chương 11


Phúc Nhi sau khi trở về liền đi ngủ , một mực ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy. Sau khi đứng lên, nàng muốn dùng chút nước nóng tắm rửa, hôm qua nửa đêm trở về, căn bản không còn nước nóng, chỉ tùy tiện dùng nước lạnh lau qua.

Mở cửa phòng ra, ai ngờ ngoài cửa có một người đang đứng.

"Tiểu An Tử?"

"Phúc Nhi tỷ tỷ, chúc mừng tỷ."

Phúc Nhi để hắn vào phòng rồi nói.

"Chúc mừng ta làm gì?"

Tiểu Hỉ Tử mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng:

"Đương nhiên là chúc mừng tỷ tỷ lấy được , bây giờ đông cung người nào cũng đều biết."

lần đầu tiên?

Phúc Nhi trong lòng là lạ, luôn cảm thấy loại thuyết pháp này phảng phất thái tử chính là một hoa lâu cô nương, đêm đầu tiên đã bị nàng đoạt mất.

"Này có cái gì tốt mà chúc mừng."

"Đương nhiên phải chúc mừng, đây chính là đại hảo sự."

Trải qua nhiều ngày tiếp xúc, Tiểu An Tử cùng Phúc Nhi cũng coi như thân quen, nhất là việc hắn giúp Phúc Nhi bí mật mang đồ ăn đến, nhờ đó cũng hưởng chút lộc ăn, vốn là cái mặt tròn, hiện tại càng tròn hơn, lúc này lại còn nháy nháy mắt ra hiệu , cứ mang cảm giác buồn cười .

"Lần đầu này cùng các lần sau kia không giống nhau, tỷ tỷ về sau liền sẽ hiểu."

Gặp bộ dáng hắn thần bí cười hề hề , Phúc Nhi cũng cảm thấy tốt hơn.

" cái gì gọi là không giống nhau?"

"Đương nhiên không giống nhau rồi!"

Tiểu An Tử gặp Phúc Nhi không hiểu ý tứ của mình nên có chút nóng nảy.

"Ngài ngẫm lại xem, một cái lần đầu này có thể cùng với những người khác sẽ giống nhau sao?"

"Cái này có thể có cái gì không giống?"

Phúc Nhi bật cười.

"Khẳng định không giống! Liền lấy bệ hạ ra nói, tỷ tỷ biết An tần không ? Nàng chính là cái người lần đầu của bệ hạ, năm đó mấy cái tư tẩm cung nữ, liền chỉ có một mình nàng mò được danh phận, mở đầu đã được phong làm thục nữ, chờ bệ hạ đăng cơ thăng thành Cầm quý nhân ."

"Phải biết vị tần này so ra còn lớn hơn bệ hạ mấy tuổi, đã sớm không được sủng ái, cũng không sinh dưỡng con cái, về sau lúc bệ hạ đại phong hậu cung, cũng chưa từng quên nàng, cho nàng ấy tấn tần. Này một phần chứng tỏ cảm tình so cùng những người khác không giống nhau, tỷ tỷ có thể có phúc khí cầm tới phần ân sủng này, về sau có thể hưởng thụ không hết bao nhiêu chỗ tốt."

Gặp Tiểu An Tử nói đến nước miếng tung bay, đem "lần đầu này" ân sủng nói đến thần kỳ, Phúc Nhi tuy có chút xem thường, nhưng cũng không có chất vấn.

Không khác hắn, nàng cũng có biết đến vị An tần này. Lúc trước trong cung nghe đồn muốn cho thái tử chọn lựa tư tẩm cung nữ, các cung nữ tự mình đem rất nhiều chuyện hỏi thăm rõ ràng, không thiếu có người mong đợi có thể thành An tần thứ hai .

Phúc Nhi lại có chút không rõ, An tần thứ hai này có cái gì tốt. Chẳng lẽ nói làm một nương nương không được sủng ái thật sự rất tốt sao?

Không nói những cái này nữa, Tiểu An Tử mặt mũi tràn đầy vui mừng thay cho nàng , nhưng Phúc Nhi căn bản không có tí không khí hỉ sự, ngược lại cảm thấy có một loại ám chỉ.

Ngẫm lại, số tuổi của mình so với vị chủ nhân này lớn hơn, sẽ sớm không được sủng nữa. Tốt a, mặc dù nàng chỉ lớn hơn thái tử một tuổi, nếu nghiêm túc tính, còn không đến một tuổi . Nhưng lớn chính là lớn a. Nhất là người ta còn không có chào đón nàng. Tối hôm qua liên tục không ngừng đuổi nàng đi, sự việc còn rõ mồn một trước mắt đây này.

Không chừng nàng về sau còn không bằng An tần đấy chứ! Như thế ngẫm lại, Phúc Nhi cũng mất đi hào hứng, nhất là hiện tại trên người nàng còn có chút không thoải mái, liền đánh gãy lời Tiểu An Tử, nhờ hắn giúp mình lấy chút nước nóng , nàng muốn tắm rửa.

"Tỷ tỷ muốn tắm rửa? Tỷ chờ chút, ta đi tìm người chuẩn bị cho tỷ chút nước nóng."

Nói xong, Tiểu An Tử liền muốn đi, Phúc Nhi bỗng giữ chặt hắn.

"Ta cho ngươi chút bạc."

Lúc trước mỗi lần Thục Nguyệt muốn nước nóng tắm rửa, đều tìm Tiểu An Tử, hơn nữa còn cho bạc. Phúc Nhi bởi vì cùng Tiểu An Tử quen biết, Tiểu An Tử bảo không cần nàng đưa, nói không muốn bạc của nàng , dù sao mấy việc này cũng thuận tiện.

Nàng biết, kỳ thật bạc này cũng không phải hắn thu, hắn chỉ quản việc đưa thiện, nước nóng là do những người khác quản, hắn tìm người làm việc tự nhiên cũng phải cho người ta chỗ tốt mới được , chia xuống tới hắn cũng chỉ có thể còn ít tiền lẻ. Cho nên Phúc Nhi mới nói muốn cho hắn bạc, cũng không thể để hắn móc bạc của mình được .

" Bạc gì chứ, tỷ tỷ ngươi chờ tà một chút."

Tiểu An Tử xem thường nói.

Không bao lâu, nước nóng liền được đưa tới.

Hai tiểu thái giám ngoại trừ đưa nước nóng, còn mang cả một cái thùng tắm.

Lúc đầu Phúc Nhi dự định chỉ muốn một thùng nước nóng, lau một chút liền thôi, mấy người các nàng trong phòng đều không có thùng tắm, trước đó liền như thế tắm rửa qua, ai ngờ lần này lại mang đến hẳn một cái thùng tắm a. Mấu chốt là hai tiểu thái giám này lại đặc biệt ân cần, cười tủm tỉm, không chỉ giúp nàng đem thùng tắm đặt đúng vị trí, còn giúp nàng đem nước nóng đổ vào thùng , lúc gần đi còn nói nước này quá nhiều , đợi lát nữa bọn hắn sẽ tới thu thập.

"Được rồi được rồi, chậm trễ nữa nước sẽ lạnh."

Tiểu An Tử đứng một bên đuổi người.

"Như thế nào mà lạnh được ?"

Một tiểu thái giám trong đó chỉ chỉ thùng gỗ bên cạnh ,cười híp mắt nói,

"Trong thùng đều là nước nóng, tỷ tỷ nếu là cảm thấy nước lạnh, đem nước nóng thêm vào là được."

"Làm phiền các ngươi suy nghĩ chu toàn như thế ."

Phúc Nhi cười nói.

"đây có tính là gì."

Tiểu thái giám còn muốn nói điều gì đó, đã bị Tiểu An Tử cứng rắn vội vàng kéo đi. Ba người lôi lôi kéo kéo ra đến bên ngoài, Tiểu An Tử mới đổi sắc mặt: "Hai ngươi đủ chưa a, làm gì chứ hả, ta sớm đã chiếm vị trí này rồi. "

Hai cái tiểu thái giám cũng không giận, cười đùa tí tửng nói:

"Cho phép ngươi giành chỗ đứng, liền lại không cho phép chúng ta hiến chút ân cần sao? Tiểu tử ngươi thật là đủ tinh ranh, có thể quen biết vị này , về sau nếu phát đạt, cũng đừng quên các huynh đệ này a."

"Đương nhiên không quên !"

Tiểu An Tử cười trách mắng, "Đi nhanh lên đi, đừng tại đây chướng mắt!"

Chờ hai người đi rồi , Tiểu An Tử lại tiến vào trong phòng.

"Tỷ tỷ lúc này có thể tin chưa? Những thứ nhỏ bé như này một văn tiền đều không cần tốn, tỷ nhìn hai cái cẩu vật kia ân cần với tỷ như thế nào!"

Phúc Nhi tất nhiên đã nhìn ra mánh khóe, cũng nhìn ra Tiểu An Tử vì sao ở trước mặt mình biểu hiện như thế.

Nàng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ bất đắc dĩ cười cười, sợ đến lúc đó phải xin lỗi Tiểu An Tử vì đã quá coi trọng nàng.

...

Lúc Phúc Nhi tắm rửa, Tiểu An Tử cũng không đi, ở tại bên ngoài trông coi. Đợi nàng tắm rửa xong, hai tiểu thái giám kia lại tới, cùng Tiểu An Tử bắt đầu đem thùng tắm cùng nước đều thu dọn. Lúc gần đi, tiểu thái giám kia có nói, kỳ thật thùng tắm này có thể đưa cho nàng dùng, chỉ là trong phòng này không có chỗ đặt được, còn bảo Phúc Nhi về sau cần dùng nước nóng cứ việc nói với bọn hắn, đảm bảo tất cả đều đầy đủ.

Mấy gian phòng cùng một chỗ, động tĩnh bên này phòng bên cạnh tất nhiên không hề bỏ sót.

Bích Ngọc cùng Tử Tiêu nhìn rồi liền thôi, Thục Nguyệt đứng tại trước cửa phòng của mình, không ngừng hướng bên này, chỉ là Phúc Nhi trong phòng không nhìn thấy, Tiểu An Tử liếc mắt mấy cái ngược lại thấy được , lại xem như không biết gì.

Trong cung chính là như vậy, đạo lí đối nhân xử thế đều mười phần hiện thực, người người đều thích đốt nóng bếp lò, chờ ngày nào chính ngươi thành bếp lò, tự nhiên không lo không có người đến đốt.

Buổi trưa lúc Tiểu An Tử đưa thiện, lại để lộ một tin tức. Quy chế đồ ăn của Phúc Nhi được sửa lại, bị đề lên hàng nhất đẳng.

Trước kia khi các nàng còn ở tiểu viện, là ăn bữa ăn phổ thông cung nữ bọn thái giám, chuyển đến nơi này thì được nâng thành một mặn một chay. Bây giờ bị đổi thành bốn món với một chén canh, trong đó còn có hai món mặn.

Dựa theo Tiểu An Tử thuyết pháp, đây là đãi ngộ của nửa chủ tử . Chờ sau này có danh phận, cấp thấp nhất là thục nữ cũng có sáu món ăn một chén canh, còn có trái cây điểm tâm.

Tựa hồ để kiểm chứng lời nói của hắn, buổi chiều thái giám đưa đến cho Phúc Nhi vài thứ. Trong đó có hai thớt vải bông , hai thớt tơ lụa , một trâm cài bạc, một ttrâm hoa, cùng một chút son phấn bột nước.

Cái này có nghĩ Phúc Nhi về sau không cần mặc cung nữ phục, cũng không cần chải đôi xoắn ốc, có thể dựa theo chi vật đang có tùy ý ăn mặc, dù trên danh nghĩa vẫn là cung nữ, nhưng lại không cùng cấp với cung nữ phổ thông khác, có chút giống nha đầu thông phòng trong dân chúng.

Trước đó Thục Nguyệt còn có thể bảo trì không mở miệng nói, lần này có chút nhịn không được, nhưng nàng không có ngu xuẩn mức đến lúc này còn đi tìm Phúc Nhi gây phiền phức, mà chỉ tuần tự chui vào phòng Tử Tiêu cùng Bích Ngọc .

Chỉ tiếc Tử Tiêu cùng Bích Ngọc lòng dạ đều không có nông cạn như nàng, cũng không có đáp lại nàng, làm nàng càng thêm tức giận, lúc quay đầu trở về phòng, trong lòng thầm nghĩ coi như bị nàng đoạt mất lần đầu thì sẽ thế nào đây, không chừng lập tức liền đến phiên nàng, hươu chết vào tay ai còn chưa biết!

Nghĩ như vậy tựa hồ cũng không chỉ có một mình nàng, bởi vì tới gần chạng vạng tối, ba người đều tìm Tiểu An Tử muốn nước nóng tắm rửa.

Tiểu An Tử chân trước thu chỗ tốt, chân sau liền đem tin tức nói cho Phúc Nhi. Phúc Nhi chỉ im lặng, bất quá trong nội tâm nàng cũng có chút hiếu kì, đêm nay thái tử sẽ gọi thêm những người khác thị tẩm sao? .

Bóng đêm giáng xuống, trời dần dần tối, đông cung các nơi đều đã lên đèn. Đèn cung đình phía trước vũ phòng cũng đã đốt, lúc đầu này mấy ngọn đèn cung đình này chỉ chiếu sáng trong cung viện, nhưng vì treo dưới hiên trước mỗi gian phòng, đèn cung đình còn có màu đỏ, bốn góc còn có tua rua buông xuống, ngược lại sinh ra chút ý vị khác .

Ở trong màn đêm, xa xa hướng nơi này nhìn qua, phảng phất có treo bốn cái đèn lồng đỏ.

Phúc Nhi dùng xong cơm tối liền muốn ngủ, chỉ là thấy trời bên ngoài còn chưa có tối, liền ráng chống đỡ đợi trời tối xuống mới ngủ.

Không giống với quyết tâm ngủ sớm của nàng, ba gian phòng khác lại đang chờ Trần tổng quản phái người đến gọi bọn họ, lại chờ qua giờ Tuất, mãi đến giờ Hợi, mấy gian phòng đèn vẫn như cũ có chút không cam lòng chiếu sáng.

Cửa một gian phòng bị lặng lẽ mở ra, có người đi ra ngoài. Ngoài cửa ánh đèn cung đình cùng trong phòng làm thân ảnh nàng kéo dài, nàng thận trọng đến mức vừa bước ra nhìn thấy cái bóng kéo dài của chính mình mà giật nảy, đứng khựng lại, mới nhịn xuống kinh hoảng.

Nàng đưa đầu hướng nhìn nhìn mấy căn phòng bên cạnh, thấy gian phòng bên trong cùng đèn đã tắt, thần sắc tối đi, lại gặp hai gian khác đèn vẫn sáng, liền lặng lẽ trở lại đóng cửa phòng. ...

Chờ Vệ Phó dùng xong bữa tối, trời đã tối. Hắn nhìn một chút sắc trời bên ngoài, quyết định đi đến võ trường một chuyến.

"Điện hạ, lúc này trời đã tối rồi, làm sao đột nhiên nhớ tới muốn đi võ trường a?"

Tiểu Hỉ Tử hỏi.

Vệ Phó liếc mắt nhìn hắn:

"Cô hôm nay đọc một ngày sách, mệt mỏi đến hoảng, nghỉ đến nên ra chút mồ hôi."

"Điện hạ nếu là mệt mỏi, gọi tư tẩm cung nữ tới hầu hạ tốt nàng biết bao nhiêu, làm gì cần phải đến võ trường đổ mồ hôi..."

lời còn chư nói hết, khi bắt gặp cái liếc xéo của Vệ Phó nhanh chóng tiêu tan.

"Ngươi lại nói nhiều như vậy, cô liền đem ngươi đưa cho Trần Cẩn, để ngươi đi theo hắn!"

Tiểu Hỉ Tử lúc này không dám nói, rũ cụp lấy đầu nói gót theo sau.

Chờ Vệ Phó từ võ trường ra, đã là giờ Hợi.

Võ trường ở phía tây bắc Đoan Bản cung, xuyên qua một tòa điện tiếp đến ngưng ninh cửa sẽ đến, bình thường Vệ Phó đều đi con đường phía đông, lần này tới lần thời điểm chuẩn bị rẽ về phía đông hắn lại hướng phía tây mà đi.

Tiểu Hỉ Tử vốn có chút nghi hoặc, thẳng đến khi nhìn thấy bốn ngọn màu đỏ, mới ý thức đây là địa phương nào. Đây chẳng phải chỗ ở của mấy tư tẩm cung nữ ?

Chẳng lẽ nói điện hạ kỳ thật đã nếmb qua tư vị, nhưng ngại mặt mũi nên không gọi người đến thị tẩm?

Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn nhìn sắc mặt Vệ Phó, thấy sắc mặt hắn sắc có chút quái dị, tuấn mi vặn lại, trong mắt có ánh lửa, tựa hồ có chút thẹn quá hoá giận.

Hắn không hiểu thuận nhìn sang, rất bình thường a, mấy gian trong phòng đều sáng đèn.

Không đúng, có một gian phòng trong cùng đèn đã tắt. Đây là cái cung nữ nào? Chủ tử đều chưa có nghỉ, nàng dám nghỉ trước?

"Lung tung nhìn quanh cái gì? Còn không mau đi!"

Tiểu Hỉ Tử vội không dám nhìn nữa.

Trong bóng đêm, ba gian phòng đèn an tĩnh lóe lên, mãi cho đến qua giờ Hợi mới tắt đèn. Mà Tiểu Hỉ Tử sau khi trở về mới ý thức người tắt đèn kia là ai, chủ tử tại sao lại buồn bực rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top