7

#Đại yêu muốn chết đã nhìn thấy khuôn mặt giống hệt người bạn cũ của mình giữa những người ngoài vô tình đột nhập vào nhà hắn.

#Câu chuyện về một đại yêu với khuôn mặt lạnh lùng và trái tim nóng bỏng cùng một người bắt quỷ già bị tra tấn với tâm hồn mỏng manh đã yêu nhau và giết chết nhau.

#Tạo sản phẩm ngẫu nhiên

Trác Dực Thần ôm Văn Tiêu đang hôn mê về phòng riêng ở sân sau Tập Yêu tư nghỉ ngơi, Bạch Cửu biết một ít y thuật, kiểm tra mạch đập của cô, nói không có gì nghiêm trọng, những người khác cũng yên tâm. Đã đén lúc thức dậy sau khoảng một giờ.

Vẻ mặt Văn Tiêu có chút mơ hồ, bình tĩnh lại rồi kể lại toàn bộ câu chuyện.

"Ta đang đi theo ngươi thì đột nhiên có một cô bé tóm lấy ta, nói y phục của cô ấy bị rách và nhờ ta giúp đỡ. Ta theo cô ấy đến một con hẻm nhỏ, sau đó ta bất tỉnh."

"Đó là một con yêu thú lừa bịp. Nhìn thì có vẻ ngây thơ và vô hại nhưng thực chất nó lại giỏi lừa gạt người khác nhất."

Triệu Viễn Chu rót cho mình một tách trà, bình tĩnh nói:

Trác Dực Thần và Văn Tiêu gật đầu, bản thân Tập Yêu sư,  Ngoa Thú Nhất tộc đã từng nghe nói đến, nhưng đêm nay là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, may mắn là không có nguy hiểm gì. Một vài người trò chuyện một lúc rồi giải tán đi nghỉ ngơi.

Triệu Viễn Chu đi đến căn phòng Trác Dực Thần đã sắp xếp cho mình, cửa vừa mở ra, khứu giác nhạy bén của hắn đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vừa bước vào đã nhìn thấy một vò rượu ở giữa bàn. Còn chưa mở ra đã ngửi thấy mùi thơm ngát, không cần nghĩ cũng biết đó là rượu ngon.

Có một tờ giấy được ép dưới bình rượu, trên đó có tám chữ lớn, rõ ràng và mạnh mẽ: Ta mời ngươi rượu ngon và ta xin lỗi.

Khóe mắt Triệu Viễn Chu cong lên, tựa hồ tâm tình rất tốt.

Một đêm mộng đêm

Lúc sắc trời hơi sáng, Trác Dực Thần đã dậy, binh sĩ của Tập Yêu tư cần phải luyện tập mỗi ngày, mỗi khi rảnh rỗi đều phải có mặt ở đó giám sát, Triệu Viễn Chu không có việc gì làm nên nghiêng người trên tường nhìn, có khi hắn nhịn không được, dù sao hắn cũng là Đại Yêu tu luyện mấy ngàn năm, dù chỉ một câu nói cũng có thể có lợi cho người rất nhiều. Sau đó, Trác Dực Thần xử lý một số nhiệm vụ linh tinh mấy ngày nay tích lũy được từ việc ra thành bắt hồ yêu, lúc rảnh rỗi, trăng sáng đã treo cao ngoài cửa sổ.

Thời gian vừa đúng

Cậu duỗi người, đem toàn bộ công văn và mực trên hộp về chỗ cũ, thu xếp gọn gàng rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng Triệu Viễn Chu.

Khi Đại Yêu mở cửa, hắn ngửi thấy mùi rượu, mi mục như hoạ, ống tay áo rộng hơi đung đưa, lạnh lùng và kiêu ngạo thoát khỏi hồng trần, đồng tử phản chiếu khuôn mặt của một người, và hắn nhướng mày hỏi.

"Có chuyện gì à?"

Trác Dực Thần gật đầu: "Có chuyện!"

Nói xong, cậu nắm lấy cổ tay hắn, bước nhanh ra ngoài, y phục tung bay theo bước chân, một xanh một đỏ, đan xen vào nhau, trông vô cùng hài hòa.

Triệu Viễn Chu không quan tâm, để Trác Dực Thần kéo mình, không tò mò cũng không hỏi han, mãi cho đến khi trước mặt khắp nơi đều có ánh đèn, người đến người đi dần dần dày đặc, tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên bên tai hắn, rằng hắn nhận ra rằng mình bị dẫn đến Thiên Đô phường thị của ngày hôm qua

"Hôm qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng không vui lắm. Hôm nay ta đãi ngươi, Viễn Chu có thể thoải mái dạo chơi."

Trác Dực Thần lông mày nhíu lại, nụ cười nồng nhiệt, đôi mắt sáng hơi cong, rất sáng, dường như có ánh sáng

Nhìn thấy cái tên cậu gọi hắn, tim Triệu Viên Chu khẽ động, đây là lần đầu tiên có người gọi hắn như vậy, nghe cũng khá là... dễ chịu nên tuy không mấy hứng thú nhưng hắn cũng gật đầu đồng ý, bầu không khí trần tục. Quả thực, hắn có thể đã lâu không trải qua nó.

Hai người nam tử cao lớn, tuấn tú, dáng vẻ phi thường sánh nhau bước đi, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của một số người, đa số đều biết Tiểu Trác tiên sinh của Tập Yêu tư, cho nên ánh mắt đều rơi vào Triệu Viễn Chu. Hỏi, Triệu Viễn Chu không trả lời, lúc này Trác Dực Thần sẽ nói dối không hề đỏ mặt, tim cũng không đập.

"Đây là biểu ca họ hàng xa của ta, tới đây để giúp đỡ ta. Tuy hơi đần độn nhưng vẫn rất nghĩa khí."

Vừa nói chuyện, cậu vừa lén nhìn biểu tình của Đại Yêu bên cạnh, sợ nhất thời sẽ không nghĩ đến việc tiết lộ thân phận của mình, nhân tâm phức tạp, luôn khó tiếp nhận những yêu quái không thuộc về mình. Trác Dực Thần có thể kiểm soát bản thân, nhưng cậu không thể yêu cầu bất cứ ai đối xử với hắn như vậy.

Triệu Viễn Chu đại khái có thể đoán được cậu đang suy nghĩ gì, hắn không sợ lộ, nhưng hắn sợ phiền phức, liền đơn giản liếc mắt, giả vờ nhìn xem bên cạnh sạp hàng đèn lồng, tiếp tục nói chuyện, điều vô lý dựa trên Trác Dực Thần. Ai có thể ngờ rằng chàng thiếu niên sẽ nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm hoa đăng? Trực tiếp trả tiền cho một chiếc đèn lồng thỏ và nhét nó vào tay hắn với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Cho nên ngươi thích cái này thì cứ nói đi, đừng xấu hổ."

Triệu Viễn Chu: ...Ngươi mới thích, cả nhà ngươi đều thích

Phản ứng đầu tiên của hắn là vứt nó đi, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của Tiểu Trác đại nhân, hắn đành chịu đựng.

Hơn nữa hắn cũng không biết có phải là do uống chút rượu hay không, nhưng khi nhìn chiếc đèn lồng nhỏ nhắn tinh xảo trong tay, hắn thực sự cảm thấy thứ này có chút... dễ thương.

Một người một yêu lang thang không mục đích dọc theo đường phố náo nhiệt, vừa đi vừa đi đến hào nước, nhìn thoáng qua, trên mặt nước có ánh đèn lấp lánh, giống như những ngôi sao trong đêm, có người đang thả đèn sông.

"Chúng ta vẫn còn cách rất xa lễ hội nhưng chúng ta đã bắt đầu thắp đèn rồi."

Trác Dực Thần nhìn vào khuôn mặt của Triệu Viễn Chu và nhẹ nhàng đụng vào eo hắn bằng khuỷu tay.

"Ngươi đã ở đây rồi, sao chúng ta không đi lấy một ít?"

"Ngươi còn tin điều này sao?" Triệu Viễn Chu bất động, nếu như nguyện vọng có ích, hắn đã sớm được giải thoát khỏi nhân gian này, vì sao phải cô độc sống mấy ngàn năm?

"Tin thì có, không tin thì không có, thử một lần cũng không có hại gì."

Trác Dực Thần không chịu bỏ cuộc, Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng nghiêng người nhìn cậu, thiếu niên mặc một bộ y phục gấm hoa văn màu xanh đậm, vô số ánh sáng và bóng tối phản chiếu lên người, khiến đôi mắt hắn ngày càng rõ ràng hơn.

Triệu Viễn Chu nhìn thấy trong mắt hắn nóng nảy, lời cự tuyệt còn đọng lại giữa môi và răng, nhưng cuối cùng hắn lại nuốt xuống trong bụng, khẽ gật đầu đồng ý, Trác Dực Thần lập tức rất hứng thú mua hai chiếc đèn sông kéo hắn lại xuống đi bộ đến bờ sông.

Bên bờ sông có rất nhiều người, có người ngưỡng mộ cầu nguyện cho một người chồng tốt, có những người mẹ cầu bình an cho con mình, có hàng ngàn người mong muốn nhưng lại rất ít người có thể đạt được.

"Triệu Viễn Chu, ngươi mong muốn cái gì?" Trác DựcThần nhẹ nhàng hỏi

Triệu Viễn Chu nhìn mặt nước gợn sóng, chậm rãi lắc đầu: "Không có."

"Về sau sẽ có"

Trác Dực Thần thấy vẻ mặt thờ ơ của hắn cũng không hỏi nhiều, giục hắn ngồi xổm xuống, đẩy hai cây đèn xuống nước, chưa kịp đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy trên bờ có người kêu lên.

"Giết người rồi!"

"Nhanh, nhanh lên!"

Người dân bên bờ sông bị sự thay đổi đột ngột này kinh hãi, tản ra, Trác Dực Thần nhìn về hướng đám người hoảng sợ chỉ chỉ, chỉ thấy mặt nước vốn yên tĩnh tĩnh lặng, giữa ánh đèn, không biết từ lúc nào đã nổi lên một xác chết nam

Thi thể theo dòng nước trôi càng ngày càng gần, bộ dáng gớm ghiếc của tử vong dần dần hiện rõ, quần áo trên người nam tử gần như bị xé rách hoàn toàn, da thịt lộ ra hàng loạt vết cắt bằng máu thịt bị nước sông ngâm sưng tấy, trông rất ghê tởm và đáng sợ

Triệu Viễn Chu niệm chú cố định thi thể bên bờ sông, sau đó dùng bịt mắt che đi hình dáng kinh khủng của thi thể, để không bị nhìn thấy nữa, gây ra sự hoảng loạn không cần thiết, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh người đã vô thức cầm thanh kiếm Vân Quang.

"Đây là lãnh địa của ngươi, ngươi xử lý thế nào là tùy ngươi."

Trác Dực Thần biết đây là chuyện nghiêm trọng, cần phải xử lý kịp thời và đàng hoàng, cậu cảm ơn Đại Yêu, sau đó lấy cây pháo từ bên hông ra, chĩa lên trời.

Một quả pháo hoa nổ trong đêm, màu đỏ của nó rất quyến rũ trong mực vô biên.

_____________
01/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top