Ngoại truyện 28: Đới Manh và Dụ Ngôn

"Bảo bối, dậy đi, đến giờ ăn trưa rồi."

Lần tiếp theo Đới Manh thức dậy là vào lúc mười một giờ trưa, cô thôi lười biếng mà thức dậy đi tắm qua một lượt. Xong xuôi liền đi vào đánh thức con mèo nhỏ còn đang mê ngủ kia thức dậy.

Dụ Ngôn khó chịu mà nhíu mày, miệng nàng khẽ chép chép vài cái, bực bội mà nói: "Em muốn ngủ, chị mau tránh ra đi."

Đới Manh kiều mị mà cười khẽ một tiếng, cô nhẹ hôn lên má Dụ Ngôn một cái, nói: "Mau dậy đi, còn không dậy thì chị sẽ làm tiếp."

"A! Chị không yêu em gì cả! Người ta mệt muốn chết..." Dụ Ngôn lười nhác mà vùi mặt vào đống chăn gối có mùi hương quen thuộc của Đới Manh, miệng thì lầm bầm chửi nhưng mắt vẫn không chịu mở ra.

Đới Manh bất lực mà nói: "Hôm qua chị làm đúng ba lần mà em đã mệt mỏi thế này, có phải sức khoẻ của em giảm sút rồi không bảo bối?"

Dụ Ngôn nghe vậy liền vùng vằng ngồi dậy, đôi mắt nàng long lanh những giọt nước mắt trong suốt, nũng nịu: "Chị... Có phải chị chê em yếu không? Đáng ghét, sau này em sẽ không để chị làm nữa!"

Đới Manh thuận tay vòng qua cơ thể bé nhỏ của nàng ấy rồi bế nàng ấy lên, cô cười cười mà nói: "Chị không có chê em yếu. Chỗ nào là chê bai em cơ chứ? Nhưng nếu em không yếu thì chứng minh cho chị xem xem?"

Dụ Ngôn sợ ngã nên lập tức choàng tay qua cổ Đới Manh, nàng rúc đầu vào hõm cổ của chị ấy, lí nhí nói trong miệng: "Chứng minh cái gì? Người ta còn mệt... Chị hư hỏng như vậy..."

Đới Manh bắt đầu hướng đến phòng tắm lớn trong phòng mà đi đến, cô vừa đi vừa nói: "Được rồi, là chị hư hỏng. Bây giờ bảo bối tắm đi, xong xuôi chúng ta sẽ xuống dưới nhà hàng để ăn, đám nhỏ đang đợi ở bên dưới."

Dụ Ngôn bực dọc nhưng không biết trút vào đâu, nàng nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của chị ấy, không hiểu sao trong lòng lại rất khó chịu, nàng liền chồm người đến mút lên cổ chị ấy thật mạnh, để lại một dấu hôn đỏ rực trên đó.

Đới Manh cũng không thèm để ý đến nàng ấy, dù sao thì người có dấu trên cổ là cô, không phải nàng ấy, vậy nên cũng chẳng có gì đáng lo sợ.

Đới Manh chầm chậm thả Dụ Ngôn vào bồn tắm ấm nóng thơm ngát kia, cô rũ mắt nhìn nàng ấy, nói: "Tranh thủ một chút."

Đới Manh không đợi Dụ Ngôn nói thêm câu nào, cô lập tức đi ra bên ngoài.

Vừa đi ra, Đới Manh nghe chuông điện thoại mình reo, cô không chần chừ mà tiến đến lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi kia lên, sau đó trượt nút nghe máy,

"Chị nghe đây." Đới Manh thấp giọng.

"Chị dâu khoẻ rồi chứ chị?" Giọng Phùng Hâm Dao bên kia truyền đến.

Đới Manh khẽ đáp: "Ừ, khoẻ rồi, đã xuất viện tối hôm qua."

"Thế thì tốt. Em có chuyện muốn nói, em sẽ nói luôn để không làm mất thời gian của hai người." Phùng Hâm Dao nói.

"Ừ?"

"Mấy ngày hôm nay tin tức xấu của chị dâu và Cao Lãng thường xuyên xuất hiện trên mạng, vậy nên em đã nói với đội ngũ truyền thông bên công ty xem xét thử. Họ vừa mới báo lại cho em biết rằng những tin tức ấy đều đến từ cùng một người, chị đoán ra được là ai, đúng không?"

Nghe Phùng Hâm Dao nói vậy, Đới Manh bắt đầu sắp xếp lại chuỗi sự kiện vừa mới xảy ra vào những ngày gần đây. Lâu sau Đới Manh chầm chậm nói ra cái tên mà cô đang nghĩ đến: "Đoàn đội của Cao Lãng?"

Phùng Hâm Dao bên kia nhẹ thở dài một hơi, nói: "Vâng, chị đoán đúng rồi."

"Bằng chứng cứ gửi sang cho Tống Tư Duệ giúp chị, chị sẽ làm việc với anh ta." Đới Manh thấp giọng trả lời Phùng Hâm Dao.

"Em biết rồi. Khi nào chị và chị dâu về?" Phùng Hâm Dao lại hỏi.

Đới Manh không chần chừ mà nói: "Ngày mai chị dâu sẽ quay ngày cuối và đóng máy, ngày mốt sẽ trở về."

"Vâng, bây giờ em làm việc đây, chị chăm cho chị dâu đi."

"Ừm, chị biết rồi." Sau câu nói, Đới Manh tắt máy, trong lòng lại nặng trĩu những cảm xúc không thể nói thành lời.

Đoàn đội của Cao Lãng làm thế là bởi vì yêu cầu của cậu ta, không lý nào bọn họ lại làm việc mà không có sự đồng ý của Cao Lãng.

Vậy... Cậu ta làm vậy với mục đích gì? Muốn tìm kiếm sự nổi tiếng từ việc được ship couple với Dụ Ngôn hay vẫn là... Anh ta thích Dụ Ngôn thật và muốn chia rẽ tình cảm của cô và Dụ Ngôn?

Nếu là vế sau thì thật sự làm cho người khác cạn lời.

Nam nhân sao lại có thể mưu mô đến thế?

Lâu sau Dụ Ngôn từ trong phòng tắm đi ra, nàng khoác trên người một chiếc áo choàng tắm dày màu trắng của khách sạn. Nhìn thấy Đới Manh trong bộ dạng quần tây áo sơ mi trắng chỉnh tề đang trầm tư nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nàng liền tiến đến ôm chầm lấy chị ấy từ phía sau, thấp giọng thủ thỉ: "Lão công của em đang nghĩ gì thế?"

Đới Manh đưa tay ra phía sau nhẹ xoa lên mái tóc ướt đẫm của Dụ Ngôn, cô nói: "Không nghĩ gì cả, ngắm cảnh thôi. Đến giường ngồi đi, chị sấy tóc cho em."

Dụ Ngôn nhẹ xoay người Đới Manh lại, nàng nhìn vào đôi mắt đang che giấu cảm xúc hỗn tạp của Đới Manh, có chút không tin mà nói: "Em cảm thấy chị không vui, nói em nghe xem, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Đới Manh áp hai bàn tay ấm áp của mình lên má của Dụ Ngôn, dịu dàng nâng niu gương mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô vợ nhỏ trong lòng bàn tay, cô cười mà nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả, em không cần phải nghĩ nhiều như thế."

Đôi mắt Dụ Ngôn lộ rõ vẻ không tin những gì Đới Manh nói nhưng trước sự cứng rắn thuyết phục mình của chị ấy, nàng chỉ có thể nghe theo lời chị ấy, tin rằng không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Đới Manh sấy tóc cho Dụ Ngôn xong xuôi, hai người tay trong tay đi xuống nhà hàng của khách sạn để cùng nhau dùng bữa. Không biết vì vô tình hay cố ý, hai người lại tiếp tục gặp Cao Lãng.

Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Cao Lãng lại nhấn cho thang máy mở cửa ra. Nhìn thấy Đới Manh cùng Dụ Ngôn bên trong, Cao Lãng có chút bất ngờ. Anh gật đầu chào hai người họ rồi bước vào bên trong.

Đới Manh vòng tay qua ôm eo Dụ Ngôn, cô gật đầu chào Cao Lãng, chủ động chào hỏi: "Cậu Cao, không ngờ chúng ta lại có duyên đến thế."

Cao Lãng xoay đầu qua nhìn Đới Manh, lại nhìn thấy dấu hôn đánh dấu chủ quyền đỏ rực nằm trên cổ Đới Manh, trong lòng lập tức khó chịu nhưng bản thân là một diễn viên, che giấu cảm xúc đã trở thành một bản năng, Cao Lãng tươi cười mà nói: "Tôi cũng nghĩ thế, không ngờ tôi lại có duyên với Phùng chủ tịch và tiểu Dụ đến như thế."

Nghe thấy Cao Lãng gọi Dụ Ngôn là "tiểu Dụ", Đới Manh khẽ nhướn mày liếc nhìn Dụ Ngôn, có chút buồn cười mà nói: "Tiểu Dụ, xong lần quay hình đợt này, trở về Thượng Hải chúng ta nên mời cậu Cao đến nhà ăn một bữa để trả ơn cậu ấy, em thấy thế nào?"

Dụ Ngôn tựa đầu vào vai Đới Manh, thấp giọng đáp: "Tất nhiên là được."

Cao Lãng bật cười xua xua tay, anh nói: "Không cần phải như thế, tôi và tiểu Dụ là bạn diễn của nhau, giúp nhau là chuyện bình thường. Phùng chủ tịch đừng đặt nặng vấn đề có nên trả ơn cho tôi hay là không, sau này chúng tôi vẫn sẽ còn hợp tác lâu dài."

Đới Manh khẽ cười một tiếng, nói bâng quơ: "Còn có sao?"

Cao Lãng nghe thấy nhưng không hiểu Đới Manh đang đề cập đến chuyện gì, anh nói: "Sao cơ ạ?"

Đới Manh nhún vai, nói: "Không có gì."

Cao Lãng nghiêng đầu nhìn Dụ Ngôn, khẽ hỏi: "Tiểu Dụ, em khoẻ chưa?"

Dụ Ngôn vui vẻ đáp: "Em khoẻ rồi, cảm ơn anh đã quan tâm."

Đới Manh nói thêm: "Chị chăm như thế, không khoẻ thì lại phí cả đêm qua."

Dụ Ngôn nhẹ đánh lên vai Đới Manh một cái, hai gò má ửng đỏ mà dụi mặt vào hõm vai Đới Manh, thấp giọng nũng nịu: "Có người ngoài ở đây, chị đừng có mà không đứng đắn với em!"

Đới Manh đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mượt thơm ngát của nàng ấy, cô cười với Cao Lãng một cái, nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

Cao Lãng: "..."

Các người xem tôi là trò đùa đó sao?

Cửa thang máy mở ra, Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn đi ra bên ngoài trước, sau đó tụ họp với đám trợ lý nhỏ ở bên trong nhà hàng.

Bởi vì hôm nay là ngày đoàn quay được nghỉ ngơi, vậy nên mọi người mới thong thả mà thưởng thức bữa ăn, Dụ Ngôn cũng có thêm một ngày nghỉ ngơi dưỡng sức và bồi bổ sức khoẻ.

Có Đới Manh ở bên cạnh, Dụ Ngôn như được nhân đôi sức lực, niềm vui cũng theo đó mà tăng lên gấp đôi, lúc nào nàng cũng treo nụ cười ở trên miệng.

Tống Tư Duệ nhìn thấy Đới Manh nắm tay Dụ Ngôn tiến đến, cô nhìn Đới Manh, định sẽ nói về chuyện Phùng Hâm Dao vừa gửi những tư liệu vạch trần Cao Lãng. Đới Manh như là biết cô định sẽ nói gì, cô ấy đã đưa một ngón tay đặt lên môi, ý chỉ cô giữ bí mật với Dụ Ngôn.

Tống Tư Duệ nhẹ gật đầu.

Đới Manh sẽ làm việc với Cao Lãng ngay sau khi lần quay hình này kết thúc và sẽ dựa theo tình hình để quyết định xem có nên phanh phui vạch trần chuyện này lên trên mạng hay không. Ngày mai mới là ngày chính thức đóng máy, vậy nên Đới Manh sẽ tạm gác lại mọi chuyện, không nên làm ầm ĩ ngay lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top