21
Đồng Ánh Quỳnh cũng trằn trọc cả đêm không thể ngủ, về nhà là lẳng lặng vào phòng, không phủ nhận rằng cô nhớ Minh Hằng, mới ngủ cùng nhau mấy ngày bây giờ không có đã thấy trống vắng.
Đồng Ánh Quỳnh xoay tới xoay lui trên giường, căn phòng này đã có hình bóng Minh Hằng, nhớ lại ngày đó Minh Hằng bị trúng thuốc, cô đã ôm Minh Hằng ngủ cả đêm, nàng ở trong vòng tay cô ngoan ngoãn ngủ say, đáng yêu lắm, những đêm sau đó mùi nước hoa và mùi thơm trên cơ thể Minh Hằng khiến cô ngủ ngon hơn rất nhiều, sự ấm áp lan toả khi Minh Hằng ở trong vòng tay cô mỗi đêm làm Đồng Ánh Quỳnh từng chút một yêu thương nàng.
Đồng Ánh Quỳnh vắt tay lên trán, suy xét lại tất cả những cảm xúc mình trải qua, những thứ đó đều được gọi là yêu, cô đủ trưởng thành để hiểu chỉ là không nói ra, từ bao giờ cô đã xem Minh Hằng là người quan trọng trong cuộc sống, nhìn thấy anh ta chạm vào Minh Hằng thì Đồng Ánh Quỳnh khó chịu vô cùng, thân thể đó từng đêm say sưa quấn lấy cô, không thể chịu nỗi nếu nàng cùng với ai khác làm những chuyện đó.
Đồng Ánh Quỳnh cầm điện thoại thì đã hơn 2h sáng, lòng cồn cào không yên, thật sự rất khó chịu, sao yêu đương lại khiến người ta day dứt khi giận nhau như thế?!!
- Mình nhớ chị ấy đến không chịu nỗi!!!
Đồng Ánh Quỳnh tự thì thầm rồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng là ấn vào cái tên người nào đó mà gọi, cô không biết Minh Hằng ngủ chưa, nhưng 2h sáng thì có khi là ngủ rồi, có điều không thể nhịn nỗi Đồng Ánh Quỳnh cũng đành phải gọi, những lúc giận nhau thì nỗi nhớ sẽ càng tăng.
Đồng Ánh Quỳnh nghe tiếng reo rất dài, chắc là Minh Hằng đã ngủ nên không nghe máy, tâm trạng Đồng Ánh Quỳnh có chút thất vọng dự định tắt máy thì cô nghe được đầu dây bên kia có tiếng phát ra, Minh Hằng không nói gì hết nhưng có chút tiếng động chứng tỏ nàng đang nghe.
Đồng Ánh Quỳnh không biết được là Minh Hằng nào có ngủ nỗi, nàng đang nằm chờ đợi cuộc gọi của cô, nàng nhớ Đồng Ánh Quỳnh rất nhiều nhưng mà lúc Đồng Ánh Quỳnh gọi lại không dám nghe, lúng túng cầm điện thoại mà lòng hồi hộp xem phải làm sao, thương thì thương nhưng nàng cũng còn giận mà, rồi chẳng biết làm sao mà Minh Hằng không đành lòng bơ người ta, vì thế nàng cũng bắt máy.
- Chị...Chị đang ngủ sao?
Minh Hằng im lặng nghe giọng người ta thì thầm, Đồng Ánh Quỳnh đánh người rồi lớn tiếng làm nàng giận nhưng mà bây giờ nghe giọng nói trầm ấm đó thì trái tim Minh Hằng tan chảy, nàng không chịu nỗi cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng nên đưa tay lên ngực trái, trái tim ngốc bình tĩnh đi chứ!!!
- Nếu chị ngủ thì em xin lỗi, Minh Hằng ngủ đi.
Đồng Ánh Quỳnh hơi thở dài, chắc cô đang làm phiền người ta, tự nhiên Đồng Ánh Quỳnh thấy mình rất có lỗi, chẳng muốn giận nhau nữa, cô không chịu nỗi nếu hai người không nói với nhau câu nào, Đồng Ánh Quỳnh ngậm ngùi muốn lặng lẽ tắt điện thoại, có lẽ cô nên gọi lại sau?
- Người đáng ghét định tắt máy như vậy sao?
Minh Hằng thấy một khoảng im lặng từ phía Đồng Ánh Quỳnh, nàng sợ người ta tắt máy nên vội vã ngăn lại, nàng chỉ là muốn im lặng, hồi hộp chờ xem người ta nói gì, không ngờ người này dám có ý định tắt máy.
- Chị chưa ngủ hả chị bé, sao lại thức trễ như vậy?
Đồng Ánh Quỳnh nghe giọng nàng thì vui lắm, môi vô thức nở nụ cười, cô lo lắng cho Minh Hằng giờ này vẫn chưa ngủ, muốn người ta nghe máy nhưng lại sợ người ta thức trễ ảnh hưởng sức khoẻ.
- Là tại người đáng ghét nào đó chọc giận nên không thể ngủ. - Minh Hằng nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa, vừa rồi nàng còn buồn rầu, người ta vừa nói mấy câu đã khiến tâm trạng Minh Hằng bay bổng.
- Vậy sao, người đáng ghét đó cũng không ngủ được vì nhớ cái người đang giận.
Minh Hằng cắn môi vì câu nói quá đỗi ngọt ngào của Đồng Ánh Quỳnh, nàng ôm gối, mặt bắt đầu đỏ lên, người ta mới quan tâm nàng một chút thì nàng đã chịu không nỗi, phải làm sao đây, nàng đang giận cơ mà, trái tim đúng là đồ phản chủ.
- Người đáng ghét lừa dối, hay là đang nhớ cô nào khác?- Minh Hằng hít thật sâu sau đó tiếp tục trò chuyện, sợ Đồng Ánh Quỳnh biết nàng đang vui sẽ khinh thường nàng.
- Người đáng ghét chỉ nhớ chị thôi.- Đồng Ánh Quỳnh hoàn toàn quên mất mình đang ghen, đang buồn, tuôn ra mấy câu nói như ai bỏ đường vào đó.
- Không tin, người đáng ghét có nhiều người vây quanh, nay cô này mai cô khác, biết đâu còn có vợ rồi mà giả vờ với chị.- Minh Hằng vừa nói vừa bĩu môi.
- Không có mà, mấy người đó đều xoá số hết rồi, cũng sẽ kiên quyết từ chối mấy người trước đây, xin lỗi chị.- Đồng Ánh Quỳnh lật đật lắc đầu, nói chuyện điện thoại người ta có thấy đâu nhưng vẫn lúng túng giải thích.
- Không đáng tin, không muốn tin.- Minh Hằng mỉm cười, lăn qua lăn lại trên giường, nàng yêu Đồng Ánh Quỳnh chết mất.
- Minh Hằng à, mở video được không?
Đồng Ánh Quỳnh cảm giác nhớ nàng nhiều quá, nói chuyện điện thoại dường như không đủ, cô chỉ muốn nhìn thấy Minh Hằng ngay bây giờ thôi.
- Không được, không cho xem.
Minh Hằng tự lắc đầu liên tục, nàng vẫn còn chút hờn giận sao có thể dễ dãi như vậy, không muốn cho người ta thấy mặt đâu, với lại lúc nảy nàng còn khóc lóc vì uất ức và nhớ Đồng Ánh Quỳnh, hẳn là bây giờ bộ dạng rất xấu.
- Vậy à, vậy Minh Hằng ngủ sớm đi, ngày mai lại có sức giận em tiếp nha.
- Đáng ghét, chị chưa tha cho em đâu đó, người gì mà manh động quá, không nghĩ đến bản thân gì hết.- Minh Hằng bây giờ đã ngồi dậy, nàng đung đưa hai chân vì thích thú.
- Chị lo cho em hay cho anh ta?- Đồng Ánh Quỳnh ngập ngừng trong câu hỏi, cô lắng tai chờ đợi nàng trả lời.
- Đương nhiên là lo cho em, anh ta là cái thá gì chứ, chị đánh anh ta rồi bị thương thì sao, nếu mà đối tác hay ba mẹ em nhìn thấy họ sẽ lo đó, Chủ tịch Đồng Ánh Quỳnh đi hành hung người khác vì phụ nữ, em muốn lên báo như vậy lắm đúng không?
Đồng Ánh Quỳnh lắng tai nghe từng lời trách móc đáng yêu của Minh Hằng, cô cũng có chút đồng tình, thì ra đúng như Hoàng Yến nói, nàng đúng là lo cho mình.
- Đồng Ánh Quỳnh, chị xin lỗi vì để em hiểu lầm.- Minh Hằng đột nhiên cũng biết lỗi của mình, mình cũng có hơi làm quá không tin Đồng Ánh Quỳnh.
- Minh Hằng à, đừng xin lỗi em sẽ đau lòng đó, là em sai, em sẽ không để ai đến gần nữa, em bây giờ chỉ có mình Minh Hằng, chị bỏ về rồi em cũng rất ngoan liền trở về nhà.
- Đồng Ánh Quỳnh chị yêu em, đừng có ghen lung tung, đừng có lừa dối chị nghe chưa?
Lời nói ngọt ngào, vừa tỏ tình vừa như dặn dò của Minh Hằng làm Đồng Ánh Quỳnh như muốn nhảy cẫng lên.
- Thật sao, Minh Hằng yêu em nhiều không?
- Đoán xem.- Minh Hằng qua giọng nói đã biết Đồng Ánh Quỳnh kích động, nàng che miệng cười khúc khích.
- Em nhớ hơi Minh Hằng quá, nhà chị có cửa sau không, bây giờ em chạy qua, chị mở cửa đi...chúng ta...lăn lộn một chút.
Đồng Ánh Quỳnh quá kích động vì được nàng tỏ tình, lâu lắm rồi không ai nói yêu mình, mà hiện tại người nói lại là Minh Hằng làm cô run lên vì rung động, vội vàng bật dậy nói một tràng sau đó cầm áo khoác lật đật chạy đi. Minh Hằng còn chưa kịp phản ứng gì thì Đồng Ánh Quỳnh đã tắt máy, còn nhắn tin là đợi cô đến.
Minh Hằng hoang mang chạy đến trước gương, khuôn mặt nàng vì khóc mà xấu xí rồi, nàng lật đật vuốt lại tóc, tô lại son môi, đỏ mặt vì nghĩ đến lát nữa Đồng Ánh Quỳnh sẽ đến đây, bọn họ trong căn phòng này làm tình sau khi giận nhau, sao nàng lại thấy kích thích đến vậy, cứ chạy tới chạy lui ngắm xem bộ dạng mình thế nào rồi, sợ Đồng Ánh Quỳnh chạy đến sẽ chê nàng mất.
Nhà Minh Hằng đúng thật là có cửa sau, không lớn nhưng đủ để Minh Hằng mở cửa cho Đồng Ánh Quỳnh lẻn vào, vừa gặp nhau Đồng Ánh Quỳnh đã ôm chầm lấy Minh Hằng, cả thân thể nàng đều bị Đồng Ánh Quỳnh ôm nhấc bổng lên, ôm trọn cả vòng tay, sau đó Đồng Ánh Quỳnh hôn nàng say đắm, môi cô mút lấy môi Minh Hằng không rời.
- Lên phòng chị đi, đáng ghét, hư hỏng.- Minh Hằng chụp lấy bàn tay Đồng Ánh Quỳnh đang đặt trên mông nàng bóp nhẹ lại, ba mẹ mà thấy thì nàng trước sau gì cũng sẽ bị trêu chọc.
- Nhớ chị quá. Mình làm một chút đi.
Minh Hằng kéo người ta rón rén lên phòng, giờ này nhà nàng rất yên tĩnh, đảm bảo ba mẹ và người giúp việc đều không ai biết, hai người quấn quýt vào phòng, Minh Hằng câu lấy cổ người ta chủ động hôn, mới giận một chút nàng đã nhớ nhung không biết làm sao, chỉ có thể mặc cho người ta dày vò cơ thể nàng, cả cơ thể đều nhớ Đồng Ánh Quỳnh, nhớ đôi môi tham lam chạm vào từng tấc da thịt nhạy cảm của nàng quá.
- Ưmmm...
Minh Hằng rên khẽ khi Đồng Ánh Quỳnh ném nàng lên giường, càng lúc càng mạnh bạo nhưng nàng rất thích, nàng ôm lấy đầu Đồng Ánh Quỳnh vùi vào ngực, ngửa cổ tận hưởng cảm giác sung sướng Đồng Ánh Quỳnh mang lại, làm tình cùng người mình yêu cứ như bị nghiện không thể dứt ra.
Đồng Ánh Quỳnh bú mút ngực nàng đến sưng đỏ, bú mút rất nhiều lần cũng không thấy chán, sau đó tự cởi quần áo, kéo lấy chân nàng đặt lên vai, áp chặt bên dưới mình vào cô bé của Minh Hằng, nhắm nghiền mắt vừa đẩy vừa cảm nhận, cảm giác ấm nóng, khít chặt và được cảm nhận đối phương chân thật nhất làm cả hai nhanh chóng đạt đỉnh, hạnh phúc dâng trào, cả đêm đó vờn nhau đến tận trời sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
- Minh Hằng, mở cửa cho mẹ.
Mẹ Minh Hằng ở bên ngoài liên tục đập cửa vì trời đã gần trưa mà Minh Hằng vẫn chưa xuống nhà, tối qua nàng về nhà là lên phòng ngay làm bà lo lắng. Minh Hằng nằm trong vòng tay người ta, khó chịu vì quá ồn mà mở mắt ra, nghe mẹ cứ liên tục gọi thì nàng hoảng hốt.
- Quỳnh...dậy đi, mẹ chị kìa...- Minh Hằng xoay người đánh vào ngực Đồng Ánh Quỳnh.
- Mẹ...mẹ chị hả...??
Đồng Ánh Quỳnh tối qua rất nhiệt tình làm nàng, bây giờ có chút mệt mỏi, vẫn còn đang mơ ngủ, nghe mẹ Minh Hằng lập tức mở to mắt, hai người ngồi dậy nhìn ra cửa trong sự hồi hộp, nàng trước giờ chưa từng dắt ai về nhà làm mấy chuyện như tối qua, bây giờ mẹ gọi cửa liền đỏ mặt, xấu hổ không biết làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top