Chương 69: Dù tình yêu là sai lầm.
Chương 69: Dù tình yêu là sai lầm.
Nếu tình yêu là sai lầm nỗi tiếp của những sai lầm.
Ai trong đời chẳng có một lần sai lầm rồi lại sai lầm lại.
Đúng không anh…chẳng có gì được chứng minh là mãi mãi?
Nên dù sai lầm thì đó vẫn là tình yêu.
---------------------------------
Vầng trán Tùng nhăn lại như một tờ giấy bị vò nát, hai quầng mắt anh chũng sâu tỏ rõ sự thiếu ngủ trầm trọng, nhưng đầu óc anh lại hoàn toàn tỉnh táo lúc này. Kinh nghiệm bao nhiêu năm qua luyện cho anh cái sự tỉnh táo đến rợn người ấy dù 4 đêm liền anh không hề ngủ.
Anh để ý đến Hoàng mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước mà chỉ biết thở dài.
- Tùng muốn tôi đến vờ thương lượng với Tuấn Anh, nhưng ko ngờ hắn lại cáo già như thế. Hắn không trả lời bất cứ tin nhắn nào của tôi, chỉ gọi duy nhất một cuộc điện thoại nói rằng hắn không biết gì hết..
Tùng lắng nghe Đức giải thích với Hoàng, nhìn thái độ cậu ta vẫn giữ im lặng tuyệt nhiên không nói câu gì, gương mặt cũng không lộ ra một nét nóng giận nào như lúc đầu. Cái nét mặt sắc đá của cậu ta lúc này khiến Tùng thấy như đang nhìn thấy chính chú của mình ngồi bên cạnh, nên bất giác nảy sinh chút gì đó dè dặt.
Từ bé, Tùng đã có một cái cảm giác dè chừng mỗi khi ở bên cạnh bố Hoàng- người mà anh hay gọi là chú Thành. Bố Hoàng đối với gia đình hay với họ hàng có chút gì đó rất thờ ơ và xa cách, ông luôn nhìn mọi người bằng ánh mắt kẻ cả không chút biểu cảm. Dù giận ai đến sôi gan chảy mật nhưng chỉ thoáng chốc thôi là không ai có thể đoán ra ông đang nghĩ gì vì ông luôn luôn từ tốn và tĩnh lặng…
Dù anh rất thân với Hoàng nhưng nếu được nói thật thì có lẽ đôi khi ở bên cạnh Hoàng, Tùng cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Bởi cậu ta cũng khó đoán, cũng tĩnh lặng hệt như bố mình….luôn nhìn người khác với ánh mắt vô tình như vậy. Anh cảm thấy những người luôn giấu suy nghĩ trong mình như vậy có gì đó rất giả dối.
Anh tự hỏi liệu người yêu cậu ta - An, cô ấy có bao giờ cảm thấy điều đó không? Có bao giờ cô ấy cảm thấy cô đơn trống trải trong cái thế giới của Hoàng hay không?
Anh cũng tự hỏi một cô gái như An luôn sống trong sự che chở của người mình yêu như vậy sao lại có thể gật đầu đồng ý ngay từ phút đầu khi anh đề cập đến việc cứu Mai. Không cần năn nỉ hay thuyết phục…chính cô cũng hiểu rằng nó vô cùng nguy hiểm với một người bình thường. Chính cô cũng biết rằng nếu cô không đồng ý thì Hoàng cũng không hề trách cứ hay chẳng bất cứ ai trách cứ cô ấy cả.
Đó là dũng cảm, lòng tốt hay đó chỉ để cho người con trai này phát điên.
Trong An tồn tại tất cả những điều đó, sự dũng cảm, lòng tốt, những mâu thuẫn toan tính của một người bình thường. Chỉ khác rằng cô làm mọi điều đều xuất phát từ tình yêu tha thiết đến độ mù quáng. Nhưng Tùng thấy rằng đó là một sự mù quáng ngọt ngào đối với Hoàng.
Có lẽ Hoàng cần một cô gái như An, một cô gái yêu cậu ta bằng cả trái tim chân thành, một cô gái mà cậu ta chân trọng hơn cả tiền bạc, danh vọng.
Và …để khi ở bên cạnh cô ấy cậu ta có thể là chính mình. Một Hoàng biết cười, biết nói, biết yêu, biết đùa…một người… mà có lẽ không ai có thể nhìn thấy, trừ cô gái ấy ra.
…………….
Hoàng vẫn không hề có chút động thái gì, Đức cũng dặn lòng mà giữ im lặng, miệng nói hoài cũng cảm thấy mỏi nhừ…
Anh dựa mặt vào cửa hạ một chút kính xuống, nhìn ra phía những đám mây đen lô nhô phía xa chân trời yên tĩnh… châm một điếu thuốc…
Cái không khí u ám bao trùm trong xe rợn cả tóc gáy.
Tùng chốc chốc lại nhìn vào điện thoại di động rồi ngoái lại phía sau nhìn các xe của đội mình đang bám sát ở phía sau.
Không ai biết rằng anh cũng có nỗi lo đến sốt sắng ở trong lòng mà không dám để lộ ra ngoài. Người đang theo đuôi bọn tội phạm không ai khác là bạn gái anh. Một trinh sát rất giỏi nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không hề giỏi, giờ một mình cô ấy phải điều hành mọi người ở phía bên kia quả thật khiến anh như đang ngồi trên đống lửa.
- “Anh đã gọi cho anh Huy kêu huy động công an tỉnh Quảng Ninh rồi..Đội 10 xuống chỗ em chưa? Tất cả phải thông báo liên tục và phải đợt lệnh anh em rõ chưa!”
Chưa kịp nhấn nút nhắn thì điện thoại nhanh chóng nhấp nháy.
- Tùng phải không?
- Vâng, em đây anh Huy.
- Bọn tôi đã đến đường cái ấy rồi, gọi người của chú thông báo địa điểm đi.
- Vâng được rồi em nói họ ngay.
Anh cúp máy vội vã liên lạc cho cấp dưới khác của mình.
- Anh Tùng…Phía bên ngoài cổng chính thì có 2 thằng đứng quanh, còn lại xung quanh không có ai. Mọi người đang chia nhau ra cách vị trí để theo dõi. Biệt Thự có 5 tầng, bọn em đoán họ đang ở trên tầng 4 hoặc tầng 2 ..
- Phong đâu?
- Chị ấy cùng anh Việt đang leo lên lan can tầng thứ 2 rồi.
- Cái gì! Tôi đã bảo..
- Nhưng…chị Phong…
- Được rồi…giờ cậu cử một người ra đường cái dẫn các anh bên hình sự Quảng Ninh vào đi.
- Vâng…Anh Tùng! Bỗng người trinh sát kêu lên.
- Sao! Tùng lo lắng.
- Có một chiếc ô tô tải đỗ vừa di chuyển đến đỗ ở bên ngoài.
Chẳng lẽ chúng định hành động luôn sao, Tùng ngắm mắt lại suy nghĩ thật kĩ.
Rất có thể chúng sẽ không chờ đến sáng, rất có thể là lúc này.
Anh cúp điện thoại.
- Vâng, anh Huy ạ. Hành động luôn nếu không sẽ không kịp. Chúng cho xe vào trong sân rồi.
- Tôi hiểu rồi.
- Vâng, em trông cậy vào các anh, hai cô em của em đều đang ở trong đấy.
- Cậu yên tâm.
Tùng cúp máy, anh sốt sắng hơn nói với cán bộ lái xe.
- Nhanh nữa lên, bât đèn báo đi cho các xe phía trước nhường đường, chúng ta không còn thời gian nữa.
Tất cả đèn báo của cảnh sát đều rú vang nhấp nháy đỏ cả một dải đường.
Đức ở phía ghế dưới không khỏi sốt ruột hỏi.
- Sao rồi?
- Tôi đã huy động cảnh sát ở Quảng Ninh rồi, họ đang cho quân vào bao vây toàn bộ khu ấy. Người của tôi ở đó cũng báo lại là An và Mai vẫn ổn.
- Họ đang ở đâu? Lúc này Hoàng mới lên tiếng.
- Biệt thự ngoại của Tuấn Anh ở gần ngoại ô thành phố Cẩm phả, chỗ đấy hắn dùng để tập kết người trước khi đưa họ sang biên giới.
- Một nửa đương rồi, chúng ta sẽ đến kịp để tóm gọn bọn chúng. Công an Quảng Ninh sẽ chặn hết các tuyến đường lên Móng Cái, cửa khẩu, kiểm tra toàn bộ xe cộ qua lại. Còn phía Đội phòng chống tội phạm mua bán phụ nữ, trẻ emcũng đang trên đường đến đấy rồi.
- Nếu An có bất cứ mệnh hệ gì tôi thề …tôi sẽ dùng mọi cách để bắt thằng đó chết dù tôi có phải đi tù.
……………….
Lúc này, Hoàng không chỉ đang oán hận mình mà anh dường như đang oán hận cả thế giới này.
Đến ngay cả vết thương trên vai anh tỏa ra toàn mùi tanh của máu mà anh dường như không hề tỏ ra một chút để tâm.
Anh nhận ra sau bao nhiêu năm, người mà anh vẫn gọi là cha bỗng nhiên trở thành một kẻ máu lạnh đáng kinh tởm. Nó như một cái tát choáng váng giáng thẳng vào đầu anh lúc ấy khiến mọi niềm tin của anh dường vỡ vụn trong phút chốc.
Giờ thì chỉ vì một lựa chọn sai lầm mà anh đẩy người mình yêu vào nguy hiểm.
Đức đã từng nói, anh ta muốn An đến bên anh vì anh là người duy nhất có thể bảo vệ được cô khỏi Tuấn Anh.
Vậy mà….anh lại không thể bảo vệ cô …nổi một ngày.
Hoàng ôm lấy đầu, ôm lấy cơn đau quặn lên từng dây thần kinh ở hõm gãy.
Những hình ảnh nào đó mập mờ thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu anh.
“ - ha ha….đây không phải là lần đầu tiên anh hôn em..
- Cậu , sao cậu lại làm thế với tôi.
An ôm mặt khóc tức tưởi giang đôi tay tát thẳng vào mặt Hoàng.
- Con cừu thật ngốc ngếch phải không dù nó biết rằng nếu dẫn sói về đàn thì nó sẽ chết, nhưng vì nó đã quá yêu sói mất rồi.
- Em hữa sẽ ở bên anh mãi mãi…còn anh thì đã quên rồi
- Anh phải về sớm đấy không được la cà với cô nào đâu. Nhớ mua quà cho em..
- Anh đừng đi, em không cho anh đi đâu hết….”
Hoàng thở hắt choàng mở mắt, toàn thân anh run lên những luồn điện lạnh ngắt. Anh vừa ngủ ư?
Đó là những kí ức…chưa một lần anh nhìn thấy…Nó trôi qua quá nhanh khiến anh không kịp nhớ nổi một hình ảnh nào trọn vẹn, chỉ để lại sự dấm dứt trong cõi lòng khi anh choàng tỉnh.
Hoàng nhìn xuống đồng hồ …mới chỉ 15 phút trôi qua.
Cánh cửa kính mờ mờ, con đường cứ trôi tuột nhanh khỏi tầm mắt anh.
- Tin em đi dù tình yêu là sai lầm hay là quá sai lầm, thì sự lựa chọn của tình sẽ không bao giờ làm ta hối hận.
Lời nói mà cô vẫn thường nói khi hai người ở bên nhau giờ vô thức lại hiện lên trong đầu anh lúc này.. Nụ cười ngọt lịm với đôi mắt buồn mênh mang của cô sao anh nhớ nó đến cồn cào…
Hoàng nhắm mắt hình dung lại khuôn mặt An… nỗi đau cứ trôi chầm chậm trong tim anh cào xé từng nhịp đập thật từ từ.
- Chỉ cần em vẫn chờ…..nhất định anh sẽ tới!
Khi hi vọng trở lên mong manh thì chúng ta mới biết trân trọng những điều nhỏ bé.
Hoàng nắm lấy sợ dây chuyền của An trong tay cho đến khi lòng bàn tay anh hằn sâu…một hình ngũ giác.
-----------------------------------------------
Bác sĩ mang theo một số ý ta đi vào phòng.
Sơn mở đôi mắt vẫn chưa khô nước lên nhìn họ hoang mang, sợ hãi.
- Không…không…không được…Các người đến đây làm gì.
- Xin lỗi…chúng tôi…chị phải đứng dậy thôi.
Một cô ý ta lại gần đưa tay muốn đỡ Sơn đứng dậy, nhưng cô nhanh chóng gạt tay người đó ra. Cô đang sợ hãi, cô biết lúc này cô sẽ phải để người ấy ra đi…cô không thể can tâm chấp nhận sự thật ấy.
- Không…các người định làm gì?
- Người nhà anh Tuấn đã yêu cầu tháo máy, để có thể tiến hành các thủ tục tang lễ.
- Không! Họ không phải là người nhà của anh ấy. Cô thì biết cái gì, anh ấy vẫn còn sống, anh ấy vẫn đang thở đây này.
Sơn lay mạnh người Tuấn, bàn tay cô nhận ra cơ thể lạnh ngắt của anh nhưng cô vẫn huyễn hoặc mình rằng đó là do mồ hôi ở tay đang chảy mới lạnh như vậy.
- Xin lỗi chị, máy này chỉ để giúp cho bệnh nhân cầm cự tạm thời…Mong chị…
- Không…chị không nhìn thấy anh ấy vẫn còn thở sao, sao các người lại giết anh ấy.
Tiến nghe tiếng Sơn gào khóc, anh chạy lại gần ôm lấy cô đứng lên.
- Bình tĩnh đi em…bình tĩnh lại đi.
Cô ôm lấy tay anh khóc nấc lên từng tiếng, cái thai trong bụng cô cũng theo tiếng nấc của cô mà quặn lại.
- Bình tĩnh lại đi…mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Chuyện gì ổn?
Cô ngây dại quay lại hỏi anh, trong đôi mắt cô sự chua xót hụt hẫng đang nhỏ xuống lẫn theo hàng nước mắt.
- Anh ấy sẽ ổn phải không?
- Cậu ấy chết rồi!
Tiến buông giọng trước đôi mắt sững sờ của Sơn, trong lòng anh cũng có hàng ngàn nỗi đau giằng xé. Anh không muốn vợ mình đổ bệnh mà phát điên vì vỗn dĩ cô trước đây đã trầm cảm, anh muốn cô ngày hôm nay phải đối diện với nó để có thể quên đi được tất cả…
- Cậu ấy chết rồi. Em quay lại và nhìn đi.
- … tàn nhẫn…anh là ai? Anh là ai mà dám bảo anh ấy chết.
Cô đấm mạnh vào ngực anh, đẩy anh ra.
- Anh là chồng em! Em tỉnh táo lại được không! Nhìn anh đi, quay mặt lại nhìn anh đi.
Anh lay mạnh người cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
- Vậy…anh cũng…không có quyền…Cô lắp bắp.
- Tuấn muốn nhìn thấy em thế này à. Cậu ấy chết để nhìn thấy em như thế này à. Cậu ấy luôn muốn em quên cậu ấy và sống cuộc sống của mình em hiểu không. Giờ em có gào, có khóc thì cậu ấy cũng đã không trở lại nữa rồi. Những thứ đã bỏ lỡ rồi sẽ không bao giờ lấy lại được nữa em hiểu không?
- ……..
- Hãy để cho cậu đi…được không em? Đừng níu giữ một người ở lại trong nỗi đau mà cậu ấy muốn thoát ra.
Sơn kinh hãi, cô rời tay mình ra khỏi Tiến, loạng choạng bước về phía cửa, không ngoái đầu nhìn lại căn phòng ấy thêm một lần nào nữa.
Mất mát, buông bỏ…
Ai cũng phải trả giá cho cuộc đời này để tồn tại, để tiếp tục sống, để tiếp tục trưởng thành…
Không có bất kì một ai được ngoại lệ…và cô cũng vậy.
“2am, where do I begin. Crying off my face again
The silent sound of loneliness, wants to follow me to bed
I'm the ghost of a girl. That I want to be most
I'm the shell of a girl. That I used to know well
Dancing slowly in an empty room. Can the lonely take the place of you.
Sing myself a quiet lullaby. Let you go and let the lonely into take my heart again.
( 2 giờ sáng, biết bắt đầu từ đâu đây? Nước mắt lại trào ra nhòa khuôn mặt.
Thanh âm lặng câm của sự cô đơn như muốn theo em vào từng giấc ngủ.
Em chỉ là bản sao vô hình của cô gái ấy, người mà em hằng mong trở thành.
Em chỉ là chiếc vỏ bọc thân xác của cô gái ấy, người em tưởng rằng sẽ thực sự tốt.
Điệu vũ thật chậm trong căn phòng trống. Liệu cô đơn có thể thay thế chỗ trống ấy của anh.
Em tự ngân nga một khúc ru buồn. Để anh đi thôi, đón sự cô đơn này đến trái tim em một lần nữa….)
------------------------------------
------------------------------------
- Anh Tùng bắt được con Nga sẹo chủ đường dây buôn người rồi. Bọn chúng đang định rời đi thì bị bọn em bao vây ngay bên ngoài. Giờ đang ập vào trong.
Nghe cấp dưới báo cáo, Tùng khấp khởi trong lòng.
Chiếc xe chở Tùng lao nhanh tới, anh cúp điện thoại nhét vào túi quần, mở súng kiểm tra lại đạn.
Tất cả anh em trong xe cũng chỉ chờ xe dừng bánh và nhào xuống.
Con đường hẹp quanh co tối tăm dẫn vào khu biệt thự, chiếc xe chốc chốc lại sóc lên vì những viên đã sỏi to chắn giữa đường.
- Hai cậu ở yên trong này.
Anh quay lại nói với Hoàng và Đức.
- ở yên đây! Rất nguy hiểm rồi, Không hành động bừa bãi!
- ….
Hai người họ đều im lặng, anh biết họ buộc phải đồng ý mới mình.
Tay cầm chắc súng.
Căn biệt thự dần dần rõ nét dưới ánh đèn của ô tô.
Khung cảnh nhốn nháo trước mặt cũng theo đó hiện rõ hơn.
Tiếng chó sủa ing ỏi khắp nơi.
Tùng nhìn quanh thấy vài trinh sát đang mang chó nghiệp vụ lùng sục trong các đám lau sậy.
Đúng như mong đợi mẻ cá lớn đã bị bắt…
Chiếc xe chưa kịp dừng bánh, Tùng đã cùng một vài anh em nữa của mình lao nhanh ra.
Nhưng…
Bước chân chưa kịp qua nổi bước thứ 2 thì…
- Đoàng!!!! ….tiếng súng rất đanh ở phía trong nhà vọng ra.
Bên ngoài cảnh tượng nhốn nháo kẻ khóc lóc, van xin kêu la…bỗng ngừng bặt bởi tiếng súng vọng ra.
Tùng không kịp nghĩ gì thêm nữa, anh lao lên tầng như một mũi tên bắn thẳng…
Lao nhanh theo anh là Hoàng và Đức….
Sau tiếng súng ấy mọi sự cảnh báo của Tùng trở nên vô dụng với những người không còn đủ bình tĩnh như họ.
………………………
Cánh cửa đã bị toách ra rụng một bên bản lề.
Một cảnh sát bế Tuyết Mai được bọc trong chăn chạy ngang qua Tùng.
Đức nhìn thấy, nắm vai Hoàng chỉ tay ra sau ra hiệu sẽ đi theo người vừa đi qua, rồi nhanh chóng quay lưng lại đi về phía cầu thang.
Tùng vào đến nơi nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn người con gái đang cầm chắc súng trong tay đôi mắt sắc lạnh chiếu lên kẻ đang bị một cảnh sát bẻ quặt tay ra sau khuôn miệng hơi nhếch.
- Cô!
Nghe tiếng anh quát, cô có chút bối rối, nhưng tay vẫn không buông súng.
Một người cảnh sát khác đang đỡ An trong tình trạng toàn thân co giật liên hồi, đang cố ra hiệu yêu cầu giúp đỡ.
Hoàng thấy chân mình không còn cảm nhận được mặt đất nữa, anh gần như mất trí khi nhìn thấy An nằm trên đất quằn quại trong đau đớn. Mọi thư nơi đây dường như không tồn tại, trước mắt anh chỉ có duy nhất một người là cô. Anh chỉ muốn đi về phía cô lúc này, với lấy thứ ánh sáng duy nhất của cuộc đời anh đang dần biến mất…
Hoàng hẩy mọi thứ trước mặt mình, hẩy mọi bàn tay đang chắn cản trở mình đến với cô. Miệng anh run lên lắp bắp không nói nổi một lời nào vì cảnh tượng ấy đập vào mắt anh quá sức chịu đựng…
- An!
Hoàng khụy người xuống ôm lấy An, giọng anh run rẩy, bàn tay vuốt mái tóc bết máu của cô..
- Không sao đâu…ổn rồi…anh đến với em rồi…Đừng làm anh sợ, mở mắt ra nhìn anh đi.
Trong suốt quãng thời gian họ yêu thì đây là lần đầu tiên Hoàng khóc trước mặt An. Chắc hẳn An sẽ chẳng tin khi lúc này trên gương mặt cô chảy dài những giọt nước mắt của anh nếu cô còn đủ tỉnh táo để nhận thức được mọi thứ. Vì vỗn dĩ cô cho rằng Hoàng sẽ chẳng bao giờ khóc, trên đời này chẳng ai cứng rắn, lạnh lùng hơn anh. Nhiều khi An hay hỏi anh rằng nếu cô chết anh có khóc không? Hoặc anh sẽ không lấy vợ chứ? Hoàng vẫn hay cốc vào đầu An mấy cái và nói rằng nếu mà lời cô nói thành sự thật anh sẽ cốc vào đầu cho cô mấy cái thế này để tỉnh lại luôn khỏi phải chết.
Vậy mà …lúc này …anh lại không thể làm được lời mình đã nói….
Nước mắt cứ tự động rơi anh không còn điều khiển được cảm xúc của chính mình…
Tùng nhanh quên đi sự tức giận của mình với cấp dưới, vội vàng ngồi xuống xem tình hình của An.
An sốt rất cao, toàn thần toàn những vết toạc lớn đang ứa máu.
Cơn co giật đã ngừng lại, nhưng hơi thở của cô cứ yếu dần…
- Mẹ kiếp! Bác sĩ đâu rồi, sao giờ vẫn chưa lên. Mang cán lên đây khẩn cấp!! Tùng gào to, tay anh sờ trán An.
- An, nhìn anh đi…anh đến rồi, đến để nói với em tất cả điều em muốn biết…tỉnh lại nhìn anh đi…Hoàng vẫn không ngừng lẩm bẩm như một kẻ mất trí, lay lay thân hình đang trở lên mềm nhũn của An.
- Vâng…vâng.
- Để tôi. Cậu tránh ra…
Cô gái cầm súng lúc nãy khẽ liếc Tùng rồi nhanh chóng dắt súng lại cạnh sườn, lại gần đẩy đôi tay đang ôm chặt lấy An của Hoàng ra.
- Cô định làm cái gì thế? Hoàng gào lên.
- Cậu không muốn cô ta chết thì câm miệng đi.
Dứt lời, không để ai kịp phản ứng lời nào, nhanh như cắt cô ta ôm lấy An nghiêng người cô sang một bên đưa bàn tay vào họng cô.
An co người lại….nôn từ cổ họng ra thứ chất nhầy nhụa màu xám nhàn nhạt, lẫn trong đó là những viên thuốc vẫn còn chưa tan hết…
- còn nửa mạng nữa cô phải tự cứu mình.
Cô ta với lấy tấm ga trải giường bao lấy người An rồi ngẩng lên chỉ tay vào 2 cảnh sát đang đứng đối diện.
- Bế cô ấy xuống đi, khẩn trương chuyển đến bệnh viên. Chắc bị chúng nó ép uống thuốc ngủ, nhưng cô ấy không nuốt mà giữ lại trong cổ họng. Cô gái này thật …không biết phải lại nói sao…chịu đừng được mấy tiếng đồng hồ liền…giỏi thật..
- Thằng chó chết!
Đức vừa từ dưới nhà đi lên thấy mọi việc trước mắt, không chần chừ anh xông lại giáng cho Tuấn Anh một cú đấm thật mạnh vào mặt, khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau. Đôi tay bị còng sau lưng làm hắn không thể đứng dậy nổi, nằm dười đất nhếch mắt nở một nụ cười méo xẹo trên khuôn mặt sưng phồng của mình để trêu ngươi.
- Mẹ…thằng chó…mày…có phải là người nữa không!
- Dừng lại.
Tùng đứng lên chặn Đức lại kéo anh sang một bên, rồi hạ lệnh cho người giải Tuấn Anh xuống.
- Cậu và Hoàng đi đến bệnh viên đi. Việc ở đây để chúng tôi lo.
-------------------------
- Đoàng!
An cảm thấy viên đạn xẹt ngang qua mắt mình.
Máu bắn bung bét khắp người cô.
An khụy người ngã ngửa về phía sau…
Bàn tay ai đó rất nhanh đỡ lấy người An, cô tưởng tượng ra đó là Hoàng đang định nở một nụ cười thì bỗng nhận ra đó là một khuôn mặt xa lạ mà cô không hề biết…
- Không sao…ổn rồi…
An cảm thấy cơ thể mình đang lên cơn cô giật mạnh, mắt cô mờ đi….mọi vật loáng nhoáng mờ ảo, run rẩy trong con ngươi của cô.
- Không sao…bình tĩnh lại nào.
Giọng người thanh niên đó nói, trầm trầm như giọng một ai đó vẫn hay thường ghé sát vai cô thì thầm những lời thương yêu to nhỏ.
An nấc lên, nước mắt không ứa được ra khiến toàn thân cô đau đớn, từng dây thần kinh trên người cô như căng phồng …
- An!
Chỉ còn kịp nghe lời ai quen quá gọi tên mình tan trong không gian hun hút bao quanh lấy cơ thể đang lạnh toát này, cô từ từ mất dần ý thức…
…………………………………
An mở mắt… tỉnh dậy.
Cô nhận ra mình bị đánh thức bởi lớp hơi sương ẩm ướt khó chịu thoát ra từ cái ống trong suốt trước mặt mình.
Cô khẽ ngọ nguậy người nhưng nhận ra chân mình hình như không cử động được, còn người thì chỉ hơi đau đau một chút.
- An…An…nhìn thấy anh không?
Giọng nói của Hoàng…
Cô lờ mờ, mơ hồ…
- An…
Lần này cô cố mở mắt ra lần nữa.
Hoàng ngồi ngay trước mắt cô, đôi mắt anh đầy lo âu nhìn cô, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay cô không buông.
- An…anh gọi.
Cô muốn trả lời nhưng không cố được, chỉ biết nhìn anh…chảy dài nước mắt.
- Em đau lắm phải không? Anh biết rồi…biết rồi…đừng khóc.
Bàn tay anh đặt lên đầu cô nhẹ vuốt mái tóc rối bời.
- Không sao đâu, qua hết rồi…mọi chuyện đã qua hết rồi.
Cô từ từ nhắm mắt lại, thả người trôi bồng bềnh trong một giấc mơ bất tận, nơi đó một bóng người mờ mờ đang đứng chờ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top