Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh



Ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua những tán lá rừng, khẽ lay động trên cơ thể Vũ Việt khi anh từ từ mở mắt. Hơi ấm của mặt trời vừa chạm vào làn da mỏng manh của đứa trẻ. Anh cảm nhận được sự nặng nề và tê dại của cơ thể mình. Cảm giác này lạ lẫm, khác xa với những gì anh từng trải qua trong cuộc sống trước kia. Cổ họng anh khô khốc và chỉ có thể phát ra những tiếng khóc yếu ớt. Đôi mắt anh không thể điều chỉnh ngay với ánh sáng mặt trời, nhưng một sự sợ hãi kỳ lạ dâng lên trong anh.

Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ xung quanh đều là những hình ảnh mờ nhạt. Những bóng cây lớn tràn ngập trong khu rừng hoang dã, rậm rạp và dày đặc, khiến không gian càng trở nên mịt mờ. Anh cố gắng định hình lại bản thân, cố nhớ lại rằng mình là ai, nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn trong đầu. Chỉ có cảm giác rằng mọi thứ quá đỗi bất lực.

Cảm giác đau đớn từ cơ thể đứa trẻ và sự bối rối trong lòng khiến anh không thể suy nghĩ rõ ràng. Anh cảm nhận được những tiếng động lạ xung quanh, nhưng không thể phân biệt nổi chúng. Từng cơn gió nhẹ làm lá cây xào xạc, và những cánh chim lạ bay ngang qua, nhưng tất cả những âm thanh ấy lại như làm anh càng thêm hoang mang.

"Đây là đâu?" – Anh lẩm bẩm trong tâm trí. Nhưng chỉ có tiếng khóc yếu ớt thoát ra từ cổ họng non nớt.

Vũ Việt chưa nhận thức được cơ thể của mình đã biến thành một đứa trẻ. Anh vẫn chưa hiểu rằng mình đã xuyên không về một thời kỳ khác, nơi mà mọi thứ, từ cảnh vật đến cách sống, đều khác biệt. Cái cơ thể yếu đuối này chẳng thể làm gì ngoài việc khóc lên trong sự tuyệt vọng.

Một tiếng gầm rợn người vang lên từ xa, kéo sự chú ý của anh. Vũ Việt ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không trước mặt. Một bóng dáng lớn xuất hiện, di chuyển với tốc độ kinh hoàng. Đó là một con hổ khổng lồ, với đôi mắt đỏ rực và chiếc răng nanh sắc nhọn, đang lao về phía anh. Chân tay Vũ Việt run rẩy, một cảm giác sợ hãi tột độ bao trùm lấy anh. Anh không thể động đậy, không thể làm gì ngoài việc nhìn con hổ càng lúc càng tiến gần.

Trong giây phút đó, anh cảm nhận được một sự bất lực vô cùng. Cơ thể này quá yếu ớt để chạy trốn. Cổ họng khô khốc không thể kêu cứu. Vũ Việt chỉ biết nhìn con hổ với ánh mắt đầy hoang mang, càng lúc càng bị bao trùm bởi sự đe dọa của sự sống và cái chết.

Rồi một mũi tên bay vút đến, trúng ngay vào vai con hổ. Con hổ gầm lên một tiếng đau đớn, lùi lại vài bước, nhưng không hề chết. Nó càng trở nên hung dữ hơn, gầm lên với một âm thanh đầy sát khí. Vũ Việt ngây người nhìn, nhưng chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều.

Một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối của khu rừng, tay cầm cung, dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Người đó kéo cung với một động tác thuần thục, nhanh như chớp. Mũi tên tiếp theo bay đến, trúng ngay vào cổ con hổ, khiến con vật vung vẩy cơ thể trong cơn giận dữ. Con hổ lao về phía người thợ săn, nhưng người thợ săn không hề nao núng. Anh ta bắn thêm một mũi tên nữa, lần này trúng vào mắt con hổ. Con vật gầm lên một tiếng nữa, nhưng rồi bất ngờ quay đầu và lao vào khu rừng, bỏ chạy.

Thợ săn không để tâm đến con hổ đang rút lui. Anh ta hướng về phía Vũ Việt, đôi mắt của người thợ săn chứa đựng sự nghi ngờ và bối rối. Anh không thể hiểu tại sao một đứa trẻ chỉ khoảng một tuổi lại xuất hiện trong khu rừng hoang dã này.

Người thợ săn lẩm bẩm một ngôn ngữ mà Vũ Việt không thể hiểu, nhìn Vũ Việt với sự ngạc nhiên.

Vũ Việt cảm thấy một sự lạnh lẽo dâng lên trong lòng. Anh không hiểu người này đang nói gì, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt của người thợ săn khiến anh cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.

Đột nhiên, một cơn mệt mỏi tột độ ập đến. Toàn bộ cơ thể anh như bị kiệt sức. Những bước chân của người thợ săn lại càng xa dần trong ý thức của anh. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. Vũ Việt cố gắng cử động, nhưng cơ thể yếu đuối không cho phép. Anh cảm nhận một cơn đau nhói trong lồng ngực, rồi dần dần mất đi ý thức.

Khi anh nhắm đôi mắt bé nhỏ của mình lại, mọi thứ xung quanh như tan biến. Ánh sáng xung quanh dần mờ đi, và cuối cùng, anh chìm vào bóng tối, bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top