Chương 16 : Đố kị
Chương 16:
Trên đời này khoảng cách xa nhất không phải là sự khó hiểu giữa 2 linh hồn, mà là 1 tình yêu không thể níu giữ…
- St -
Hùng thẫn thờ, ngồi trên chiếc ghế chờ ở sân bay..
1 tiếng trôi qua…
Rồi 2 tiếng….
Chẳng biết hắn sẽ chờ đến bao giờ một người sẽ không quay trở lại.
An đưa cho Hùng chai nước lạnh, hắn đẩy ra không muốn uống..
Đến lúc này cô cũng cảm thấy bực dọc vì hắn.
- Mày định chết ở đây à? An quát.
- ………..
Hùng vẫn rơi vào khoảng trống lạnh ngắt trong cõi lòng hắn, không muốn đáp lại lời cô.
Đọc được tin nhắn của An, Dương và Hoàng cũng đã đến.
Nhìn hình ảnh tiều tụy của hắn, Dương thở dài ngồi xuống bên cạnh.
- Về thôi Hùng..Anh nói.
Hùng ngẩng đầu lên, anh nhìn Dương đôi mắt đầy tuyệt vọng.
- Về thôi…Dương tiếp tục nói, anh nắm lấy vai Hùng.
Hoàng đứng cạnh An nãy giờ lặng thinh, nỗi đau của Hùng làm trái tim anh cũng cảm thấy đau, nhưng anh không có cách nào để giúp hắn xoa dịu..Cái cảm giác muốn giúp mà không biết giúp bằng cách nào thật sự khó chịu.
…….
Màn đêm đã buông xuống từ bao giờ.
Cuối cùng Hùng cũng chịu đứng dậy ra về, sau bao lời mệt mỏi thuyết phục của mọi người.
Hoàng chở hắn về, còn Dương với An đi với nhau. Dù An muốn đi cùng Hoàng, nhưng vì Hùng cứ nằng nặc đòi anh phải đưa hắn về nên An đành đi với Dương.
Con đường từ sân bay về khá xa, đường lại bụi mù khiến An khó thở, ho khan vài tiếng.
Dương nghe tiếng An ho lo lắng quay lại hỏi.
- Gió lạnh à An?
- Không, bụi quá.
- Ừ…bụi thật, mình đi mà bụi bay hết cả vào mắt.
- Ừ…
Sau cuộc đối thoại, cả hai lại quay về với trạng thái im lặng ban đầu..
Được một lúc, Dương lại bắt đầu lên tiếng.
- À.. hôm trước cảm ơn An đã cùng mình đi mua quà, em mình thích lắm.
- Ừ..không có gì đâu.
- Để cảm ơn lát vào thành phố mình mời An đi uống nước nhé.
Quả thực lúc này, người An đang rã rời và vô cùng mệt mỏi, sau một ngày dài ở sân bay chẳng ăn uống gì, bây giờ cô chỉ muốn về nhà làm một giấc ngủ dài mà thôi.
- Thôi để khi khác được không…Cô từ chối.
- Ừ…An mệt mỏi thế thì lát nữa dừng lại ăn cái gì rồi hẵn về.
- Thôi..mình..không…An tiếp tục từ chối.
Thế nhưng không vì thế mà Dương từ bỏ, anh vẫn chở cô đến một quán phở ven đường.
- Xuống đi..Mình cũng muốn đưa ấy về lắm, nhưng bây giờ mình đang đói rũ người ra đây. Phải ăn thì mới về được chứ.. Dương cười nhìn An, xoa xoa bụng mình.
An chẳng còn biết nói sao, đành theo anh bước vào quán.
Trong lúc chờ chủ quán bưng phở ra, An nhắn tin cho Hoàng báo rằng cô sẽ về muộn một chút, một phần để anh đỡ lo, một phần để anh đỡ ghen tuông vô cơ khi cô đang đi cùng Dương như vậy.
Nhìn An, Dương có thể đoán ra ngay cô đang nhắn tin cho Hoàng, sự ghen tị trong lòng anh lại trào lên. Nhưng anh cố kìm nén nó lại, nở một nụ cười thật tươi như không hề biết điều gì..
- ….Mời 2 anh chị. Cô chủ quán đã bưng phở ra.
An thôi nhìn vào điện thoại, cô nhìn lên bát phở nghi ngút khói trước mặt mình thấy ngao ngán, chắc có lẽ vì mệt quá lên cô chẳng muốn động đũa. Dương nhìn cô nhẹ cười, trông sự mệt mỏi ấy mà lòng anh cũng xót xa.
- Đây cầm lấy, không muốn cũng phải ăn. Trông An cứ như sắp chết ấy.
Dương đặt đôi đũa vào tay An, bắt cô phải ăn.
Tự nhiên An thấy ngại khi Dương tình cảm với mình như vậy. Cảm thấy là lạ, cô nhìn người đối diện mình không chớp mắt, Dương cũng nhìn cô. Đúng anh ấy lúc nào cũng ấm áp, dịu dàng như vậy, chẳng uổng công trước đây cô đã từng thích anh. Giá như…mà thôi cô không muốn nghĩ đến điều đó nữa..Vì bây giờ cô đã có Hoàng, anh ấy đối với cô cũng rất quan tâm và dịu dàng..Không biết lúc này Hoàng đã về chưa, đã ăn gì chưa, đã đọc thấy tin nhắn của cô chưa…????
Dường như chính bản thân cô vẫn chưa nhận ra rằng, cô đã quá yêu người con trai đó rồi.
Yêu anh đến mức, người trước mặt An lúc này – anh ta đã từng là mặt trời trong trái tim cô, mà giờ đây cô đã chẳng còn bị thứ ánh sáng từ anh thu hút nữa.
Sợi dây chuyền trên cổ An lấp lánh, giống như lúc nào anh cũng ở bên cạnh cô.
Nhưng….
An chẳng thể đoán ra được, Dương nãy giờ vẫn nhìn cô rất chăm chú, anh đã vạch sẵn trong đầu mình một kế hoạch để mang cô trở về bên mình.
…………
Đến chân ktx, An xuống xe, vẫy chào Dương.
- An và Hoàng đang thích nhau phải không?
Câu hỏi bất ngờ của Dương làm An phải dừng bước lại, quay lại nhìn anh.
Dương xuống xe, lại gần phía An. Nhìn mặt cô lúc này, thì câu trả lời có lẽ anh không cần phải nghe từ miệng cô nữa rồi. Cái cảm giác này…chẳng hề dễ chịu chút nào, giống như một tảng đá nặng đang đè xuống trái tim anh, bức bối và…đau.
- Chắc An đang thắc mắc sao mình lại biết phải không? Vì mình nhìn An mỗi ngày nên mình nhận ra điều đó…và vì…mình thích An…nên điều đó thật sự dày vò mình.
- Xin lỗi…mình..không biết điều đó. An lúng túng nói.
- Minh không trách An đâu, là do mình đã đến chậm hơn Hoàng. Dù sao Hoàng cũng là bạn mình, 2 người rất đẹp đôi..Mình sẽ ủng hộ 2 người.
Dương biết mình đã đi một bước khôn ngoan để lấy lòng An lúc này. Anh không dành giật, cũng không tỏ ra lưu luyến, chỉ buồn vừa đủ để An động lòng. Phải chẳng anh vẫn luôn cảm ơn trời vì ban cho mình cái sự thông minh đến đáng sợ này.
- Ừ…cảm ơn Dương.
Đúng như Dương tính, An vô cùng trăn trở nhìn anh, điều đó có nghĩa anh đã bước đúng đường..
- Cho mình ôm An một cái được không? Coi như là một lời chia tay đơn phương.
An đọc được nỗi buồn chơi vơi trên khuôn mặt Dương, cô cũng cảm thấy lòng mình trĩu nặng.
An gật đầu.
Dương vòng tay ôm lấy cô vào lòng…anh siết chặt vòng tay mình lại, cảm nhận sự tồn tại của cô trong mình thật gần….
Tại sao trước đây anh không ôm cô sớm hơn..thì có lẽ cô đã thuộc về anh. Hoàng mãi mãi sẽ không có được cô…
Chính tay anh đã đẩy cô đến với người khác..Giờ chính anh cảm thấy căm hận cái bản thân ngu ngốc của mình.
…..
Dương lưu luyến rời An ra, rồi anh nhanh chóng ra xe quay đầu phóng đi thật nhanh. Anh không muốn để cô thấy sự toan tính hiện đang hiện lên mặt anh quá rõ ràng lúc ấy.
Nhất định…
Anh sẽ khiến cô quay về phía mình, bằng bất cứ giá nào và bằng cách gì…chỉ cần biết kết quả, anh sẽ làm tất cả để đoạt lại cô từ tay Hoàng.
--------------
- Bố và mẹ đã quyết định ly hôn.
Bố Hoàng nhìn anh nói.
Hoàng nhìn ông, gương mặt chẳng tỏ ra chẳng muốn quan tâm.
- Mẹ con, bà ấy sẽ không quay lại.
- Không phải đó là lỗi của bố sao? Anh buông lời lạnh nhạt.
- Ừ…bố xin lỗi. Quá muộn để làm lại tất cả.
- Hừ…
- Ngày mai..con cùng bố đi gặp một người được không? Cô ấy rất muốn gặp con.
- Tôi không rảnh. Nếu nói xong rồi, ông có thể đi.
Hoàng đứng dậy bỏ lại bố mình ngồi ở đó, bước ra sofa bật tivi lên, anh không thể nuốt trôi được những đắng nghẹn ở cổ họng mình bây giờ.
- Ngày mai lúc 8h, bố đã đặt bàn rồi…Nhà hàng này, con bớt chút thời gian đến nhé.
Hoàng nhìn tờ Card trên tay bố, nở một nụ cười méo xệch.
- Hừ…ông chắc đã quên nhưng tôi thì còn nhớ, nhà hàng này là nơi ông và mẹ luôn dẫn tôi đến mỗi lần sinh nhật. Ha ha ha…ông hóa ra cũng thật tàn nhẫn với gia đình mình.
Bố Hoàng lặng thinh nghe những lời Hoàng nói, từng lời con trai ông như những nhát dao găm sâu vào lòng một người cha.
Một kẻ tồi tệ như ông liệu có đáng làm bố, ông đã làm con trai mình tổn thương quá nhiều vì một thứ rẻ rúm được gọi là dục vọng tồn tại trong con người ông.
- Nếu ông đến đây chỉ để nói với tôi điều này, thì đừng đến nữa.
Đến một lần, anh cũng không nhìn bố mình.
- Bố xin lỗi.
Bao giờ cũng là lời xin lỗi ấy, bao giờ câu đầu tiên ông đến đây nói với anh đó là “ bố và mẹ đã ly hôn”. Thứ anh cần chỉ cần một câu ông hỏi “ Con dạo này vẫn ổn chứ, học hành có tốt không?” Nhưng tất cả chỉ là những lời nói sáo rỗng, bao biện cho mình, xin lỗi để làm gì khi cuối cùng vẫn chỉ tan nát.
…………
- Anh rất nhớ em…
Giọng anh gần như tuyệt vọng trong điện thoại.
- Anh sao vậy???
An vội vàng hỏi khi nghe thấy tiếng Hoàng ở đầu dây bên kia.
- Anh ốm à. Người cô nóng ran lên vì lo cho anh.
- Anh nhớ em…thật sự rất nhớ em…Em có thể đến đây được không?
- Anh sao vậy có chuyện gì nói cho em nghe đi.
Cô cảm nhận được nỗi buồn của anh sự im lặng đáng sợ ấy..An đứng ngồi không yên.
Vội vã thay quần áo.
- Tao đi có tí việc.
An chỉ kịp ngoái lại nói với mấy đưa trong phòng câu ấy, rồi chạy như bay xuống cầu thang, bước thật nhanh qua con ngõ dài, vẫy một chiếc taxi…Cô chẳng còn kịp nghĩ ngợi gì lúc này ngoài sự lo lắng nữa. Cô chỉ muốn đến bên anh thật mau, cô không muốn để anh lại một mình trong nỗi cô đơn đáng sợ lúc này.
………
Tiếng gõ cửa gấp gáp, cánh cửa bật mở.
Anh nhìn thấy cô vẫn còn đang thở gấp ở trước mặt mình.
Sự tủi thân trong lòng anh bỗng trào lên, dù anh đã cố kìm nén nó xuống, nhưng khi nhìn thấy cô anh không thể kìm lòng mình được.
Anh ôm chầm lấy cô, như bám lấy thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại trong tàn dư của bóng tối. Mái tóc cô vẫn còn ướt mồ hôi, cô cũng ôm lấy anh, bậu chặt người vào lưng anh, nghe con tim đang thổn thức ở trong lồng ngực mình.
Anh cúi xuống…đôi môi anh như nuốt trọn môi cô lại.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, đã bị anh cuốn vào một nụ hôn mụ mị tâm tưởng.
Chân cô dường như vô lực dựa hẳn vào người anh.
Anh cuồng nhiệt, dây dưa…lồng ngực cô dường như căng ra để theo kịp đôi môi đang tham lam chiếm đoạt của anh.
Thật lâu…
Anh mới rời cô ra.
Sự tĩnh lặng lại bao trùm căn phòng trống vắng ấy.
An nằm dựa vào tay Hoàng, lúc này cô mới từ từ hỏi anh.
- Có chuyện gì thế?
- Chẳng có gì cả.
- Đừng nói dối em.
Cô nhổm dậy nhìn anh nói.
- Em sẽ ở bên anh chứ?
Nhìn An với đôi mắt chơi vơi, không một điểm tựa, Hoàng hỏi cô.
- Em vẫn luôn ở bên anh.
Cô nói, ôm lấy ngực anh.
- Đừng bỏ anh lại…
Hoàng ôm lấy cô, vuốt nhẹ lên mái tóc của cô.
- Em không bỏ anh lại đâu. Nói cho em nghe có chuyện gì đi.
- Có phải trước đây em luôn thắc mắc vì sao căn phòng kia luôn khóa cửa phải không?
Nhìn theo ánh mắt của Hoàng hướng về cái cửa luôn đóng trong phòng anh, An nhìn anh gật đầu.
- Cánh cửa ấy chắc đã 10 năm rồi không được mở…mãi mãi nó sẽ không mở được. Đó là phòng của bố mẹ anh.
Mọi chuyện dường như đang dần sáng tỏ trong đầu An.
- Em luôn thắc mắc tại sao anh ở một mình phải không? Vì…họ chẳng ai muốn ở cùng anh….nên anh không có lựa chọn nào khác…
Miệng anh nở một nụ cười méo mó, bàn tay anh nắm vào run lên kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào ra. Nhưng cuối cùng nó lại trôi ngược vào bên trong, anh vẫn uống trọn nỗi đau của mình như thế.
An ghì chặt cánh tay mình lại, cô chẳng biết phải làm sao để nỗi đau ấy nguôi đi, cô chỉ biết dang vòng tay mình ôm lấy bóng dáng cô đơn kia lại.
Thấy anh đau…cô cũng đau cả ngàn lần.
- Em sẽ ở bên anh..dù có bất kì điều gì xảy ra. Em yêu anh…..
If you wander off too far,
my love will get you home.
If you follow the wrong star,
my love will get you home.
If you ever find yourself, lost and all alone,
get back on your feet and think of me,
my love will get you home.
( Nếu như anh đang lạc lối..
Tình yêu của em sẽ đưa anh trở lại.
Nếu như anh đang bước đến nơi tăm tối.
Tình yêu của em sẽ đưa anh trở về.
Và ngay cả khi anh đang cố tìm lại bản thân mình, nhưng cuối cùng vẫn đánh mất tất cả, và ôm trọn nỗi cô đơn ấy.
Hãy để bước chân anh quay lại và nghĩ về em.
Tình yêu của em sẽ đưa anh về với mái ấm của mình)
---------
- Thế nào rồi?
Hùng nhìn Dương hỏi.
- Vẫn bình thường.
Dường rất tự tin nói.
- Ông có biết đây là ai không?
Hùng thấy bức hình một người phụ nữ trung niên trong điện thoại của Dương, nhăn mặt nhìn anh, lắc đầu.
- Hoàng luôn muốn tìm thấy bà ấy – người mẹ đã bỏ nó đi. Điều quan trọng là tôi biết mẹ nó ở đâu…
- Ý ông là…
- Ha ha ha…
- Ông biết từ bao giờ, sao ông không nói cho nó biết.
- Ha ha ha….có những điều phải để dành để nói đúng lúc.
Nhìn điệu cười của Dương lúc này, Hùng bỗng nhiên cảm thấy sợ. Phải chăng anh đã kéo chuyện này đi quá xa, hạnh phúc của An liệu có thể giao cho con người trước mặt hắn nắm giữ được hay không. Hắn đã quá mờ mắt bởi sự hào nhoáng ở con người Dương mà không quan tâm anh ta là người ra sao đằng sau cái ánh sáng kia. Những sự thật thì luôn trần trụi, Dương không tốt như những gì anh ta vẽ lên…Hùng phải chẳng hắn đã làm một việc sai lầm không thể sửa chữa được..Dương không hề yêu An nhiều như những gì hắn vẫn tưởng, trong 100% tình yêu của Dương thì có 70% là sự đố kị, 25 % là sự hiếu thắng, còn 5% dành cho cảm xúc thật với một cô gái so với anh ta thì quá nhạt nhòa.
An nói đúng…nếu cô ấy bay quá gần mặt trời…cô ấy sẽ bị thiêu trụi.
Vậy mà hắn đã làm điều gì thế này…
- Tôi chỉ bảo rằng ông hãy cưa An nếu ông thực sự thích nó. Không bảo ông dùng cách này để làm Hoàng thất bại.
- Ha ha ha ha…giờ ông nói linh tinh gì thế. Chính ông đã bảo tôi phải dùng mọi cách để An quay trở về bên mình. Tôi rất thích cô ấy, càng không muốn nhìn thấy cô ấy thuộc về người khác.
- Ông không thấy làm vậy với Hoàng là quá tàn nhẫn à…Hèn hạ lắm.
- Ha ha ha…giờ ông lại muốn giảng đạo lý với tôi à. Tôi chỉ muốn giúp Hoàng tìm lại mẹ của mình mà thôi. Nhưng ít ra nó phải trả một cái giá nhất định để biết chứ? Cuộc đời là vậy, như vậy mình mới là kẻ chiến thắng.
Hùng trợn mắt nhìn Dương, đây là con người thật của anh ta ư..Hắn không thể tin vào mắt mình được.
- Ông có yêu An không?
- Nếu tôi không yêu cô ấy thì sao tôi phải lao tâm khổ tứ như thế.
Dương nhìn thẳng vào mắt Hùng, mếch môi. Anh chắc chắn cũng yêu An, nhưng…chỉ có điều so với việc yêu cô thì việc cô đang ở bên cạnh Hoàng- kẻ luôn thua anh về tất cả, thì điều ấy đáng để anh lao tâm khổ tứ hơn.
- Hùng, ông cũng nên nhớ rằng chính ông là người gợi mở cho tôi. Đâm lao thì phải theo lao, ông hứa đã giúp tôi thì nhớ đấy, đừng nuốt lời…
Hùng không nói gì, hắn đứng dậy bỏ về, không quên ném cho kẻ trước mặt hắn một cái nhìn khinh bỉ.
-----------------
Hùng đến nhà Hoàng một tối muộn khá muộn.
Hình như Hoàng đang chuẩn bị thứ gì đó để chờ An đến, nhìn thấy Hùng anh tỏ ra khá bối rối.
An nói với anh rằng, cô không muốn để Hùng biết chuyện của 2 người, vì Hùng không thích anh. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì so với Dương một kẻ chỉ biết chơi bời như anh thì hắn không thích là phải.
- Tầm này tôi nghĩ ông đã ở trên Bar rồi.
- Ờ…có chút việc…
- Ông thay đổi làm tôi cũng hơi bất ngờ đấy.
Hùng nhìn quanh nhà Hoàng nói.
- Nếu ông muốn nhắn tin cho An bảo nó đến muộn hơn thì không cần đâu. Nói xong tôi đi luôn.
Thấy Hoàng đang lôi điện thoại trong túi ra, lén nhắn cho An, Hùng quay lại cười với hắn nói.
- Chuyện của ông và An tôi biết lâu rồi. Hai người tình cảm như vậy, muốn giấu được ai cơ chứ.
- Ừ…vì An muốn vậy.
Hoàng đút điện thoại lại trong túi, ra mở tủ lạnh đưa cho Hùng một lon nước lạnh.
Đón lon nước từ tay Hoàng, Hùng đặt nó lên bàn rồi ngồi xuống ghế, tiếp tục nói.
- Sao ông lại thích An? Tôi tưởng ông thích những em chân dài, ngon hàng chứ …
- Tôi biết ông luôn nghĩ tôi là một kẻ chơi bời…Nhưng…tôi đối với An là thật lòng…
- Tôi biết…đến giờ thì tôi đã tin những gì ông nói. Vậy ông có thể hứa rằng dù có bất kì điều gì xảy ra ông sẽ không buông tay chứ.
Hoàng băng khoăng nhìn Hùng, không hiểu hắn đang muốn anh làm điều gì.
- Tôi hứa..
- Hãy giữ lời…Tôi chỉ đến để nói vậy thôi, vì tôi không muốn nhìn thấy bạn mình đau khổ.
Nói rồi Hùng đứng dậy bước ra về, Hoàng nhìn theo hắn một cách khó hiểu.
……..
- Ai vừa đến à?
An mở cửa bước vào hỏi Hoàng.
- Ừ..Hùng vừa ở đây.
- Ơ..Nó đến đây làm gì?
- Hùng bảo đã biết chuyện chúng mình.
Hoàng kéo An ngồi xuống ghế rồi nói.
- Nó có nói gì nữa không? An bất an hỏi.
- Không, nó nói mấy câu linh tinh rồi đi luôn, nhưng đại ý là nó không trách gì em việc giấu nó cả.
An không tin được những lời Hoàng nói, rõ ràng mỗi khi đả động đến chuyện của cô và anh, Hùng phản ứng rất gay gắt mà..
- Thôi…em nghĩ nhiều làm gì..Ăn thôi..Chờ em, anh đói meo cả bụng.
Tuy còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng An đành để nó lại phía sau, cô nhìn anh mỉn cười.
Nụ cười ngọt ngào tựa một ly trà sữa..
Trước mắt cô chỉ có hạnh phúc ngọt ngào che mờ đôi mắt, mà không biết rằng tình yêu càng mãnh liệt thì vết thương sẽ càng dài…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top