c21: Nguy cơ tổn hại tình cảm? !
Tuy rằng mọi việc đều đã qua, nhưng cô nhận ra rằng tình cảm chị đối với cô đã không còn như trước nữa, Tử Nghiên thật bất đắc dĩ, xem ra chị vẫn là không buông ra được, bài học lần này cũng không lĩnh hội được. Kỳ thực cô vốn không phát giác ra, nhưng ngay sau sự kiện này, việc này càng rõ ràng hơn. Chính là mỗi buổi sáng, chị đều tự đi ra ngoài, dù công việc làm thêm đã kết thúc, cũng không có trở về để đón cô, đều là tự mình cô đi đến trường.
Không nghĩ tới chị lại nhỏ nhen như vậy, lúc còn xem phim chị cũng đâu có loại tính cách này, có phải con người khi nói những lời thật lòng thì mọi ích kỉ đều biểu hiện ra ngoài hay không. Tử Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy thật ủy khuất, cô nỗ lực như vậy, là vì ai, thế nhưng đáp lại cô như thế .
Vì chuyện này,Tử Nghiên cũng không có đi thẳng vào lớp mà trực tiếp đi đến phòng nghỉ của F4, hiện tại cô không muốn đối mặt với chị, cũng không biết cùng chị nên nói gì cho phải, càng không biết lấy dạng tâm tính gì đối mặt với chị, may mà cô tránh đi cũng tốt lắm.
Tử Nghiên đi vào phòng nghỉ, thấy F4 đều ở bên trong, chào hỏi bọn họ xong, bước đi về phía Yoon Ji Hoo, cả người ngã lên ghế sopha, sau đó thở hắt ra, rầu rĩ không vui ngơ ngác nhìn trần nhà. Thấy cô khác thường như vậy, F4 hai mặt nhìn nhau, mờ mịt nhún nhún vai.
Yoon Ji Hoo nhìn cô một cái, trầm tư một lúc, trong lòng có điểm hiểu rõ, liền hỏi: "Thế nào, cùng Geum Jan Di chiến tranh lạnh?" Chỉ có chuyện này, mới có thể làm cô phiền muộn như vậy.
"Không phải là cùng chị chiến tranh lạnh, mà là chỉ mình chị thôi, em chẳng còn biện pháp nào, chẳng lẽ cứ để mọi việc càng rắc rối như vậy sao?" Tử Nghiên khó chịu nói, càng nói cô càng tức, cuối cùng, giơ chân đá vào cái bàn trước mắt, kém chút nữa đã đem cái bàn ngã lăn ra đất .
F4 kinh ngạc nhìn nhau, từ trước tới giờ Tử Nghiên đều là người vô cùng bình tĩnh, thế nhưng hôm nay lại kích động như thế này, xem ra Jan Di đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của cô, về việc này, bốn người càng đối Geum Jan Di tức giận, nhất là Goo Jun Pyo, trong lòng một bụng lửa giận, bởi vì biểu hiện Geum Jan Di như vậy, có lẽ trong lòng cô còn canh cánh chuyện Lee Jae Ha, điều này có thể không làm hắn tức giận sao.
Đối với một người luôn luôn muốn hãm hại cô, cô vẫn luôn ghi tạc sâu trong lòng, mà hắn luôn luôn làm tất cả vì cô, đổi lại cô chưa bao giờ để trong lòng, Goo Jun Pyo rất hoài nghi, hắn làm tất cả như vậy rốt cuộc có đáng không.
Goo Jun Pyo càng nghĩ, tâm tình càng trở nên trầm trọng, hắn đứng lên, hai tay chống trong túi quần, đi qua đi lại trước quầy bar, còn dùng sức dậm chân dưới đất. Tử Nghiên và F3 nhìn nhau, không rõ vừa rồi hắn còn rất tốt, sao chỉ mới một lúc đã phát điên rồi.
"Jun Pyo, cậu làm gì vậy?" Song Woo Bin nghi hoặc nhìn Goo Jun Pyo đi qua đi lại, năm nay Goo Jun Pyo đặc biệt khác thường, làm nhiều việc rất khó hiểu.
Goo Jun Pyo ngừng lại, nhìn bọn họ, muốn nói lại không biết nên nói cái gì, muốn nói lại thôi nhìn bọn họ, cuối cùng phiền chán dậm chân, đi đến sofa ngồi xuống, cầm lấy nước trà, hung hăng uống một ngụm, bởi vì quá nhanh làm cho hắn sặc một ngụm.
So Yi Jung vừa bực mình vừa buồn cười, hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Jun Pyo, vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí buồn cười nói: "Jun Pyo, cậu đây là làm sao vậy? Dù không giải quyết được chuyện gì nhưng không thể ngược đãi bản thân nha ."
"Đi, nói cái gì mà nói!" Goo Jun Pyo liếc mắt trừng hắn một cái, sau đó lấy mu bàn tay lau khóe miệng. Trong lòng cân nhắc hồi lâu, Jun Pyo mới lên tiếng "Tớ không biết Geum Jan Di rốt cuộc dùng loại tình cảm gì ở cùng một chỗ với tớ, xem cô ấy nhiệt tâm như vậy với Lee Jae Ha, tớ rất hoài nghi trong lòng cô ấy tớ có được vị trí nào không." Nói xong lời cuối cùng, Goo Jun Pyo ủ rũ cúi đầu.
Trong lòng Tử Nghiên lộp bộp hạ, từ chuyện Lee Jae Ha trở về sau, trong lòng cô liền có cảm giác quái lạ, hiện tại nghe Jun Pyo tiền bối nói vậy, cô liền hiểu rõ. Nghĩ đến thái độ của chị, giống như đối với Goo Jun Pyo không phải là tình yêu vậy, chẳng lẽ hiêu ứng cánh bướm của cô quá mạnh mẽ , đem tình cảm Goo Jun Pyo cùng Geum Jan Di diệt sạch?
"Goo Jun Pyo, ở trong này miên man suy nghĩ cũng vô dụng, cứ trực tiếp đến tìm người, không phải mọi việc sẽ được giải quyết sao?" Yoon Ji Hoo nhàn nhạt nói, nói thực ra, hắn đối với tình cảm của hai người này không ôm hi vọng, trải qua chuyện này liền thấy rõ tin tưởng cơ bản nhất Geum Jan Di cũng không cho Jun Pyo, ngược lại đều là Jun Pyo nhân nhượng. Vì Lee Jae Ha, không phân tốt xấu chỉ trích Jun Pyo, nếu là bạn gái, Geum Jan Di đã thất trách .
Song Woo Bin buông tay, huýt sáo nói: "Aman, cậu sẽ không vì thế mà chia tay Geum Jan Di chứ, cậu đây là đang chơi đùa tình yêu sao? Chẳng lẽ cậu cũng định học tớ, cứ vài ngày đổi một cái nữ nhân." Nói xong, Song Woo Bin đánh giá Goo Jun Pyo từ trên xuống dưới, biểu tình thập phần khôi hài, trừ bỏ Jun Pyo, ba người khác đều nở nụ cười.
"Nói bậy bạ gì đó! Tớ cũng không phải hoa hoa công tử như cậu." Goo Jun Pyo tựa như một con sư tử, đối với Song Woo Bin hét lớn, lúc này mà còn có tâm trạng chọc giận hắn, rốt cuộc có phải bạn bè không a.
Tử Nghiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, cô nghĩ, nếu chị không cùng Goo Jun Pyo bên nhau, vậy cuối cùng sẽ là ai. Nha! Trời ạ! Cô cũng không muốn thay đổi nhiều tình tiết trong tác phẩm như vậy. Tử Nghiên không khỏi đưa tay đỡ trán, vô lực tựa vào vai Yoon Ji Hoo, không biết nên bày tỏ như thế nào.
"Nghĩ cái gì?" Yoon Ji Hoo đã sớm phát hiện trong lòng cô còn vướng bận chuyện gì, nhưng cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng ép cô, hắn chờ, chờ cô nguyện ý nói tất cả cho hắn, hắn tin tưởng cô sẽ như vậy.
Tử Nghiên ngước mắt lên trên, thấy được chiếc cằm tinh xảo của hắn, sửng sốt một lát, sau đó nói: "Có điểm lo lắng chuyện của Jun Pyo tiền bối và chị, làm sao bây giờ, em cảm thấy tất cả đều là do em làm hại, trong lòng có điểm khổ sở." Đúng vậy, từ khi cô theo chị tiến vào trường Shinwa, tình tiết trong tác phẩm dần thay đổi, nguyên tưởng rằng chị sẽ cùng Goo Jun Pyo ở bên nhau, giống như trong nguyên tác vĩnh viễn không xa rời. Nhưng không nghĩ đến hiện tại, một người thần kinh thô như Jun Pyo lại cảm thấy có vấn đề, nên làm sao bây giờ.
"Chuyện này không liên quan đến cô, là chuyện của tôi và cô ấy, cho đến bây giờ các vấn đề đều từ Guem Dan Ji mà ra, nên hỏi thái độ cô ấy xem, nếu không có tình, không ai ép buộc cô ấy, Goo Jun Pyo tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác." Goo Jun Pyo nói xong câu đó, tâm gióng như bị người xé rách, vô cùng khó chịu.
Tử Nghiên khó xử nhìn về phía Yoon Ji Hoo, thấy hắn lắc đầu,Tử Nghiên cũng không nói cái gì nữa, có lẽ để cho hai người bọn họ tự nói chuyện với nhau thì tốt nhất, như vậy cũng không làm người ta phiền não, cô cũng sẽ không thấy khó xử . Thực sự mà nói, hiện tại cô cũng không hiểu chị nghĩ như thế nào, đối với Goo Jun Pyo cảm tình như thế nào.
"Đúng rồi, hiện tại không phải là giờ lên lớp của em sao, ẹm không đến sao?" Yoon Ji Hoo ngăn đề tài, quay đầu hỏi Tử Nghiên đang tựa vào vai hắn, một học sinh ngoan ngoãn như vậy, lại cúp tiết, thật sự là bất khả tư nghị.
Tử Nghiên nghe xong, bĩu môi nhăn mũi nói: "Còn không phải bởi vì chị sao, mấy ngày nay chị đều một mình đến trường, cũng không có quay về đón em . Ô! Em bị vứt bỏ rồi, đáng giận nhất là em cũng không biết lái xe đạp, càng không thể đi được xe máy." Nếu chị luôn luôn đi một mình như vậy thì sau này cô làm sao đến trường, ô! cô quả nhiên mệnh bạc mà!
Nghĩ nghĩ, tay phải nắm thành đấm, cũng không nhìn tới, đấm phía dưới một cái. Song Woo Bin cùng So Yi Jung nhìn thấy, hai người đều phì cười, Song Woo Bin một bên cười một bên nói: "Tôi nói, cô rốt cuộc đem Ji Hoo trở thành cái gì, nơi trút giận sao? Đáng thương Yoon Ji Hoo a!"
Tử Nghiên bị hắn nói như vậy, có điểm khó hiểu, ánh mắt dời xuống, hai gò má không khỏi nhiễm đỏ, hóa ra cô vừa đấm trúng vào đùi Ji Hoo, trách không được tay cô không có cảm giác đau đớn.Tử Nghiên cúi đầu, không dám nhìn Ji Hoo, nhỏ giọng nói: "Em không phải cố ý !"
Yoon Ji Hoo nghe xong, cúi đầu cười ra tiếng, giờ hắn mới phát hiện, bạn gái hắn đúng là rất đáng yêu. Cười xong, đột nhiên hắn nhận thấy, bản thân gần đây không có nghĩ đến Min Seo Huyn, trong đầu luôn là hình ảnh Tử Nghiên, mà tình cảm với Min Seo Hyun cũng đã biến thành tình thân. Nghĩ đến chuyện này, Yoon Ji Hoo mỉm cười, kia nụ cười rất thoải mái, cũng giống như một loại giải thoát.
"Uy, Ji Hoo, cậu bị đánh mà còn cười, đầu óc có phải bị bệnh rồi không!" Goo Jun Pyo trừng to mắt nhìn Yoon Ji Hoo, giống như là nhìn một quái thai, ánh mắt không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Yoon Ji Hoo mắt lạnh nhìn Goo Jun Pyo, chậm rãi nói: "Có muốn so chỉ số thông minh không?" Ngụ ý, đầu óc Goo Jun Pyo mới có vấn đề.
Goo Jun Pyo nghe xong, không có phản ứng, lăng lăng hỏi: "Vì sao muốn so chỉ số thông minh?" Goo Jun Pyo hồ đồ vuốt đầu, trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ đầu óc Ji Hoo thực sự có bệnh sao?
So Yi Jung cùng Song Woo Bin lại một lần nữa cười lớn, đến Tử Nghiên đang một mặt xấu hổ cũng không nhịn được phì cười . So Yi Jung bên cười bên lắc đầu nói: "Jun Pyo, cậu thực sự nên hảo hảo học tiếng mẹ đẻ, trời ạ, loại nói mát này mà nghe không hiểu, xem ra trên đời chỉ có mình Goo Jun Pyo . Bội phục bội phục!"
Goo Jun Pyo thẹn quá hóa giận, quát: "Các ngươi không được cười, còn cười nữa, tớ sẽ không khách khí, có phải muốn nếm thử tư vị thẻ đỏ một chút không." Goo Jun Pyo mắt mang uy hiếp nhìn bốn người không biết tốt xấu kia, bọn họ mà còn cười nữa hắn nhất định sẽ hành động.
Bốn người nghe xong, nhanh chóng ngậm miệng lại, đồng thời tay còn làm động tác kéo khóa. Buồn cười, bị người ta ném trứng gà, ném bột mì, ngẫm lại cảm thấy thật ghê tởm, hơn nữa như vậy quá mất mặt, bọn họ mới không ngốc mà đi mạo hiểm
Goo Jun Pyo thật vừa lòng bọn họ thức thời, tâm tình sung sướng đi chơi điện tử. Lúc hắn xoay người, bốn người đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, cùng nhìn nhau, đều cười rộ lên, nhìn bóng dáng Jun Pyo, tin tưởng hắn có thể xử lý tốt chuyện tình cảm, bọn họ cũng không cần lo lắng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top