Chương 46-55

Chương 46: Muốn Tìm Một Nơi Đất Lành Chim Đậu Tử Tự Vì Tình Cùng Anh

Lịch sinh hoạt mỗi ngày của Tiêu Chiến rất quy củ.

Nhưng gần đây ngoài việc đi dạo và cho đám vịt con ăn thì cậu có thêm một lộ trình mới, đó là đi thăm số 7.

Số 7 đã có thể mở mắt.

Cũng giống với Tiêu Chiến hồi trước, tạm thời hắn chỉ có thể hoạt động đôi mắt.

Tiêu Chiến cách ô cửa kính quan sát hắn, thấy số 7 mặc dù gầy nhưng dáng vóc xương cốt không hề tệ, chắc chắn là kiểu người sẽ bị chụp trộm ở trên phố.

Cậu biết trong mười người tình nguyện chỉ có cậu là khá nổi tiếng, nên có hơi tò mò về anh chàng tuấn tú này: "Anh ta làm nghề gì vậy?"
Thành viên của tổ thí nghiệm trả lời cậu: "Nhân viên giao hàng nhanh."
Tiêu Chiến nhìn người kia: "Thật à?"
Bên kia trả lời: "Trên giấy tờ viết như vậy mà, cậu xem này."
Tiêu Chiến liếc sang.

Mồ côi cha mẹ, học hết cấp 3, nhân viên của công ty chuyển phát nhanh...! Cậu thu hồi ánh mắt, nhìn lại về phía số 7 trên giường bệnh, xoay người về phòng chơi game.

Đúng lúc này lại nghe thấy "đinh" một tiếng, thang máy cách đó không xa mở ra, có năm người xuất hiện, những bờ vai chuẩn kiểu gánh cả thế giới lấp lánh đập vào mắt cậu.

Bọn họ nhanh chân đi đến phòng bệnh vô khuẩn, xếp thành một hàng đứng trước cửa sổ nhìn vào trong, nhân viên đi cùng thì lấy đồ bảo hộ tới cho họ.

Tiêu Chiến giật mình, nhìn về phía người của tổ đóng băng.

Người nọ cũng yên lặng nhìn cậu, gượng cười.

Tiêu Chiến hiểu được, xem ra số 7 đến từ bộ ngành đặc thù, không tiện công khai thân phận, nên thông tin trên hồ sơ đều là giả.

Cậu thức thời trở về phòng, nằm phịch xuống giường, đeo kính lên vào game.

Vương Nhất Bác đã online từ lâu, đi tới chỗ cậu, cười nói: "Chào buổi sáng."
Tiêu Chiến chào lại một câu, nghe anh hỏi muốn chơi gì thì suy tư một hồi: "Lên cầu ngắm sông Lưu Quang đi."
Vương Nhất Bác nhướng mày: "Sao hôm nay anh lại có hứng thế?"
Tiêu Chiến thầm nghĩ ngắm được thêm chừng nào hay chừng ấy.

Nhân tài của bộ ngành đặc thù, tố chất cơ thể chắc chắn rất tốt.

Nhiều khả năng số 7 sẽ không ăn hại nằm suốt hai tháng như cậu, có khi chỉ khoảng một tháng đã có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi, đến lúc đó cậu sẽ không thể chơi nữa.

Tiêu Chiến bèn nói: "Thời tiết rất tốt, nắng đẹp trời trong."
Vương Nhất Bác nhớ lại bầu trời đầy mây sáng nay, im lặng.

Tiêu Chiến nói xong mới nhớ bọn họ ở cùng một thành phố, bổ sung: "Tôi nói là trong game."
Vương Nhất Bác cũng không bắt bẻ mấy chuyện như thế này, đi cùng cậu tới cây cầu gần đó, đứng trước lan can nhìn ra con sông Lưu Quang phía xa xa.

Đứng một lát, anh hơi nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, hồi tưởng lại cuộc đời của Tiêu Chiến.

Quán quân của mùa giải đầu tiên và mùa giải thứ hai của Du Mộng League chuyên nghiệp, trong đêm vinh quang lại đột ngột tuyên bố nghỉ thi đấu.

Chỉ vài tháng sau đã hay tin qua đời, lí do là ung thư tuyến tụy, khi chết mới chỉ 18 tuổi.

Cả giới e-sport vì thế mà chấn động, fan cũng đau đớn khôn nguôi.

Mà năm sau, Du Mộng đã tổ chức giải quốc tế, cậu lại không thể bắt kịp.

Phong Ấn Sư màu đen giống như ngôi sao băng, chỉ lóe sáng vài giây ngắn ngủi đã lụi tàn nơi chân trời.

Mang bệnh ra sàn đấu, giành được quán quân.

Rốt cuộc khó khăn và đau đớn đến mức nào, Vương Nhất Bác không biết được, cũng không thể tưởng tượng ra.

Nhưng đổi vị trí cho nhau, nếu như anh chỉ được thi đấu có hơn một năm đã phải giải nghệ, chắc chắn cũng sẽ không cam tâm.

Không cam tâm, thế nên mới tham gia dự án đóng băng.

Một thí nghiệm vẫn còn đang ở giai đoạn mò mẫm, kĩ thuật còn non kém, xác suất thành công không rõ.

Từ tin đồn mà bạn anh tra được thì có vẻ rã đông thất bại sẽ là chết, không thể đóng băng lại được nữa.

Có lẽ trước đây chỉ cần thiếu một chút thôi là bọn họ sẽ không bao giờ gặp được nhau.

Mà sau khi rã đông, sức khỏe như thế nào, có bị di chứng gì không, những chuyện này anh cũng không biết.

Nhưng từ việc mỗi ngày Phong Ấn Sư đều đi dạo, kết hợp với những lời Tiêu Thi Lan từng nói, thì chắc là không sao, việc này khiến anh yên tâm hơn một chút.

Trước kia anh cảm thấy mình gặp được Phong Ấn Sư đúng là may mắn.

Giờ xem lại, cái vận may của anh đúng là ảo quá thể, còn gặp được người đã từng là huyền thoại.

Vương Nhất Bác ngẩn người suy nghĩ, thả hồn đi chơi.

Đợi đến khi anh lấy lại tinh thần, tay đã tự động giơ lên, gần như sắp chạm vào gọng kính màu vàng của đối phương.

Tiêu Chiến liếc sang: "Móng vuốt."
Vương Nhất Bác cười, thu tay về.

Tiêu Chiến chỉ cho là anh muốn nghịch kính của mình, vươn người ra lan can ngắm con sông thêm một lát, sau đó nói: "Đi đánh săn tiền thưởng đi."
Kì nghỉ Trung Thu đã kết thúc, người vắng hơn rất nhiều.

Mới sáng sớm nên chắc trong đấu trường chẳng có mấy ai, đánh cũng không vui, thà đi săn tiền thưởng còn hơn.

Vương Nhất Bác cười nói: "Được."
Trong Du Mộng, người chơi khá là tự do.

Thích đánh đấm PK thì tới đấu trường, không chỉ có thể đánh với người cùng server mà còn có thể đánh liên server, solo hay tổ đội, muốn gì có nấy.

Thích đánh với máy, đánh quái, phó bản hay đánh boss cũng có một đống cho thỏa thích lựa chọn, phong cách đa dạng, chắc chắn không bao giờ chán.

Còn những người thích kiểu nông trại thì có nấu ăn, may vá, rèn đúc, luyện thuốc,...!Cái nào cũng có đẳng cấp và danh hiệu tương ứng, đúng chuẩn có nghề trong tay không lo chết đói.

Thậm chí còn có thể Phật đến mức làm miếng đất trồng rau nuôi cá, mỗi ngày chăm sóc vườn tược, hoặc cùng bạn đời trong game đi khám phá map, yêu đương gì gì đó.

Mà nếu như không thích PK với người ta, cũng không muốn tổ đội đánh phó bản, chê game nông trại, nhưng lại muốn có một đống phần thưởng kếch xù, vậy thì có thể đi đánh săn tiền thưởng, làm một thợ săn tiền thưởng máu lạnh vô tình.

Săn tiền thưởng nghĩa như tên, game sẽ cung cấp phần thưởng, cho nhiệm vụ ủy thác để người chơi tùy ý chọn lựa công việc thích hợp cho bản thân.

Ngoài nhiệm vụ mà hệ thống phân phát ra thì người chơi cũng có thể treo thưởng để giết người hoặc tìm đồ vật, phần thưởng có thể là tiền, cũng có thể là vật phẩm.

Có điều nhiệm vụ chỉ hiện trong một thời gian nhất định, quá thời hạn mà không ai nhận, người chơi cũng không trả tiền để treo tiếp thì nó sẽ tự động biến mất.

Đáng chú ý nhất là chế độ săn tiền thưởng cũng phân chia đẳng cấp.

Săn tiền thưởng của mỗi server mở được đến cấp nào đều phải dựa vào nỗ lực của người chơi.

Cấp mở được càng cao thì nhiệm vụ cung cấp cho lựa chọn sẽ càng nhiều, mà nhiệm vụ càng khó, phần thưởng và điểm tích lũy cũng sẽ càng cao, khi tích lũy được đến một lượng điểm nhất định, người chơi có thể dùng nó để đổi lấy trang phục và Chiến khí.

Nhà săn tiền thưởng có ở trong sáu ngôi thành lớn, xây đến vàng son lộng lẫy, cực kì có thể diện.

Hai người ở thành Toái Tinh nên đến thẳng nhà săn tiền thưởng ở đây, thấy trên tường nhiệm vụ đã có không ít tầng sáng lên, tất cả đều là người của mấy bang lớn đánh ra trong thời gian này.

Số một trên bảng xếp hạng thợ săn tiền thưởng là một người cực kì quen thuộc, Cô Vấn, bang chủ của Kim Cạnh Liên Minh.

Tiêu Chiến nhìn top 20, phát hiện có vài người thuộc bang của Cô Vấn, cậu hỏi: "Kim Cạnh Liên Minh...!Bang này thích đánh săn tiền thưởng với đấu trường đúng không?"
Vương Nhất Bác nói: "Vâng, nghe nói là hầu hết thành viên trong bang đều thích."
Tiêu Chiến vô thức định hỏi vậy hắn đi theo bọn họ đánh cốt truyện ẩn làm gì, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là nhiệm vụ một lần, có lẽ đám Cô Vấn cũng muốn đánh thử cho biết, nên không tò mò nữa, nhìn sang thanh nhiệm vụ.

Săn tiền thưởng có một đặc điểm là người chơi có thể nhận bất cứ nhiệm vụ nào trong tầng nhiệm vụ đã sáng lên trên tường.

Người chơi có thể vừa lên tầng đã nhận nhiệm vụ khó nhất, chỉ cần làm xong còn mạng là được, đó cũng là lí do Tiêu Chiến sẵn sàng đi đánh săn tiền thưởng --- Vì không cần phải làm mấy việc lông gà vỏ tỏi để leo lên.

Chế độ săn tiền thưởng cũng chia ra cá nhân và tổ đội, hiện giờ tầng nhiệm vụ cho hai người mới chỉ đến cấp 3.

Cơ chế của nó là hoàn thành hai mươi nhiệm vụ là thăng một cấp, nhưng mỗi cấp lại có đến mấy chục nhiệm vụ con, bời vì có rất nhiều nhiệm vụ cùng cấp bậc với nhau.

Ví dụ như bây giờ, xếp ở trên cùng là năm cái nhiệm vụ có cùng cấp độ, theo thứ tự là giết thủ lĩnh Ma Tinh, giết thủ lĩnh Viêm Quy, giết thủ lĩnh Thương Kình Điểu, tìm kiếm vật liệu Lập Thạch, tìm kiếm vật liệu Thủy Sam.

Trong năm nhiệm vụ này họ chỉ cần chọn một là được, hoàn thành một cái là tầng phía trên sẽ sáng lên một loạt, cứ thế mà suy ra, cho đến khi đẳng cấp càng ngày càng cao.

Hai người họ tổ đội với nhau, đương nhiên sẽ nhận nhiệm vụ mạnh nhất.

Tiêu Chiến tự động bỏ qua vụ thu thập vật liệu, nhìn ba con quái kia, phát hiện có một con chưa đánh bao giờ, bèn hỏi: "Thủ lĩnh Ma Tinh ở đâu?"
Vương Nhất Bác cười nói: "Để em dẫn anh đi."
Hai người bèn nhận nhiệm vụ, đi tới trận truyền tống, nhanh chóng đến núi Mạc Tịch.

Ngọn núi này cao hơn mực nước biển rất nhiều, chỉ cần đứng ở trên đỉnh núi nhìn sang là có thể trông thấy toàn bộ Ma vực.

Nơi này đường gập ghềnh khúc khuỷu, còn rừng rậm tối om om, bình thường cũng chẳng ai đến đây, giờ đang sáng sớm lại càng ít, đứng đây nhìn khắp mọi nẻo cũng chỉ có hai người bọn họ.

Vương Nhất Bác bỗng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Anh đã phân tích các lợi thế của mình, giờ nhìn từ trên xuống từ trong ra, chỉ có mỗi giọng là có thể giúp tăng điểm.

Trước kia anh lo mình chơi quá đà nên không dám tùy tiện đùa cợt, giờ là rắp tâm muốn dụ người ta về, mong đối phương vượt rào* còn chẳng kịp.

Nhưng Phong Ấn Sư làm gì dễ lừa như thế, nếu như anh không tìm được lí do thích hợp để đổi về giọng gốc thì e là vừa mở miệng đã bị nghi ngờ rồi.

Vương Nhất Bác suy nghĩ vài giây: "Lát nữa là anh lên hay em lên?"
Tiêu Chiến nói: "Cùng đánh."
Vương Nhất Bác dẫn dắt từng bước: "Anh chưa đánh bao giờ mà, không muốn thử đánh một mình xem thế nào à?"
Tiêu Chiến nói: "Không, tốn thời gian."
Suy nghĩ tìm cơ hội "đổi về giọng gốc để cổ vũ" của Vương Nhất Bác cứ thế chết non, đành phải ngoan ngoãn đánh chết thủ lĩnh Ma Tinh cùng với Tiêu Chiến, sau đó kéo cậu lại.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn: "Sao?"
Vương Nhất Bác nói rất dịu dàng: "Muốn tìm một nơi đất lành chim đậu tử tự vì tình cùng anh."
Tiêu Chiến mất vài giây hiểu ra, rất sảng khoái: "Đi."
Nếu như bọn họ đi xuống núi, không những tốn công tốn sức mà còn phải lết về chỗ trận truyền tống, quá phiền phức.

Thế nên chi bằng tìm vách núi nào đó nhảy đại xuống, chết rồi thì về thẳng thành hồi sinh, tiết kiệm thời gian đi đường.

Trong Du Mộng đúng là có đạo cụ về thành, mỗi ngày có thể sử dụng miễn phí ba lần, còn đâu phải dùng tiền mua.

Mà dùng càng nhiều thì thời gian hồi của nó càng lâu, phải qua 0 giờ mới reset lại.

Hôm nay bọn họ cần làm rất nhiều nhiệm vụ, nếu đã gặp phải bản đồ có thể tự sát thì đương nhiên muốn lợi dụng một cách hợp lý.

Hai người bèn tìm một vách núi, cùng nhau nhảy xuống.

Gió nhè nhẹ mơn man quanh người, cũng không lạnh, còn có phần sảng khoái.

Vương Nhất Bác nhớ lại chuyện hồi mới gặp nhau, cười nói: "Lỡ lần này anh lại gặp phải tường không khí thì sao nhỉ?"
Tiêu Chiến hỏi: "Lần trước cậu làm thế nào để thoát?"
Vương Nhất Bác cười: "Bí mật."
Tiêu Chiến hỏi tiếp: "Cây pháo tôi tặng có tác dụng không?"
Vương Nhất Bác nói: "Không."
Tiêu Chiến "à" một tiếng, hiểu ngay: "Vậy tức là cậu offline xong lên lại thì thoát được bug."
Vương Nhất Bác bật cười, cảm thấy có chọc cậu mấy cũng vô dụng, không cần thiết.

Nhất sắc phía dưới càng lúc càng rõ, có thể trông thấy cả sông Lưu Quang gợn sóng lăn tăn.

Chân núi có một đoạn hơi lõm vào trong, chừa ra một khoảng đất trống với bờ cát trắng xóa.

Trên khối đất trống có bảy tám người đang đứng, đằng trước là một nam một nữ, đều đang mặc skin mua trong cửa hàng, một người mặc âu phục một người mặc váy cưới, hiển nhiên là đang tổ chức một hôn lễ nhỏ.

Vương Nhất Bác có phần hâm mộ: "Có vẻ như mình sắp phải ăn một bát cơm chó."
Rồi anh khựng lại: "Bọn mình cứ thế nằm chết ở đó có phải không được tốt cho lắm không?"
Tiêu Chiến không trả lời, bởi vì cậu nhận ra hình như điểm rơi của mình nằm ngay trên người chú rể, vội vàng kêu: "Tránh ra!"
Người phía dưới đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang bay từ trên trời xuống, cả đám ngỡ ngàng, không kịp phản ứng.

Tiêu Chiến còn chưa kịp kêu lần thứ hai thì cả người đã đập vào chú rể.

Với hình thức bàn phím thì bị nện vào như vậy không chết được.

Nhưng họ đang chơi thực tế ảo, tổ kế hoạch lại muốn bám sát với thực tế, thế là chỉ thấy bịch một cái, chú rể lên bàn thờ ngắm chuối.

Cô dâu ngơ ngác nhìn người chồng nay đã lạnh lẽo của mình, khóc toáng lên.

Tiêu Chiến: "..."
Vương Nhất Bác: "..."
Hai con người đầu sỏ không thể về thành, chỉ đành hồi sinh tại chỗ.

Tiêu Chiến thì thầm: "Tất cả là tại cậu."
Vương Nhất Bác nhắc nhở: "Vách núi là anh chọn đấy nhé."
Tiêu Chiến: "Làm sao bây giờ?"
Vương Nhất Bác: "Nói xin lỗi rồi bắn chút pháo hoa cho họ?"
Nhưng mà có bắn mấy cũng vô dụng.

Cô dâu không quan tâm bọn họ là ai, đây là ngày lành giờ đẹp cô mất công mất sức tính ra, địa điểm và trang phục cũng chuẩn bị kĩ càng, ngay cả nhạc nền cũng thấm đầy mồ hôi nước mắt của cô.

Cứ tưởng là sẽ có một buổi lễ hoàn mỹ, ai ngờ lại bị phá hỏng như vậy, vài cây pháo bọ hoàn toàn không đền bù được cho trái tim bị tổn thương của cô!
Tiêu Chiến nói: "Vậy cô muốn bọn tôi làm gì?"
Vương Nhất Bác rất biết cách tranh thủ cơ hội, tận dụng mọi thứ: "Hay là tôi hát một bài, chúc hai người đầu bạc răng long nhé?"
Cô dâu cả giận quát: "Ai thèm nghe anh hát hả!"
Vương Nhất Bác đổi sang giọng thật, hát vài câu rồi hỏi: "Được không?"
Cô dâu im lặng.

Bên phía gia quyến có vài người là fan của Vương Nhất Bác, nghe thấy âm thanh quen thuộc này hai mắt đã sáng lên, vội vàng chạy tới thì thầm với cô dâu.

Cô dâu vội ho một tiếng, cố làm ra vẻ: "Vậy...!Anh hát ba bài đi."
Vương Nhất Bác cười nói: "Được."
Anh đi đến bên một hòn đá, ngồi xuống, ra hiệu cho Tiêu Chiến tới ngồi cùng.

Tiêu Chiến nói: "Cậu cứ hát đi, tôi ở đây nghe được rồi."
Vương Nhất Bác nói: "Anh chọn vách núi, anh đập nát đầu người ta."
Đội trưởng Tiêu đuối lý, lầm lì đi qua.

.

Chương 47: Đang Đấm Nhau Thì Boss Tự Dưng Chạy Mất

Tảng đá không lớn không nhỏ, vừa đủ cho hai người ngồi mà không bị quá chen chúc.

Vương Nhất Bác cố ý chọn một bản tình ca, nhạc đệm nổi lên, anh bắt đầu hát, chất giọng ấm áp dịu dàng chầm chậm lan toả, khiến cõi lòng người nghe ngứa ngáy.

Fan hâm mộ sôi trào máu sói, cố gắng ngăn ham muốn hét thật to.

Đội trưởng Vương ở trong giới tám năm, trừ một đoạn video được tuồn ra quay cảnh đội bọn họ tụ tập ở KTV hát hò sau khi đạt giải quán quân, với lời đồn rằng người đang hát trong video là đội trưởng Vương ra, thì suốt những năm qua fan chưa từng được nghe anh hát.

Ngay cả mấy lần tổ chức mini game lúc livestream cũng không có lựa chọn ca hát, thật sự quá khiến bọn họ vừa yêu vừa hận.

Nhưng vận may kiểu gì đây, bọn họ lại được nghe trực tiếp luôn này!
Chú rể đã bò dậy từ nãy.

Thật ra anh ta không để ý lắm chuyện tai bay vạ gió này, bây giờ còn được đại lão hát cho nghe, càng thêm thoải mái không nóng nảy, bèn cùng nghe hát với vợ mình.

Nhưng nhìn đôi tay siết thật chặt kia của vợ yêu, lại nhớ ra vợ mình là kiểu chết đứ đừ vì chất giọng, anh ta lại bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Thầm nghĩ hai vị đại lão phá tanh bành cái đám cưới còn chưa tính, giờ lại quyến rũ vợ người ta, thế này thì hơi quá rồi nha?
Tiêu Chiến là người ở gần nhất, cảm giác cứ như thanh âm rót thẳng vào não bộ.

Cậu hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, nhưng có tránh mấy thì vẫn phải nghe một hồi, không khỏi nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giả vờ như vừa mới nhận ra ánh mắt cậu, chăm chú nhìn cậu hát vài câu rồi quay đầu về phía trước, tránh cho bị lộ.

Tiêu Chiến vẫn nhìn anh, cậu nghĩ đến cái khuôn mặt gây hại và thực lực của tên này, thầm nghĩ fan e-sport, fan nhan sắc, fan giọng,...!Gần như là đáp ứng đủ cả.

Tên này có thể làm nam thần của liên minh nhiều năm như vậy cũng không phải là không có lí.

Nam thần của liên minh lấy ra 100% nghiêm túc, ngầm xoè đuôi vẫy vẫy với người bên cạnh, chậm rãi hát hết một bài.

Chú rể là người đầu tiên vỗ tay, mở miệng khen: "Đại lão quả đúng là có tài, dù sao cũng chỉ là tai nạn nhỏ, không làm phiền hai người nữa."
Cô dâu và fan đồng thời kêu lên: "Không được, vẫn còn hai bài nữa mà!"
"..." Chú rể quay sang nhìn vợ mình: "Sắp hết giờ lành rồi đấy, em tự tính đi."
Cô dâu lập tức nói: "Chúng mình có thể làm lễ xong rồi lại nghe hát."
Cô nàng vội vàng quay sang đại lão, thái độ quay ngoắt 180 độ: "Hai người chờ một chút nhé, nhanh lắm."
Vương Nhất Bác đương nhiên không có vấn đề gì, tốt tính để bọn họ tiếp tục, hỏi ý người bên cạnh: "Hay không?"
Tiêu Chiến lại hiếm khi khen anh một câu: "Hay."
Vương Nhất Bác thầm nghĩ cũng thật khó mới được khen, hỏi tiếp: "Anh có muốn hát một bài không?"
Tiêu Chiến đáp: "Không."
Vương Nhất Bác cười mở diễn đàn ra, vừa nói chuyện phiếm với cậu vừa thành thạo tìm kiếm từ khóa, anh nói: "Em mới xem một lượt, đến giờ vẫn chưa có ai nói là nhảy vực sẽ rơi chết người ở dưới, có khi nào bọn mình là người đầu tiên phát hiện không?"
Tiêu Chiến nói: "Có thể lắm."
Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ: "Anh nghĩ liệu thiết lập này dùng được trong đấu trường không?"
Tiêu Chiến nói: "Thử là biết."
Vương Nhất Bác hỏi: "Anh ngã lên em hay là để em ngã lên anh?"
Tiêu Chiến nói: "Tôi ngã."
Vương Nhất Bác rất sảng khoái: "Được, vậy thì để em ở dưới dang tay đón anh."
Tiêu Chiến tưởng tượng cái hình ảnh kia, cảm thấy hơi quá "đẹp", từ chối: "Không cần phải dang tay."
Vương Nhất Bác cười nói: "Làm thế thì em có vẻ cam tâm tình nguyện hơn."
"..." Tiêu Chiến rất không nể mặt: "Không cần."
Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia đã làm lễ xong.

Cô dâu và fan hâm mộ lại lao đến, đứng thành một vòng đợi đại lão bật míc.

Vương Nhất Bác lại chọn hai bài tình ca, hát xong thấy fan vẫy tay với mình thì phối hợp đi qua, biết thừa còn cố hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Fan hâm mộ cố đè thấp giọng, kích động nói: "Anh...!Anh là đội trưởng Vương phải không?"
Vương Nhất Bác rất thẳng thắn: "Phải."
Anh dặn dò: "Bạn giữ bí mật nhé, nếu không tôi sẽ phải chuyển server đấy, thế thì mọi người sẽ không trông thấy tôi nữa đâu."
Fan lên án: "Anh có đi quái đâu!"
Nhưng rồi như nhận ra chuyện gì, cô nàng nhìn sang Phong Ấn Sư bên kia, thì thầm: "Đừng bảo là anh đang theo đuổi anh ấy thật nhé?"
Vương Nhất Bác rất vô tội: "Sao lại thế được?"
Anh đương nhiên sẽ không để mấy chuyện này truyền ra ngoài, tránh gây phiền cho Phong Ấn Sư, rất chân thành và ôn hòa thú thật với fan: "Tôi muốn mời anh ấy vào câu lạc bộ."
Vương Nhất Bác rất biết cách kéo đồng minh cho mình: "Bí mật quân sự đấy, cũng chỉ nói cho bạn biết thôi.

Nếu như mọi người muốn đội tuyển mình giành thêm vài chức quán quân thì không được tiết lộ với bên ngoài đâu nhé."
Quả nhiên fan hâm mộ gật như giã tỏi, thề thốt: "Anh yên tâm đi đội trưởng Vương, em sẽ không bao giờ nói đâu!"
Vương Nhất Bác cười nói: "Cảm ơn bạn."
Anh chào tạm biệt fan, thỏa mãn về bên Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hỏi: "Lại lừa đảo gì người ta rồi?"
Vương Nhất Bác nói: "Lần này em nói thật mà."
Anh chỉ vào sông Lưu Quang: "Đi nào, mình lại tử tự vì tình tiếp."
Hai người bèn lặn xuống đáy sông, mặt đối mặt đứng đấy chờ cạn không khí, lần lượt chết đuối, sau đó chọn hồi sinh về thành.

Mà Vương Nhất Bác thì rất đương nhiên, cứ thế mà "quên" không đổi về giọng mặc định, cùng cậu đi trả nhiệm vụ.

Thấy phía trên chỉ trong chớp mắt đã sáng lên tiếp một hàng năm nhiệm vụ, lại tùy ý chọn một cái rồi ra khỏi thành.

Chỉ cần anh không áp sát quá gần thì Tiêu Chiến cũng không phản đối việc anh dùng giọng thật.

Cậu nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không nhắc Vương Nhất Bác, cho đến khi trong bang lục tục có người online, hò nhau đi đánh phó bản trên kênh, để tránh Vương Nhất Bác bị lộ tẩy lúc nói chuyện với người ta, cậu mới nhắc: "Cậu chưa đổi lại giọng kìa."
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vẫn luôn để ý, cảm thấy nỗ lực đã được đền đáp, rất chi là vui vẻ: "Cảm ơn anh, em quên mất."
Anh đổi về giọng mặc định, trả lời mấy người trên kênh: "Bọn tôi đang đi săn tiền thưởng nên không rảnh." Nói rồi nhìn về phía Phong Ấn Sư: "Làm tiếp nhé?"
Tiêu Chiến nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Hai người đánh cho tới trưa, thành công đẩy bậc nhiệm vụ của tổ đội hai người lên tới cấp bốn, ai về nhà nấy offline nghỉ trưa, đúng giờ lại online đánh tiếp, nhận một đống phần thưởng và điểm tích lũy.

Đến chiều tối người chơi online, vừa đứng trước bảng tiền thưởng đã lập tức trợn trừng hai mắt.

Họ thấy bên cột đội hai người sáng lên một loạt nhiệm vụ, lấp lánh ánh vàng, sắp tăng đến cấp thứ năm luôn rồi.

"Má ơi tôi đang mơ hả, hôm qua mới cấp 3 thôi mà?"
"Không mơ đâu ba, sáng nay tôi đi lên thu hoạch đồ ăn có nghía qua, đúng là mới cấp ba thôi.

"Thế giờ sao tự dưng sắp lên cấp 5 luôn rồi?"
"Có đại lão đẩy à?"
"Ờm...!Chắc là có vài vị đại lão tổ đội với nhau cùng đẩy à?"
Độ khó của nhiệm vụ săn tiền thưởng tăng theo từng cấp độ, game còn thiết kế riêng cho một đống quái hoang siêu trâu bò cho chế độ này, vị trí xuất hiện của nó cũng khó tìm, mục đích là để người chơi có thể trải nghiệm đầy đủ cuộc sống của một thợ săn tiền thưởng.

Từ khoảng giữa cấp bốn là gần như các nhiệm vụ về sau đều là đống quái khủng bố kia.

Mà mỗi cấp phải hoàn thành hai mươi nhiệm vụ, nếu như chỉ có hai người cày mà một ngày đánh tăng gần hai cấp, điều này chứng tỏ chạy deadline không kịp thở luôn.

Bọn họ vội vàng lật xem bảng điểm, nhìn thấy tên hai vị đại lão nọ đang vọt lên top trên với tốc độ chóng mặt, quỳ luôn.

"Xe ủi đất thật đấy à?"
"Tôi đã bảo là có đại lão mà, quả nhiên."
"Nhưng tôi thấy điểm tích lũy của những người khác vẫn vậy không thay đổi gì nhiều, thật sự chỉ có hai người bọn họ cày à? Tất cả đều hoàn thành trong một lần?"
"Hơn nữa còn làm rất gọn gành nhanh chóng luôn, không phải dây dưa với quái."
"Siêu thật đấy, với cái phong cách thường ngày của bọn họ, nhìn cái khí thế này đi, lần này mà không mở được cấp mười thì nói có nghe được không?"
"Cấp mười thì hơi quá rồi, từ giữa cấp tám trở đi toàn là nhiệm vụ khó cấp năm sao luôn ấy.".

Ra chương nhanh nhất tại [ ТRUMtr uyen.оrg ]
"Server cũ của tôi chỉ đến cấp chín là đứt, mà bọn họ vật lộn mãi mới mở được ấy."
"Bọn tôi cũng thế..."
Hai vị đại lão không để ý tới mưa gió bên ngoài, tiếp tục tổ đội đẩy lên, mất hơn nửa tiếng, cuối cùng đẩy được đến dòng cuối của thanh nhiệm vụ cấp bốn.

Tiêu Chiến theo thường lệ định bỏ qua đống nhiệm vụ thu thập vật liệu, nhưng mới liếc qua đã thấy có cái này rất quen, bèn chỉ vào hỏi: "Vật liệu này có phải chúng ta từng đánh ra rồi không?"
Vương Nhất Bác giải thích: "Đá bảy màu, là đồ rơi từ boss 5 trong cái phó bản mười người hôm qua đó.

Tỉ lệ ra khá là thấp, người chơi bình thường khó kiếm lắm, nên bị hệ thống cho vào đây."
Nhưng hôm qua bọn họ khá hên, mở ra được một viên, thế nên Tiêu Chiến mới có chút ấn tượng.

Vương Nhất Bác bèn hỏi vài câu trên kênh, biết viên đá kia đã bị dùng mất rồi thì bất đắc dĩ cười.

Vương Phi Điểu: "Uầy, hai người đánh tới nhiệm vụ đó rồi á?"
Cẩu Thịnh: "Vậy nhận cái đó đi, mình đi đánh luôn, vừa hay bọn tôi cũng đang tìm người đánh phó bản."
Trá Tử: "Đúng đó, hai người đánh quái cả ngày rồi, không mệt à?"
Tình Thâm Trường Thọ: "Thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng sẽ có phát hiện mới nha, cái này cũng áp dụng với người luôn đó."
Tiêu Chiến quả thật có hơi mệt, thầm nghĩ cùng lắm thì lại chơi xích đu, bèn nói: "Đi."
Hai người bèn nhận nhiệm vụ "thu thập đá bảy màu", tập trung lại với người trong bang, đi vào phó bản mười người.

Hôm qua đã đánh một lần, Tiêu Chiến thuận buồm xuôi gió đi cùng bọn họ đến boss số năm, thần kỳ lần đầu tiên không bị gọi tên, lần thứ hai mới phải vào chuồng.

Cậu ngồi trên xích đu đánh mấy vòng, nhìn lên cửa lồng trên đầu, phát hiện nó chỉ cài then, một sợi xích cũng không có.

Nhưng nó cách mặt đất khá cao, không thể bò lên được.

Cậu suy nghĩ hai giây, đứng dậy dẫm lên xích đu, dùng sức đu về phía trước, muốn dùng lực quán tính ném mình lên đó.

Đồng đội đang đánh boss, đột nhiên nghe thấy "coong" một tiếng, tập thể quay sang thì thấy vị đại lão nào đó đập cả người vào lồng, chậm rãi trượt xuống.

Đám Cẩu Thịnh: "..."
Lại đang chơi gì đấy?
Vương Nhất Bác một đầu phân ra làm hai, quan sát toàn bộ quá trình, suýt chút nữa cười rụt cả người.

Tiêu Chiến đứng dậy, không từ bỏ, nhìn quanh một vòng, thấy được một người, cậu gọi: "Nho Sơ."
Nho Sơ cho cậu một cái liếc.

Tiêu Chiến vẫy tay với hắn.

Nho Sơ im lặng một hồi, đi qua: "Cậu tốt nhất là có việc chính đáng."
Tiêu Chiến hỏi: "Cậu có thể triệu hồi con rối vào trong lồng này không?"
Nho Sơ đáp: "Không biết."
Nhưng hắn cũng chẳng lắm điều mà thử gọi con rối ra, phát hiện gọi được.

Tiêu Chiến chỉ huy hắn thả rối vào sát thành lồng, lại đạp lên xích đu, đu đưa hai lần thì quăng bản thân lên vai con rối, sau đó giẫm lên vai nó trèo lên trên, thành công trèo đến cửa lồng, mở chốt rồi nhảy ra ngoài.

Nho Sơ: "..."
Vương Nhất Bác: "..."
Đám Cẩu Thịnh: "..."
Giỏi thật, từ lúc phó bản mở ra đến nay, đây là người đầu tiên thành công vượt ngục.

Không đợi bọn họ phát biểu cảm nghĩ, boss đã phát điên.

Nàng hét lên một tiếng, giọng nói trở nên the thé: "Tại sao lại bỏ đi! Ở bên ta như vậy ngươi không chịu được sao! Tại sao lại bỏ đi!"
Vừa mới dứt lời, nàng ta lập tức bật chế độ nộ.

Nàng ta xách ra một thanh đao to tổ bố từ sau giường ra, nó cao ngang một người trưởng thành, rồi vung mạnh về phía bọn họ.

Thành viên trong đội: "..."
Má ơi!
Boss điên lên là không ai cản được.

Nàng ta đúng là mỗi đao chém một mạng, chém chết tất cả bọn họ xong lại bụm mặt thút thít: "Ta biết mà, các ngươi không ai thích ta hết, không có ai yêu mến ta hết." Dứt lời thì hu hu chạy mất.

Cả mười người: "..."
Đang đấm nhau thì boss tự dưng chạy mất, nói ra ai tin cho nổi?
Hiện trường là một sự tĩnh lặng, cái người gây họa mặt lạnh te không nói câu nào.

Vương Nhất Bác là người đầu tiên phát hiện có thể hồi sinh tại chỗ, bèn đứng dậy.

Những người còn lại thấy vậy thì cũng bắt chước dậy theo.

Một giây sau, một dòng chữ siêu to lấp lánh ánh vàng bay khắp server: Chúc mừng người chơi Thập Vương Câu Diệt, Ám Minh, Nho Sơ, Dật Tâm Nhân, Cẩu Thịnh, Trá Tử, Vương Phi Điểu, Tình Thâm Trường Thọ, Bổn Cung Đẹp Nhất, Ngô Đồng Già Nảy Mầm phát hiện phó bản ẩn [Chim trong lồng]!
Cả mười người: "...".

Chương 48: Đám Tiêu Chiến Tập Hợp Lại Cùng Xuất Phát Đi Vào Phó Bản

Cẩu Thịnh nhìn Phong Ấn Sư, hỏi rất thành khẩn: "Xin được phỏng vấn một chút, lại phát hiện ra phó bản ẩn, anh có cảm nghĩ gì?"
Tiêu Chiến lạnh lùng nói: "Không có cảm nghĩ gì hết."
Ngô Đồng Già Nảy Mầm: "Đừng như vậy mà, nói chút gì đó đi."
Y cực kì tò mò: "Tôi cực kì muốn biết thời khắc thông báo hiện lên, cậu có cảm giác như thế nào."
Cẩu Thịnh: "Anh xem, anh vượt ngục, chết cả đám, rồi hệ thống thông báo, hết lên rồi lại xuống như thế, sao có thể thờ ơ được!"
Tiêu Chiến liếc bọn họ: "Muốn nghe thật không?"
Đám Cẩu Thịnh gật như giã tỏi, muốn nghe cảm nghĩ "mở đường" của đại lão.
Thế là Tiêu Chiến cho bọn họ toại nguyện: "Không có đá bảy màu."
Phản ứng đầu tiên của đám Cẩu Thịnh là giật mình, sau đó ngộ ra, đều phì cười.
Bọn họ cũng không thể nói được rốt cuộc là đại lão hên hay xui nữa.
Bảo là hên đi, điểm roll ra muốn rớt nước mắt, xác suất bị boss điểm danh siêu cao, vất vả lắm mới nghỉ cày quái, đổi khẩu vị nhận nhiệm vụ kiếm vật liệu đến lấy đá bảy màu, kết quả boss đẻ cục đá chạy mất tiêu.
Nhưng bảo là xui thì cậu ta luôn phát hiện ra cốt truyện ẩn và phó bản, hiệu suất qua ải siêu cao, đến mức nhà phát hành cũng phải lên tiếng trên Weibo.
Vương Nhất Bác sắp cười đến hết hơi rồi, cảm giác chưa từng thích một ai như vậy, an ủi Tiêu Chiến: "Không kiếm được thì thôi bọn mình hủy nhiệm vụ vậy, đổi cái khác."
Tiêu Chiến gật đầu.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, kênh thế giới đã vỡ tổ.
[Thế giới] Người Trong Gương:???
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc:???
[Thế giới] Triều Từ: A lô???
[Thế giới] Âm Một Mét: Oắt dờ?
[Thế giới] Bạch Long Cốt: [ngón cái]
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Á đù!
[Thế giới] Cửa này đều là bạn ta: How old are you?
[Thế giới] Chữ Tình trên đầu: Tôi cũng muốn nói câu này, sao mâm nào cũng thấy có mặt anh vậy*?
*Đại loại là how old are you bên Trung được dùng như một câu để nói kiểu sao lại là ông này nữa à:v Không biết có đúng không
[Thế giới] Tàng thư: Quỳ luôn, máy dò cốt truyện/phó bản ẩn à?
[Thế giới] Trà chanh: Combo máy ủi đất luôn nhé.
[Thế giới] Đào và lê: Chân tôi quỳ đến mất cảm giác luôn rồi [đần người]
Người chơi nhao nhao spam kênh chat, khiếp sợ, cúng bái, chúc mừng, gì cũng có.
Nhưng có người này thì cũng có người kia, nhanh chóng có người chất vấn.
[Thế giới] CF lam: Nói thật nhé, thế này cũng quá phi logic rồi, không ai nghi ngờ gì à?
[Thế giới] Có người yêu muôn năm: +1, cá là đã thủ sẵn phao rồi [ngoáy mũi]
[Thế giới] Cân nặng không đạt chuẩn: Thêm cái chứng minh thư.
[Thế giới] Người Trong Gương: Gì? Phó bản ẩn lần trước là bọn này với đại lão đánh bậy đánh bạ tìm ra, sau đó các bang lớn đều phải cùng nhau tìm điều kiện kích hoạt, cũng cùng nhau khai hoang.

Vụ [Y Lâm] là do các đại lão đánh ra từ hồi beta, đâu phải bọn này phát hiện được.

Tóm lại, đại lão cũng mới chỉ phát hiện một cốt truyện ẩn mà thôi, phó bản này mới là cái thứ hai.
[Thế giới] Huyết Dung: Y Lâm chỉ đánh có hai ngày thôi đó [siêu quá], mấy người cứ thế bỏ qua à?
[Thế giới] Tá & Tâm: Mà toàn là hoàn mỹ qua ải nhé, tôi mà có hướng dẫn thì tôi cũng làm được [vui vẻ]
[Thế giới] Dưa chín: Bị ngu hả, có vấn đề thật thì bên nhà phát hành đăng bài lên Weibo làm gì?

[Thế giới] Nâng chén lên: Với cả lần này có ID thật, nhưng chắc gì đã là người ta phát hiện.
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Tôi nhớ xong cái phó bản lần trước, trên Weibo cũng đã nói người ta không có vấn đề gì rồi, não cá à?
[Thế giới] Có người yêu muôn năm: Có khi là hack công ty game ấy nhỉ? Có sẵn hướng dẫn xong được người ta tôn sùng là đại lão đại thần, giỏi ghê [vỗ tay]
[Loa] Thập Vương Câu Diệt: IQ = 2 à?
Kênh chat yên tĩnh trong một chớp mắt, sau đó mọi người đều cười.
Cái tính này của đại lão, đúng là khó chịu cái là bật ngay.
Người của Như Ý chậm hơn một chút, cũng nhao nhao chat.
[Thế giới] Nho Sơ: Không phục thì nín.
[Thế giới] Ngô Đồng Già Nảy Mầm: Không nín được thì nói một tiếng, bọn này giúp cho [vỗ vai]
[Thế giới] Trá Tử: Mắt bị bệnh thì đi khám đi nhé.
[Thế giới] Ám Minh: Ghé khoa não trước đi [mỉm cười]
[Thế giới] Người Trong Gương: Há há há vãi thật!
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Giờ em mới biết hóa ra đại lão cũng biết kháy người ta ghê [cười khóc]
Vương Nhất Bác thầm nghĩ, dám nói người của anh, sao có thể thả cho bọn họ ăn Tết được?
Anh thấy mấy người kia không xuất hiện nữa, đoán là muốn kéo trận chiến này lên diễn đàn, nên tạm thời để đó, tập trung vào phó bản.
Mọi người trong đội cũng nghĩ vậy.
Như Ý bọn họ vẫn luôn ngập tràn gió tanh mưa máu, quen rồi, sẽ không bị mấy người kia làm ảnh hưởng tâm trạng, mà như thế thì cũng chứng tỏ đại lão thật sự rất đỉnh.
Bọn họ nhìn bản đồ chẳng có động tĩnh nào, đoán là phải tự đi tìm cửa vào phó bản, thế là đi dạo xung quanh, nhưng chẳng thấy cơ quan hay đường ngầm nào.
Mà hướng boss chạy đi lại là con đường mà họ dùng lúc đến, Cẩu Thịnh thử thăm dò một chút, thấy không có gì bất thường thì báo cáo lại với hai vị đại lão.
Vương Nhất Bác cẩn thận kiểm tra phòng của boss, xác nhận không để sót chi tiết nào mới nói: "Ra ngoài xem thử đi, có thể là ở giữa có đường."
Cả đám bèn đi theo hướng boss bỏ chạy.
Phó bản này được xây dựng trên hoang mạc, nhưng lại chẳng có vẻ tiêu điều, thậm chí còn siêu xa xỉ.
Đây là khuôn viên của một tòa cung điện tư nhân khổng lồ, bốn boss trước đều là người hầu ở nơi này, boss cuối là Đại Tiểu Thư.

Nàng ta thích sắc màu diễm lệ, thế nên màu sắc tổng thể của phó bản rất rực rỡ, giống như một đóa hoa tươi đẹp nở rộ trên sa mạc, nhìn từ trên cao xuống hẳn sẽ rất đẹp.
Mọi người đi thuận theo đường đến, đi tới chỗ rẽ thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một cánh cửa trạm trổ hình hoa, đoán đây chắc là lối vào phó bản, bèn tiến lên mở cửa.
Cẩu Thịnh: "Má ơi, hóa ra là nhà nàng ta còn có một cái sân sau!"
Vương Phi Điểu: "Ghen tị vãi, đúng kiểu nhà có mỏ."
Trá Tử: "Sa mạc thì chắc là mỏ dầu đấy, thật ra tôi thấy làm chim cho chị gái kia cũng sướng lắm."
Tình Thâm Trường Thọ: "Chuẩn, em cũng sẵn lòng làm một nam sủng chuyên sưởi ấm giường cho chị ấy."
Ngô Đồng Già Nảy Mầm: "...!Hai bố ngậm miệng lại cho con nhờ."
Vườn hoa này với khu nhà trước đúng thật là hai loại phong cách.
Đằng trước là kiểu muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nở, đằng sau lại là một biển hoa hồng đen, hàng rào, mặt đất, cây cối các loại đa số đều có màu vàng, khiến cả khu sân sau như một cái lồng khổng lồ.
Bọn họ đứng ở cổng nhìn quanh, chỉ thấy gió êm sóng lặng, một con quái cũng không có.
Nhưng ở phía cuối lại có một tòa nhà màu trắng, như hạc giữa bầy gà đứng sừng sững trong thế giới của vàng và đen.
Vương Nhất Bác ra hiệu cho Vương Phi Điểu đi trước, bày đội hình xong thì bắt đầu tiến lên.
Vương Phi Điểu giữ vững tinh thần, đi đầu bước lên con đường nhỏ trải đá cuội.
Mọi người theo phía sau, họ nhanh chóng đi tới mảnh vườn trồng hoa hồng đầu tiên.

Tất cả nghe được một chuỗi sột soạt bên tai, ngay sau đó, từ giữa những cánh hoa bỗng trồi lên mười người con trai vô cùng tuấn tú, lao tới tấn công bọn họ.
"Vl, hoa này là người sống ngụy trang!"
"Bắt người sống nằm đây làm hoa cho mình luôn, sáng tạo vãi!"
"Mà còn đẹp nữa cơ, toàn các anh ngon lành như này, còn được tùy ý sai bảo, má ơi cuộc sống thần tiên gì đây?"
"Chỉ nên hâm mộ thôi...!Ê, cái gì đấy?"
Người chung quanh nghe vậy thì nhanh chóng nhìn sang.
Hoa hồng được trồng hai bên trái phải, bọn họ đứng gần mảnh vườn bên phải nên dẫn tới quái ở bên phải.
Bởi vì là khai hoang nên áp dụng nguyên lý cố gắng sống sót, họ tách hai vị đại lão ra, một người đứng giữa chỉ huy, người còn lại đứng ở cuối làm át chủ bài, bọn họ chết hết rồi sẽ đến phiên cậu.
Ai dè lúc quái nhỏ bên phải nhảy ra, át chủ bài của họ đã nhanh nhẹn lượn sang bên trái ngắm hoa.
Tiêu Chiến hoàn toàn mù tịt về phó bản này, nên không muốn bỏ lỡ bất kì manh mối nào.
Vì cái gì cũng khiến cậu tò mò, nên Tiêu Chiến mới muốn thử hái hoa xem sao, ai dè tay vừa chạm vào một đóa đã thấy một khuôn mặt bất thình lình trồi lên từ mặt đất, đờ đẫn nhìn cậu.
Tiêu Chiến: "..."
Một giây sau, đối phương như tia chớp túm lấy vai cậu, kéo cậu vào trong vườn hoa.
Bổn Cung Đẹp Nhất ở bên cạnh thấy vậy cũng vội vàng nhào tới giúp, định tiện thể thêm máu cho Tiêu Chiến, không ngờ lại có mấy người nữa trồi lên, cô nàng vừa "ơ" một tiếng đã bị kéo vào.
Vương Nhất Bác đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vội dặn dò: "Đứng xa phía bên trái ra, bên phải sẽ tấn công còn bên trái là bắt người..."
Anh còn đang nói dở đã thấy hai người kia bị kéo xuống dưới đầm hoa, mà quái xung quanh cũng đồng loạt đứng dậy điên cuồng tấn công họ.

Chỉ thoáng chốc cả hai đã lên bảng đếm số, thế là anh bổ sung: "...!Bị bắt là chết."
Dưới tình huống bình thường, vú em có thể hồi sinh đồng đội.
Nhưng phó bản ẩn được nhà phát hành đánh dấu siêu khó lại có một cơ chế, đó là chết sẽ bị tống cổ ra ngoài, không có hồi sinh hồi xăng gì hết.
Tiêu Chiến thấy nhoáng cái đã bị ném ra ngoài, đứng ở cổng phó bản.
Bổn Cung Đẹp Nhất theo ngay sau, đứng bên cạnh, ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu.
Tiêu Chiến: "..."
Bên trong kênh đội ngũ toàn là tiếng tru tréo của đám Vương Phi Điểu.
Tiếng cười khẽ của Vương Nhất Bác trong những âm thanh đinh tai nhức óc ấy như một cơn gió lành: "E là hôm nay không đi được đến chỗ boss rồi, anh hủy nhiệm vụ đi rồi chọn cái nào mà anh thích ấy, lát nữa em sẽ qua tìm anh."
Tiêu Chiến "ừ" một tiếng.
Bọn họ đánh săn tiền thưởng chế độ hai người nên cậu hủy nhiệm vụ là bên Vương Nhất Bác cũng sẽ mất.
Tiêu Chiến nhìn sang Bổn Cung Đẹp Nhất: "Tôi về thành chính đây, cậu thì sao?"
Bản Cung Đẹp Nhất: "Tôi cũng về."
Nói được hai câu, Trá Tử cũng ra, ba người bèn cùng đi.
Buổi tối có nhiều người chơi, cổng phó bản rất đông đúc náo nhiệt, gần như là ngay lập tức đã có người phát hiện ra bọn họ.
[Loa] Mãi mãi không hề xa: Tin vỡ mặt ---! Đại lão chết rồi [Screenshot]
Tất cả lập tức kích động,
Bởi vì cái khung cảnh diễm lệ này, vừa nhìn đã biết là phó bản mười người max cấp nào đó.
[Thế giới] Người Trong Gương: À, là cái phó bản Đại Tiểu Thư kia!
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Xông lên!
[Thế giới] Âm Một Mét: Hên vãi, hôm nay tôi vẫn chưa đánh cái phó bản này há há há há [cười to]
[Thế giới] Chữ Tình Trên Đầu: Đánh rồi [đau khổ]
[Thế giới] Bóng nấm: Tôi cũng chưa đánh.

Phó bản Đại Tiểu Thư, ai tổ đội cùng không?
[Thế giới] Lá cây xanh: Đi luôn, add tui đi!
[Thế giới] Dật Thiên Vạn: Tôi nữa.

[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Nhìn ID thằng này đi, sao có thể thiếu tôi được?
[Thế giới] Cà chua trứng gà: Làm người thì phải có ước mơ, biết đâu lại thành hiện thực ~
[Thế giới] Tàng Thư: Kiểu này thì chắc chắn là hôm nay đại lão không đánh xong được đâu.
[Thế giới] Dưa chín: Mấy đứa vừa rồi eo éo kêu đại lão có phao đâu, mặt đau không?
[Thế giới] Bóng nấm: Phó bản Đại Tiểu Thư 7=3, thiếu vú em, lẹ.
Người chơi ầm ĩ gọi nhau tổ đội, mấy bang lớn đương nhiên cũng sẽ không tụt hậu, đều đang thương lượng chuyện này.
Phải biết là từ lúc mở máy chủ đến nay, đây coi như là lần đầu tiên bọn họ cạnh tranh phần thưởng tiên phong với hai vị đại lão, cũng khá là kích động.
Nhưng mấy vị bang chủ thì lại rất buồn phiền.
Bọn họ chân trước vừa mới tự sướng một tí, nghĩ cốt truyện hay phó bản ẩn đều không dễ phát hiện như thế, sẽ có một quãng thời gian để thở, ai ngờ chân sau đại lão đã đào ra một cái, thật đúng là không cho người ta đường sống.
Nhưng mà đối mặt với sự tha thiết mong đợi và háo hức của các thành viên, bọn họ chỉ có thể tự mình dẫn đội vào phó bản, vừa đi vừa quan sát, tranh thủ không bỏ qua bất cứ thứ gì khả nghi.
Cứ như vậy đánh tới chỗ Đại Tiểu Thư, cảm giác chẳng có gì khác với thường ngày hết.
Trong đội của Vấn Duyên, Người Trong Gương hỏi bang chủ: "Giờ chúng ta đánh như thế nào?"
Hạnh Thiên Thành rất bình tĩnh: "Mọi người chờ chút đi, để tôi tra thông tin."
Hắn giở ra giới thiệu ngắn gọn về boss, tập trung hết sức để phân tích, đọc từ đầu đến cuối.
Giới thiệu có nói Đại Tiểu Thư rất cô đơn, thỉnh thoảng cần chim hoàng yến làm bạn, chim hoàng yến chạy nàng sẽ khóc...!Tầm mắt hắn dừng lại, nhìn sang chiếc lồng rồi nói: "Có khi nào người bị bắt sẽ phải trốn ra mới được?"
Người Trong Gương sửng sốt, sau đó vỗ tay: "Có lý, với cái kiểu đen đủi của Thập Vương Câu Diệt thì trăm phần trăm là bị tóm!"
Hắn càng nghĩ càng thấy hợp lý: "Mà cốt truyện ẩn hay phó bản ẩn đều mới được thêm vào bản thực tế ảo thôi, có rất nhiều thứ phải là thực tế ảo mới làm được.

Chứ lúc chơi bản bàn phím, người chơi không thể mở cửa được."
Những người khác cũng cảm thấy có lý, không ngừng khen ngợi: "Không hổ là bang chủ!"
Hạnh Thiên Thành mạo hiểm bảo vệ được mặt mũi của bang chủ, tự tin trở lại đỉnh cao, vô cùng điềm tĩnh gật đầu: "Bắt đầu đi."
Mười người xếp thành đội hình rồi bắt đầu đánh, rất mau đã đến lượt điểm đanh dầu tiên.
Người Trong Gương đứng trong lồng, ngẩng đầu nhìn độ cao của cửa lồng, cảm nhận được sự chênh lệch giữa hiện thực và lý tưởng, hỏi lại: "Như này thì trốn kiểu gì?"
Hạnh Thiên Thành lại gần xem thử, nghĩ đến đống thao tác gợi tình của đại lão, ý tưởng lóe lên: "Có xích đu mà? Thử đu mạnh lên xem."
Người Trong Gương nói: "Ok!"
Thế là hắn chạy tới xích đu.
Những người còn lại đánh boss, nghe tiếng "coong coong" không ngừng vang lên bên tai, thấy người nào đó không ngừng đập mặt vào lồng rồi trượt xuống, cảm thấy sao mà thảm thế: "Ông kiếm cái gì đó kê chân đi."
Người Trong Gương vô cùng đau khổ: "Tôi tìm rồi, không có cái nào dùng được hết á!"
Hạnh Thiên Thành suy nghĩ vài giây: "Có khi nào là do cân nặng không? Cậu thử cởi quần áo ra đi."
Người Trong Gương thầm nghĩ có thể lắm, nhanh chóng lột quần áo, mặc mỗi cái quần cộc đứng trên xích đu quăng tới quăng lui.
Hạnh Thiên Thành: "..."
Những người còn lại: "..."
Má ơi mắt của bọn họ!
"Coong" "Coong" "Coong".
Quần đùi tiếp tục sự nghiệp đập mặt vào lồng.
Hạnh Thiên Thành: "..."
Những người còn lại: "..."
Mẹ nó, tác động còn mãnh liệt hơn.
Hạnh Thiên Thành hỏi: "...!Cậu có thấy cao hơn không?"
Người Trong Gương đáp: "Cao được hơn chút chút, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa."
Hạnh Thiên Thành không ngăn cản nữa: "Vậy tiếp tục đi."
Mấy bang còn lại cũng đang đánh phó bản.
Có vài nhóm cũng đoán được là phải chui ra khỏi lồng, cũng có vài nhóm thì vắt hết óc nghĩ điều kiện, mà thảm nhất là bang của Cô Vấn.
Cô Vấn và Bạch Long Cốt đều không phải người thích đánh phó bản.
Điểm khác biệt là Bạch Long Cốt chỉ là sở thích cá nhân, còn bên Cô Vấn lại là phong cách của cả bang luôn.
Thậm chí ngay cả cái phó bản mười người này bọn họ cũng chưa từng đánh thắng, tập thể chết hết đứng ở cổng.
Cô Vấn lạnh lùng nói: "Muốn đánh nữa không?"
Bang chúng lập tức xua tay.
"Thôi, từng yêu."
"Tuổi trẻ tươi đẹp như này đánh phó bản làm gì, đến đấu trường không vui hơn à?"
"Bọn mình đánh cốt truyện ẩn là được rồi, phó bản gì đó dẹp đi, phiền vl."
"Đúng đấy, đi đi, đi đánh săn tiền thưởng nào."
Kim Cạnh Liên Minh là dẫn đầu rời khỏi cuộc chiến tranh giành danh hiệu tiên phong.
Cô Vấn rất hài lòng, quay đi làm nhiệm vụ săn tiền thưởng.
Vừa bước được hai bước đã thấy một tin nhắn hiện lên.
[Loa] Đồng sinh cộng tử: Hóa ra là Đại Tiểu Thư còn có cả một vườn hoa sau nhà nữa, cho mấy người coi phó bản ẩn trông như thế nào [ Screenshot ][ Screenshot ][ Screenshot ]
Cô Vấn lạnh mặt, không hề bị đả động.
Người chơi thì đã loạn cả lên rồi.
[Thế giới] Bóng cây: Oa, em thích kiểu phối màu này, phong cách thật mãnh liệt!
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Chẳng lẽ bên trong có giấu thú cưng cao cấp của Đại Tiểu Thư à [mắt lấp lánh]
[Thế giới] Yêu seven: Ôi, em muốn xem [nước bọt]
[Thế giới] Dưa chín: Sao mấy người nhanh thế, đi hỏi đại lão à?
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Không, bang chủ của bọn tôi nghĩ ra đấy [kiêu ngạo]
[Thế giới] Canh trứng thơm mùi sữa: Lợi hại lợi hại [ngón cái]
[Thế giới] Ta là giết: Chia sẻ tí đi nào?
[Thế giới] Độc hưởng sơn hà: Tôi phát hiện là mấy bang kia chưa có ai trồi lên hết.
[Thế giới] Đúng là nông cạn: Thì chưa mở ra đó [ăn dưa]
Bang chủ của mấy bang kia không muốn nói chuyện.
Vì bọn họ bỗng cảm nhận được áp lực tăng cao, chỉ muốn lôi Triều Từ ra chửi cho một trận.
Nhưng bọn không không biết rằng biện pháp Triều Từ nghĩ ra khác với đại lão.
Y không nghĩ ra việc dùng Khôi Lỗi Sư, mà để người ở bên ngoài cởi sạch quần áo chồng lên thành một cục, làm đệm chân cho người ở trong.
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là bọn họ mở ra phó bản ẩn rồi.
Triều Từ nghĩ đến tình hình của đám bang chủ kia, chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, khom lưng ngắm hoa: "Mọi người xem hoa hồng đen này, nở đẹp thật..."
Chữ "thật" vừa mới bật lên, một người thanh niên bỗng vươn đầu ra từ giữa đóa hoa, mặt đối mặt với Triều Từ.
Triều Từ: "..."
Thành viên trong bang: "..."
Vãi chưởng!
Người kia nhào lên túm lấy y, kéo y vào trong biển hoa.
Thành viên vội vàng lao tới cứu người, cũng lần lượt bị kéo xuống, lại thêm một đợt tấn công nữa, tập thể đi ăn chuối cả nải.
Cả đám đứng trước cổng phó bản, có phần nhỏ yếu đáng thương và thêm chút bất lực.
Dẫn đội mở ra phó bản, lại dẫn đội "du lịch đến cổng rồi đi về", Triều Từ hít sâu một hơi, an ủi: "Không sao, khai hoang mà, chuyện bình thường thôi, mai đánh tiếp.

Có khi đám Thập Vương Câu Diệt cũng bị lôi xuống như vậy đấy."
Đội trưởng Tiêu đúng thật là bị lôi xuống đã đợi được Vương Nhất Bác.
Bọn họ vừa nhận một nhiệm vụ mới, tiếp tục bước trên con đường làm thợ săn tiền thưởng.
Tiêu Chiến hỏi: "Sau đó có cái gì?"
Vương Nhất Bác đáp: "Em không đi được hết cái vườn hoa đó.

Đi ở giữa không được vì chắc chắn sẽ dẫn quái tới, không phải bên trái thì là bên phải."
Tiêu Chiến suy nghĩ: "Đánh chết nhóm quái đầu tiên rồi cho một người đi dẫn quái thì sao?"
"Thử rồi." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ: "Bồn hoa thứ hai là bên trái tấn công bên phải bắt người."
Tiêu Chiến thử tưởng tượng cảnh người chịu trách nhiệm dẫn quái hiên ngang lẫm liệt chạy sang bên phải, bị kéo xuống lòng đất, im lặng mất mấy giây mới hỏi tiếp: "Quái bên trái và bên phải có đánh lẫn nhau không?"
Vương Nhất Bác thẩm nhủ đúng là tâm linh tương thông, cười nói: "Em thử rồi, không được, bọn họ sẽ không đánh lẫn nhau."
Tiêu Chiến hỏi: "Lên cây thì sao?"
Vương Nhất Bác đáp: "Bọn họ sẽ trèo cả lên cây luôn, em chết ở trên cây mà."
Tiêu Chiến không hỏi nữa, nghĩ để mai rồi nghiên cứu tiếp.
Vương Nhất Bác cùng cậu làm nốt nhiệm vụ trong tay, thành công đưa chế độ săn tiền thưởng hai người lên bậc năm.

Sau đó cả hai đến đấu trường làm thí nghiệm.
Hai người chọn một bản đồ có địa hình nhấp nhô.
Vương Nhất Bác đứng ở dưới nhìn lên, đợi đến lúc cậu nhảy thì dang hai tay ra, ôm người vào lòng.
Tiêu Chiến cũng không buồn so đô với anh, nhìn thử thanh máu trên đầu Vương Nhất Bác thì thấy tụt được một chút, hiểu ngay thiết lập "vật rơi từ trên xuống" có tác dụng, nếu như cao thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ giết được người.
Vương Nhất Bác cũng cảm thấy bản thực tế ảo bỏ thêm thiết lập này khá là hay, có thể tranh thủ lúc người ta còn chưa phát hiện, làm vài cú lừa bất ngờ.
Đều nhờ người nào đó quá "may mắn", nhảy vực cũng có thể đập chết người ta...!Anh cười, nhìn về phía Phong Ấn Sư: "PK hay đánh đấu trường nào?"
Tiêu Chiến nói: "PK đi."
Tất nhiên Vương Nhất Bác chiều theo cậu, đánh tới chín rưỡi thì cùng cậu về bang.

Thấy Tiêu Chiến chuẩn bị offline, anh không nhịn được nữa, giơ tay xoa đầu đối phương một chút, dịu dàng nói: "Ngủ ngon mơ đẹp nhé."
Tiêu Chiến đã bấm vào nút offline rồi, liếc Vương Nhất Bác một cái, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Vương Nhất Bác nhìn cậu biến mất, lại lên diễn đàn xem thử.
Quả nhiên diễn đàn đã nháo nhào.
Người hoài nghi cũng không phải là số ít, dù sao thì bọn họ liên tiếp mở ra cốt truyện ẩn lẫn phó bản, mà đều hoàn thành trong một thời gian ngắn, thật sự khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
Nhưng vấn đề này cũng không kéo dài được lâu, vì bên nhà phát hành có vẻ như cũng đang để ý, Vương Nhất Bác lên diễn đàn đúng lúc bọn họ đăng thông báo, nói là người ta không có vấn đề gì.
Đám người chất vấn đều bị vả mặt, câm như hến.
Những người còn lại thì tiếp tục cúng bái, cuối cùng mới chuyển sự chú ý tới phó bản ẩn vừa mở.

Theo thông tin truyền ra từ bên Chiến Tinh Ánh Duyên thì phó bản bọn họ mở ra là cái phó bản max cấp Đại Tiểu Thư kia.
Cái này không có nhiều điều kiện như phó bản lần trước, bởi vì chiếc lồng vàng lấp lánh của Đại Tiểu Thư thật sự quá bắt mắt, chín server kia cũng nhanh chóng mở ra, nhưng đều không tiến được bao xa, chỉ có thể đợi đến mai lại đánh.
Thời gian lặng yên chạy đi, đến 0 giờ.
Ngoài Kim Cạnh Liên Minh đã bỏ cuộc ra thì các bang khác cùng với chín server kia đều muốn cướp lấy danh hiệu tiên phong này.

Tiếc là đánh cả đêm mà phần thông báo vẫn sóng yên biển lặng, không ai thành công.
Mà vị đại lão mở ra phó bản lại ngủ một giấc đến tận hừng đông, vừa online đã nhận được những lời thăm hỏi ân cần của người chơi trên toàn server.
[Thế giới] Thi sĩ không ngắm trời: Đại lão đây rồi, để cho mấy người biết cái gì là thực lực!
[Thế giới] Tuyết Sơn Tiên: Đại lão cố lên!
[Thế giới] Dưa chín: Ai cược không? Tôi cược hôm nay.
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Tôi cũng thế.
[Thế giới] Mứt quả: Tui nữa.
[Thế giới] Ta là giết: Cái này còn cược gì nữa!
[Thế giới] Cây nhãn đêm: Chúng ta có thể cá xem mấy giờ thì xong.
[Thế giới] Cà chua trứng gà: Đại lão lại đi đánh săn tiền thưởng rồi.
[Thế giới] Tôi còn lâu mới đói: Tôi cá là đêm nay ==
[Thế giới] Nam thần tốt nhất: Sao lại đánh săn tiền thưởng?
Người chơi khắp server: "..."
Đúng rồi, thời khắc mấu chốt giật giải thế này anh đi đánh săn tiền thưởng làm quái gì!
Nhưng mà các đại lão không chỉ đánh, mà còn đánh cả ngày.
Bởi vì trong đội có người ban ngày phải đi làm, tối mới online được.

Tiêu Chiến quyết định chờ bọn họ online đủ rồi mới tập hợp lại, đi vào phó bản Đại Tiểu Thư.
Cùng lúc đó, có vài đội ngũ chủ lực cũng đã tiến vào phó bản, bắt đầu khai hoang.
Những người đã đánh xong chỉ có thể đứng ngoài quan sát, thấp thỏm đợi tin từ đại lão, mong ngóng bọn họ có thể nhanh chóng bị đá ra.
Giám đốc dự án cũng đang chú ý đến tiến triển, không nhịn được lại chạy tới xác nhận với bên tổ kế hoạch: "Lần này sẽ không sơ sót gì nữa chứ?"
Tổ kế hoạch run hết chân: "Sếp yên tâm, bọn em đã kiểm tra hết rồi.

Lần này chắc chắn bọn họ sẽ không có đường tắt nào hết, bắt buộc phải đánh bình thường!"
"Đúng vậy, chỉ đoạn đầu đã đủ cho bọn họ chết rồi, chắc chắn sẽ không qua được trong hôm nay đâu."
"Đám đó mà luồn lách được nữa thì em vặt đầu mình xuống cho sếp luôn."
"Thêm em nữa, em không tin bọn họ làm được đâu."
Giám đốc cảm thấy thỏa đáng, yên tâm đi về..

Chương 49: Real Chúc Mừng Người Chơi Đã Thành Công Vượt Qua Phó Bản Ẩn!

Trước lạ sau quen.
Lần này cả đám Tiêu Chiến cũng chẳng buồn đánh boss, đợi Đại Tiểu Thư chọn người xong là Vương Phi Điểu chịu trách nhiệm kéo nàng ta đi thả diều, người được chọn thì tranh thủ leo ra khỏi lồng.
Đại Tiểu Thư lại tức điên, chém hết bọn họ rồi khóc lóc bỏ chạy.
Mọi người hồi sinh tại chỗ, trở lại khu vườn hoa ở sân sau, đứng trước cổng không nhúc nhích.
Đường nhỏ trải đá cuội chỉ có thể cho hai người đi qua cùng lúc.
Hôm qua đám Vương Nhất Bác đã thử một người đi ở chính giữa, nhưng kiểu gì cũng sẽ thu hút quái ở một bên.

Huống hồ cửa này thiết kế ra để làm khó, không thể để cho người chơi cứ thế đi thẳng là xong được, nên biện pháp tìm đúng đường chuẩn để đi không khả thi.

Hai bên đầm hoa ngay ngắn mọc trên mặt nước, màu sắc cũng tương tự nhau.
Khoảng cách từ cổng đến đầm hoa thứ nhất cũng giống như khoảng cách từ đầm hoa này đến đầm hoa kia, đều là khoảng hai mét.

Có vẻ như không gian này là chỗ để cho người chơi đánh quái, bởi vì nếu cứ chen chúc đánh trên con đường nhỏ thì không được thực tế lắm, mà đoạn hai mét này cộng thêm khoảng đất trống sau khi quái đứng dậy mới đủ cho bọn họ thi triển kĩ năng.
Đánh phó bản mà kéo tới một đám quái nhỏ rất dễ cho cả đội lên bảng đếm số.
Nhưng phó bản này lại có thiết lập bắt buộc là một lần sẽ dẫn tới mười con.
Từ lần trước thì bọn họ đã biết lực công kích của mấy con quái đó không mạnh bằng các phó bản khác, nhưng mỗi lần phải đánh tới mười con thì vẫn hơi tốn sức.
Xem ra nếu đánh bình thường thì phải kéo tới mười con quái, đánh xong thì cũng thành công vượt qua đầm hoa thứ nhất, đến đoạn đất trống hai mét tiếp theo, tìm được bên nào mới là đầm hoa tấn công, tiếp tục dụ quái, tiếp tục đánh đấm...!Đánh hết cả năm đầm hoa mới coi như xong được cửa này.
Trong lúc đó, lỡ mà có chuyên tâm đánh quái quá nên lạc bước sang khu đầm hoa bắt người, thì chỉ có nải chuối đang đợi thôi.
Đánh đấm đã khó khăn rồi còn trập trùng hiểm nguy, đúng là độ khó của phó bản ẩn rồi.
Nhưng thật sự là quá phiền phức, cũng quá tốn thời gian.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không khỏi nhìn sang đầm hoa bên trái, suy nghĩ một chút, gần như đồng thời nhìn về phía Nho Sơ.
Nho Sơ lời ít mà ý nhiều: "Nói."
Vương Nhất Bác cười nói: "Gọi con rối ra đi."
Nho Sơ bèn tiện tay triệu ra một con rối tấn công đơn cho bọn họ.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thử nhấc nó lên, không thể nhấc được, đoán là thiết lập của nó cũng không khác NPC là mấy, đều không thể di chuyển bằng tác động của ngoại lực.

Muốn nó di chuyển thì chỉ có thể do chủ nhân điều khiển, hoặc dùng kỹ năng kéo, đánh bay gì gì đó.

Tiêu Chiến lên tiếng: "Cho nó nằm xuống được không?"
Nho Sơ đáp: "Không."
Cẩu Thịnh tò mò: "Định làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác nói: "Muốn thử đi cái đầm hoa bên trái, xem có thể bò sát vào cái hàng rào mà qua được không."
Anh bảo Nho Sơ điều khiển con rối đứng cách cái đầm hoa bên trái một đoạn bằng khoảng cách cho một người đứng, cố gắng sao cho áp sát được vào cái hàng rào theo chiều dọc.
Nho Sơ điều chỉnh từng chút, cuối cùng cũng cho nó đứng được ở vị trí phù hợp.

Vương Nhất Bác thấy vậy nói với Vương Phi Điểu: "Mở báo thù đi, đánh cho nó ngã xuống đất."
Vương Phi Điểu gật đầu, giơ súng lên bắn thẳng vào con rối.
Tất cả thấy con rối cứ thể ngã thẳng về phía trước, nằm xuống đất, đầu vừa hay hơi chạm vào đầm hoa bên trái, nhưng cả người vẫn dính sát vào hàng rào.
Một giây sau, có một người trồi lên từ sau hàng rào, túm lấy tóc của con rối, lôi nó vào bên trong đầm hoa.
Cả đám: "..."
Xem ra bò cũng không được rồi.
(Mọi người biết đọc tiếp ở đâu rồi nhé ^3^)
[Loa] Chiến Tinh quan sát Duyên: Tin vỡ mặt----! Hai vị đại lão cũng ra ngoài ngắm cảnh rồi [Screenshot]
[Thế giới] Mứt quả: Tại sao chứ [khóc lớn]
[Thế giới] Thích mùa hè: Được rồi, lần này không giỡn nữa, tất cả giải tán đi.
[Thế giới] Dưa chín: Ừa, tui thấy chỉ còn Dật Tâm Nhân với Cẩu Thịnh thôi.

[Thế giới] Đuổi một con hươu: Thế là hết, nghe nói trình độ của phó bang chủ Như Ý với Cẩu Thịnh cũng tàm tạm, nhưng một cây làm chẳng nên non đâu.
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Giải tán giải tán đê, mai lại tới.
[Thế giới] Người Trong Gương: Ngày mai cố lên nhé ~
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Đang khai hoang mà, chuyện thường thôi, đánh thêm vài lần nữa là được.
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Đúng đấy, vì thật sự là phó bản này rất khó.
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Mẹ nó tôi ghét nhất là đánh phó bản.
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Nghe nói đám Cô Vấn bỏ cuộc chơi rồi hả?
[Thế giới] Cô Vấn: Ờ.
Mấy vị bang chủ lên tiếng an ủi, con tim cuối cùng cũng được đặt xuống, dẫn thành viên trong bang đi đánh phó bản khác hoặc đánh đấu trường.
Cùng lúc đó, Đại Tiểu Thư ở trong phó bản khóc đủ rồi, để cảm tạ bọn họ đã đánh thức nàng ta, cũng không so đo với họ chuyện lúc trước, còn tặng bọn họ một đống quà cảm ơn, để bọn họ cút mau lên.
Thông báo lấp lánh ánh vàng lập tức bay lên: Chúc mừng người chơi Thập Vương Câu Diệt, Ám Minh, Nho Sơ, Dật Tâm Nhân, Cẩu Thịnh, Trá Tử, Vương Phi Điểu, Tình Thâm Trường Thọ, Bổn Cung Đẹp Nhất, Ngô Đồng Già Nảy Mầm vượt qua phó bản ẩn [Chim Trong Lồng]! Đạt được thành tựu người đầu tiên vượt ải!
Người chơi trên khắp server: "..."
Mấy vị bang chủ: "..."
Đậu má cái méo gì vậy!.

Chương 50: Cậu Lên Loa Nói Mình Trị Hết Bệnh Rồi

Khoảnh khắc đó, tất cả đều cho rằng mình bị hoa mắt rồi.

Bọn họ vội vàng lật xem lịch sử hệ thống, xác nhận là đội ngũ của đại lão, hoàn toàn phát rồ.

[Thế giới] Người Trong Gương:???
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa:!
[Thế giới] Bạch Long Cốt:!
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc:!
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Bị bug hay là hệ thống lên cơn vậy?

[Thế giới] Đuổi một con hươu: Hệ thống lên cơn đấy, tất cả đi tắm rồi ngủ đi.

[Thế giới] Mứt quả: A a a a a đại lão đỉnh quá!!!
[Thế giới] Tàng Thư: Ha ha ha ha cúng bái!
[Thế giới] Dưa chín: Drama ngày hôm nay đúng là không phí công hóng [cười khóc]
[Thế giới] Âm Một Mét: Mẹ nó mới đánh được mấy phút?
[Thế giới] Trá Tử: Tôi nhớ là đám Liễu Hòa Trạch vào cùng lúc với bọn họ @Liễu Hòa Trạch
[Thế giới] Liễu Hòa Trạch: Bọn này vẫn đang vật lộn với quái ở cửa thứ nhất [đau khổ]
[Thế giới] Chữ Tình Trên Đầu: Mé, vậy rốt cuộc là mấy thánh ấy đánh kiểu gì vậy!
Tất cả thử tính lại xem, phát hiện lần này bọn họ đánh phó bản ẩn hình như còn dùng ít thời gian hơn lần trước, tập thể phát điên.

Mấy vị bang chủ đều đã từng tự mình dẫn đội đánh [Chim Trong Lồng] lại càng thêm điên cuồng.

Nhờ công của hai vị đại lão mà bọn họ đã lập hẳn nhóm chat, lúc này đang nhao nhao kêu gào trong nhóm.

"Chắc chắn là cửa thứ nhất bọn họ đã nghĩ ra cách để tránh đánh quái.

"
"Đảm bảo luôn, chứ đánh bọn quái này lâu chết đi được.

"
"Vậy rốt cuộc là tránh như nào hảaaaaa!"
"Ai mà biết! "
"Coi như là tránh được đi, nhưng mấy ông nhìn lại những người chết xem.

Cả hai Chiến Chiến đều đứt, mà đây còn là lần đầu bọn họ đến được chỗ boss, ai là người kéo quái?"
"Đừng bảo là lại tìm ra được bug gì nhé?"
"Tổ kế hoạch làm ăn kiểu gì đấy!"
Cô Vấn lẳng lặng nghe một hồi, vươn tay tắt thông báo nhóm chat, dẫn người vào đấu trường, thầm nghĩ may mà bọn họ bỏ việc đánh phó bản.

Mà tổ kế hoạch lúc này cũng điên luôn rồi.

[! ]
Tiêu Chiến nghĩ đến cái cơ chế xui xẻo kia, có thể đoán được tiếp theo Vương Nhất Bác định làm gì, thế là lại muốn đè Vương Nhất Bác xuống đất mà đập.

Vương Nhất Bác cũng muốn thắng nên cực kì chú tâm.

Hai người đánh đến là oanh liệt, HP vẫn luôn giằng co đến phút cuối.

Cuối cùng Vương Nhất Bác đạt được nguyện vọng, mạo hiểm giành lấy ván này, vừa hồi tưởng vừa cười nói: "Anh xem, vậy có tốt hơn không, có thể kích thích ý chí chiến đấu của mọi người.

"
Tiêu Chiến nói: "Cút.

"
Vương Nhất Bác rất là vui vẻ: "Dựa theo quy định, trước đó em đã chọn mạo hiểm rồi, nên ván này anh không được chọn nữa.

"
Tiêu Chiến nhìn anh chằm chằm, đã có thể đoán được câu kế tiếp.

Quả nhiên đội trưởng Vương rất không làm người gửi bộ đồng nhân kia vào trong kênh chat rồi nói: "Đến lượt anh, đọc nốt đoạn dưới đi, là cảnh H đó.

"
Tiêu Chiến: "! ".
📖 Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 51: Tôi Có Người Bạn Hôm Nay Ăn Sinh Nhật

"...!Cả gian phòng ngủ chỉ leo lét một ngòn đèn, Thập Vương Câu Diệt còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Ám Minh ôm lấy từ phía sau.

Y phục ướt đẫm cũng không ngăn được nhiệt độ cơ thể hắn truyền tới..."
"Ngoài cửa mưa tí tách, phòng ngủ lại như một thế giới nhỏ riêng biệt, hai người cùng sưởi ấm cho nhau.

Tất cả kiềm chế và đắng chát, giờ phút này được giải phóng toàn bộ..."
"Tóc đen tản ra trên gối đầu màu trắng, sự đối lập quá rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy được cả hạt mưa chưa khô trên đuôi tóc..."
"...!Nụ hôn kia nhẹ nhàng rơi xuống, Thập Vương Câu Diệt hơi nghiêng đầu, khẽ nói đừng làm vậy."
Vương Nhất Bác cười nói: "Hình như anh đọc thiếu chữ rồi?"
Tiêu Chiến dừng lại một giây, rét căm căm mà nói: "A...!Đừng làm vậy."
[...]
Giữa trưa tổ trưởng Tần đi ngang qua, nghe thấy cậu phổ cập khoa học cho mấy con vịt: "Da vịt nhúng đường trắng hoặc mật ong, thịt vịt nhúng nước mì, cuốn thành bánh, bỏ thêm hành với dưa leo..."
Tổ trưởng Tần: "..."
Tiêu Chiến nói được một nửa thì thấy ông ta, bèn nhìn sang.
Tổ trưởng Tần nói: "Muộn rồi, cậu đi ngủ trưa đi."
Tiêu Chiến hỏi: "Chiều nay ông có muốn chơi mạt chược không? Chơi ăn tiền ấy."
Tổ trưởng Tần đáp: "...!Để tôi xem."

Tiêu Chiến nghĩ có khi buổi chiều rủ cả số 7 đánh cùng luôn, thế là trở về phòng ngủ trưa.
Ngủ một giấc đến hai giờ chiều, cậu rời giường đi tìm số 7 đã được thả, kết quả lại không thấy người.

Nghĩ là người ta ở dưới lầu, cậu bèn đi vào thang máy.
Vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy trong sân có một chiếc xe đang đỗ, số 7 lên xe ngồi, đóng cửa lại, phóng đi.
Đám tổ trưởng Tần đều đang đứng trong sân nhìn bọn họ rời đi, tập thể quay lại, đối diện với cái nhìn của cậu.
Tiêu Chiến nhìn bọn họ.
Bọn họ cũng nhìn Tiêu Chiến.
Hai bên nhìn nhau mấy giây, Tiêu Chiến mở miệng: "Sao bảo là không được ra ngoài?"
Thật ra tổ trưởng Tần cũng là bị đánh cho trở tay không kịp, ông ta nói: "Bọn họ có giấy phép."
Rồi bổ sung: "Mấy ngày nữa anh ta sẽ trở lại, cậu tiếp tục chơi game đi."

Tình thế xoay chuyển, bỗng thấy được hi vọng trong bóng đêm*.
Tiêu Chiến đứng im không nhúc nhích: "Tôi có người bạn hôm nay ăn sinh nhật."
Tổ trưởng Tần nhìn cậu, đợi đoạn tiếp theo.
Tiêu Chiến nói: "Tôi muốn mua một món quà sinh nhật gửi sang cho cậu ta."
Tổ trưởng Tần đồng ý: "Được."
Tiêu Chiến nói tiếp: "Ông nói xem tôi nên tặng gì thì được?"
Tổ trưởng Tần: "..."
Sao tôi biết được?.

Chương 52: Cô Vấn Bị Thập Vương Câu Diệt Tàn Nhẫn Đè Chết

Tổ trưởng Tần luôn rất kiên nhẫn với người tình nguyện, gần như không bao giờ làm mặt lạnh với họ.

Mặc dù đúng là không biết nên tặng cái gì, nhưng ông ta vẫn hỏi: "Nam hay nữ vậy?"
Tiêu Chiến giới thiệu sơ lược: "Nam, 25 tuổi, con nhà giàu.

"
Tổ trưởng Tần biết trong di động của Tiêu Chiến mới thêm số của hai người, một là Tạ Thừa Nhan hai là Vương Nhất Bác.

Ông ta biết chuyện về gia đình Tiêu Thi Lan nên vừa nghe đã đoán được là Vương Nhất Bác, nhưng vẫn xác nhận lại một chút: "Vương Nhất Bác à?"
Tiêu Chiến nói đúng.

Tổ trưởng Tần lập tức có ý tưởng: "Cậu ta thi đấu nhiều năm rồi, có phải eo và xương cổ đều không tốt không?"

Tiêu Chiến nói: "! Có thể.

"
"Vậy tặng cái máy mát xa đi.

" Tổ trưởng Tần quả quyết: "Tôi biết hãng cao dán này dùng cũng được lắm.

"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ: "Nhưng là sinh nhật cậu ta mà, tặng cái này có được không?"
Tổ trưởng Trần ở bên cạnh xen vào: "Game của mấy cậu chẳng phải có bán mấy cái đồ kỷ niệm gì đó sao? Cậu mua cho cậu ta một cái đi.

"
Tiêu Chiến nói: "Cậu ta không thiếu mấy thứ đó.

"
Tổ trưởng Trần lập tức đáp: "Không sao, có lòng là được.

"
Nói rồi ông nhớ tới năm con vịt kia: "À, hay là cậu tặng người ta hai con vịt đi? Tặng Hưng Văn với Hưng Võ ấy.

"
Tiêu Chiến: "! "
Tổ trưởng Tần: "! "
Người của tổ đóng băng cũng không nghe nổi nữa.

"Sao lại tặng vịt hả, lỡ người ta bị dị ứng với lông vịt hay không thích vịt thì sao?"
"Ầy! Có khi nào tặng vịt rồi cậu ta mang đi làm thịt luôn không? Hưng Văn với Hưng Võ còn nhỏ như vậy mà.

"
"Năm con vịt con có tình cảm gắn bó khăng khít với nhau như thế, đừng có chia rẽ tụi nó chứ.

"
[! ]
Trong lúc nói chuyện Tiêu Chiến đã đi tới vách đá xem thử, thấy được Cô Vấn bị bao vây ở dưới.

Thật ra trong đấu trường không dùng được cách nhảy vực đè người, bởi vì người chơi di chuyển liên tục, lỡ lệch mục tiêu là bằng với tự sát.

Lần trước cậu và Vương Nhất Bác vào đấu 1-1, hai người đối đầu nhau nên khi nhảy xuống mới khiến đối phương mất máu.

Giờ đổi thành đồng đội, không biết là có tác dụng không nữa.

Cậu bèn nói ra một tọa độ: "Cậu đứng im ở đó, đừng nhúc nhích.

"
Cô Vấn: "Làm gì?"
Tiêu Chiến nói: "Nghe tôi.

"

Cậu đợi hai giây, thấy Cô Vấn do dự một lát rồi bắt đầu lùi ra sau, bèn nhảy xuống.

Cô Vấn vừa đi đến địa điểm được chỉ định, chưa kịp hỏi thêm gì đã thấy trước mắt tối sầm.

Tiêu Chiến ngã lên người hắn, chỉ trong chớp mắt cả hai đã đi đời nhà ma, cùng được hệ thống hồi sinh, chuyển tới một vị trí spawn ngẫu nhiên khác.

Đội ba người đang nỗ lực làm thịt người ta: "! "
Má, cái gì đấy!
Cô Vấn: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Tiêu Chiến rất đàng hoàng trả lời: "Chắc là hệ thống bị lỗi đó, đi thôi, tìm Bạch Long Cốt nào.

"
Cô Vấn im lặng đi theo cậu được vài bước mới nhớ có thể xem thông tin trên kênh chiến đấu, bèn giở ra.

[Chiến đấu] Cô Vấn bị Thập Vương Câu Diệt tàn nhẫn đè chết.

[Chiến đấu] Thập Vương Câu Diệt ngã xuống vực bỏ mạng.

Cô Vấn: "! ".

Chương 53: Chúc Cậu Sinh Nhật Vui Vẻ ----- Thập Vương Câu Diệt

Cô Vấn: "! Cậu giải thích chút đi.

"
Tiêu Chiến chưa trả lời, nhưng Bạch Long Cốt cũng đang xem tin tức chiến đấu đã mở miệng: "Tôi biết rồi!"
Cô Vấn: "Biết cái gì?"
Bạch Long Cốt: "Biết boss chết như thế nào.

"
Anh ta thật sự phục bọn họ luôn: "Khó thế mà cũng nghĩ ra được, sao mấy cậu phát hiện được vậy?"
Tiêu Chiến nói: "Tình cờ thôi.

"
Mười server, số người chơi quá lớn, người hay vật kì quái hiếm lạ gì cũng có, thiết lập này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, thế nên cậu mới không ngần ngại dùng luôn, tiện thể thí nghiệm ra được nó còn có tác dụng với đồng đội, rất tốt.

Cô Vấn chưa từng đánh phó bản ẩn, nhưng không phải người ngu, nghe bọn họ nói vậy hắn lập tức liên tưởng đến vụ phó bản ẩn, nghĩ đến cả boss cũng bị bọn họ đè chết thì mình chết cũng chẳng oan.

Bọn họ nhanh chóng tập hợp lại rồi đi tìm nhóm ba người kia.

Một lát sau, hai bên thành công gặp nhau trong rừng cây.

Nhóm ba người kia không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Ấn Sư, nghĩ đến thao tác gợi tình làm bọn họ rớt cả cằm, nhất trí quyết định giết cậu trước.

Tiêu Chiến nhìn đội hình của họ.

Chiến Chiến, Thích Khách, Khu Ma Sư! Hai dps* thêm một hỗ trợ.

*Dps là viết tắt của damage per second tức chỉ số tổn thương trên một giây, cụm từ này ngoài để đo lường chỉ số tổn thương ra thì còn được dùng để chỉ các class có khả năng gây sát thương cao, hoặc mạnh về sát thương, đặc điểm chung của những class này thường cắn thì đau nhưng máu lại siêu mỏng.

Thế là cậu trói Chiến Chiến sắp vọt tới chỗ mình, quay sang lao về phía Khu Ma Sư, khóa lại kỹ năng của đối phương, định làm một chuỗi liên hoàn cho người ta đo đất.

Lúc này liếc về sau cậu mới chợt nhận ra không có bóng dáng quen thuộc đi theo mình.

Thường ngày cậu và Vương Nhất Bác luôn tổ đội đi đánh đấu trường, gần như không cần nói gì Vương Nhất Bác đã biết phải làm như thế nào, cứ thế mà nuôi ra thói quen này của cậu.

Nhưng dù gì cũng là người từng dẫn dắt cả một đội, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại: "Khóa Khu Ma Sư trước, Cô Vấn giữ kỹ năng khống chế lại để nối chiêu.

"
Bạch Long Cốt và Cô Vấn nghe vậy thì đuổi theo cậu, cũng lao về phía Khu Ma Sư, hợp tác xẻo thịt người ta.

Hiệu ứng phong ấn kết thúc sau năm giây, Cô Vấn lập tức dùng kĩ năng, lại khống chế Khu Ma Sư, ba người cùng thả chiêu ulti ra, Khu Ma Sư lập tức lên bảng đếm số.

Kỹ năng của Tiêu Chiến đã hồi xong, lại trói Chiến Chiến máu dày, dẫn đồng đội chạy tới bên Thích Khách.

Chưa đến năm phút, bọn họ đã gọn gàng giết sạch cả nhóm ba người kia, điểm số biến thành 3:0.

[! ]
Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng để bản thân uống quá say, cảm thấy hơi váng vất là sẽ ngừng, ngồi chơi với đám bạn đến 0 giờ mới về.

Vương Nhất Bác chỉnh xe sang chế độ lái tự động, để nó lái về chỗ ở.

Người máy chó độc thân tiến lên đón, trong tay ôm một cái hộp: "Cậu chủ, có quà sinh nhật của cậu.

"
Vương Nhất Bác không để ý lắm "ừ" một câu, đi ngang qua nó lên lầu: "Bóc ra đi.

"
AI nghe lời bóc quà, lẽo đẽo theo đuôi anh: "Là một món đồ trang trí thủ công, người tặng là Thập Vương Câu Diệt.

"

Vương Nhất Bác khựng lại, tưởng là mình nghe nhầm.

Anh vội vàng quay lại, lấy cái thiệp chúc mừng trong tay AI, đập vào mắt là hàng chữ đầy nhuệ khí.

TO: Vương Nhất Bác
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

- ---- Thập Vương Câu Diệt.

Vương Nhất Bác: "! "
Cơn say của anh nháy mắt bay đi hơn nửa, nhìn về phía cái hộp, phát hiện bên trong còn một mẩu giấy khác.

Vương Nhất Bác vươn tay lấy nó ra, thấy phía trên viết: Cái đĩa này là tôi tự nặn, còn đặt thêm một cái tượng trang trí nữa, bọn họ sẽ gửi cho cậu, đây là đơn đặt, nhớ kiểm tra kỹ rồi nhận.

Vương Nhất Bác: "! "
AI thấy anh đứng như trời trồng thì gọi: "Cậu chủ?"
Vương Nhất Bác hoàn hồn, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười, lần đầu được trải nghiệm môt niềm vui bất ngờ to lớn như vậy.

[! ].

Chương 54: Vương Nhất Bác Nhìn Đi Nhìn Lại Cái Chữ Có Kia Hồi Lâu

Tiêu Chiến trở về phòng ngồi lên giường, chậm rãi xoay cái kính viễn vọng chạm rỗng khắc hoa màu vàng, sửa sang lại mớ suy nghĩ hiếm hoi trở nên hỗn độn trong đầu.

Gương mặt của tên Vương Nhất Bác kia quá nổi bật, dù bọn họ chưa từng gặp nhau ngoài đời, cậu cũng sẽ không thể nhận nhầm được.

8 giờ bốn mấy phút sáng, trời đang mưa.

Vương Nhất Bác lại đến đây nhìn một chút rồi đi về, nói là tình cờ đi dạo qua, đánh chết Tiêu Chiến cũng không tin.

Có một loại khả năng cực kì thấp, người Vương Nhất Bác thích là nhân viên công tác của viện nghiên cứu này.

Nếu như người kia còn độc thân, tất nhiên Vương Nhất Bác sẽ theo đuổi, tên đó không phải kiểu người dễ dàng buông tha cho người khác, dù có bị từ chối đi chăng nữa thì hẳn cũng sẽ dùng thân phận bạn bè để bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng đang theo đuổi người ta thì làm gì có ai rảnh mà chơi game tối ngày như thế? Lại nói hôm qua ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu nói đến việc đi mua quà cho Vương Nhất Bác, vẻ mặt của mọi người đều rất bình thường, không hề có vẻ gì là hóng hớt hay tế nhị.

Nếu như người kia đã kết hôn --- thích một người đã kết hôn, lại còn mới sáng ra đã đến chỗ làm của người ta đứng trông mòn con mắt, theo những gì Tiêu Chiến biết về Vương Nhất Bác, tên đó hẳn sẽ không làm mấy chuyện teo não như vậy.

Thế nên khả năng này cực kì thấp, không đến 1%.

[! ]
Vương Nhất Bác biết ngay bọn họ sẽ nhắc đến việc này, trong tâm trí lại hiện lên bóng dáng vị Phong Ấn Sư nào đó, cười nói: "Thập Vương Câu Diệt à, đương nhiên là tôi từng nghe, người ta nổi tiếng vậy mà.

"
"Nên anh sẽ tìm anh ta chơi cùng mà đúng không?"
"Tôi nghe nói tên đó đánh săn tiền thưởng siêu lắm, là cao thủ luôn, hay anh PK với người ta một trận đi?"

"Tôi không tham vậy đâu, tôi chỉ muốn nghe Thập Vương Câu Diệt nói một câu thôi, nói cái gì cũng được.

"
"Em cũng thế!"
"Rủ người ta đi mà đi mà ~"
Vương Nhất Bác còn muốn hơn cả bọn họ, nhưng người ta đâu có online, anh cũng không biết phải làm sao.

Anh đè nén sự phiền muộn trong lòng, giả vờ như mình rất chiều fan, dịu dàng nói: "Được rồi, để tôi tìm xem cậu ấy có đang online không nhé.

"
Anh gõ tên Thập Vương Câu Diệt vào thanh tìm kiếm, bấm tìm kiếm.

Một giây sau, một cái khung trong suốt lập tức bắn ra.

ID: Thập Vương Câu Diệt
Chức nghiệp: Phong Ấn Sư
Cấp: 99

Có đang online không: Có
Vương Nhất Bác nhìn đi nhìn lại cái chữ "có" kia hồi lâu.

Fan thì lại rất phấn khởi.

"Mau mau mau mau, nhắn cho người ta đi!"
"Thêm bạn đi, bảo tôi là Vương Nhất Bác!"
"Chồng à anh còn đơ ra đó làm gì, đừng bảo là không dám nhé?"
"Làm gì còn chuyện gì mà đội trưởng Vương chưa từng thấy, sao có thể không dám được?"
"Đúng đấy, nam thần mau lên đi!"
"Muốn PK không?"
Vương Nhất Bác: "! ".

Chương 55: Bởi Vì Người Ta Thích Anh Mà

Là chính chủ hay là người của viện nghiên cứu dùng tài khoản của cậu?
Với tính cách của Phong Ấn Sư thì nếu cho người ta mượn tài khoản thì hẳn sẽ dặn thêm vài câu về tình huống trong game cũng như quan hệ với mọi người.

Vương Nhất Bác nhanh chóng phân tích trong đầu một lần, cảm thấy cứ liên hệ trực tiếp sẽ không sao đâu, bèn bấm vào ID của đối phương xin kết bạn, ghi chú là: Xin chào, tôi là Vương Nhất Bác.

Fan hâm mộ cùng lên tinh thần, đợi nam thần đối thoại với đại lão.

Lúc này lại đúng vào giờ khó ở của Tiêu Chiến.

Tầm chiều tối cậu vừa mới online chưa được bao lâu đã bị Cô Vấn tìm tới, nghe Cô Vấn nói muốn tới núi Mai Cốt, cậu hỏi: "Cậu muốn tìm chim?"
Cô Vấn giải thích: "Tôi mới xem một vài phỏng vấn trên website Du Mộng liên quan tới cốt truyện và phó bản ẩn.

"
Hắn cũng không nói nhiều, gửi sang cho cậu xem.

Tiêu Chiến lướt xem một lượt.

Đoạn phỏng vấn này đã được cắt riêng ra, nội dung là tổ kế hoạch nói về mấy cách kích hoạt cốt truyện và phó bản ẩn.

Có vài thứ là thực tế ảo mới làm được, có vài cái lại là thông qua cốt truyện chính hoặc bối cảnh của nhân vật mà suy luận, và có một số ít được làm rất sát với hiện thực, bọn họ lập trình cho NPC chương trình phân biệt và tiếp nhận giọng nói, nên chỉ cần ở trong một vài bản đồ đặc biệt kêu gọi từ khóa là có thể kích hoạt cốt truyện.

Cách kêu gọi này cũng rất hợp logic, chỉ cần để ý thật kĩ là sẽ phát hiện.

Nhưng dù sao cũng là kích hoạt bằng giọng nói, thế nên nếu người chơi có vô tình, kiểu trong lúc đang tám chuyện lỡ nói ra từ khóa được lập trình, là sẽ nhận được một niềm vui bất ngờ.

[! ]
[Thì thầm] Đây là acc clone: Chào đại lão.

[Thì thầm] Thập Vương Câu Diệt: Chuyện gì?
[Thì thầm] Đây là acc clone: Ngưỡng mộ anh đã lâu, hôm nay đặc biệt tới đây để làm quen, đại lão có muốn đánh đấu trường không?
[Thì thầm] Thập Vương Câu Diệt: Cậu bậc mấy?
[Thì thầm] Đây là acc clone: Bậc hai.

[Thì thầm] Thập Vương Câu Diệt: Hờ.

Vương Nhất Bác: "! "
Fan thì cười sằng sặc, đợi xem trò hề của nam thần.

Vương Nhất Bác cũng bật cười, vui vẻ nhắn lại.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Hay là đại lão gánh em được không?

[Thì thầm] Thập Vương Câu Diệt: Không gánh.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Vậy em đến xem anh đấu, cổ vũ cho anh nhé?
[Thì thầm] Thập Vương Câu Diệt: Không cần.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Cần chứ.

[Thì thầm] Thập Vương Câu Diệt:?
Vương Nhất Bác ỷ vào việc người kia biết mình đang livestream, sẽ coi tất cả như là đùa vui, thế là rất đương nhiên mà giấu phao vào phòng thi.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Bởi vì người ta thích anh mà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hay