Chương 2
Máy bay hạ cánh, tới Việt Nam rồi, 2 người tạm chia tay nhau, nhưng việc này thì phải đươc triển khai nha!
————————
Tối thứ sáu, Minh Hằng theo thường lệ tăng ca đến mười giờ mới về nhà, vừa vào nhà thình lình phát hiện cả nhà đang ngồi đợi cô ở phòng khách lầu một, trừ bốn đứa tiểu quỷ đã đi ngủ rồi.
" Mọi người sao đều nhìn con như vậy?"
Minh Hằng nhìn người nhà thắc mắc, không chỉ ba mẹ cười thật rạng rỡ mà ngay cả hai đứa em và hai em dâu đều cười rất xảo quyệt.
" Có tin vui muốn báo cho chị." Tóc Tiên nói trước.
" Thật không?" Minh Hằng ném túi xách qua 1 bên, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi.
" Thật mà, mọi người đều rất mừng cho chị!" Em dâu lớn Thy Ngọc cũng nói như vậy.
Bà Lê thực đắc ý nói:
"Minh Hằng à, chẳng phải lần trước mẹ đi LA chơi sao? Rốt cuộc lúc trên máy bay trở về làm quen được Đồng tiểu thư, điều kiện cô ta rất tốt, không chê vào đâu được!"
" Thì sao nào?" Minh Hằng rất mệt mỏi, chỉ muốn về phòng tắm rửa.
" Mẹ con đó, giới thiệu con gái yêu của mình với người ta, muốn 2 con làm quen với nhau." Ba Lê cuối cùng lên tiếng.
" Cái gì?"
Minh Hằng lập tức mở to mắt, " Thật là mắc cười quá."
" Thật mà! Nơi đâu cũng có thể gặp người có duyên với mình nha." Em dâu nhỏ Xuân Nghi đương nhiên đang giúp ba chồng mình.
Minh Hằng bỗng nhiên đứng thẳng dậy:" Đừng nói với con là mọi người đã hẹn gặp người ta rồi nhá."
Bà Lê cười ha ha vài tiếng:" Cô Đồng đó vừa nhìn thấy hình con thì không thể rời mắt đi được, cô ta đưa cho mẹ danh thiếp để muốn gặp mặt con, tối nay mọi người đã nói chuyện điện thoại xong rồi, hẹn trưa mai ăn bữa cơm để 2 người gặp mặt nhau."
" Không phải vậy chứ ?" Minh Hằng thật không dám tin việc này lại có thể xảy đến với mình.
Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, cả nhà cùng ra ngoài liên hoan a!" Kiều Anh nói.
" Đúng vậy! Dù sao thì quán ăn cũng gần đây, băng qua đường là tới thôi mà." Em dâu lớn Thy Ngọc cũng nói.
" Con không đi đâu." Minh Hằng kiên quyết nói.
Kiều Anh lắc lắc đầu:" Làm người phải giữ chữ tín. Mẹ cũng đã hẹn với người ta rồi, làm sao có thể thất hứa được?"
" Thì cứ đi xem sao. Nếu không thích thì chúng ta có thể về nhà liền." Em dâu nhỏ Xuân Nghi nói.
Thấy người này tung người kia hứng mà lại còn rất vui vẻ, Minh Hằng bắt đầu nhức cả đầu," Con mới đi làm được 2 năm, con không muốn kết hôn sớm như vậy, con vẫn còn rất nhiều điều muốn làm mà!"
Ông Lê gật gật đầu," Đừng lo quá! Ba sợ con luôn, cứ làm bạn bè đã, vài năm sau tính đến chuyện kết hôn cũng được."
" Chính là vậy đó! Chứ cứ nghe người ta hỏi tại sao con vẫn chưa có người yêu, con không biết rằng trái tim mẹ đang rỉ máu đây nè! Ôi...."Bà Lê đành phải dùng đến khổ nhục kế.
" Con không quan tâm! Dù sao thì con cũng không đi, mọi người tự tìm cách giải quyết đi." Minh Hằng đã quyết tâm rồi. Cô không muốn dính đến đi coi mắt không rõ ràng này.
"Minh Hằng, Lê Ngọc Minh Hằng, yah yah !"
Mặc cho 6 người trong phòng khách đang kêu la không ngừng, Minh Hằng không thèm để ý xoay người đi lên phòng mình ở lầu 2, sập cửa 1 cái rầm và cũng không nói thêm 1 câu nào.
Sáng hôm sau đúng 10 giờ, Minh Hằng đang trong giấc mộng thì bị lay dậy. Tối qua, không, nên nói là sáng nay cô vẽ mẫu thiết kế đến 6 giờ mới đi ngủ, đã vậy tuần này ngày nào cũng tăng ca, khó khăn lắm mới ngày nghỉ cuối tuần như vậy, sớm đã lên kế hoạch ngủ 1 lèo 24 tiếng luôn mà.
" Đừng kêu con nữa, hôm nay được nghỉ mà..."
Cô trừng mắt nhìn, trước mắt là 3 người gồm mẹ và 2 chị em.
Trên khuôn mặt 3 người này đều mang 1 nụ cười không tốt lành cho lắm, trước khi Minh Hằng kịp nghĩ thêm điều gì thì chăn đã bị tung lên, hợp lực kéo cô xuống giường bắt đầu kế hoạch tác chiến của họ.
" Mọi người đang làm gì vậy? Aaa...."
Minh Hằng chỉ có thể thét lên được vài tiếng liền bị kéo vào phòng tắm, tiếp theo người thì giúp cô gội đầu, người thì giúp cô trang điểm,đã vậy có người còn làm móng cho cô.
" Có chuyện gì vậy? Con vẫn không muốn đi coi mắt." Nói đến 2 từ "coi mắt" này Minh Hằng liền nhớ đến việc mắc cười ngày hôm qua, không nghĩ mọi người lại nghiêm túc như vậy!
" Đừng động, động nữa là lớp trang điểm này hư đó!" Em dâu lớn Thy Ngọc nói cảnh cáo.
" Tay đừng quơ loạn lên được không? Làm móng không phải là chuyên dễ đâu!" Em dâu nhỏ Xuân Nghi cũng nói.
Đứng phía sau Minh Hằng là bà Lê, bà vừa ngân nga 1 điệu hát dân gian vừa cười nói:
" Hôm nay là ngày trọng đại, con phải ăn diện lên 1 chút!"
" Con không muốn!" Minh Hằng liều mình lắc đầu.
Nhưng tất cả sự giãy giụa đều dư thừa. Lúc 3 người này cùng chung tay hoàn thành mục tiêu trước mắt thì không ai có thể ngăn cản được.
Mặc Minh Hằng la hét, phản kháng thế nào, trải qua hơn 1 tiếng đồng hồ cô đã biến thành 1 cô gái thanh nhã.
" Ai da thật là đẹp quá!" bà Lê mãn nguyện nhìn con gái mình.
" Mặc bộ váy màu trắng thật là giống váy cưới quá đi!" Em dâu lớn Thy Ngọc la lên.
" Nếu không có váy của em thì làm gì có khí chất tự nhiên tươi mới như vậy!"
Em dâu nhỏ Xuân Nghi cũng rất thích thành phẩm này của mình.
" Mọi người đủ chưa?" Minh Hằng nhăn mày, cả người sắp bị bức điên rồi.
" Sắp trễ rồi, chúng ta cũng sửa soạn 1 chút, chuẩn bị đi ra ngoài rồi."
" Đúng vậy! Con cũng phải mặc 1 bộ thật quyến rũ mới được!"
" Có muốn xách túi theo không? Túi nào mới hợp nhỉ? Khó chọn quá!"
3 người căn bản bỏ ngoài tai những lời của Minh Hằng, bận rộn ăn diện, còn giúp kiểm tra cho nhau xem có chỗ nào không vừa ý không.
Minh Hằng sắp cười không nổi, xem ra họ không giống đang giỡn chút nào," Xin mọi người đừng loạn nữa, con không đi mà!"
" 11 giờ 50 phút rồi, đi nhanh thôi!"
" Cũng may quán ăn ở đầu đường, nếu không thì đến trễ rồi!"
" Đây là lần đầu tiên gặp mặt, không nên sơ suất!"
Thật tiếc 3 người đó lại không thèm quan tâm đến cô, nắm tay Minh Hằng kéo đi ra ngoài, ở phòng khách lầu 1 cũng có 3 người đang chờ sẵn rồi.
Ngoài ra 4 đứa con của Tóc Tiên, Kiều Anh bình thường thì nghịch như quỷ, hôm nay cũng mặc đồ chỉn nhu.
"Mọi... mọi người cũng đi à? " Minh Hằng không dám tin chỉ vào họ.
Ba, Tóc Tiên , Kiều Anh đều mặc đồ rất lịch sự, Ba còn thắt cravat, đầu tóc thì chải gọn gàng, giống như sắp đi dự đám cưới của ai vậy.
Tất nhiên, ba phải tận mắt đi xem mặt "con rể" tương lai của mình chứ !" ông Lê lấy cặp kính cũ ra lau lau, nghĩ về 1 thời từng là đại biểu nông dân.
" Muốn lấy chị gái của em thì phải qua được ải của em đã!" Tóc Tiên mỉm cười, em ấy giống như đang là đạo diễn tuyển chọn diễn viên không bằng.
" Em cũng phải tra hỏi thật kỹ 1 phen mới được." Kiều Anh hưng phấn nắm chặt nắm tay phát ra tiếng rắc rắc, dù sao em ấy cũng là madam đội hình cảnh mà!
" Tụi con cũng muốn đi xem sao!" 4 đứa tiểu quỷ to giọng nói.
" Tốt lắm, tốt lắm..." Minh Hằng xoay người chuẩn bị chạy, " Mọi người đi đi, con bận rồi!"
" Không được chạy!" 10 đôi tay thò ra, tay lớn có, tay nhỏ có bắt Minh Hằng tội nghiệp trở về, mọi người cùng ra khỏi nhà, cơ hồ như muốn "khiêng" cô đi đến quán ăn.
Quán ăn "Sợi Chỉ" nằm ở đầu đường, là 1 quán ăn có không khí thân mật được trang hoành rất đẹp, đồ ăn Tây bên trong thì ngon miệng đẹp mắt nên nhà họ Lê rất thích nơi này, thành ra đã trở thành bạn tốt của ông chủ Phong.
Lần này đi coi mắt ở quán của 1 người quen, chắc chắn rằng chẳng bao lâu sau từ đầu đường đến cuối xóm sẽ biết tin tức này và cũng râm ran suốt một năm, làm cô mỗi lần ra khỏi cửa đều nhận được vô số ánh mắt quan tâm trìu mến.
Minh Hằng nghĩ đến thảm cảnh tương lai, thế nào cũng không bước vào quán ăn giống như địa ngục đó.
" Wa, mẹ thấy phấn chấn quá!" Bà Lê cười tươi đến không thể khép miệng lại.
" Mẹ, mẹ nghe con nói." Minh Hằng kiên cường nghĩ đến 1 kế hoãn binh, "
Nói không chừng đối phương chỉ đi có 1 người, chúng ta thì đông như vậy sợ sẽ dọa cô ta sợ, hay là cứ để con 1 mình đi gặp cô ta cũng được."
" Vậy à?" Bà Lê vắt óc suy nghĩ 1 hồi, bà thật cũng không muốn dọa "con rể" sợ.
" Làm ơn, để con vào trước nói chuyện với cô ta 1 chút được không? Nếu không cô ta bị nhà mình dọa mất."
Thật ra Minh Hằng thực sự hy vọng rằng trước nhất có thể nói rõ với đối phương mình không hề có hứng thú,sau đó bọn họ có thể giúp nhau 1 chút, cùng kết hợp ứng phó cho xong tình huống ngày hôm nay, để tránh gặp rắc rối sau này dù thế nào đi nữa cũng không nên liên lạc với nhau nữa.
" Cũng được,vậy con đi nói rõ cho cô ấy trước." Ông Lê đồng ý đầu tiên.
Như vậy, sau khi nhận được sự đồng ý của 10 người Lê gia Minh Hằng mới thở phào, từ từ mở cánh cửa lớn của " Quán ăn Sợi Chỉ", chú ý đến âm nhạc Tây phương mà chủ quán thích lại nghênh đón, thật vẫn êm tai động lòng người như xưa.
Nhưng... trong quán ăn hơn 100m2 này chỉ có 1 bàn ăn mà thôi, đã vậy giống như là xếp tất cả bàn cùng 1 chỗ, tổng cộng có hơn hai mươi mấy chỗ ngồi.
Bọn họ đều ăn mặc rất lịch sự, cùng cười nói với nhau, xem ra giống như là 1 gia đình.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ vị Đồng Tiểu thư kia đem toàn bộ người nhà đến sao?
Minh Hằng hít vào 1 hơi, nhân lúc không có ai chú ý đến cô liền đóng cửa lại, xoay người đối diện với người nhà vừa quan tâm vừa hiếu kỳ.
" Sao vậy? Người vẫn chưa đến à?" Ông Lê nhìn nét mặt con gái mình không hài lòng.
" Người thì đến rồi..." Minh Hằng có chút gấp gáp nói.
" Thế dáng vẻ cô ấy như thế nào?" 2 em dâu cùng hỏi.
" Chị không biết, bởi vì chị không thấy cô ta..."
" Chị đây là có ý gì?" 2 đứa em không hiểu hỏi.
" Bọn họ hình như cả gia tộc đều đến rồi, cho nên... cho nên chị không biết ai mới là cô ta..."
" Á?" Ba mẹ cùng lớn tiếng kêu lên, " Thật à?"
Minh Hằng yếu ớt gật đầu, thật không biết nên có cảm tưởng về tình huống này như thế nào?
" Thật là có thành ý!"
" Đúng vậy! Chắc chắn là muốn cưới con gái của chúng ta rồi!"
" Ây da! Họ thật thận trọng như vậy, chúng ta cũng không thể qua loa được."
Phản ứng của mọi người đều vừa mừng vừa lo, ngay lúc này vì muốn nghiêm chỉnh cẩn thận nên mỗi người đều chuẩn bị sẵn tinh thần, từng người từng người đều mang nụ cười trên mặt mà bước vào quán ăn.
Nhưng Minh Hằng thì đi sau cùng, bởi vì cô bị kéo đi vô.
" Ngại quá để mọi người đợi lâu như vậy! Thật là có lỗi."
" Đâu có, đâu có, chúng tôi cũng vừa mới đến, đúng rồi,chúng tôi đã bao chỗ này rồi, như vậy cũng dễ nói chuyện hơn."
" Xin chào ông bà Đồng, rất vui được quen biết 2 người."
" Là phúc của chúng tôi mới đúng! Có thể cùng mọi người kết nên duyên này!"
Là lần đầu gặp nhưng Đồng gia, Lê gia 2 nhà càng ngày càng thân thiết, nói chuyện thật sôi nổi, vừa nhìn thấy đã thích đối phương, nếu không kết được mối thân tình này thì không được.
Ông bà, bố mẹ, cậu dì, bác trai bác gái, anh hai, anh ba, 2 em gái nhà họ Đồng đều tới đủ cả, còn có thêm anh chị em họ, mấy đứa nhóc cũng tới 7 đứa, thêm nhân vật chính đang ngồi chính giữa, tổng cộng cũng 24 người, tất cả đều tề tựu đông đủ.
Minh Hằng nấp sau lưng mẹ, nhìn thấy mà mắt hoa cả lên, đầu thì ong ong, căn bản không biết ai mới là đối tượng xem mắt của cô.
" Mọi người ngồi trước đi! Để 2 người trẻ làm quen nhau 1 chút." Trưởng bối nhà họ Đồng, Đồng lão gia nói.
" Đúng vậy! Tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ Lê tiểu thư nữa!" Lão Phu nhân nhà họ Đồng cũng nói.
Như vậy mọi người đều ngồi chỗ của mình, giới thiệu nhau 1 lượt,nhưng vẫn không biết là ai có quan hệ với ai, chỉ có thể nhìn rõ bề ngoài của mỗi người mà thôi.
Cuối cùng cũng đến 2 nhân vật chính rồi.
" Quỳnh, đây là Minh Hằng nhà bác." Bà Lê đã thân mật mà gọi tên của Ánh Quỳnh rồi.
" Xin chào, rất vui được làm quen với cô." Ánh Quỳnh nâng chai sâm banh lên, hướng Minh Hằng chào hỏi.
Minh Hằng sớm đã gật đầu vô số lần, cười cũng không biết bao nhiêu lần, bây giờ nét mặt cũng cứng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra cô ta chính là Đồng Ánh Quỳnh
Ánh Quỳnh có 1 khuôn mặt cực nam tính nhưng vẫn có chút nữ tính, đôi mắt hai mí, sống mũi cao cao,đôi môi mềm mại mím chặt, thân hình chuẩn ba vòng, nói chung đây chính là mẫu người có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhưng ánh mắt của Ánh Quỳnh, nụ cười của cô ấy đều khiến cho cô cảm thấy bất an, giống như có 1 loại khí chất nguy hiểm có thể dọa người, khiến người khác không thể biết được cô ấy đang nghĩ gì trong đầu.
Còn cảm giác của Ánh Quỳnh khi nhìn thấy Minh Hằng? Cô ấy thật đúng như cô đã hình dung, khuôn mặt thanh tú, thân hình cân đối, cô thật hài lòng, nhưng Minh Hằng còn có 1 khí chất rất đặc biệt càng làm cô thích thú ngắm nhìn.
Lúc cô ấy thập thò ló đầu vào thì cô đã chú ý đến rồi, hình dáng hiếu kỳ của cô ấy giống như thỏ con vậy, làm người khác không nhịn được cười.
Lúc cô ấy nhìn thấy mọi người, biểu hiện của cô ấy cũng làm cô không kìm được mà gật đầu, dù thấy rằng cô ấy lung túng không biết làm thế nào nhưng điều đó cũng chỉ làm tăng thêm vẻ dễ thương của cô ấy mà thôi.
Hiện tại, Minh Hằng đang ngây ra nhìn cô làm cô càng thấy buồn cười hơn.
" Minh Hằng con nói gì đi chứ?" Ông Lê ở bên cạnh nhắc nhở
" Ô!" Minh Hằng cuối cùng cũng tỉnh lại," Xin chào."
Đối thoại của 2 nhân vật chính cũng chỉ có vậy, tiếp theo thì trưởng bối của 2 bên cùng tôn sùng nhau, người thì nói con mình tốt thế nào, người thì nói con mình giỏi ra sao, sau thì khen con của người kia ưu tú như thế nào, có thể nó, nếu cả 2 đứa không thể ở cùng nhau thì thật là đáng tiếc.
" Nếu Ánh Quỳnh nhà chúng tôi cưới được Minh Hằng thì thật có phúc biết bao!"
" Phải là phúc của chúng tôi chứ! Đừng khách khí như vậy."
" Sau này nói không chừng chúng ta là người 1 nhà cả!"
" Vậy phải mau bồi dưỡng tình cảm thôi!"
Mọi người cười cười nói nói không ngừng, sớm đã quên mất 2 nhân vật chính.
Minh Hằng lặng lẽ cắt đồ ăn trong dĩa, căn bản không ăn được miếng nào, cô cảm thấy bản thân ngồi đây như là 1 trò hề vậy.
Ánh Quỳnh âm thầm quan sát Minh Hằng, khám phá từng động tác từng thói quen của cô ấy.
Mỗi khi cô ấy ngạc nhiên thường mở to 2 mắt, giả bộ như không có gì nhìn khắp nơi, sau đó thì lặng lẽ thở hắt ra, giống như mèo con, làm Ánh Quỳnh không nhịn được cười thầm.
Cuối cùng mọi người đều no say, lúc này mới phát hiện 2 nhân vật chính đều im lặng, sao vậy được nhỉ?
" Sao 2 đứa không nói nhiều nhiều chút?"
" Mọi người nói chuyện vui vẻ thì sao chứ? 2 đứa mới là quan trọng mà!"
" Hay có nhiều người quá nên không được tự nhiên?"
" Vậy để 2 đứa ra ngoài nói chuyện, như vậy mới dễ mở miệng."
" Được, cứ vậy đi, tiễn 2 đứa ra ngoài."
Dưới sự thống nhất của 2 gia đình, Ánh Quỳnh và Minh Hằng đều bị đẩy ra ngoài " Quán ăn Sợi Chỉ", ánh mắt chúc phúc cùng ý cười của mọi người tiễn họ, làm họ không thể không làm theo.
Sau đó mọi người làm gì? Cũng chẳng có gì, chỉ có đóng đô suốt ngày ở " Quán ăn Sợi Chỉ" uống rượu, chơi đùa, ăn uống, nói chuyện đến 12 giờ tối mới chấm dứt.
Xem ra ông chủ hôm nay kiếm được không ít, không, là rất nhiều mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top