Đơn phương một người

Nhắc đến thanh xuân, đến bóng hình đã chiếm trọn tâm trí và trái tim của mình tôi lại nhớ về cô ấy. Cô ấy chính là dấu ấn sâu đậm nhất mà tôi đã phải cố gắng dành trọn cả đời để quên nhưng không thành. Cô gái bé nhỏ chung trường bên khoa mỹ thuật có lúm đồng tiền nhỏ xinh. Người mà tôi đã nghĩ rằng chưa từng thuộc về tôi dù chỉ một thoáng nào đó trong đời.

Tất nhiên thằng con trai nào mà không trải qua vài ba cảm giác thấy thinh thích đứa con gái nào. Nhưng cũng chỉ là những cơn cảm nắng nhất thời mà thôi. Cho đến khi tôi gặp em thì tôi biết đó không còn là nhất thời hay say nắng gì như những cô gái trước. Đó là đậm sâu, là muốn làm tất cả chỉ để nhìn em hạnh phúc.

Ngày đấy tôi gặp em dưới bồn rửa tay chung của trường. Hơn em một khoá, tôi học kĩ thuật máy, gần khoa mỹ thuật của em. Lúc đó tôi bị dầu nhớt bám vào tay vẫn cố gắng rửa cho sạch thì em từ đâu xuất hiện, quần áo mặt mũi lấm lem màu. Trông em buồn cười và đáng yêu lắm. Thấy tôi cứ hì hục rửa mà không sạch em rút trong túi ra một hộp nhỏ nước gel trong suốt rồi bảo:
- Anh thử rửa cái này xem. Mau trôi lắm. Mùi cũng dễ chịu nữa.
Tôi theo phản xạ thì đưa tay để em nhỏ cho vài giọt. Ngay lập tức truyền đến tay cảm giác lành lạnh và mùi thơm bạc hà. Quả thật loại gel đó rất hiệu nghiệm, rửa một lát thì sạch, thoang thoảng mùi bạc hà dễ chịu vô cùng. Tôi liền cám ơn em. Em cười lắc đầu tỏ ý không có gì. Khi đó tôi được thấy má lúm của em, lại càng say em hơn nữa. Em không thuộc dạng con gái xinh đẹp lắm đâu, chỉ là nhìn rất có duyên và có nét gì đó đáng yêu. Cái kiểu thu hút khác hẳn những cô gái tôi từng gặp.

Thế là từ đó siêng đi ngang khoa em lắm. Cũng siêng rửa tay nữa. Cứ hy vọng lại được gặp em. Một vài lần thấy em ngồi chăm chú tô vẽ, ngắm lúc lâu lắm mới rời đi. Một vài lần gặp em chỗ máy bán nước tự động, cũng ráng kiếm cớ để làm thân
- Này cô bé! Lại gặp em rồi.
- À. Chào anh. Có duyên nhỉ?
Trên đời này tôi không biết có thứ gọi là duyên hay không. Nhưng tôi biết duyên mà em nói đều là do tôi cố ý tạo ra.
Cố ý mua một loại nước giống em rồi cùng ngồi một hàng ghế đá chỉ để nói với em đôi lời
- Anh vẫn chưa biết tên em.
- À. Em tên Thảo Nguyên. Em học khoa mỹ thuật nè. Hay vẽ vẽ tô tô nên người có hơi bẩn tí. Thế còn anh?
- Anh tên Hải. Nay năm cuối rồi khoa kĩ thuật chế tạo máy á.
...

Thế là từ đó quen biết. Gặp nhau thì cũng nói vài câu hay mỉm cười cho có gọi là xã giao. Riêng tôi thì luôn cố tạo ra những tình huống thật tình cờ để thân hơn với em. Hôm thì ráng chờ em làm xong bài rồi gọi em đi ăn trưa. Tính em hay lắm, cứ cố làm cho xong bài quên cả ăn uống. Hôm nào em nộp bài mà kết quả tốt tốt là lại rủ em trà sữa.

Cho đến một ngày cũng đã xế chiều thấy em cứ đứng mãi trước cổng trường như chờ đợi gì. Mới tò mò hỏi em, biết đâu em không có ai chở về thì sao.
- Sao chưa về nữa Nguyên? Đợi ai hả?
- Dạ. Em đợi bạn trai đến đón. - Em cười nụ cười xé tan cõi lòng tôi.
Tôi đúng là kẻ ngốc. Đã say em, bên em mà chưa từng nghĩ rằng em đã có người yêu. Cũng không thể trách em đã khiến tôi hy vọng. Bởi em trước giờ cũng chỉ xem tôi như một người anh trai. Em chưa từng có biểu hiện là sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ với tôi. Vậy mà tôi không nhận ra, chỉ bởi vì em đã có người yêu. Khoảnh khắc ấy tôi như bước hẫng vào vực sâu, thấy bầu trời bỗng dưng xám xịt u sầu. Thế mới hiểu cảm giác yêu một người mà người ta đã thuộc về người khác. Mình nếu có cũng chỉ là một kẻ thứ ba dư thừa.
Chưa bao giờ tôi lại thấu hiểu tâm trạng của các nhân vật trong những bài hát chỉ biết lặng nhìn người mình yêu, yêu một người khác đến thế. Điện thoại vang khẽ bài hát "Trót yêu" nghe mà nao lòng.

Thế mà tôi vẫn âm thầm ở cạnh em. Không gì cả, không hy vọng, không dám mong chờ. Chỉ là lý trí bảo rằng thôi bỏ đi còn trái tim lại cứ dõi theo em mãi.
Có hôm thấy em đang ngồi vẽ tranh tự dưng khóc ướt nhoè cả giấy. Chẳng biết phải làm gì nữa. Đến đưa em khăn giấy mà thấy em càng khóc to hơn. Mãi em mới nín chút rồi bảo em cãi nhau với người yêu.
Hôm ấy tôi chở em lòng vòng quanh thành phố. Đưa em đi ăn các món ngon. Bảo em rằng khi buồn cứ ăn thật nhiều rồi về ngủ một giấc cho vơi. Em chẳng ăn được gì, cứ chốc lát lại tèm lem nước mắt. Bình thường tôi thấy con gái lúc yếu mềm thường muốn có chỗ dựa lắm. Còn em cho dù khóc thảm thương nhưng cũng không nương dựa tôi dù chỉ một lần. Đi với tôi em luôn giữ một khoảng cách nhất định. Chở em, em để balo ở giữa. Tôi biết giữa tôi và em khoảng cách không phải là balo mà vốn đã có sự ngăn cách vô hình nào đó rồi.

An ủi em là thế nhưng chính mình lại chìm trong khoảng lặng của những day dứt. Muốn yêu em cũng không thể. Mà không yêu cũng không được. Tình yêu quả là rắc rối.
Rồi em và chàng trai nào đó lại làm lành. Em lại vui vẻ, lại líu lo như chú chim nhỏ. Ngày tôi tốt nghiệp em cũng đến chúc mừng. Mang theo bó hoa lớn lắm. Chẳng hiểu sao giữa hàng nghìn người đông như kiến tôi vẫn tìm thấy em lóng ngóng ôm bó bông vẫy tay cười. Má lúm sao mà đáng yêu thế. Hận lòng không thể bước đến mà bẹo một tí.

Tưởng chỉ đến thế thôi nhưng tôi quả thật không thể hiểu nổi mình đã nghĩ gì nữa. Dù ra trường tôi vẫn luôn dõi theo em trên facebook cá nhân. Thấy em tìm việc làm thêm liền chăm chỉ hỏi thông tin và giới thiệu cho em làm phục vụ một quán trà sữa rồi còn tranh thủ những lúc rảnh ghé đến. Ngắm nhìn cái cách em chăm chỉ làm việc, cách em mỉm cười với khách hàng. Vẫn cứ say em, cơn say dài không biết khi nào mới nguôi ngoai.

Có những hôm em làm về tối, em đứng chờ người yêu đến đón. Tôi ở lại cùng em vì lo em một mình gặp nguy hiểm. Rồi nhìn em bước đến bên ai, vẫy tay chào mà thấy lòng xót xa.
Thời gian thoắt cái đã là lúc em tốt nghiệp. Ngày ấy em vui cười bên bạn bè và người yêu của em. Có anh ta vén mớ tóc rối, lau đi mồ hôi vương trên vầng trán, có người đưa em nước, có người được ôm em vào lòng. Còn tôi chỉ biết lặng nhìn phía xa. Lúc tôi đến gần em cũng hân hoan lắm, em kéo tôi lại gần và giới thiệu với người yêu em
- Đây là anh Hải mà em hay kể cho anh đó. Anh rất tốt với em.
Chàng trai kia thân thiện bắt tay tôi
- À. Có nghe Nguyên kể về anh. Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp Nguyên. Rất vui được biết anh.
Còn tôi thì không vui. Tôi cảm thấy ghen tị với chàng trai này. Vô cùng ghen tị.

Sau đó tôi cũng ít gặp em hẳn. Công việc có những khoảng bận rộn đến mức không còn nhiều thời gian để gặp em nữa. Nhưng hơn ai hết tôi biết mình không nên gặp em nữa. Câu chuyện tình yêu này chỉ một mình tôi biết đã đủ rồi. Vậy nhưng mỗi lúc có thể tôi đều vẫn nhớ về em, người chưa từng thuộc về. Cơn say về em dường như chỉ tạm lắng xuống chờ có dịp lại rõ ràng hơn bao giờ hết.

Khoảng sau 2 năm em ra trường, một ngày em hẹn gặp tôi. Tôi đã vui đến vô cùng, thấy lòng mình như bừng lên những niềm vui bé nhỏ. Huỷ hàng loạt cuộc hẹn khác chỉ để gặp em. Gặp người nắm giữ một phần thanh xuân của tôi.
Em vẫn thế chỉ là trông trưởng thành hơn rất nhiều. Hình như còn có phần xinh đẹp hơn.

Đáng tiếc tất cả trong tôi vụn vỡ khi em trao tôi thiệp hồng. Vẫn nụ cười đó khiến tim tôi như thắt nghẹn. Tôi bảo sẽ đến dự rồi nói có việc bận và rời đi. Vì tôi sợ mình không thể gắng gượng thêm. Đau đến không thể nghĩ gì khác, làm được gì nên hồn cả. Tôi ốm liền 3 ngày, ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Trong giấc mơ cũng toàn những điều khiến tim càng xót xa.

Ngày em làm cô dâu, chưa bao giờ tôi thấy em đẹp đến thế. Chiếc váy trắng tinh khôi đó quả thực rất xứng với em. Chàng trai đó cũng rất xứng với em. Ánh mắt nhìn em dịu dàng ân cần thế. Mong là sẽ không khiến em phải buồn. Mong rằng em sẽ có cả đời an yên, hạnh phúc. Ngắm nhìn em thêm lần này nữa thôi, tôi sẽ phải dừng lại. Em đang sánh bước bên người mà em chọn. Em đang cười nụ cười của hạnh phúc. Hình ảnh của em rồi sẽ lưu lại trong tâm trí tôi lâu thật lâu. Tôi rời khỏi tiệc khá sớm. Vì tôi sợ mình say, sợ mình không tỉnh táo lại nói điều gì không nên.

Sau đó tôi vẫn dõi theo em. Thật không thể nào tưởng tượng nổi nữa. Em đã có gia đình. Vậy mà tôi vẫn cứ như một kẻ mê muội không lối thoát. Tôi có gặp nhiều cô gái khác, nhưng rồi chẳng ai đủ làm tôi say như em cả. Tôi vẫn thấy em đăng hình trên trang cá nhân. Em hạnh phúc lắm nên tôi cũng sẽ hạnh phúc. Chỉ lặng nhìn thế, không thích, không bình luận. Cô gái ấy cả đời chỉ được hạnh phúc thôi. Thế là đủ rồi!

Tôi đã yêu một người như thế. Yêu đến đau lòng, đến điên cuồng. Nhưng trong âm thầm, trong lặng lẽ của xót xa. Yêu không dám mong chờ đáp trả, không hy vọng. Tôi ngay cả vị trí người thứ ba cũng không phải. Nào đâu dám chen chân vào hạnh phúc của em. Nào đâu dám tìm lối đến tim em. Vì làm gì còn chỗ trống? Đến sau phải chăng là một cái tội? Thế nên mới không có quyền được yêu.

Nhưng tôi nghĩ mình không yêu sai. Tình yêu làm người ta trở nên tồi tệ hơn mới sai. Còn tôi yêu em cảm thấy cuộc sống cũng có thêm vài phần sắc màu. Cũng có lúc từng vì em mà cố gắng. Học được tính kiên nhẫn và chịu đựng. Được gặp em đã là may mắn, yêu em hoàn toàn không sai. Nếu tôi phá vỡ hạnh phúc của em thì khi đó tôi mới sai. Còn lúc này tôi chỉ lặng lẽ yêu thôi mà. Đau còn không hết thì còn quan tâm đúng sai gì nữa đâu.

Làm gì có ai biết được phải yêu ai thì mới không sai. Yêu ai thì mới là đúng người, đúng lúc. Tình yêu vốn khó hiểu thế, rắc rối thế. Chẳng ai có lỗi cả, tình yêu cũng thế. Đó vẫn sẽ là thứ cảm xúc đáng trân trọng nhất trong cuộc đời mỗi con người dù vẹn nguyên, dù dang dở...

Thật ra tôi nghĩ trên đời này có lẽ chẳng có tình yêu nào có lỗi cả. Vốn dĩ tình yêu thuộc về cảm xúc. Tôi đâu thể ngăn mình yêu em. Đâu thể ngừng yêu em kể cả khi biết mình không thể. Yêu là yêu vậy thôi. Nên đau cũng phải chấp nhận, phải chịu thôi chứ biết phải thế nào. Duy chỉ có cảm giác an tâm chính là khi biết rằng ở một nơi nào đó trong đời em vẫn đang sống vui vẻ và hạnh phúc lắm. Tôi sẽ vui dù hạnh phúc đó không có tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top