Chương 2


CHƯƠNG HAI

Khi Luke tiếp tục rảo bước về phía nhà thờ, ánh mắt hắn chăm chú về phía mái vòm vút cao của nhà thờ St. Mary, và hắn nhớ tới cái phong bì hắn đã nhét vào trong túi áo khoác sáng hôm trước khi hắn rời khỏi văn phòng. Tại sao hắn lại cảm thấy bị thôi thúc góp thêm một khoản từ thiện nữa cho trại trẻ mồ côi, hắn cũng không biết nữa. Hắn chỉ vừa mới hiến tặng một khoản nhỏ lần thứ hai mới hai tuần trước, và thậm chí đó không phải tâm tính của hắn. Nhân từ ư, chắc chắn không phải hắn. Dù thế hắn có một thôi thúc là hiến tặng thêm lần thứ ba này nữa.
Chẳng hợp lý gì hết. Nhưng, rồi, quá nhiều điều mà hắn đã làm và nghĩ ngợi suốt mấy tuần qua cũng đâu có lý gì đâu. Hắn chỉ biết đây là điều mà hắn phải làm, một điều thiết yếu cùng với cảm giác bồn chồn kỳ lạ đã đến với hắn từ sáu tháng nay và ngày càng phát triển một cách tồi tệ hơn kể từ đó. Đến góc đường Diamond, Luke rẽ phải chỗ Sòng bạc, những ý nghĩ của hắn chuyển sang người thiếu nữ mà hắn đã chạm mặt trong nhà thờ lần trước khi hắn ở đó. Hắn hy vọng cô ta không rình rập xung quanh ngày hôm nay nữa. Có cảm giác thôi thúc kỳ lạ về việc hiến tặng cho trại trẻ mồ côi là một chuyện; có ai đó chứng kiến những hành động của hắn lại là chuyện khác. Trong hoàn cảnh hiện nay, dân chúng ở Black Jack cảm thấy kiêng dè Luke. Nếu chuyện này lộ ra hắn là một kẻ có trái tim nhân ái làm từ thiện, hắn sẽ mất đi lợi thế đó.
Không phải hắn mong đợi cô ở đây. Một thiếu nữ ở lứa tuổi đó rõ ràng có nhiều thứ tốt đẹp khác để làm hơn là loanh quanh trong chốn nhà thờ. Mặc dù dáng vẻ quá mạnh mẽ để coi là xinh đẹp theo cách thông thường, cô là một thiếu nữ tinh ranh hấp dẫn với sức sống tươi mát của mái tóc nhung huyền và đôi mắt xanh to tròn long lanh. Không nghi ngờ gì là cô nàng có cả đám trai trẻ đang khụt khịt quanh gấu váy và tranh giành ân huệ của cô.
Hắn khẽ mỉm cười, nhớ lại cái cách mà nàng nhìn chằm chằm vào hắn. Một chuyến viếng thăm từ quỷ dữ mà đến chính hắn cũng không thể tỏ ra giật mình hơn hoặc cảnh giác. Rõ ràng, hắn không phải là một kẻ mà mọi người trông đợi là sẽ chạm trán tại nơi mà họ cho là "nơi thần thánh".
Luke đã từng nhìn thấy cô gái quanh Black Jack vài lần trước đây, thường đồng hành cùng với Milo Zerek hoặc con trai ông ta Ambrose. Cả hai đều làm việc trong khu Mỏ Taggart. Nhìn nét tương đồng của gia đình, Luke đoán cô gái chắc là con gái của Milo Zerek. Điều đó cũng giải thích cho tình trạng mòn rách trong trang phục của cô gái. Thu nhập của Zerek và con trai ông ta hầu như chỉ cung cấp đủ cho gia đình sống qua ngày, chẳng lấy đâu ra mà dư giả cho những thứ khác.
Luke từ chối cảm thấy tội lỗi về chuyện đó. Hắn đã trả lương theo giờ cho công nhân khá khẩm hơn bất cứ gã chủ mỏ nào ở Colorado này, và dù hắn chưa kiểm tra, hắn ngờ rằng giá cả trong hệ thống cửa hàng của hắn cũng là hợp lý nhất trong toàn tiểu bang này. Điều đó cộng với việc cung cấp điều kiện làm việc an toàn cho công nhân của hắn là tốt nhất mà hắn cảm thấy có thể làm cho những tên khốn nghèo khổ. Với thực tế vài chủ mỏ khác đã làm, Luke được ca ngợi bởi tính hào phóng của hắn, đã tăng năng suất lao động và lấp đầy hầu bao cho Luke còn hơn cả đủ để bù đắp cho mức lương vượt sàn mà hắn đã chi trả.
Khi đến nhà thờ, Luke nhanh chóng thả món quyên góp vào trong thùng từ thiện. Nhất định không lưỡng lự về hành động của mình hay phân tích lý lẽ về việc đó, hắn chuyển hướng suy nghĩ tới việc nhanh chóng về nhà, ngâm người trong nước nóng, và dành thời gian sưởi ấm suốt buổi tối bên lò sưởi cùng với một chai scotch đặt gần khuỷu tay. Nhưng khi hắn rời khỏi tòa nhà, một cơn gió lạnh lẽo quét qua hiên, mang theo một âm sắc du dương giọng cười của một phụ nữ.
Bước tới bậc thềm, Luke nghiêng đầu lắng nghe, thâu tóm lấy thanh âm mà hắn không thể nào hiểu nổi. Một thiên thần đang cười, hắn nghĩ, rồi cau mày. Nhưng thay vì bước tiếp, hắn thấy bản thân đang bước xuống bậc cửa nhà thờ và vòng qua góc của tòa nhà.
Chỉ nhìn thoáng một cái thôi, hắn tự hứa với bản thân. Để thỏa mãn sự tò mò của hắn. Một lối đi rải sỏi, tách riêng khu thư phòng với nhà thờ, chạy dọc theo chiều dài của hai tòa nhà bằng gạch và dẫn tới một cái cổng sân chơi của trại mồ côi, ba mặt của sân bị chặn bởi tòa thư phòng, mặt sau của nhà thờ và một khu tu viện ba tầng. Hoa hồng và đám cây bụi mọc um tùm rậm rạp dọc theo con đường hẹp, khiến Luke có cảm giác như hắn đang đi trong một đường hầm tạo bởi cây xanh, con đường sẽ dẫn hắn tới một thế giới khác. Lắng nghe những thanh âm rộn rã tươi vui đến từ khu sân chơi, càng lúc càng rõ hơn sau mỗi bước tiến của hắn, có lẽ là đây. Một thế giới khác xa thế giới của hắn, dù ở bất cứ mức độ nào. Luke không thể nhớ lần cuối cùng hắn nghe thấy ai đó cười mà hoàn toàn vô tư lự như vậy.
Tới cánh cổng trắng, Luke dừng lại và nắm tay vào hàng cọc trên cùng, ánh mắt chăm chú vào người thiếu nữ, chủ nhân của tiếng cười đã thu hút hắn tới đây. Rõ ràng chẳng hề bận tâm tới cơn gió lạnh buốt ban chiều và cơn mưa chực tới, nàng ngồi trên bãi cỏ, xung quanh là hơn một tá con nít.
Nàng vẫn mặc bộ váy len màu xanh mà nàng đã mặc cách đây hai tuần khi hắn thấy nàng trong nhà thờ, một bộ váy áo sờn rách, xác xơ. Nhưng nàng trông đáng yêu làm sao khiến hắn nghẹn thở.
Phản ứng của hắn khiến tự hắn thấy ngạc nhiên vì những điều như thế. Về dáng vẻ, nàng không phải là người quyến rũ nhất mà hắn từng thấy. Gợi cảm một chút đối với một phụ nữ có dáng vẻ mảnh mai như của nàng, nàng có thể được miêu tả như một cô nàng vắt sữa đầy đặn, hay có lẽ là gợi cảm. Hắn thích ngwoif có dáng vẻ mảnh mai hơn một chút. Những đường nét của nàng không đều đặn, chiếc mũi nở nang, cái miệng quá rộng, xương gò má nhô quá cao. Tuy nhiên, nhìn tổng thể, những đường nét ấy pha trộn với nhau tạo nên một gương mặt thật hấp dẫn, mà hắn không thể rời mắt.
Thậm chí từ khoảng cách hai mươi feet, Luke cũng bị mê hoặc bởi đôi mắt của nàng, điều mà hắn không thể trông thấy rõ ràng khi đứng trong khu nhà thờ lờ mờ sáng. Một màu xanh thẫm ngọt ngào, to tròn, với hàng mi dày rợp bóng. Đôi mắt mà một gã đàn ông có thể lạc lối trong đó, hắn nghĩ, rồi ngay lập tức trách cứ bản thân vì sự kỳ quặc ấy. Mặc dù thế, hắn không thể phủ nhận được nụ cười đột ngột của hắn cũng như cảm giác ấm áp đang chảy trong cơ thể, cứ như thể mặt trời đã xua tan mây mù và sưởi ấm lên đôi vai hắn.
Đang mải mê trò chuyện với đám con nít, cô gái không nhận ra sự hiện diện của Luke, và vì hắn chẳng có gì cấp bách phải làm, hắn quyết định nán lại đó để có thể ngắm nhìn nàng trong niềm vui sướng. Đôi tay thanh tú. Đôi mắt lấp lánh. Khuôn mặt nàng sống động. Giọng nói của nàng mang âm hưởng của một gia đình Irish quyền quý. Thật giản dị, ngắm nàng mang lại niềm vui cho hắn. Câu chuyện mà nàng kể về một chàng trai và một cô gái bị giam giữ bởi một mụ phù thủy già xấu xa trong một ngôi nhà lớn sâu thẳm trong rừng rậm. Một câu truyện trẻ con ngốc nghếch. Luke tự nói với bản thân, nhưng hắn vẫn bị quyến rũ. Chẳng mấy chốc mà hắn lại đang nghiêng người về phía hàng rào và nguyền rủa ngọn gió, thứ khiến hắn không nghe rõ giọng nàng.
"Mời ngài tham gia cùng chúng tôi, Mr.Taggart?"
Luke giật mình và thẳng người lại. Cái nhìn của cô gái nhà Zerek đang ghim thẳng vào hắn.
"Tôi, um." Hắn kéo ve áo khoác, sau đó nhún vai. "Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn. Tôi đến để gặp một vị nữ tu. Khi tôi nghe thấy giọng nói ở đây, tôi đã nghĩ..."
Nàng nhướn một bên lông mày đẹp như vẽ một cách thanh lịch. "Ồ ? Và đó là vị nào?"
"Vị nào gì cơ?"
Nàng cười má lúm đồng tiền. "Vị nữ tu nào? Tôi có thể cho một đứa trẻ chạy đi tìm vị ấy, nếu ngài chỉ cần nêu ra tên của vị ấy."
"Thực ra thì, tôi không nghĩ là cô ấy từng nói cho tôi biết tên của cô ấy." Hắn đưa tay ra dấu chiều cao của vị nữ tu. "Một người nhỏ bé với mái tóc đen?"
Cô gái nhà Zerek sửng sốt. "Ngài có chắc là cô ấy là nữ tu?"
"Chắc chắn." Luke khẽ nhếc miệng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. "Tôi chắc mô tả đó không có gì sai đâu."
Nàng lắc đầu, cái nhìn vẫn không rời khỏi hắn. "Không có nữ tu nào tôi từng gặp có mái tóc màu đó cả."
Nhận ra sai lầm của mình, Luke nhanh chóng sửa lại. "À, không. Tất nhiên là không. Tôi đang muốn nói tới lông mày của cô ấy." Hắn làm ra vẻ nhăn trán. "Một đôi lông mày sẫm màu. Mũi to. Mắt nâu."
Nàng lắc đầu lần nữa. Rồi nàng cười với hắn. "Tôi xin lỗi. Tôi không nhận ra vị nào theo như miêu tả. Công việc của ngài với vị đó có quan trọng không?"
"Cũng không hẳn. Chẳng có gì là không thể đợi, dù thế nào."
Bọn trẻ xung quanh nàng bắt đầu quấy quả. Một thằng nhóc đầu đen mà trông rất có thể là em trai của nhóc Tigger, theo như ngoại hình của thằng nhóc, đang túm lấy bím tóc của một bé gái. Kết quả là một tiếng khóc thét khiến Luke lùi lại một bước. "Tốt hơn là tôi nên để cô kể tiếp câu chuyện của mình. Tôi không có ý định xen ngang đâu."
"Peter!" Cô gái nhà Zerek vươn người tới kéo cổ tay cậu nhóc ra. "Không kéo tóc. Chị phải nhắc bao nhiêu lần thì em mới nhớ vậy hả?"
"Chỉ kéo một tí tẹo thôi mà!" Peter gào lên.
"Ứ phải đâu," nạn nhân của cậu nhóc nức nở. "Đau quá, chị Cassandra ơi! Nó suýt nữa đã kéo đứt tóc em rồi!"
Vậy ra, tên nàng là Cassandra. Luke mỉm cười với bản thân khi hắn ngắm nhìn nàng đang can ngăn lũ trẻ với một bàn tay dịu dàng điều chỉ có ở phụ nữ. Khi tất cả đã trật tự trở lại, nàng ngước lên nhìn hắn. "Xin mời ngài cùng tham gia với chúng tôi." Nàng vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh nàng. "Chúng tôi có rất nhiều chỗ trống, như ngài thấy đấy. Ngài cứ tự nhiên nhé."
Luke không nghi ngờ gì là hắn sẽ thế. Hơn cả tuyệt vời là nàng đã ngỏ lời mời. Mặc cho danh tiếng của hắn, điều mà hắn phải thừa nhận là khá xứng đáng, hầu hết đám thiếu nữ trẻ "đoan trang" ở Black Jack đều tránh mặt hắn. Bị nhìn thấy thân thiện với Luke Taggart sẽ chặn đứng mọi hy vọng quăng lưới được một lời cầu hôn nào từ một gã trai trẻ "khả kính" nào. Không có đăn đo gì hết, Luke đẩy cánh cổng mở ra, sải bước theo vệ cỏ, và ngồi xuống nền đất bên cạnh nàng trước khi hắn có thể nghĩ ra điều gì đó khá hơn. Má lúm đồng tiền của nàng lại rạng rỡ một nụ cười tươi sáng, nàng tiếp tục câu chuyện. Trong vài giây, Luke lại chúi người về phía trước, như thể bị mê hoặc bởi câu chuyện cũng giống hệt như bọn trẻ vậy.
Câu chuyện thần tiên và ma thuật. Nhìn sâu vào trong đôi mắt xanh thăm thẳm của Cassandra Zerek, thậm chí Luke còn gần như tin vào những điều ấy. Một ý nghĩ hời hợt hắn biết là thế, có một ánh sáng trong trẻo ngọt ngào trong nụ cười của nàng, một cái nhìn thơ ngây trong đôi mắt đáng yêu của nàng. Ngồi bên cạnh nàng thế này khiến hắn cảm thấy như thể hắn vừa mới bước vào trong một căn phòng ấm cúng sau khi đứng ngoài trời đông rét buốt vậy.
Thực tế thì, những đám mây đen báo bão vẫn đang cuồn cuộn trên khoảng trời, và gió lạnh rít từng cơn lùa qua áo khoác hắn. Thật điên khùng, khi ngồi đây trên đám cỏ ẩm ướt này trong bộ đồ sang trọng, đắt tiền của hắn. Điên khùng, nhưng không tài nào cưỡng lại được. Đơn giản thôi, Cassandra Zerek là tạo vật xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Mái tóc mây huyền của nàng được buộc lại phía sau bằng sợi ruy băng màu đỏ thắm, đối lập với phục trang xám xịt còn lại của nàng. Chỉ ngay dưới cái cổ áo nhỏ nhắn nghiêm trang của nàng là một chiếc trâm cài cầu kỳ, một thứ trang sức giả thôi, màu vàng xỉn đã loang ra chỗ mép gài. Dù như thế, bản thân cô gái dường như vẫn lung linh tỏa sáng.
Ngọt ngào. Một từ mà hắn chư bao giờ liên tưởng tới một người đàn bà, nhưng Cassandra đã giáng thẳng vào hắn điều đó và còn hơn thế nữa. Nàng nhắc hắn nhớ tới một hộp kẹo, mà mỗi sắc thái của nàng là một bí ẩn, nhưng hứa hẹn sẽ ngon tuyệt hảo.
Khi nàng kết thúc câu chuyện, bọn trẻ bắt đầu nhí nhéo đòi nghe tiếp một câu chuyện khác. "Không phải hôm nay. Các em đều có việc phải làm trong tu viện, nhớ chưa. Chị đã hứa với Xơ Rachel là chị sẽ không giữ các em ở ngoài trời quá bốn giờ."
"Ôi, bỏ xừ nó đi," Peter càu nhàu.
Cassandra vò rối mái tóc đen của cậu nhóc. "Thôi nào. Ra với các bạn của em đi. Chị sẽ trở lại vào ngày mai, và chị sẽ kể cho em nghe một câu chuyện khác nhé." Nàng đứng dậy và cúi xuống để giũ lớp lá cỏ bám vào gấu váy dài của nàng. Khi bọn trẻ líu ríu rời đi, nàng quay sang nháy mắt với Luke, biểu hiện của nàng có chút chế giễu. "Tôi hy vọng là ngài cũng sẽ lại đến nữa Mr. Taggart. Tôi nghĩ bọn trẻ rất thích ngài cùng tham gia với chúng."
Luke đứng dậy cạnh nàng, ngạc nhiên khám phá ra nàng rõ ràng chỉ cao ngang vai hắn. Nhưng, nhìn xuống nàng, hắn không thể thành thật nói rằng hắn vẫn thấy nàng khá là tròn trịa so với chiều cao ấy. Tổng thể thì Cassandra Zerek đáng yêu một cách độc đáo để mà có thể đánh giá theo những tiêu chuẩn thông thường.
"Và cô, Cassandra? Cô có thích sự tham gia của tôi không?"
Hai điểm sắc sáng ngời trên gò má nàng, và đôi mắt nàng đột nhiên thẫm lại. Liếc nhìn đi, nàng nghịch nghịch cái trâm cài áo, sự bối rối ngập ngừng trên những đầu ngón tay run run của nàng. Luke nhận ra dấu hiệu ấy. Dù cho tất cả những hành vi thiên thần của nàng, nàng không phải là không bị ảnh hưởng bởi hắn.
"Tôi, um." Nàng lại nhìn hắn. "Vâng, tôi rất thích ngài cùng tham gia."
Luke nắm lấy bàn tay nàng và cúi mình xuống với một dáng vẻ phong nhã tột bậc. Khi đôi môi hắn khẽ chạm lên lưng cổ tay nàng, một cảm giác giống như thể đói khát cồn cào dâng lên chỗ thắt lưng hắn, và phải dùng hết sức bình sinh hắn mới không để cử chỉ lịch thiệp này trở thành một nụ hôn trọn vẹn. Nếu hắn được nếm thử làn da ngọc ngà này, hắn sợ hắn sẽ muốn ăn tươi nuốt sống nàng mất, cũng giống như Tigger với củ khoai tây khi nãy. "Trong trường hợp đó, Miss Zerek, có lẽ tôi sẽ chấp nhận lời mời của cô và trở lại lần tới."
"Tôi mong là ngài sẽ đến."
Ngay cả khi nàng nói thế, Luke vẫn thấy sự thận trọng bất ngờ trong đôi mắt nàng. Có phải nàng cảm nhận được điều hắn đang nghĩ, hay nhu cầu mãnh liệt của hắn? Nhu cầu với cái gì? Luke tự hỏi khi hắn thả tay nàng ra. Câu hỏi ấy cuộn trào như một cơn thủy triều tăm tối bên trong hắn.
Hắn khẽ mỉm cười khi hắn quay đi và sải bước về phía cánh cổng. Bản năng của Miss Zerek khá nhạy bén. Chưa tới một giờ trước, hắn còn đang lướt lại cái danh sách đám đàn bà từng quen biết, tìm kiếm trong đầu hắn chỉ cần một người đàn bà có sự phù hợp dù chỉ là mơ hồ với sự bầu bạn của hắn. Ai đó khiến đám đàn ông mãn nhãn, nhưng vẫn phải giữ được vẻ ngọt ngào và có vẻ ngây thơ. Ai đó mà hắn sẽ thấy thích thú khi đồng hành. Cassandra Zerek chính xác là những gì hắn đang tìm kiếm.
Ồ, phải rồi. Nàng đã có mọi lý do để mà lo ngại về hắn. Luke Taggart mới vừa tìm thấy sức sống của hắn – trông một người tình.
Luke chưa bao giờ do dự một khi ắn đã xác định mục tiêu. Thế nên thay vì đi thẳng về nhà sau khi rời khỏi nhà thờ, như kế hoạch ban đầu của hắn, hắn rẽ bước tới tòa nhà Golden Slipper. Khi hắn sải bước hối hả dọc theo khu phố quen thuộc, hắn phát hiện ra rằng tâm trạng của hắn đã thay đổi từ chỗ ảm đạm sang háo hức. Hắn vừa đi, vừa lên kế hoạch trong đầu. Đám công nhân mỏ đổi ca lúc sáu giờ mỗi tối. Milo Zerek, người làm việc ca sáng, sẽ tan ca sau một giờ và mười phút nữa, và khi ông ta xuất hiện ở chỗ đường hầm khu mỏ, Luke định bụng sẽ đợi ở bên ngoài để đón đầu ông. Hắn có một đề xuất cho ông già, một đề nghị vô cùng hào phóng, và hắn không định chấp nhận câu trả lời không. Để đợi cho tới lúc sáu giờ, Luke quyết định chơi một ván poke được ăn cả ngã về không.
Hắn hiếm khi mắc lỗi hay quyết định sai lầm; khối tài sản khổng lồ mà hắn tích lũy được đã chứng minh điều đó. Nhưng hắn sớm khám phá ra rằng những ý nghĩ của hắn không tập trung vào trò chơi. Từ lúc dành vài phút với Cassandra Zerek trong sân nhà thờ, hắn đã không thể nào gạt bỏ nàng ra khỏi tâm trí. Thay vì nhìn vào những quân bài, hắn lại đang thấy một thiên thần tươi cười rạng rỡ với một vầng hào quang trên mái tóc xám bù xù tung bay trong gió và một thân hình quyến rũ.
Hắn trầm ngâm nhìn nhóm người đang ngồi xung quanh cái bàn băng chỗ quầy bar, nơi mà Harvey, tên chủ quán, đang cân lượng số bụi vàng khi khách hàng tiềm năng của hắn muốn tham gia vào những bữa tiệc đêm. Không hẳn là đang nhìn những gì hắn trông thấy, Luke hình dung ra bức tranh về gương mặt Cassandra. Nàng đáng yêu và khỏe khoắn, kiểu phụ nữ mà hắn đang nghĩ về việc thuê nhưng một người đồng hành, và hắn không thể ngừng tưởng tượng được có nàng trong giường của hắn, đôi mắt màu xanh thẳm yêu kiều ấy tràn đầy khát khao nồng nhiệt.
"Này, Mr. Taggart, ông có đang chơi không đấy?"
Luke xoay xoay đồng tiền vàng mười đô trên ngón tay cái, thường được biết với hình con đại bàng in nổi mặt sau của đồng vàng, và thảy nó về phía đống tiền cược. "Xin lỗi, các quý ông. Tôi có chút phân tâm tối nay." Hắn khẽ mỉm cười. "Tôi không ngờ ngày hôm nay lại có thể gặp được một thiếu nữ trong vùng mỏ này mà trông nàng dường như vẫn còn là một trinh nữ trong trắng."
Nhóm người có vẻ ngoài chẳng tương đồng gì, những gã doanh nhân ăn mặc bóng bẩy ngồi cùng với những thợ mỏ cáu bẩn để chơi bài trước khi bước vào ca đêm, đều ngước nhìn lên. Một người, có cái bụng phệ toàn rượu tên là Fred, khịt mũi rõ to. "Con bé nào mười hai tuổi à?"
"Khoảng mười tám, đôi mươi theo tôi đoán là thế," Luke đáp.
Một người thợ mỏ trẻ tuổi hơn cười lớn. "Mr. Taggart, không có ý xúc phạm đâu, nhưng có lẽ ông cần một cặp kính. Chẳng có cô gái nào trên mười hai tuổi ở cái xó ổ chuột này mà vẫn còn nguyên vẹn đâu. Hầu như sáng nào tôi cũng đên mỏ. Đám con gái luôn luấn quấn đám thợ tới tận cuối hàng, chỉ để đợi chúng ta chòng ghẹo, tất cả các chị em đều muốn tốc váy lên mà hứng đám bụi chúng ta có thể giũ ra khỏi cổ áo."
Hắn chẳng lạ gì đám thợ của mình, cũng như mây cô gái quẩn quanh họ ở đó. Luke cau mày. "Tôi phải thừa nhận thế, vẻ ngoài của cô gái này khiến tôi hoang mang. Nàng dường như" hắn ngập ngừng, không muốn nghe ra có vẻ ngu ngốc "tôi không biết nữa. Có một thứ ánh sáng quanh nàng."
"Chắc hẳn là từ tất cả bụi vàng đã phủ lên người cô ta," một người khác nói vào với một tiếng khúc khích. "Nếu ông tìm thấy một cô nào trên mười hai tuổi mà còn nguyên trong cái vùng mỏ này, thì tôi sẽ đưa cho ông một trăm đô la để là người đầu tiên thử."
Còn nguyên hay không, Luke cũng không định lộ ra cái tên của Cassandra Zerek. Thảy đám bài của hắn xuống, hắn quyết định mấy gã này chắc hẳn nói đúng; hắn cần kiểm tra lại thị lực. Không còn thiếu nữ nào ở tuổi nàng lại có thể lớn lên trong khu ổ chuột này mà không tốc váy để nuôi gia đình một hay hai lần gì đó. Thực tế đó đã được tái khẳng định, Luke cảm thấy thuyết phục hơn bao giờ hết rằng nàng là một trò chơi công bằng. "Tôi phải đi rồi, các quý ông. Tôi có một cuộc hẹn."
Luke rời khỏi Golden Slipper mà hầu bao dã vơi đi kha khá, nhưng không hề giảm sút quyết tâm phải có Cassandra Zerek trở thành người tình của hắn.
Khi hắn leo lên con dốc nghiêng để tới Mỏ Taggart, hắn hoàn toàn tự tin rằng hắn sẽ đoạt được mục tiêu mới nhất của mình. Mặc dù nàng có thể ngần ngại lúc ban đầu, Cassandra cuối cùng cũng sẽ chấp nhận lời đề nghị của hắn thôi. Chưa từng có cô nàng nào mà không thể mua được. Câu hỏi hiện ra trong đầu Luke không phải là liệu hắn có thể mua Cassandra Zerek không, mà là nàng đáng giá bao nhiêu đối với hắn.
Một trong những chướng ngại, mà Luke nhận thấy, hẳn nhiên là ông bố của nàng rồi. Một gã Hy Lạp nhỏ con, cơ bắp với đôi mắt xanh da trời lấp lánh, Milo Zerek là kiểu người mà Luke đánh giá là một người cha thực sự nghiêm nghị. Ông bảo vệ con trai mình Ambrose, luôn luôn nhấn mạnh rằng người đàn ông trẻ hơn phải được phân công làm việc cùng với ông ta, bao giờ cũng cảnh giác đối với những điều kiện không an toàn của chốn hầm mỏ. Nếu Milo cũng bảo vệ như thế đối với Cassandra, ông ta hẳn sẽ không thèm màng tới những gì Luke nói. Đó là điều mà một gã để con gái hắn kiếm một khoản bụi vàng bằng cách để cô ta kín đáo nhấc váy của mình lên và hoàn toàn khác với loại người để con gái hắn trở thành trò tiêu khiển của một kẻ giàu có, với mọi người trong thị trấn nói riêng trên thực tế.
Tuy nhiên, vì Cassandra vẫn chưa đến tuổi thành niên, Luke hy vọng sẽ được sự chấp thuận của Milo không phải vì hắn sợ hãi bất cứ hậu quả pháp lý nào, vì hắn khá là có thế lực trên cả pháp luật ở thị trấn này, nhưng vì như thế sẽ là đơn giản nhất. Mặc dù Luke ghét phải chơi rắn với bất kỳ ai, hắn sẽ không do dự nếu Zerek gây khó khăn.
Thực ra thì, dù vậy, hắn không thực sự mong đợi là sẽ gặp phải bất cứ trở ngại nào khiến hắn không thể vượt qua. Đã có thời, hắn là một kẻ khát tiền bạc và quyền lực. Hắn hiểu sự cào xé của nhu cầu tuyệt vọng và sự dai dẳng để một gã đi lấp đầy nhu cầu đó. Zerek là một gã nghèo. Những nhu cầu của ông ta hẳn nhiên là khác so với Luke, nhưng chúng cũng chẳng kém bức xúc, đối với tất cả. Trừ khi Zerek chứng tỏ là một cá nhân hiếm có, ông ta sẽ dễ đang bị cám dỗ, và cũng dễ dàng bị mua chuộc.
Khi tiếng còi tan ca rít lên, Luke đang ngồi trên một tảng đá lớn bên ngoài mỏ, sẵn sang chặn đường Milo khi ông ta xuất hiện ở cửa hầm. Không khí của dãy Rocky Mountain hạ xuống vài độ khi tắt nắng, và chỉ mới ngồi xuống có chốc lát, mà Luke đã bắt đầu cảm thấy cái lạnh thấu qua lớp áo khoác len dày dặn của hắn. Rùng mình vì lạnh khiến hắn cảm thấy thật may mắn vì không phải xuống sâu trong mỏ. Trong hầm cái lạnh còn buốt giá hơn. Nó ngấm vào tận xương tủy và cảm giác tê buốt tới hàng giờ liền, dù cho thời tiết có vào những đêm hè nóng nực.
Phía trên hắn là một doi đất, bóng cây vân sam và cây tuyết tùng bung tỏa giữa nền trời xám xịt, vài cái rễ dài ngoằng là thứ giúp chúng neo bám nơi đá sỏi này. Không khí ẩm thấp mưa mù, tràn ngập mùi cây cỏ tươi mát và mùi khói từ những ngôi nhà rải rác dưới chân núi. Dù trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng ánh đèn mờ mờ từ những khung cửa sổ mang lại cho người ta cái cảm giác tươi vui, át đi sự u ám tẻ nhạt của buổi tối mùa thu sương mù. Rất nhanh, những ánh đèn của thợ mỏ bắt đầu xuất hiện từ trong bóng tối của lối vào hầm. Luke nheo mắt cho khỏi lóa, có gắng nhìn những gương mặt khuất dưới bóng đèn vàng.
"Chào Mr. Taggart!"
"Khỏe chứ Mr. Taggart!"
Những lời chào hỏi đầy ngạc nhiên hết lượt này đến lượt khác khi những người công nhân bụi bặm và mệt mỏi đi ra từ trong bóng tối, tắt đi chiếc đèn trên mũ đội đầu trong khi đang nói chuyện. Luke chào hỏi tất cả bọn họ, đáp lại từng người cùng với tên của họ. Nếu có điều gì Luke học được khi làm quản lý mỏ, đó là tạo dựng lòng trung thành đối với người của mình. Những người quản đốc không thể có mặt ở mọi nơi cùng một lúc, và nếu công nhân của Luke nghĩ rằng hắn là một gã con trai giàu có của một ả khốn nào đó lại đang đối xử với họ không ra gì, thì họ sẽ tận dụng mọi cơ hội làm biếng nếu có.
Vài người công nhân dừng lại để chào hỏi xã giao. Dù tỏ ra lịch sự, nhưng Luke cũng cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định, không muốn tỏ ra quá thân thiện, vì không muốn công nhân của hắn quên mất, dù chỉ trong chốc lát, rằng hắn là ông chủ của họ.
Cuối cùng, Milo Zerek cũng ra khỏi cửa hầm. Dáng người nhỏ thó trong chiếc quần rộng và mặc áo len dày khự khiến ông trông cứ như một con gấu, Zerek giật mình khi thấy Luke. "Mr. Taggart," ông nói, kèm theo một cái gật đầu lịch sự. "Thật vui khi được gặp ông."
Khi hắn đứng dậy khỏi tảng đá, Luke liếc thấy Ambrose con trai của Zerek, người vừa mới ra khỏi cuộc đào bới. Cao hơn cha nửa cái đầu và trông cứ như một gã bò đực trẻ tuổi, anh ta là một thanh niên đẹp trai với mái tóc xám, cơ thể tráng kiện, và đôi mắt xanh cô ban như của Cassandra.
"Mr. Zerek," Luke nói, đưa tay ra. "Tôi đang đợi để gặp ông. Tôi có vài lời muốn nói với ông, nếu ông có thể dành cho tôi vài phút."
Zerek chùi lòng bàn tay lên áo khoác của mình cho bớt bụi bẩn, rồi bắt tay Luke. Ngay cả trong ánh sáng mờ bụi, Luke cũng có thể thấy dấu chiếc đèn đội đầu hằn lên trán người đàn ông. Mái tóc đen bết lại như đuôi gà trên đầu khi ông bỏ mũ. Tay trái Zerek nắm chặt cái đèn và túi đồ ăn trưa khi ông lắc cánh tay của Luke lên rồi xuống.
"Ông muốn nói chuyện gì với tôi thế?" Zerek hỏi. "Tôi hy vọng không phải về công việc của tôi."
"Không, không phải." Luke với qua người đàn ông lớn tuổi để bắt tay với Ambrose. "Hai người là những người tốt nhất của tôi. Tôi chỉ là có một đề xuất cho ông, Milo. Một là tôi muốn thảo luận riêng, nếu ông không phiền." Với một nụ cười xin lỗi với Ambrose, Luke quay trở lại với ông Milo và tiếp, "Tôi nghĩ, có lẽ, ông sẽ để tôi mua cho ông đồ uống ở Golden Slipper nhỉ."
Zerek liếc qua vai nhìn con trai. "Thằng bé và tôi luôn luôn dành một vài giờ mỗi đêm ở hố đào của riêng chúng tôi trước khi chúng tôi có thể gọi thế vào một ngày không xa. Tôi nghĩ chúng tôi có thể nghỉ một hôm, vì nếu ông có chuyện gì đó quan trọng muốn trao đổi với tôi."
"Nó quan trọng," Luke đảm bảo với ông. Hắn hướng cái nhìn sang Ambrose. "Tôi xin lỗi vì anh không cùng đồng hành, Ambrose, vì vấn đề tôi cần nói chuyện với cha anh là chuyện có tính chất cá nhân."
Ambrose nhún một bên vai cơ bắp. "Đừng bận tâm tới tôi." Anh nháy mắt với cha. "Con sẽ về nhà và làm một tô nước hầm lớn của Cassie. Chẳng có gì tệ hơn là dành một tối để hơ những ngón chân trước lò sưởi cả."
Nước hầm của Cassie. Bức tranh cô gái đang đứng bên bếp lò, hai má ửng hồng và quầng sáng của ánh lửa bao quanh mái tóc đen của nàng, Luke cảm thấy một niềm khao khát sâu thẳm, nó khiến hắn lúng túng. Về nhà mỗi tối và thấy nàng ở đó. Để thấy nụ cười của nàng. Để cảm thấy hơi ấm kỳ lạ nàng tỏa ra xung quanh hắn. Hắn muốn thế, hắn nhận ra với chút ngạc nhiên, thậm chí còn hơn cả hắn muốn cơ thể nàng, với một mức độ đáng kể.
Khi Ambrose rời đi, Luke vỗ vai Milo. "Được rồi, giờ thì chúng ta đi tìm đồ uống thôi nhỉ?"
Milo mime cười và sóng bước với Luke. Ở đây, đường xá rất dốc và hẹp, Luke lùi lại để họ đi thành hàng một. Mỗi bước đi trời lại thêm tối hơn. Một lúc sau họ đã tới chân đồi, và chẳng còn nhìn thấy rõ bóng dáng Ambrose đã đi trước họ một quãng đâu nữa.
"Vậy là, ông đang khảo sát ở bên kia, phải không?" Luke hỏi khi họ tới chỗ thấp hơn.
Milo đổi tay cầm chiếc đèn và túi đồ ăn trưa. "Không có luật nào cấm việc đó, phải không?"
Luke khúc khích. "Trời đất, không. Khi nào mà tôi vẫn còn đủ ngày công được trả tiền, tôi không quan tâm đến ông làm gì trong thời gian riêng của ông đâu.Tìm thấy gì khả quan chưa?"
"Vẫn chưa có gì," Milo thừa nhận. "Nhưng tôi có cảm giác tốt lắm. Vàng có trong cái hố đó, chắc chắn thế."
Vẫn cái điệp khúc quen thuộc ở vùng Black Jack này. Không giống như Luke, kẻ đã tìm được một mạch khoáng vật giàu trữ lượng, hầu hết những người thăm dò đều dành toàn bộ cuộc đời của họ theo đuổi một giấc mơ, mà chẳng được gì ngoài một cái lưng còng và những vết chai sạn trong lòng bàn tay. Nữ thần May mắn, nàng tình nhân khó nắm bắt, thường cất tiếng cười sau cùng.
"Tốt thôi, tô cũng mong thế," Luke nói, thực sự có ý đó. "Thường chẳng có gì ngoài bụi sỏi vào lần đầu tiên."
"Tôi hy vọng tôi sẽ tìm được cho chính mình," Milo đáp.
Luke ngước đầu lên, đang tìm cách nào đó để xoay sang vấn đề mà hắn muốn nói. Khi họ bước đến vỉa hè lát đá cuội của Diamond, con phố chính của thị trấn, họ ở ngay bên phải của Golden Slipper, khu chơi bài thứ ba được xây dựng ở phía đối diện của con phố. Tiếng piano vang vọng tới chỗ họ, và chốc chốc Luke nghe thấy những tràng cười rộn rã. Khi mặt trời tắt bóng, nhiều thứ trở nên sống động tại các quán rượu quanh Black Jack. Những thợ mỏ, vừa tan ca, dành vài giờ để giải trí, và những cô gái làng chơi, bao giờ cũng háo hức quay sang những mánh khóe nghề nghiệp, bắt đầu xuống gác để tiếp khách.
"Tôi đã gặp con gái ông hôm nay," Luke bắt đầu, "trên sân nhà thờ. Cô ấy đang kể chuyện cho đám trẻ mồ côi, và tôi đã nán lại đó ít phút để lắng nghe."
Milo gật đầu. "Đó là Cassie của tôi. Con bé yêu đám trẻ, nó luôn thế. Theo tôi con bé nên nghĩ tới chuyện kết hôn và có vái đứa trẻ của chính nó."
Luke nhao vào đoạn mở đầu. "Thực thế, đúng vậy. Cô ấy là một cô gái đáng yêu, và ngày nào đó cô ấy sẽ trở thành một người vợ tốt của gã nào đó."
"Vâng, đúng thế. Tôi cũng đã nói thế với con bé." Milo lắc đầu. "Tội nghiệp con bé ngốc nghếch. Trong đầu nó chứa đầy những thứ vô lý, chẳng thấy gì sai trái. Con bé chỉ nghĩ tới việc trở thành một nữ tu."
Luke hoài nghi. "Một nữ tu ư?"
"Ông nghe rồi đấy. Ngay khi cậu út nhà tôi, Khristos, đủ lớn để có thể tự chăm lo cho bản thân, con bé lên kế hoạch vào trong tu viện." Milo lắc đầu lần nữa, cái đèn và hộp cơm trưa kêu lạch cạch khi ông nặng nề di chuyển.
"Đừng hiểu lầm. Dù đã lớn lên ở Giáo hội chính thống Hy Lạp , tôi vẫn nuôi dạy con cái mình thành kính với Thiên chúa giáo La Mã . Đó là một lời hứa với Mary Margaret của tôi, anh biết đấy, Chúa ban phước lành cho tâm hồn hiền hậu của bà ấy." Ông làm dấu thánh và hôn những khớp ngón tay cáu bẩn của mình. "Chẳng bao giờ có thể có người phụ nữ nào đáng mến hơn, tôi có thể nói với anh như thế. Và tôi đã không hối hận khi nuôi dạy con cái của chúng tôi trong nhà thờ, dù đó là mong ước trước khi qua đời của bà ấy. Thành thật mà nói, tôi không tranh cãi với con cái mình về việc lựa chọn làm tu sĩ. Việc đó có danh tiếng tốt, trở thành một cha xứ hay một nữ tu. Chỉ là trong trường hợp của Cassandra, điều đó như thể tôi đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp."
Luke suýt nói "Amen." Nếu hắn là một người mộ đạo, hắn sẽ làm thế. "Tôi đồng ý. Cô ấy không tạo ấn tượng với tôi rằng cô ấy là một nữ tu."
Milo thốt lên âm thanh đầy bực bội. "Con bé không phải, và đó là sự thật. Con bé quá tốt lành. Tôi vẫn nói với con bé như thế, nhưng nó cứng đầu như một con la nhỏ vùng Misouri vậy, giống hệ mẹ con bé." Ông lại làm dấu thánh và hôn tay trong bóng tối. "Chúa che chở cho bà ấy."
Luke thở một hơi thật sâu, những ý nghĩ của hắn rối beng trong một mớ lộn xộn. Một nữ tu ư? Chúa Jesus ơi. "Ông biết đấy, Milo, một cô gái như Cassandra có nhiều sự lựa chọn hơn là kết hôn hoặc vào tu viện. Đó là lý do tôi đề nghị nói chuyện với ông tối nay. Tôi có một lời đề nghị đối với ông, như tôi vừa nói, và nó có liên quan đến con gái ông."
Milo bắn thẳng vào hắn cái nhìn tò mò. "Loại đề nghị nào thế?"
Luke nuốt xuống. "Tốt, trước hết, tôi xin được nói thẳng," Hắn ngưng lại, hầu như không chắc làm thế nào để nói cho rõ ràng. Ngập ngừng chưa bao giờ là phong cách của hắn. "Ông biết đấy, Milo, nếu như ông thuyết phục để Cassandra không vào tu viện và thay vào đó là kết hôn, cô ấy sẽ kết thúc với một gã nghèo rớt nào đó làm chồng, và sáu đứa con đói nheo nhóc bám gấu váy cô ấy. Rất hiếm có cô gái nào ở vùng mỏ lại có cơ hội chọn được một mối hôn nhân tốt đẹp, hay để cải thiện khả năng tài chính của mình. Đề nghị mà tôi sẽ đưa ra với con gái ông là cơ hội đó. Nếu chấp nhận, cô ấy sẽ là một người phụ nữ vô cùng giàu có, sau khi tất cả mọi việc được làm, và cô ấy sẽ không bao giờ phải thiếu thốn thứ gì nữa. Kể cả ông cũng như thế."
Biểu cảm của Zerek chuyển từ tò mò sang cảnh giác, thận trọng. "Tại sao tôi có cảm giác là đề nghị mà anh đưa ra có điều gì đó không đoan chính ở phần cuối thế nhỉ?"
Luke chợt cười toét. "Không đoan chính? Tôi đoán đó là tất cả những gì ông có thể nhìn việc đó. Thẳng thắn thì tôi muốn con gái ông. Với sự cho phép của ông, tôi muốn đề nghị nàng một vị trí công việc."
Milo suýt vấp khi đột ngột dừng bước. Ánh sáng từ quán rượu đằng sau Luke hắt bóng lên gương mặt lấm bẩn của người đàn ông thấp hơn. "Loại công việc gì thế?"
Phán đoán biểu cảm của Milo, Luke cảm thấy chuyện này sẽ không trôi chảy được rồi. Hắn nhún vai chấp nhận chuyện đó. Khi mọi thứ không suôn sẻ, hắn sẽ để tiền nói chuyện thay hắn, và thế là đủ thuyết phục. "Xin đừng có ấn tượng rằng tôi đang đưa ra một đề nghị hời hợt. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi từng bị tác động sâu sắc bởi một thiếu nữ khiến tôi xem xét đến một thỏa thuận dài hạn?"
Milo nheo một bên mắt. "Một thỏa thuận dài hạn?"
Luke mỉm cười. "Cassandra sẽ sống trong nhà tôi, và trong khoảng thời gian của hợp đồng của chúng ta, cô ấy sẽ được đối xử với tất cả sự tôn trọng của một người vợ. Cô ấy sẽ không phải đụng tay vào bất cứ loại công việc gì, và đổi lại, tôi sẽ trả cho cô ấy một khoản lương tương đối, mua cho cô ấy váy áo đẹp, và chu cấp cho cô ấy mọi thứ xa xỉ."
Milo nhíu cả hai mắt. "Có phải anh đang hỏi tôi cho phép để được biến con gái tôi thành một con điếm?"
"Đó là một cách diễn đạt thô bỉ."
Milo nhướn thẳng người trên đầu ngón chân của ông, và dù ông thấp hơn hẳn Luke một cái đầu, ông cũng đã làm được một việc cực kỳ khi đứng sát mặt với hắn. "Mày là đồ con hoang tự mãn. Tao phải đập cho cái hàm răng trắng bóng kia của mày dập xuống cổ họng."
Xét trên thực tế là hắn nặng đô hơn Zerek phải đến bảy mươi lăm pounds và ít nhất trẻ hơn tới hai mươi tuổi, Luke chẳng cảm thấy hắn đang gặp bất cứ nguy hiểm gì cả. Mặt khác, dù thế, hắn cũng từng chứng kiến một gã đàn ông nổi giận thì có thể làm những điều phi thường thế nào, bao gồm cả việc đá đít những đối thủ to con gấp đôi. "Được rồi, ông Milo. Hãy giải quyết chuyện này một cách văn minh thôi."
"Văn minh ư? Mày vừa hỏi xin con gái tao làm một con điếm văn minh ư? Không có đủ tiền trên quả đất của Chúa đâu, thằng ranh."
"Tôi không có ý xúc phạm đâu."
"Được thôi, tao cảm thấy bị xúc phạm! Câu trả lời là không." Zerek trỏ một ngón tay vào mặt Luke. "Và mày hãy tránh xa con gái tao ra. Mày hiểu chưa? Tao chẳng cần biết con chuột nào rặn ra mày là ai, ông chủ của tao hay là không, tao sẽ giết chết mày nếu mày dám chạm vào một sợi tóc của con bé. Tao thề đấy, thằng ranh."
Zerek quay ngoắt đi và sải bước giận dữ xuống con phố dẫn tới khu phố mỏ. Luke nhìn theo ông ta chằm chằm mất một lúc, choáng váng trước cuộc nói chuyện đã xoay chuyển đầy bất ngờ như vậy. Hắn đã đề nghị cho Cassandra Zerek một cơ hội đổi đời như vậy. Lão già cổ hủ xấu tính ấy không hiểu nổi điều đó hay sao ?
"Mr Zerek, đợi đã!"
Khi người đàn ông lớn tuổi hơn dừng bước, Luke vội vã chạy theo bắt kịp ông. Vừa ra dấu dừng lại, hắn vừa quẹt mu bàn tay lên miệng, chắc chắn tiền không còn hoàn toàn có thể làm được tất cả những gì hắn nói cho hắn rồi. "Nghe này, Mr Zerek, ông nói thế là sai hết cả," hắn bắt đầu. "Tôi tuyệt đối tôn trọng con gái ông." Nghe có vẻ khập khiễng, kể cả với Luke. Hắn quyết định nói toạc móng heo ra sẽ giải quyết tốt hơn. "Cô ấy, um." Hắn hít vào dồn dập, quyết định chỉ hít một hơi là không đủ, và ngốn nhiều không khí hơn. "Ông biết đấy, đây là chuyện kì lạ nhất. Cho tới khi tôi nhìn thấy nàng ở sân nhà thờ, tôi đã không thực sự nghĩ nàng là hiện thân của tất cả sự đẹp đẽ đó, nhưng"
"Kẻ nào đang hỏi ý kiến của mày vậy?" Zerek liếc ra xung quanh để tìm xem kẻ ngốc nào muốn nghe điều đó. "Chắc như quỷ là không phải tao. Và nếu con bé có thiếu sót về ngoại hình, thế quái nào mà mày lại nghĩ tới cái đề nghị này thế hả?"
Luke nhíu mày. Điều đó nhất định là không đúng. "Cô ấy không thiếu sót về ngoại hình. Chỉ đơn giản là như thế." Hắn nghiến chặt răng. Một lúc sau, hắn nói, "Không phải thế cho tới khi ông ở bên cạnh cô ấy một lúc. Thế rồi nhận ra là cô ấy xinh đẹp. Tôi chưa bao giờ gặp ai khác lại giống như nàng."
Zerek hơi ngả người ra sau, biểu cảm tức giận của ông dần dịu xuống. Trong bóng tối, ông nghiên cứu Luke, trán ông nhăn lại đầy suy nghĩ. "Tôi sẽ bị nguyền rủa mất," cuối cùng ông lẩm nhẩm. "Anh thực sự rung động à?"
Luke cười không chút hài hước. "Tôi sẽ ở đây nếu không như thế sao ? Con gái của ông rất tuyệt vời, ông Milo. Và nàng sẽ khiến bất kỳ kẻ nào cũng trở thành một người đồng hành thú vị. Tôi không hề có ý xúc phạm khi nêu ra đề nghị này. Thực lòng như thế. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đủ tình cảm về bất cứ thiếu nữ trẻ nào khác để mà đi nói chuyện với cha cô ấy, ông có thể đánh cược về điều đó."
Milo hít một hơi thật sâu, rồi xoa mũi của mình. Bật cười một tiếng, ông nói, "Con gái tôi không phải để bán, Mr Taggart ạ. Không dưới bất cứ hình thức nào. Tôi biết điều đó hẳn rất khó tiếp nhận đối với anh, nhưng có những thứ tiền của anh không thể nào mua được. Con gái nhỏ của tôi là một trong số đó."
Không còn tỏ ra giận dữ nữa, Zerek quay lưng và bước đi. Được vài bước, ông dừng chân và liếc lại. "Nếu có thể an ủi cậu, tôi cũng cảm thấy như tạ giáng khi lần đầu tiên tôi gặp Mary Margaret của tôi." Ông nhanh chóng làm một dấu thánh. "Chúa che chở cho bà ấy, vì bà ấy quá xinh đẹp, tôi gần như chỉ còn nhìn thấy bà ấy." Một nụ cười hồi tưởng dãn ra khuôn mặt nhăn nheo của ông. Ông lắc đầu. "Nhưng, con trai ạ, đàn bà thích họ được kết hôn cơ, chứ không phải làm người tình đâu."
Luke khoanh hait ay lại. "Tôi không phải loại người hôn nhân, Mr Zerek."
"Tốt rồi, vậy thì, cậu không phải là kiểu người của Cassie nhà tôi." Ông nhoẻn cười đôn hậu. "Và nói cho chính xác thì, chẳng thằng đàn ông nào lại là loại người hôn nhân cho tới khi hắn gặp được đúng người đàn bà. Để tôi cho cậu một lời khuyên nhỏ nhé. Nếu cậu thực sự muốn con gái tôi, hãy tán tỉnh nó. Sau khi biết con gái tôi được rõ hơn, cậu chắc chắn sẽ nghĩ hai tiếng 'hôn nhân' nghe như thể một cung bậc khác hấp dẫn hơn nhiều."
Thế nào đó mà Luke nghi ngờ chuyện đó. "Ông lầm rồi đấy," hắn khẽ nói. "Cassandra sẽ không bao giờ có được một cơ hội nào khác như thế này nữa đâu. Trong một năm, có thể là hai, ông có thể chuyển sang sống ở thị trấn khác. Sẽ chẳng ai biết về quá khứ của cô ấy, và ông sẽ có một khoản tiền vượt ngoài sức tưởng tượng của ông. Đủ để sống sung túc cho tới tận cuối đời của ông. Ông hãy nghĩ về điều đó đi."
"Không cần. Có những thứ quan trọng hơn tiền nhiều. Cho dù anh có đề nghị một triệu đô la, Mr Taggart, cũng chẳng bao giờ đủ đâu."
"Thế thật vô lý."
Milo gồng vai lên. "Có lẽ thế, nhưng nó phải như thế. Nếu tôi thấy anh quẩn quanh cạnh con gái tôi, Mr Taggart, anh tốt nhất là một tay mang hoa và tay kia phải đưa ra sự tôn trọng to lớn đấy. Anh hiểu ý tôi chứ? Là một chiếc nhẫn cưới hoặc không gì cả đối với con bé."
Nói xong, Milo Zerek thong thả đi vào trong bóng tối. Rất lâu sau khi ông đã khuất dạng, Luke vẫn còn nghe thấy tiếng lạch cạch của cái đèn mỏ và hộp ăn trưa của ông.
Phải mất một lúc lâu, hắn đứng đó dưới ánh trăng mờ tỏ, chăm chú nhìn vào vô định. Tán tỉnh ư? Hắn chưa bao giờ nhảy nhót quanh một người đàn bà trong đời hắn, và hắn cũng không có ý định bắt đầu bây giờ. Vậy cứ để Cassandra Zerek trở thành một bà xơ sao? Bước qua xác chết của Luke đã. Hắn muốn cô gái đó. Muốn nàng theo cái cách mà hắn không thể nào cắt nghĩa được nỗi khát khao tột cùng, sâu thẳm ấy, điều đó khiến hắn cảm thấy gần như tuyệt vọng. Chúa ơi. Hắn cảm thấy khốn khổ tới mức hai tay run rẩy.
Hít một hơi thật sâu, Luke cho rằng cuộc trò chuyện của hắn với Milo là một nước đi xấu. Nhưng bao giờ chả có nhiều hơn một cách để lột da một con mèo. Một gã đàn ông chỉ phải tìm ra cách đó. Hắn sẽ có Cassandra Zerek trong giường của hắn. Nhất định là như thế. Những gì Luke Taggart muốn, Luke Taggart đều đạt được.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top