Chương 11

CHƯƠNG 11

Tề An chạy trối chết tới đường lớn mới ngừng lại được, Tề An thở hổn hển đứng ở bên đường, bình ổn lại hơi thở bởi vì chạy vội vàng. 

Không bao giờ dám tưởng tượng sẽ tiếp xúc với Từ Độ a...... 

Vài phút qua đi, Tề An mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh đi tới bên xe chờ xe buýt đến. 

Đợi đã lâu, xe buýt cũng chưa tới, Tề An lúc này mới nhớ tới, hiện tại đã trễ thế này chuyến xe cuối cũng không còn nữa.
Tề An nhìn nhìn di động, còn một tiếng nữa là sáng, nếu không trực tiếp ngồi ở chỗ này một đêm đi, 5 giờ sáng sẽ có xe, cũng chỉ chờ một tiếng mà thôi.
Kết quả là, Tề An ngồi ở trạm giao thông công cộng chờ.
Ngồi chờ một lúc Tề An liền buồn ngủ, có lẽ là quá mệt mỏi, buổi tối trên ghế ngồi ở trạm xe gió thổi se se lạnh, đầu Tề An dựa vào tấm bảng, ngủ thiếp đi.
Kỳ thật từ lúc Tề An vừa mới ngồi ở trạm xe chờ, lại ngồi trên ghế chờ đến khi ngủ thiếp đi, sau lưng có một chiếc Bentley màu đen dừng ở phía sau, ngồi ở bên trong là Từ Độ.
Khi Tề An chạy đi, sau đó không lâu, Từ Độ liền lái xe từ tầng ngầm ra tới, sau đó liền thấy được Tề An chờ ở ven đường.
Từ Độ không rõ ràng lắm, Tề An vì cái gì không có đi xe về nhà ngược lại trực tiếp ngồi ở trên ghế trạm xe buýt ngủ rồi, bất quá không liên quan tới hắn a, nghĩ vậy Từ Độ liền đánh xe đi qua, xe vèo một chút liền đi qua Tề An.
Từ Độ về đến nhà, trong đầu luôn là thân ảnh ngủ ở trên ghế trạm xe kia, như thế nào cũng không xua đi được.
Đáng chết, Từ Độ thầm mắng một tiếng, sau đó cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên, lại vội vàng đi ra ngoài.
Từ Độ lái xe một lần nữa đi đến bến xe kia, quả nhiên Tề An vẫn còn ở nơi đó.
Từ Độ xuống xe đi tới trước mặt Tề An, Tề An đầu dựa vào tấm bảng phía sau ngủ say sưa. Từ Độ nhíu nhíu mày, sau đó dùng chân đá đá chân Tề An.
Không động tĩnh, Từ Độ lại đá đá, vẫn là không động tĩnh.
Từ Độ lên tiếng, "Này."
Tề An vẫn là không phản ứng, Từ Độ duỗi tay đẩy đẩy Tề An, cả người Tề An mềm như bông trực tiếp ngã xuống ghế.
Từ Độ mày nhăn càng sâu, dùng tay muốn đẩy tóc mái Tề An ra sờ sờ trán cậu, lại bị Tề An dùng đôi tay che lại.
Từ Độ ngẩng đầu xem, đôi mắt Tề An vẫn nhắm.
Bởi vì Tề An che quá kín mít, Từ Độ chỉ có thể dùng tay sờ sờ mặt Tề An, cả người đều nóng.
Từ Độ bế Tề An lên xe, sau đó lái xe về nhà.
Về đến nhà, Từ Độ đem Tề An đặt ở trên giường mình, hắn duỗi tay muốn đem mắt kính cậu lấy ra, chính là Tề An đề phòng bị, tay hắn mới tới gần mặt cùng kính cậu, cậu liền vươn cánh tay còn lại chặt chẽ che lại.
Từ Độ bất đắc dĩ, chỉ có thể cởi quần áo Tề An, chỉ là Tề An cũng không cho cởi......
Không có biện pháp, cuối cùng Từ Độ chỉ có thể bón Tề An uống thuốc hạ sốt, sau đó đắp một cái khăn ấm lên trán trên tóc mái của cậu, lần này Tề An thật ngoan ngoãn phối hợp.
Chăm sóc tốt cho Tề An, sau đó Từ Độ đi tắm rửa, lại nhìn Tề An đang ngủ say bên trong phòng ngủ.
Vì thế Từ Độ phải ngủ trên sô pha ở phòng khách, nguyên một đêm......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top