Đoản văn
-Năm 23 tuổi.
Cô ấy đi cùng bạn để tham gia lễ cưới bạn của bạn.
Trong hôn lễ, chú rể hôn cô dâu.
Bạn ôm cô ấy nói: Chúng ta cũng kết hôn nhé.
Cô ấy cố tình đẩy bạn ra, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Em mới không thèm gả cho anh." Nhưng gương mặt cô ấy tràn đầy ý cười ngọt ngào.
-Năm 25 tuổi.
Khi hai người kết hôn.
Trong phòng ngủ, phòng khách treo đầy ảnh cưới của hai người.
Bạn ôm cô ấy gọi: Bà xã, bà xã…
Mỗi ngày trôi qua, cô ấy càng giống cô vợ nhỏ thương yêu chồng, buổi sáng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho bạn, nặn kem đánh răng giúp bạn, chọn cà - vạt phối hợp với quần áo ngày hôm đó bạn mặc…
Trước khi ra cửa, bạn sẽ in lên trán cô ấy một nụ hôn.
Lúc bạn tan ca về nhà sẽ mua một ít hoa quả cô ấy thích.
Cô ấy thích nhất là anh đào, bạn luôn rửa cho cô ấy.
Ăn xong buổi tối, bạn thường giành TV với cô ấy.
Cô ấy muốn xem phim truyền hình tám giờ, bạn lại muốn xem bóng đá.
Cô ấy tranh không thắng thì ủ rũ cuối đầu ra vẻ bé đáng thương, bé uất ức.
Bạn thấy vậy đành ngoan ngoãn trả điều khiển từ xa cho cô ấy. Chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm.
-Năm 28 tuổi.
Cô ấy sinh cho bạn một cậu con trai đáng yêu, dáng vẻ có hơi giống cô ấy nhiều hơn. Bạn luôn nói: Ôi, sao con trai giống em quá vậy, xấu kinh. Tương lai con trai tìm không được vợ thì làm sao bây giờ? Nếu con trai giống anh thì tốt rồi, lớn lên nhất định sẽ là ĐẠI SOÁI CA.
Thế nhưng, mỗi lần ôm con vào trong ngực, bạn luôn luyến tiếc buông tay. Gặp ai cũng khen: Con tôi rất thông minh, giống tôi lắm đó.
Buổi tối cậu nhóc khóc dữ dội, cô ấy sợ con khóc ảnh hưởng đến bạn nghỉ ngơi. Cả đêm không dám ngủ say. Bé khẽ nhúc nhích là cô ấy lập tức tỉnh dậy, nhẹ nhàng dỗ con.
Cô ấy nói: Về sau con trai lớn lên, cô ấy muốn con làm nhà khoa học, rất có tiền đồ.
Bạn nói: Phải làm nhà du hành vũ trụ chứ, như thế mới ngầu.
Vậy là hai người cãi nhau, bạn rất tức giận. Tan việc liền hẹn mấy thằng bạn tụ họp, đến khuya mới về nhà.
Vừa mở cửa liền thấy cô ấy nằm ngủ trên ghế sô pha. Thức ăn trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng, không biết đã được hâm nóng bao nhiêu lần.
Đột nhiên bạn quên hết nguyên nhân giận dỗi, nhẹ nhàng ôm cô ấy trở về phòng ngủ.
-Năm 33 tuổi.
Bạn tan tầm về nhà, cô ấy mang tạp dề vội vàng nấu cơm hoặc nấu cháo trong bếp. Bạn ném túi công văn xuống, tháo cà - vạt, đi tới ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Cô ấy đẩy tay bạn: Đi đi, mau đi tắm, cả người đều là mồ hôi, thối muốn chết. Vì vậy, bạn dẫn cậu nhóc vừa lên nhà trẻ vào phòng tắm.
Cô ấy từ phòng bếp đi ra, thấy sàn nhà rải đầy quần áo hai người đàn ông trong nhà.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ đùa giỡn khiến phòng tắm nho nhỏ thành một đống lộn xộn.
Cô ấy đang định oán giận bạn lại làm dơ sàn nhà mình vất vả lau sạch, nhưng nghe tiếng hai cha con đùa giỡn, cô lại không nhịn được mà bật cười.
Cuối tuần, hai người sẽ dẫn con trai đi công viên trò chơi. Con trai đi bộ mệt sẽ ồn ào đòi bạn bế.
Bạn một tay bế con trai, tay còn lại nắm tay cô ấy.
Bạn cảm thấy mình thật vĩ đại.
-Năm 40 tuổi.
Lễ tình nhân. Bạn mua một bó hoa hồng thật to tặng cô ấy.
Cô ấy oán trách bạn 40 tuổi còn chơi mấy trò của đám thanh niên, không nghiêm chỉnh. Thế nhưng cô ấy lại vội vàng tìm bình hoa, nghĩ xem đặt ở nơi nào mới thích hợp nhất.
Bạn ngồi trước máy vi tính viết văn kiện, cô ấy pha một cốc cà phê cho bạn.
Bạn khuyên cô ấy đi ngủ trước, cô ấy nói không mệt, muốn ngồi cùng bạn một lúc.
-Năm 46 tuổi.
Buổi tối, cô ấy đau bụng dữ dội, bạn rất sợ.
Bạn cõng cô ấy chạy 6 tầng lầu không dừng lại thở một lần nào hết.
Thật ra, đã rất lâu rồi bạn không cõng cô ấy nữa. Cô ấy chợt phát hiện, lưng bạn đã không dày rộng như khi xưa.
Cô ấy có hơi đau lòng, kiên trì muốn tự mình đi, bạn không cho.
Cô ấy hỏi bạn, có phải mệt lắm không?
Bạn nói: Dù cho đến 80 tuổi, anh vẫn có thể cõng em.
Chỉ là một cuộc giải phẫu nhỏ, bạn lại cẩn thận ghê gớm.
Vừa nấu canh, vừa nấu cơm. Một thời gian dài bạn không cho cô ấy làm việc nhà.
Cô ấy chỉ có thể nhìn bạn tay chân vụng về làm việc nhà, càng làm càng hỏng bét.
Hóa ra nhiều năm qua, hai người chưa bao giờ thay đổi.
-Năm 53 tuổi.
Con trai của hai người cũng kết hôn, con dâu rất hiền lành.
Chẳng qua vì công việc nên bọn nhỏ luôn ở bên ngoài, không có thời gian ở bên cạnh hai người.
Cô ấy thường lẩm bẩm nhớ con trai, lo lắng con trai chỉ lo làm việc không chú ý thân thể, muốn gặp con lại sợ ảnh hưởng công việc của con.
Bạn trách cô ấy lo nghĩ quá nhiều, rồi lại lén cô ấy gọi điện cho con trai, nói con có rảnh rỗi thì về thăm nhà một chút.
Lúc còn trẻ, bạn có tật xấu, trời lạnh các đốt ngón tay luôn đau nhức. Thời tiết vừa chuyển lạnh, cô ấy đã chuẩn bị quần áo chống lạnh và đồ dùng hằng ngày cho bạn.
Mỗi lần bạn ra ngoài, cô ấy luôn căn dặn bạn nhớ mặc nhiều quần áo. Ngoài miệng bạn chê cô ấy hay lải nhải nhưng lần nào cũng làm theo lời cô ấy.
-Năm 60 tuổi.
Cháu nội của bạn cũng lên tiểu học.
Bạn đã nghỉ hưu, cô ấy cũng già. Tóc bạc trên đầu không thể che giấu được.
Bạn thích luyện thái cực vào buổi sáng, có đôi khi cũng sẽ đi mua thức ăn với cô ấy hoặc đến quảng trường trung tâm nhìn múa ương ca.
Lúc băng qua đường, bạn vẫn quen thuộc dắt tay cô ấy.
Ngược lại, cô ấy lại mắc cỡ. Cô ấy nói lớn tuổi rồi, không sợ người ta chê cười hay sao?
-Năm 70 tuổi.
Bạn đọc báo trên ghế mây.
Mắt của bạn đã mờ, phải đeo kính lão.
Cô ấy ngồi bên cạnh bạn, lật tập ảnh đã ố vàng. Bây giờ hai người thường thường nhớ lại chuyện quá khứ ngày xưa.
Hai người hiểu nhau, quen nhau.
Hai người kết hôn, sinh con.
Bạn nói với cô ấy: Lúc mới quen em, anh cảm thấy em ngốc nghếch như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Nhìn em bây giờ mà xem, khuôn mặt đều là nếp nhăn, lưng cong, răng cũng lung lay, biến thành bà già rồi.
Cô ấy nói: Lúc yêu đương bạn em đứa nào cũng khen anh đẹp trai, tính tình lại tốt, rất hâm mộ em. Nhưng chỉ có em biết, thật ra anh có rất nhiều khuyết điểm.
Bạn cười ha ha, bạn nói nhiều năm qua bạn cũng nhịn đủ ấy chứ.
Lúc hai người còn trẻ, bao giờ cũng nghĩ đến cảnh tượng mình già sẽ như thế nào.
Không ngờ, thoáng một cái đã qua một đời người.
-Năm 80 tuổi. Thân thể của cô ấy càng ngày càng xấu. Đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ, một lời nói thường lặp lại rất nhiều lần.
Một hồi không nhìn thấy bạn, cô ấy sẽ hoảng lên tựa như đứa trẻ. Về sau, cô ấy nằm trên giường bệnh nói với bạn chuyện hạnh phúc nhất đời này cô ấy làm đó là gả cho bạn. Bạn nói, chuyện may mắn nhất đời bạn chính là gặp được cô ấy. Hai người cùng nở nụ cười, dáng vẻ giống như lúc 23 tuổi hai người gặp nhau.
—-
Cuộc đời không mong gặp nhiều người, chỉ mong có thể bình an bên cạnh người mình yêu, hạnh phúc đến cuối đời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top