiện đi lại được, những toà nhà, toà núi bay lơ lững trên không trung, robot người máy đi đầy đường.
Cửu U Phủ là nơi Ma Oanh ở cùng với đại ca Ma Huyền và Ma Thần Chủ Hậu. Tại phòng sách lớn của Cửu U Phủ, Ma Oanh lục tung cả lên, sách nằm lê lán trên sàn nhà, Ma Oanh tìm sách mệt đến mắt hoa mày công, mới phát nó ở trong góc nhỏ dưới kệ sách, nó là 3 cuốn tiểu thuyết có tên «Boss Là Nữ Phụ».
Ma Oanh cười điểu:" Chậc chặc, cục cưng, em cũng biết chỗ rơi đấy quyển tiểu thuyết này từng hot đâu, đứa bé có hồn phách của em rất ngây ngốc ....Thời Oanh...Thời Sênh... Sơ Hạ...."
Cần theo ba quyển sách ra, nàng đi lại phía trước bàn nằm ở giữa phòng sách, trên bàn có một pha lê cầu to đùng, Ma Oanh để 3 cuốn tiểu thuyết lên pha lê cầu rồi đọc một câu chú ngữ:"Hỡi Hỗn Độn của Thiên giới, hãy mở cách cửa không gian từ Ma giới đến nơi của quyển tiểu thuyết này..."
Pha lê cầu đột nhiên chóp nhá nhiều màu sắc khác nhau liên tục, chùm sáng bao chùm cả căn phòng khi nó tan đi thì Ma Oanh cũng biến mất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tinh lịch năm 1578, hải tặc thiên hà cướp bóc hoành hành, Thời Mộ nhận lệnh đi trấn áp.
Vợ của Thời Mộ là Lục Tư Nguyệt đang mang thai sáu tháng, sắp sinh. Khi tiễn Thời Mộ đi, Lục Tư Nguyệt vẫn không nỡ để chồng đi. Bà kéo tay Thời Mộ nói: "Lúc nào thì anh về được?"
Thời Mộ thương xót vợ mình, "Trận đánh này ai có thể nói trước được lúc nào về chứ, em đừng lo, anh sẽ không sao đâu."
Hai tay Lục Tư Nguyệt xoa bụng, lo lắng không thôi, "Mộ, anh nhất định phải cẩn thận đó."
Thời Mộ cười đặt bàn tay lên bụng Lục Tư Nguyệt, "Anh sẽ cẩn thận, anh còn chưa được gặp con chúng ta mà. Em ở nhà cũng phải chú ý đấy nhé."
Lục Tư Nguyệt mắt nhòe lệ gật đầu, bà sẽ cẩn thận.
Bà nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ này bình an, để nó bình an ra đời.
"Sắp đến giờ rồi, anh phải đi đây. Em mau về đi, đi đường nhở cẩn thận đấy." Thời Mộ dặn dò.
Lục Tư Nguyệt kéo tay Thời Mộ, vội vàng nói: "Mộ, em sợ lúc em sắp sinh anh vẫn chưa về, anh đặt tên cho con chúng ta đi."
"Không sao đâu, em cứ đặt tên ở nhà cho con đi, đợi anh về rồi đặt tên chính sau được không?"
Lục Tư Nguyệt nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, cũng được.
Thời Mộ cúi người đặt lên trán bà một nụ hôn, rồi xoay người đi về hướng đại đội. Lục Tư Nguyệt đứng nguyên tại chỗ. Cho đến khi Thời Mộ lên chiến hạm, hạm đội lần lượt cất cánh, xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh, bà mới đỏ hoe mắt xoa bụng mình, "Con à, đợi ba về sẽ đặt tên cho con nhé."
Bầu trời mây mù không tan, gió mưa như thể sắp kéo đến.
Thời Sênh được sinh ra chính trong thời đại hỗn loạn đó.
Thời Sênh không đợi được ba cô trở về, tên của Thời Sênh là do gia chủ ban cho.
Nghe nói ngày Thời Sênh sinh ra, đã kinh động tất cả lãnh đạo cao tầng của Thời gia. Thời Sênh vừa ra đời đã bị đưa đi. Lục Tư Nguyệt khắp người toàn máu cầu xin họ, nhưng họ không hề thương xót dù chỉ là một chút.
Tuy không bao lâu sau Thời Sênh đã được trở về bên Lục Tư Nguyệt, nhưng bởi vì lần tranh chấp đó đã lưu lại mầm bệnh trong người Lục Tư Nguyệt.
Ngày đứa con trở về, Lục Tư Nguyệt ôm chặt lấy cô bé. Cảm giác đã mất đi lại có lại được khiến Lục Tư Nguyệt vui mừng đến ngất đi. Đến khi tỉnh lại bà vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng nhìn thấy đứa trẻ đang líu lô bên cạnh, bà biết không phải mình đang mơ.
"Con à, con của mẹ." Lục Tư Nguyệt vui mừng rớt nước mắt, không dám giơ tay ra chạm vào Thời Sênh, dường như sợ chỉ khẽ chạm thôi đứa trẻ này sẽ không còn nữa vậy.
Bên ngoài phòng có người đẩy cửa bước vào, "Lục Tư Nguyệt."
Lục Tư Nguyệt nhìn người đến, liền ôm Thời Sênh vào lòng, cảnh giác nhìn ông ta.
Người đó cười xùy một tiếng, đặt tấm thẻ gỗ nhỏ nhắn trước mặt Lục Tư Nguyệt, "Đây là tên của nó, gia chủ đích thân đặt."
Nghe thấy hai chữ gia chủ, Lục Tư Nguyệt bất giác run rẩy. Bà đợi người kia lạnh lùng rời đi rồi mới nhặt tấm thẻ gỗ lên, bên trên khắc hai chữ Thời Sênh.
Sênh...
Người của toàn thiên hà đều biết Sênh đại diện cho cái gì.
Chỉ có người có địa vị vô cùng thấp kém mới dùng chữ này để đặt tên.
Sắc mặt Lục Tư Nguyệt trắng bệch, cơ thể không nén được run rẩy.
Tại sao chứ...
Tại sao con của bà lại bị đối xử như vậy chứ.
Thời Mộ đã mang về không ít vinh quang cho Thời gia, tại sao con của bà lại bị đối xử như vậy chứ.
Lục Tư Nguyệt không có sức lực để tranh luận với cả Thời gia to lớn. Bà chỉ có thể im lặng chấp nhận sự sỉ nhục họ đã dồn lên con bà, âm thầm chấp nhận sự chế giễu cười nhạo của những người khác, chờ đợi Thời Mộ trở về.
Bà tin rằng, chỉ cần Thời Mộ trở về, họ sẽ sống tốt hơn.
Thế nhưng lần chờ đợi này là ba năm liền.
Thời Sênh đã ba tuổi, trông vô cùng đáng yêu, giống như cục bột nhỏ trắng trẻo, khi đi còn lắc la lắc lư, nhìn như sắp ngã, nhưng lần nào cũng đứng vững được.
Những đứa trẻ ở xung quanh đều không muốn chơi với cô bé, thậm chí còn để lộ ánh mắt chán ghét và ghê tởm.
Cô bé không hiểu tại sao, có lúc cũng sẽ ngây thơ hỏi Lục Tư Nguyệt, "Tại sao các bạn nhỏ lại không chơi với con, có phải họ ghét bỏ con không?"
Lần nào Lục Tư Nguyệt cũng chỉ im lặng, trên mặt là sự bi thương và phẫn nộ ẩn nhẫn mà rất nhiều năm sau Thời Sênh mới hiểu được.
Sau này hỏi nhiều lần mà không được trả lời, Thời Sênh cũng không tiện hỏi nữa. Các bạn nhỏ khác không chơi với cô bé, thì cô bé cũng không chơi với họ nữa. Hằng ngày Thời Sênh đều quanh quẩn với Lục Tư Nguyệt.
Đứa trẻ mới chỉ ba tuổi, còn chưa hiểu gì. Thời Sênh chỉ nhớ ngày Thời Mộ trở về là một ngày nắng rất to, nắng đến chói chang không mở nổi mắt, sau đó có rất nhiều người đến nhà. Người mẹ xưa nay chưa bao giờ rơi một giọt lệ trước mặt cô bé, vào ngày hôm đó lại khóc òa lên.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn vẻ mặt áy náy nhìn Lục Tư Nguyệt, những người đưa Thời Mộ về nói với Lục Tư Nguyệt, nhưng đã bị Thời Mộ chặn lại, cảm ơn họ rồi tiễn họ về.
Thời Sênh nhìn đoàn người đi một bước quay đầu ba lần rời đi. Cho đến khi bóng lưng những người đó biến mất dưới ánh mặt trời, cô bé chớp mắt, quay đầu nhìn mẹ.
Lục Tư Nguyệt nửa quỳ bên cạnh Thời Mộ, gục đầu lên đùi ông khóc nức nở. Kể từ khi Thời Sênh biết ghi nhớ mọi chuyện, đó có lẽ là lần đầu tiên Thời Sênh thấy Lục Tư Nguyệt khóc thương tâm như vậy. Dường như sự uất ức và chua xót suốt ba năm trời đều được phát tiết ra ngoài.
Thời Sênh bước đến bên cạnh xe lăn, nắm lấy xe lăn cố gắng ngẩng lên nhìn người đàn ông dù ngồi xe lăn nhưng vẫn cao như núi so với cô bé, "Tại sao mẹ lại khóc?"
Người đàn ông như thể bị chấn động, khuôn mặt đen nhẻm của anh quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của Thời Sênh.
"Ba là ba của con sao?" Thời Sênh lại hỏi.
Khóe mắt Thời Mộ đã ngập sương mù, cổ họng anh chuyển động lên xuống, dường như có chút khó khăn giơ tay lên, xoa đầu Thời Sênh, không nặng cũng không nhẹ, ấm áp rộng rãi, đó là bàn tay của cha.
Nhiều năm sau đó Thời Sênh vẫn ghi nhớ rõ cảm giác ấm áp đó.
"Ừm, ba là ba của con."
...
Buổi tối hôm đó Lục Tư Nguyệt đã làm rất nhiều đồ ăn. Lúc đó rau củ tươi và thịt đều được chuyên cung cấp cho Hoàng thất và quý tộc. Tuy Thời gia là gia tộc rất lớn, nhưng họ không phải là dòng chính, cho nên không có được đãi ngộ tốt như vậy.
Lục Tư Nguyệt làm rất nhiều thức ăn, tuy cũng chỉ là những đồ ăn của các gia đình bình thường nhưng được bày biện đẹp mắt.
Chỉ vậy thôi mà đối với Thời Sênh đã được coi là rất thịnh soạn rồi.
Lục Tư Nguyệt gần như không ăn, suốt bữa ăn bà chỉ khóc. Thời Mộ an ủi bà, để bà về phòng trước.
Lục Tư Nguyệt cũng sợ dáng vẻ của mình sẽ khiến Thời Sênh sợ hãi, nên đứng dậy về phòng.
Thời Mộ gắp thức ăn cho Thời Sênh, giống như một người cha dặn dò cô bé ăn chậm thôi, ánh mắt anh tràn ngập tình yêu thương.
Không...
Thời Mộ chính là cha của cô bé.
Người cha cô bé lần đầu tiên được gặp mặt từ khi sinh ra đến giờ.
Huyết thống có lẽ chính là một thứ kỳ lạ như vậy. Rõ ràng là lần đầu tiên Thời Sênh được gặp cha, nhưng lại cảm thấy thân thiết không gì sánh nổi.
Thời Sênh ăn rất chậm. Cô bé muốn ở lâu hơn với người cha vừa mới gặp mặt này, nhưng chợt nhớ đến mẹ vừa rồi còn buồn bã đau lòng, cô bé lại ăn nhanh hơn, nhanh chóng ăn hết thức ăn.
Thời Sênh đặt đũa xuống, nhìn Thời Mộ với gương mặt hiền từ yêu thương, "Ba, con ăn xong rồi, ba đi vào với mẹ đi."
Giọng nói mềm mại của cô bé vang lên, phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Thời Mộ. Khóe mắt đã có nếp nhăn của anh đã đẫm lệ. Anh di chuyển xe lăn đến bên Thời Sênh, ôm cô bé vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, "Ba xin lỗi, đều tại ba về muộn, nên để hai mẹ con con phải chịu khổ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top