Món quà vào ngày sinh.

Sau đó, cô cứ ngơ ngơ để anh đưa mình về chỉ là khi đến căn trọ cũ cô lắc đầu rồi nhìn anh.

"Anh .. anh Diệp tôi đã không còn ở đây anh chở tôi đến làm gì? Gần đến giờ tôi phải về quê rồi, tôi phải đi trước chào anh."

Cô phải đến nhà Thanh Du thay quần áo sau đó mới có thể ra xe về quê.

Cô vừa xoay chân chưa kịp bước đã bị anh nắm cổ tay.

"Chưa nói cho em biết, anh mua khu trọ này lâu rồi."

"Anh mua nó" Cô mở to mắt như hay viên đạn tay chỉ vào anh sau đó chỉ về căn trọ rồi cà lăm nói

Anh buông tay cô rồi gật đâu, quan sát cô bất ngờ một lúc . Bước vài bước về phía trước anh có phần nghiêm túc lạ thường.

"Nếu nói nơi để lại cho anh nhiều ký ức về em nhất thì chính là nó!"

Huỳnh Mộc Y đứng sau lưng anh đột nhiên muốn bỏ chạy.

Cô không tiếp nhận được anh đang nói gì cả. Đơn thuần nhất giữa hai người chính là cô âm thầm làm một cái bóng mờ trong cuộc đời anh còn anh chính là cây cổ thụ cao lớn không bao giờ quay lại nhìn cái bóng phía sau mình.

"Hôm đó anh quay lại nhìn thấy em khóc anh phát hiện , đó là lần đầu anh nhìn thấy có người khóc vì anh." Diệp An Vũ cười tự giễu "Làm sao đây? Anh dường như chưa quên được Thanh Du nhưng anh lại muốn ở cạnh em." Xoay đầu nhìn cô như thể anh đang nói ngôn ngữ ngoài hành tinh, anh cười đơn bạc "Huỳnh Mộc Y, chúng ta nghiêm túc bắt đầu yêu đương đi. "

Huỳnh Mộc Y thề chưa từng nghĩ đến ngày người mình âm thầm thích lại quay đầu nói những lời này với mình.

"Được" môi cô rung rẫy , cô cũng chẳng biết mình đã nói gì.

Sau hôm đó cô ở lại nơi cũ, căn phòng cũ và cùng anh bắt đầu mối quan hệ mới.

Anh sẽ đến , sẽ mua rất nhiều thứ sẽ kể rất nhiềuchuyện sẽ dẫn cô đi một vài nơi sẽ cùng cô đơn thuần ngồi ở đó nói vài câu chuyện anh đã gặp , cô đã trãi qua.

Thời gian này cô đi xin việc, anh không cản.

Vì sao à?

"Nếu sau này chia tay, em sẽ phải ngày ngày đứng ở vị trí cấp dưới của anh nhìn anh yêu đương một người khác sao? Xin lỗi, em đã làm chuyện đó quá lâu rồi nên em không muốn mình bi kịch như thế lần nữa."

Anh cắn trái táo chưa gọt. Trước đây anh sẽ chỉ ăn khi được gọt sẵn, sẽ không tùy tiện tay cầm táo mà cắn tay kia giúp cô quét phòng. Anh buông chổi đi đến hôn lên trán cô "Được, trước giờ anh luôn nghe lời em. Chưa bao giờ và chưa lần nào em nói sai cả. Nhưng anh sẽ không để chuyện em vừa nói xảy ra."

Anh đưa táo đến trước mặt cô, cô căn một ngụm nhay giòn tan.

"Đừng đưa tiền cho em, em không phải vợ anh em sẽ không sài tiền của anh."

Anh cụng đầu vào trán cô "Em nói xem ai lại như em? "

Anh chưa từng gặp người bắt anh phải ghi giấy nợ về phần tiền anh cho cô mượn để lo cho mẹ, trong khi cô chính là bạn gái của anh.

Anh đưa cô thẻ, đơn thuần chỉ nghĩ cô là bạn gái anh tiền của anh chia sẻ với cô một ít anh vẫn không thua thiệt.

"Em thuộc típ người rất cổ hủ. "

Anh bật cười ôm cô.

Đúng là cô rất cổ hủ, yêu đương gần một tháng này. Anh phát hiện cô rất nguyên tắc.

Nếu anh mua cho cô quần áo, giày dép cô sẽ lập tức đi mua cho anh một bịch trái cây đủ loại.

Nếu anh đến chơi quá mười giờ đêm cô sẽ canh giờ đuổi anh trở về.

Nếu anh đến mà mang theo mùi rượu cô sẽ không nói hai lời bắt taxi đưa anh về.

Nếu anh dẫn cô đi ăn ở nơi cao cấp cô sẽ lắc đầu không gọi món.

Nếu cô nấu cho anh món mì thượng hạng, cô bắt buộc anh phải rửa chén rửa tô.

Và tiền nhà trọ, cô sẽ dùng thời gian rảnh đến dọn dẹp nhà cho anh.

Giống như anh bây giờ bị cô lây nhiễm, anh sẽ thích đến đây mỗi khi tan làm giúp cô làm việc vặc như thể hiện tình cảm.

Chỉ là thời gian êm đềm thường không lâu.

Một ngày kia anh đi công tác khoảng một tuần. Khi trở về anh phát hiện cô có phần lạnh nhạt hơn một chút chỉ là cô vẫn cười , vẫn cùng anh làm rất nhiều chuyện như cũ nhưng anh biết cô có tâm sự.

Sau đó vài ngày chính là sinh nhật của Thanh Du.

Anh nhớ rõ vì nhiều năm qua anh vẫn hay đợi chờ để tặng quà để nói chúc mừng sinh nhật.

Buổi tiệc sinh nhật của Thanh Du tổ chức rất ấm cúng, chính là do Hàn Nhân của cô ấy làm cho .

Diệp An Vũ nhìn Mộc Y ngồi bên cạnh, anh cũng muốn tổ chức sinh nhật cho cô. Nhưng lúc này anh phát hiện anh không biết sinh nhật của cô.

Giữa bữa tiệc, anh đi đến hỏi Thanh Du.

"Muốn hỏi em một chuyện"

Chưa đầy ba giây Lí Hàn Nhân đã đi đến ôm eo cô ấy.

Anh chỉ cười "Sinh nhật của Mộc Y là ngày nào em nhớ chứ?"

Chưa đợi Thanh Du sững sốt thì Lí Hàn Nhân đã trả lời "Cách đây mười hai ngày trước."

Sau đó Thanh Du cũng chưa nói đã bị kéo đi. Rồi lại thấy Lí Hàn Nhân quay lại.

"Anh cảm thấy mình đã nghiêm túc yêu cô ấy sao? "

Diệp An Vũ không hiểu ý gì đã nhận cái vỗ vai cười nhạo.

"Đáng thương, cô ấy thật sự quá khó khăn để có được tình yêu này của anh."

Khi trở về, anh muốn hỏi Mộc Y muốn làm gì đó bù đắp. Chỉ thấy cô nép vào cửa kính nhắm mắt như rất mệt mỏi.

Trước khi gặp thanh Du anh cũng đã có vài mối tình.

Có người vào ngày sinh nhật sẽ đòi anh mua quà , nhõng nhẽo muốn cùng anh đi chơi.

Có người sẽ trách mốc ngay khi thấy anh quên bén đi chẳng có một món quà hay lời chúc.

Bởi bản chất lãnh đạm trong anh rất sâu.

Lại qua vài hôm Mộc Y lại nói với anh.

"An Vũ, em cảm thấy hay là chúng ta tách nhau một thời gian. Em vừa đi làm nên muốn tập trung hơn, lúc này em và anh cũng không vội . Thời gian này chúng ta hạn chế gặp nhau trước, khi ổn định trở lại em sẽ đến tìm anh."

Trên đời này hoá ra còn có người cũng mang nội tâm lãnh đạm mà lãnh đạm hơn cả anh.

Huỳnh Mộc Y này thật sự làm anh không cách nào trở tay.

"Em bây giờ rất giống như chán yêu đương với anh rồi thì phải!" Anh tức giận, con người anh rất ít khi vì ai đó mà nổi nóng nhưng anh không giấu nổi cảm xúc trước mặt cô.

Mộc Y nhìn anh , cô coa vẻ rất bất đắc dĩ.

Anh xoay lưng lạnh nhạt rời đi.

Xe chạy đi, lòng anh rất khó chịu. Như thể thiếu ô xi không thở được. Nét mặt anh âm trầm như đêm sương lạnh rợn người.

Huỳnh Mộc Y khẽ nhắm mắt che giấu nội tâm sóng cuộn của mình.

Cô làm sao dễ dàng chán anh như vậy? Chỉ là anh không nhớ sinh nhật cô , anh không biết cô không trách nhưng anh lại nhớ rất rõ sinh nhật của Thanh Du. Trước khi nhận thiệp mời sinh nhật từ Thanh Du, vào đúng ngày sinh của cô anh đã gọi về.

"Gần đến sinh nhật Thanh Du em có nghĩ chúng ta nên mua gì tặng cô ấy không?"

Đó là món quà mà anh tặng cho cô vào sinh nhật.

Anh làm sau biết trong lúc đó cô đã khóc, đã đau đến xe gan.

Lúc đó chú Huân nhìn cô rồi vỗ đầu an ủi "không phải từ đầu cậu ấy vẫn chưa quên được Thanh Du sao? Con rõ ràng biết lại vẫn muốn chui vào bây giờ lại khóc như thế? Đứa bé này."

Chú đem một chiếc bánh để trước mặt cô , cùng Bảo Y vội vàng hát bài ca sinh nhật.

"Chị ơi mau ước đi rồi thổi nến đi chị. Hãy ước thật chân thành nha chị"

Chú Huân gật đầu cũng ôn nhu nhìn cô.

Đó là gia đình , là người thân không ruột thịt của cô.

Cô đi vào phòng trọ vùi mình trong chăn, không khóc không náo chỉ là mệt mỏi quá sâu nên đầu đau như búa .

Tiếc là anh không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top