Chương 13: Chỉ mong người về (3)
Lam Hi Thần gõ gõ cửa Tĩnh thất, sau khi được chủ nhân gian phòng trả lời cho phép, chậm rãi đẩy cửa đi vào trong phòng, chỉ thấy Lam Vong Cơ ở trên giường muốn chống lên thân thể.
"Vong Cơ, đệ không cần miễn cưỡng, nằm nghỉ ngơi là được rồi."
Lam Hi Thần duỗi tay qua đỡ Lam Vong Cơ.
"Không sao." Lam Vong Cơ vẫn là kiên trì ngồi dậy.
Lam Hi Thần đợi Lam Vong Cơ điều chỉnh tốt dáng ngồi, liền nói:
"Đứa bé tối hôm qua đệ mang về đã hạ sốt. Thúc phụ thấy nó ngoan ngoãn đáng yêu, đồng ý thu lưu nó, đãi ngộ như đệ tử thân thích bổn gia. Chẳng qua bởi vì thời gian phát sốt có chút lâu, chuyện trước kia, nó đều không nhớ được. Thúc phụ kêu ta hỏi đệ một chút, đứa bé này có tên không?"
Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ nói:
"Ta nghe Ngụy Anh gọi nó là 'a yuàn', lại không biết cụ thể là chữ gì."
Lam Hi Thần cười cười, nói:
"Nếu là đệ cứu nó về, cũng coi như là cha mẹ tái sinh của nó, nếu không Vong Cơ đệ đặt cái tên cho nó đi."
Qua một hồi lâu, Lam Vong Cơ rốt cuộc mở miệng nói:
"Đặt tên là 'Nguyện', 'Nguyện' trong 'Tâm nguyện', tự là Tư Truy. *Nguyện tư quân khả truy, nguyện niệm quân khả quy.
(*Nguyện nhớ người có thể đuổi kịp, nguyện mong người có thể quay về)
Lam Hi Thần tán thưởng nói:
"Tên tốt, chữ càng tốt. Nếu hồn phách Ngụy công tử mạnh khỏe, tin tưởng hắn sẽ cảm nhận được tâm ý của đệ."
Thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ lại ảm đạm xuống, Lam Hi Thần suy tính một phen, vẫn là mở miệng nói:
"Vong Cơ, ngươi chớ có trách cứ thúc phụ suất lĩnh Cô Tô Lam thị tham gia đại vây quét bãi tha ma. Vốn ta làm gia chủ hẳn là tự thân ra trận, nhưng trước đệ trọng thương khó đi, vết giới tiên trên người lại không tiện để cho người ngoài biết, chỉ có thể từ ta tự mình chăm sóc, thật sự không có cách nào phân thân, mới muốn làm phiền thúc phụ tham chiến thay, đệ muốn trách thì trách ta đi."
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, nói:
"Ta biết huynh trưởng cùng thúc phụ cũng là thế khó xử."
"Ngày đó ở trên Kim Lân Đài, Kim Quang Thiện cố ý xuyên tạc lời nói vô tâm của Ngụy Anh, châm ngòi Vân Mộng song kiệt, lòng muông dạ thú này, người qua đường đều biết."
"Vân Thâm Bất Tri Xứ vừa mới trùng kiến không lâu, chưa khôi phục nguyên khí, không nên lấy trứng chọi đá, nếu không tham dự thảo phạt bãi tha ma, liền ý nghĩa là kẻ địch của Lan Lăng Kim thị thậm chí tiên môn Bách gia, cho dù đổi lại là ta, cũng không thể không vì Cô Tô Lam thị suy xét."
Lam Hi Thần bất đắc dĩ mà thở dài, đã vì thân đệ đệ đau mất người yêu cảm thấy bóp cổ tay, cũng vì hắn lấy đại cục làm trọng cảm thấy vui mừng, tiếp theo lại hỏi:
"Lạc ấn trên ngực đệ còn đau không?"
Đêm qua sau khi Lam Vong Cơ mở ra Cổ thất, ngoại trừ hỏi Lam Hi Thần muốn cây sáo, còn từ bên trong một đống vật phẩm thu được từ Ôn gia lật ra một cây sắt in dấu, trực tiếp ở trên ngực mình in ra một cái dấu hoa văn viêm dương liệt nhật, thực sự làm cho Lam Hi Thần sợ tới mức không nhẹ.
Lam Vong Cơ nói:
"Huynh trưởng không cần phải lo lắng, đã không còn đáng ngại."
Nghe được Lam Vong Cơ nói chuyện khí tức còn tính bình ổn, Lam Hi Thần mới thoáng yên tâm chút, nói tiếp:
"Đệ về sau nhớ lấy, chớ có tái phạm cấm uống rượu."
"Lần này may mắn là ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, có thể kịp thời xử lý vết thương, không có thương tổn kinh lạc quan trọng, nếu không lấy cách hồ nháo của đệ, nói không tốt muốn mất nửa cái mạng."
"Lại điều trị thêm mấy ngày, vết sẹo này hẳn là có thể khỏi hẳn."
Lam Vong Cơ nghe vậy, rũ mắt xuống, nói:
"Huynh trưởng..... Đệ..... Đệ muốn lưu lại vết sẹo này."
Lam Hi Thần kinh ngạc nói:
"Vì sao?"
Lam Vong Cơ che vị trí trước ngực, nói:
"Ngụy Anh sinh thời trên ngực cũng có một vết sẹo giống như đúc, ta nghĩ vẫn luôn lưu lại nó, tựa như Ngụy Anh vẫn luôn còn ở bên người ta."
Đệ đệ ruột một lòng say mê, làm huynh trưởng Lam Hi Thần tất nhiên là vẫn luôn xem ở trong mắt, nhưng cũng không nhịn được hỏi:
"Cho dù là lúc trước huyết tẩy Bất Dạ Thiên, đệ không tiếc đối với các tiền bối đồng tông đồng môn động đao kiếm, đem hết toàn lực bảo vệ hắn, chỉ lấy được hắn một chữ 'Cút' cùng đầy người vết giới tiên, đệ cũng không hối hận sao?"
Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng, kiên định đáp trả:
"Tuyệt không hối hận."
Lam Hi Thần cảm khái nói:
"Đối với những việc trong quá khứ, đệ có hối hận việc gì không?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên hốc mắt đỏ lên, phảng phất bên tai lại vang lên tiếng kêu to điên cuồng của Ngụy Anh trong huyết tẩy Bất Dạ Thiên: "Dù sao ngươi đã sớm nhìn ta không vừa mắt, sớm hay muộn muốn đao thật kiếm thật đánh một hồi, tới a!"
Khép lại con ngươi thanh lãnh, liền lại có thể nhìn thấy khi Giang Yếm Ly chết Ngụy Anh rơi lệ đầy mặt.
"Ta chỉ hối hận chưa thể ở lúc hắn còn sống đối xử tốt với hắn, để hắn tin tưởng ta. Nếu có thể làm lại, ta chắc chắn đem hắn cột ở bên người, hết lòng bảo vệ, không tiếp tục để hắn xa ta mà đi."
Ngọc lan hoa nở mười ba năm, rượu thuần thỏ nhảy hoa chưa rụng, chỉ mong người về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top