Chương 2: Thử Thách Trên Bầu Trời
" sống sót "
____________________
Khi các học sinh nghe được lời nói thốt ra từ Ego, ánh mắt đầy hoài nghi của họ lướt qua nhau. Một vài học sinh khẽ trao đổi, nhưng phần lớn mọi người đều giữ im lặng mang theo vài phần bối rối xen lẫn sự sợ hãi. Phớt lờ lời nói tựa như phát quyết kia, Rin vẫn như vậy, cậu ta vẫn trưng cái mặt tiền của mình ra, đứng lặng lẽ gần cuối đám đông, ánh mắt sắc lẹm không rời khỏi Ego. Sự lạnh lùng trong cử chỉ của cậu ta dường như tạo nên một vòng bảo vệ vô hình, khiến không ai dám bén mảng lại gần.
Trong khi đó, Isagi Yoichi lại cảm thấy có chút lo lắng và e dè giống như những học sinh khác. Tuy nhiên, điều đó không làm cậu chùn bước mà ngược lại, cậu không khỏi cảm thấy hứng thú. Đây chính là cơ hội để cậu chứng minh bản thân, để thoát khỏi cảm giác vô dụng đã luôn in đậm trong tâm trí cậu. Isagi muốn thử một lần, cậu muốn thử vượt qua cái tâm lý của bản thân, muốn hướng tới nó, đạt được nó.
"Bây giờ, các em hãy ngước nhìn lên,"
Ego cất giọng, âm điệu trầm thấp nhưng đầy uy quyền, vang vọng khắp không gian, như thể từng từ cậu nói ra đều khắc sâu vào tâm trí những người xung quanh. Cùng lúc đó, một vòng tròn ma thuật khổng lồ bất ngờ xuất hiện trên không trung. Những đường nét hoa văn trên vòng tròn xoắn lấy nhau, phức tạp như một mê cung, phát sáng với ánh hào quang rực rỡ màu vàng kim, tỏa ra năng lượng mạnh mẽ khiến không khí xung quanh rung chuyển.
Ánh sáng từ vòng tròn ma thuật không chỉ chói lòa mà còn tạo ra một cảm giác áp đảo, như thể nó đang trấn áp ý chí của tất cả những người đứng dưới. Năng lượng từ đó lan tỏa, nhanh chóng tạo thành một mạng lưới các tia sáng nhỏ đan xen, phủ kín toàn bộ khu vực. Những tia sáng ấy không hề tĩnh lặng; chúng di chuyển, uốn lượn như những con rắn ánh sáng sống động, kết nối tất cả lại trong một kết cấu hoàn hảo nhưng đáng sợ.
Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, mặt đất dưới chân họ bất ngờ phát sáng. Các ký tự ma thuật, tinh xảo và huyền bí, hiện lên trên bề mặt đất, tựa như được khắc bởi bàn tay của một vị thần cổ xưa. Những ký tự ấy phát ra ánh sáng nhịp nhàng, hòa quyện với vòng tròn trên cao, tạo thành một luồng sức mạnh ma thuật không thể cưỡng lại.
Một cơn lốc ma lực bùng lên, cuốn lấy tất cả học sinh. Luồng năng lượng ấy không chỉ nhấc bổng họ lên không trung mà còn bao bọc cơ thể mỗi người trong một lớp ánh sáng mờ ảo. Cảm giác như cả thế giới bị nhấn chìm trong dòng chảy của ma thuật, từng nhịp đập của nó dội vào lồng ngực họ, vừa dữ dội vừa kỳ vĩ.
Không khí rung lên với một tiếng vang trầm, giống như tiếng nhạc từ những dây đàn khổng lồ đang ngân lên. Từng luồng ánh sáng uốn lượn, kéo dài và biến mất dần khi mọi người được đưa vào một chiều không gian khác. Tất cả xảy ra quá nhanh, nhưng sự hùng vĩ của ma thuật ấy đã in sâu vào tâm trí mỗi người, khiến họ không thể nào quên.
Khi ánh sáng dần mờ đi, Isagi nhận ra mình đang đứng trên một hòn đảo bay. Không khí lạnh buốt của độ cao cùng những cơn gió mạnh thổi qua khiến cậu phải nheo mắt lại. Hòn đảo này được bao phủ bởi những tán cây cổ thụ xanh mướt, những ngọn đồi thoai thoải, và các công trình cổ kính đổ nát.
Xung quanh, các học sinh khác dần lấy lại bình tĩnh sau cú dịch chuyển đột ngột. Một vài người phản ứng ngay lập tức, ánh mắt đảo quanh, nhanh chóng kiểm tra môi trường xung quanh với sự cảnh giác cao độ. Những người khác lại đứng im lặng, đôi mắt sâu sắc và đầy toan tính lặng lẽ quét qua từng gương mặt, như đang cân nhắc đồng minh và kẻ thù tiềm năng.
Rin xuất hiện ngay gần Isagi, dáng vẻ bình thản đến lạ thường, như thể cú dịch chuyển bất ngờ chẳng hề khiến cậu lay động. Gương mặt cậu vẫn lạnh như băng, không biểu lộ một chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt sắc bén lại toát lên một sự quan sát cẩn thận, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
“Nơi này…” Rin khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua khung cảnh trước mặt, nơi những cột đá khổng lồ vươn lên từ mặt đất, được bao phủ bởi một lớp rêu dày cộm. “...Không chỉ để ngắm cảnh.”
Giọng cậu thấp và trầm, nhưng mỗi từ phát ra đều như lưỡi dao sắc bén, đủ để khiến Isagi cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Rin không nói nhiều, nhưng cái cách cậu nhìn nhận mọi thứ luôn mang theo sự dứt khoát đến đáng sợ, như thể cậu đã nhìn thấu bản chất của nơi này chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Isagi nuốt khan, ánh mắt bất giác chuyển từ những cột đá kỳ lạ sang gương mặt điềm tĩnh của Rin. Cậu không nói gì, nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập mạnh hơn, như thể dự cảm rằng những lời Rin vừa thốt ra không chỉ là một lời nhận xét thông thường. Cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, quan sát từng hành động của người bên cạnh. Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, giọng nói của Ego lại vang lên, lần này là từ một vòng ma thuật trên không trung:
"Các em đang ở trên một trong những hòn đảo bay của BlueLock. Đây là bài kiểm tra đầu tiên: Thử Thách Sinh Tồn."
Ego tiếp tục giải thích: "Mỗi nhóm sẽ phải thu thập ba tài nguyên cần thiết để sống sót: nước, ma thạch, và ngọn lửa ma thuật. Những tài nguyên này được giấu khắp hòn đảo. Nhưng hãy nhớ, không phải mọi thứ đều dễ dàng. Trong rừng có những sinh vật nguy hiểm, và không phải ai trong số các em cũng là đồng minh của nhau."
Giọng Ego lạnh lẽo như một lưỡi dao cắt ngang không khí: "Ở BlueLock, chỉ có một quy tắc duy nhất: Kẻ mạnh sẽ tồn tại. Hãy sống sót, hoặc biến mất."
Lời nói vừa dứt, vòng ma thuật biến mất, để lại một bầu không khí căng thẳng bao trùm.Ngay khi Ego dứt lời, cả khu vực chìm trong tiếng ồn ào hỗn loạn. Một số học sinh nhanh chóng chạy vào rừng, trong khi những nhóm khác đứng tụ lại để thương lượng. Không khí nặng nề đến mức chỉ cần một hành động sai lầm cũng có thể gây ra xung đột.
Isagi đứng lặng yên giữa đám đông, quan sát những gương mặt xung quanh. Từ ánh mắt toan tính đến vẻ sợ hãi, tất cả đều đang cố gắng tìm ra chiến lược phù hợp. Cậu không muốn lãng phí thời gian vào việc tranh cãi hay mạo hiểm tin tưởng người lạ. Điều cậu cần là một đồng đội có năng lực và đáng tin cậy.
Ánh mắt của cậu tình cờ dừng lại ở Rin. Dù không nói một lời nào, Rin đã tách khỏi đám đông từ bao giờ, đứng yên lặng gần rìa khu vực. Ánh mắt cậu ta lướt qua từng người một cách lạnh lùng, như thể đang đánh giá khả năng của từng người.
Cậu ấy đang tìm đồng đội, giống mình, Isagi nghĩ. Nhưng Rin quá khác biệt so với những người khác. Sự điềm tĩnh và khí chất lạnh lùng ấy làm cậu ta nổi bật, nhưng đồng thời cũng tạo ra một rào cản khiến người khác khó tiếp cận.
Isagi ngập ngừng, rồi lấy hết dũng khí tiến lại gần, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, cậu nói:
"...Rin...đúng chứ! Liệu chúng ta có thể hợp tác với nhau không? "
Lời đề nghị của Isagi khiến bước chân của Rin khựng lại ngay tức thì. Cậu đứng im, vai khẽ cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Isagi với vẻ dò xét. Sự im lặng bao trùm giữa hai người, nặng nề đến mức khiến Isagi cảm thấy khó thở.
Rin không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu nheo mắt, ánh nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện, dò tìm bất kỳ dấu hiệu nào của sự dối trá hay mục đích ẩn giấu. "Tại sao?" Giọng Rin trầm, gọn lỏn, nhưng lại sắc như một lưỡi dao. "Mày không biết tao. Dựa vào đâu mà nghĩ tao sẽ đồng ý?"
Isagi hơi giật mình, không ngờ rằng Rin lại thẳng thừng như vậy. Cậu lúng túng trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng siết chặt nắm tay để trấn tĩnh bản thân. "Tôi... chỉ muốn tìm một người đáng tin để cùng sống sót. Cậu mạnh mẽ, và tôi cảm thấy cậu không giống người sẽ bỏ mặc người khác," Isagi đáp, ánh mắt kiên định. "Tôi không có ý đồ gì cả. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta sẽ tốt hơn nếu cùng nhau vượt qua."
Rin vẫn không nói gì, nhưng nét mặt cậu thoáng dao động. Những lời của Isagi nghe có vẻ chân thành, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Ánh mắt sắc sảo của Rin lướt qua Isagi một lần nữa, như để xác nhận liệu cậu ta có đang che giấu điều gì.
Một lúc sau, Rin chậm rãi gật đầu, nhưng biểu cảm vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không để lộ cảm xúc nào. Isagi nhận ra điều đó, nhưng nỗi lo lắng và hồi hộp của cậu lập tức tan biến, nhường chỗ cho một niềm vui sướng khó tả. Cậu cảm thấy như mình vừa chạm tới một điều gì đó quan trọng mà cậu hằng mong ước.
“Cảm ơn cậu, Rin!” Isagi thốt lên, giọng nói mang theo sự nhẹ nhõm và lòng biết ơn sâu sắc. Nhưng Rin không đáp, chỉ quay lưng bước đi, để lại một câu nói khẽ vang lên trong không gian: "Đừng khiến tao hối hận."
Không để bóng lưng của Rin khuất xa thêm, cậu vội vàng chạy theo, đôi chân nhanh nhẹn băng qua những chiếc rễ cây gồ ghề. Rin thoáng dừng lại khi nghe tiếng bước chân của Isagi đuổi theo, nhưng không quay đầu nhìn. “Cậu không cần phải chạy theo tôi,” cậu nói, giọng vẫn đều đều như mọi khi, nhưng Isagi có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng ẩn trong từng lời.
“Không chạy theo cậu thì làm sao đồng hành cùng cậu được chứ?” Isagi đáp lại, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. Dù bước chân của Rin không hề chậm lại, Isagi vẫn giữ nhịp độ, cố gắng đi ngang hàng với cậu.
Hai người lặng lẽ bước vào khu rừng, nơi ánh sáng bị những tán cây rậm rạp chắn lại, chỉ để lại những vệt sáng mờ nhạt đan xen trên mặt đất. Gió rì rào qua những kẽ lá, và âm thanh của thiên nhiên bao bọc cả hai trong một không gian riêng biệt, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Rin không nói gì thêm, nhưng sự im lặng của cậu lần này không còn khiến Isagi bất an nữa. Cậu cảm nhận được sự chấp nhận từ Rin, dù chỉ qua cái gật đầu nhỏ bé và cách cậu không xua đuổi cậu khỏi bên cạnh mình.
Trong lòng Isagi, một cảm giác ấm áp lan tỏa, xua tan sự lo lắng đã bủa vây cậu từ trước đó. Cậu không biết hành trình phía trước sẽ ra sao, nhưng một điều duy nhất cậu chắc chắn – chỉ cần có Rin bên cạnh, cậu sẵn sàng đối mặt với mọi thứ, dù khó khăn hay nguy hiểm đến mức nào.
Cái gật đầu của Rin như một lời đồng ý không cần ngôn từ. Isagi thở phào nhẹ nhõm, trái tim cậu như được giải phóng khỏi một gánh nặng vô hình. Không chần chừ, cậu nhanh chóng bước theo Rin, đôi chân vội vàng nhưng không kém phần chắc chắn.
Cả hai tiếp tục đi mà không nói thêm lời nào. Nhưng sự im lặng này lại không hề khó chịu, mà giống như một thỏa thuận ngầm đã được thiết lập giữa họ: Tạm thời, chúng ta sẽ dựa vào nhau để sống sót.
Khi họ tiến sâu hơn vào khu rừng, khung cảnh dần trở nên tối tăm hơn. Những tán cây rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời, để lại bầu không khí âm u và lạnh lẽo. Tiếng gió rì rào qua những cành lá, hòa cùng tiếng bước chân của họ, tạo nên một bản giao hưởng kỳ quái khiến Isagi cảm thấy rờn rợn.
“Không sao cả… mình không sợ…” Isagi tự nhủ, nhưng bàn tay đang siết chặt vạt áo của cậu lại phản bội sự tự tin yếu ớt đó.
Đột nhiên, một tiếng gầm rú vang lên từ phía trước, dữ dội và hoang dại. Âm thanh ấy không chỉ làm rung chuyển không gian xung quanh mà còn khiến trái tim Isagi như ngừng đập trong chốc lát.
Từ trong bóng tối, một con quái vật khổng lồ lao ra, bộ dạng của nó khiến cả hai người không khỏi bàng hoàng. Nó trông như một con sói, nhưng bộ lông lại được thay thế bởi những lớp vảy bạc sáng bóng, phản chiếu ánh sáng yếu ớt xung quanh. Đôi mắt đỏ rực của nó, như hai ngọn lửa cháy bừng, nhìn chằm chằm vào họ. Những chiếc răng nanh sắc bén lóe sáng khi nó gầm gừ, tiếng động sâu thẳm vọng vào lòng đất.
Isagi đông cứng tại chỗ, toàn thân cậu căng cứng đến mức không thể cử động. Một luồng sợ hãi mạnh mẽ siết lấy cậu, như thể mọi giác quan đều đang hét lên: Chạy đi, ngay lập tức!
Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, Rin đã bước lên một bước, đứng chắn giữa cậu và con quái vật.
“Đừng mất tập trung,”
giọng Rin vang lên, lạnh lùng nhưng đầy cương nghị. Ánh mắt cậu không hề nao núng, đối diện trực tiếp với đôi mắt đỏ rực của con sói khổng lồ.
“Mày mà hoảng loạn,”
Rin nói tiếp, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, “thì địa ngục sẽ là nơi chào đón mày.”
Isagi hít một hơi thật sâu, ánh mắt cậu dán chặt vào bóng lưng của Rin. Dù mọi thứ trước mặt đều đáng sợ, nhưng bóng lưng ấy lại là chỗ dựa duy nhất mà cậu có vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top