Chương 7: Thải Y trấn trừ thủy túy
"Huynh trưởng, hai người họ vừa xuống núi liền phạm cấm uống rượu, quả thực không nên dẫn bọn hắn đồng hành."
Lam Vong Cơ nhìn thiếu niên kia vui sướng áo tím bồng bềnh, đuôi ngựa khẽ vẫy, ôm một vò rượu nếp liền gấp không chờ nổi mở ra uống một hơi cạn sạch, mày không khỏi nhíu lại.
Thải Y trấn dưới chân núi thủy túy đã làm loạn hơn mấy tháng, lấy năng lực của Lam Hi Thần, nếu không phải thực sự khó giải quyết, cũng sẽ không trở về Cô Tô Lam thị tìm Lam Vong Cơ đến đây.
Ngày hôm trước Ngụy Vô Tiện mới không biết xấu hổ đánh tráo xuân cung đồ chọc ghẹo hắn, Lam Vong Cơ còn có chút nổi nóng. Chẳng qua là nhiều trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một chút, không nghĩ tới lại bị huynh trưởng lý giải thành hắn muốn mang Ngụy Vô Tiện đến đây. Ai sẽ muốn mang loại người ngang bướng này tới chậm trễ chính sự, bây giờ trở nên khó lòng giãy bày.
"Không sao. Vốn nghe người Vân Mộng tửu lượng thật tốt, một vò rượu nếp không có gì đáng ngại."
Tuy là đồng dạng khắc băng xây ngọc, dung mạo cũng có tám chín phần tương tự, nhưng thần sắc của Lam Hi Thần lại ôn nhuận bình thản hơn Lam Vong Cơ nhiều.
Nhìn phương hướng chỗ Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng, Lam Hi Thần ấm áp mà cười nói:
"Hồi lâu không có gặp qua loại cảnh tượng giữa thiếu niên vô câu vô thúc, chơi đùa đùa giỡn, tiêu sái bừa bãi như vậy, nhưng thật ra làm người rất là ghen tị."
Sau đó Lam Hi Thần lại nói:
"Huống hồ, có rất ít người có thể tác động cảm xúc của Vong Cơ đệ. Vị Ngụy công tử này hẳn là có chỗ hơn người, ta ngược lại thật ra nghĩ nhân cơ hội này kiến thức một chút."
Lam Vong Cơ nghe vậy, lập tức nhảy lên đầu một con thuyền khác, dường như không nghĩ lại cùng huynh trưởng nhiều lời nửa câu.
Thuyền đi đến phụ cận hồ Bích Linh, Lam Hi Thần nghe được Ngụy Vô Tiện nói:
"Nếu có thứ gì có thể giống như mồi câu có thể hấp dẫn thủy quỷ tự mình tới, hoặc là có thể chỉ ra phương hướng của nó, tựa như la bàn thì tốt rồi."
Lam Hi Thần nghĩ: "Xem ra, vị Ngụy công tử này chính là vị 'chí giao hảo hữu' lúc trước Vong Cơ nhắc tới. Quả thực là dáng vẻ phi phàm, ý tưởng không tầm thường."
Sau khi được chứng kiến biểu hiện của Ngụy Vô Tiện lúc bắt thủy quỷ, cứu Tô Thiệp, Lam Hi Thần trong lòng khen ngợi nói: "Thân thủ của người này so với Vong Cơ có thể nói không phân cao thấp, tính tình thật là hoạt bát nhạy bén, tâm địa hiệp nghĩa. Nếu bên cạnh Vong Cơ có người này làm bạn, có lẽ có thể chịu lây nhiễm, không đến mức lạnh lùng như băng như thế, ta cũng cảm thấy an ủi sâu sắc. Ngược lại là thúc phụ bên kia có thể có chút không tiện bàn giao. Chẳng qua thúc phụ thật là yêu thương Vong Cơ, nếu là Vong Cơ lựa chọn, tin tưởng thúc phụ cuối cùng nhất định sẽ tiếp thu."
Trải qua một ngày bận rộn, thật vất vả, vấn đề thủy túy đã rõ ràng, còn lại chính là suy tư ứng đối Thủy Hành Uyên ra sao, làm sao bàn giao với trấn trưởng trấn Thải Y rất nhiều công việc kế tiếp.
Lam Hi Thần xem thần sắc của Lam Vong Cơ, nhìn thoáng qua thuyền chở sơn trà liền lập tức dời đi tầm mắt, mắt nhìn phía trước, cùng ánh mắt sáng nay nhìn Ngụy Vô Tiện không có sai biệt, trong lòng không khỏi buồn cười: "Vong Cơ từ nhỏ chính là cái dạng này, nghĩ muốn cái gì đều không nói thẳng, đôi mắt rõ ràng đã nhìn chằm chằm qua, lại một hai phải ra vẻ đứng đắn mà dời đi. Nhưng càng là che giấu, thì càng rõ ràng, cả ta đều không gạt được, còn nghĩ lừa gạt chính mình sao? Đối quả sơn trà là như thế này, đối vị Ngụy công tử kia cũng là dạng này."
Suy nghĩ lại tình hình lúc mới vừa rồi Ngụy Vô Tiện hướng cô nương nhà đò ở đối diện xin quả sơn trà thuận tiện trêu chọc Lam Vong Cơ một phen, thật là lâu lắm không thấy được trên mặt Vong Cơ có biểu tình sinh động chơi vui như vậy, Lam Hi Thần không khỏi lại đùa một chút:
"Đệ muốn ăn quả sơn trà, muốn mua một giỏ trở về không?"
Lam Vong Cơ quả nhiên không phụ kỳ vọng, phất tay áo bỏ đi:
".... Không muốn."
Lam Hi Thần trên mặt đều không giấu được ý cười.
***
*Lưu Ly: Hi Thần ca à, huynh không hổ là huynh trưởng tốt a, hiểu rõ tâm tư tình cảm của đệ đệ hơn cả chính y 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top