42.
"Kia... Cái đó... Có thể nói lại rõ ràng cho chúng tôi sự việc ngày hôm đó được không?" Đới Manh nóng lòng nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
"Hôm đó giám đốc Trần đến tìm tôi, nói rằng Phùng tổng đây... Muốn mua lại bài hát. Chúng tôi có thương lượng qua, ông ấy nói Phùng tổng chỉ chấp nhận mức giá cao nhất là 1 triệu rưỡi..." Lưu Gia Khiết nói rồi dùng đôi mắt sợ hãi mà nhìn Phùng Hâm Dao, sau đó lại chuyển qua nhìn Đới Manh, cùng một cái họ, cùng một người cha, vì cái gì lại có một nóng một lạnh đối lập thế này?
"Vậy cậu ra giá bao nhiêu?" Đới Manh tiếp lời Lưu Gia Khiết.
Lưu Gia Khiết nói: "Hai triệu. Hai người cũng biết đó, tôi dùng tác phẩm của mình để kiếm tiền, tôi cũng gọi là... có tiếng tăm trong nghề, bình thường bài hát của tôi đều ở mức giá đó, mà bài hát này tôi đã ấp ủ hơn 3 tháng trời, không thể tuỳ tiện hạ thấp giá trị của chính mình như vậy."
"Sau đó?" Phùng Hâm Dao kiệm lời nói ra hai chữ.
Lưu Gia Khiết nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng nói: "Giám đốc Trần không chịu nên có cự cãi với tôi một lúc, sau đó hai chúng tôi cũng không có giao dịch bất cứ thứ gì, cho nên hợp đồng này là giả."
"Dựa vào cái gì để chúng tôi tin đây là hợp đồng giả?" Đới Manh nở ra một nụ cười công nghiệp mà nói.
Lưu Gia Khiết đứng lên đi đến bàn làm việc của mình, kéo tủ lấy ra vài bản hợp đồng chi chít chữ, mang lại đưa cho Đới Manh, nói: "Đây là một số hợp đồng tôi đã ký với người khác, hai vị có thể dành chút thời gian để xem xét, căn bản hợp đồng kia có vài điều khoản không hợp lệ, cũng không hề có con dấu độc quyền của tôi."
Đới Manh nhận lấy, đưa cho Phùng Hâm Dao một bản rồi cẩn thận so sánh hai bản hợp đồng.
Hai người đồng thời nhìn nhau, giám đốc Trần dám lừa đảo sao?
Phùng Hâm Dao thở hắt ra một hơi, đặt bản hợp đồng của Lưu Gia Khiết lên bàn, nói: "Được rồi, cảm ơn cậu đã tiếp, chúng tôi trở về làm rõ vài chuyện, sau đó đến tìm cậu sau."
Lưu Gia Khiết gật đầu hiểu chuyện, tiễn hai người ra đến cửa.
Đới Manh buổi tối trở về trong tình trạng say bí tỉ, được Phùng Hâm Dao đưa lên nhà Dụ Ngôn giúp.
Phùng Hâm Dao bấm chuông cửa, dường như người ở trong đang trong tư thế chờ đợi người nào đó trở về, lập tức mở cửa ra.
Dụ Ngôn thấy Phùng Hâm Dao đỡ Đới Manh, nàng có hơi bất ngờ, vội đỡ lấy Đới Manh rồi nói: "Hai người đi uống rượu sao?"
Phùng Hâm Dao phụ Dụ Ngôn đưa Đới Manh vào phòng, nói: "Không có, tôi nghe trợ lý nói Đới Manh đi uống nên tôi đến đón chị ấy về."
Dụ Ngôn thở dài không đáp.
Đặt Đới Manh nằm trên giường, Dụ Ngôn cởi cúc áo sơ mi cao nhất của Đới Manh ra, sau đó lần lượt cởi giày rồi cởi vớ. Phùng Hâm Dao thấy vậy thì nói: "Em chăm sóc chị ấy thuần thục đến vậy rồi sao?"
Dụ Ngôn không nghĩ nhiều mà nói: "Chị ấy cũng hay chăm sóc tôi như vậy."
Phùng Hâm Dao hai tay bỏ vào túi quần, mỉm cười nhìn Dụ Ngôn, xem ra nàng ấy gặp đúng người rồi, không phải là Dụ Ngôn đanh đá mà cô biết nữa, hay là nàng ấy chỉ đanh đá với một mình cô?
Dụ Ngôn lau mặt cho Đới Manh xong xuôi thì Phùng Hâm Dao ra về, Dụ Ngôn có chạy theo.
"Hôm nay ở công ty có chuyện gì vậy?" Dụ Ngôn đóng cửa phòng ngủ lại, ngước mắt lên nhìn Phùng Hâm Dao mà hỏi.
Phùng Hâm Dao gãi gãi đầu, nói: "Về bản quyền bài hát thôi, bị giám đốc Trần lừa đảo mất 3 triệu."
"Giám đốc Trần? Có phải cái người cùng chị đi công tác vài lần trước?" Mọi khi Phùng Hâm Dao đi phim trường tìm nàng, nói là có công việc, theo sau là trợ lý cùng một giám đốc.
"Ừm..." Phùng Hâm Dao nhẹ giọng.
"Vì sao không kiện?" Dụ Ngôn chớp chớp mắt hỏi lại.
"Đang cho người điều tra, ông ấy trốn đi mất rồi, 3 triệu cũng không lớn, không cần đích thân tôi phải giải quyết, bên dưới đang làm việc." Phùng Hâm Dao rất kiên nhẫn nói cho Dụ Ngôn nghe.
Dụ Ngôn gật đầu, bỏ 3 triệu, với IGA chắc cũng không phải là số tiền quá lớn.
"Thật ra tôi muốn để bài hát đó cho em." Phùng Hâm Dao nói.
Dụ Ngôn thở dài, nói: "Biết sao được, coi như chúng ta không có duyên với bài hát lần này. Mà... Của ai vậy?"
Phùng Hâm Dao ôn nhu nhìn Dụ Ngôn, như là luyến tiếc, chỉ muốn nhìn thêm thật lâu, nói: "Lưu Gia Khiết, biết chứ?"
Dụ Ngôn gật gật đầu, nói: "Lưu Gia Khiết ai mà không biết, tôi cũng định hỏi han anh ấy xem có tác phẩm nào mới không, tiếc thật."
"Vậy ngày mai tôi lập tức liên lạc nói cậu ta còn bao nhiêu tác phẩm mang cho em hết, được không?" Đáy mắt Phùng Hâm Dao loé sáng lên, có ý vui vẻ mà nhìn Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn bật cười xua xua tay, nói: "Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, để sau đi."
Phùng Hâm Dao như vô thưởng vô phạt mà nhìn nụ cười của Dụ Ngôn, khẽ thẫn thờ, như có như không mà gật đầu đồng ý với Dụ Ngôn.
Im lặng lâu sau, Phùng Hâm Dao tiếc nuối nói: "Thôi em chăm sóc cho chị ấy đi, tôi về đây."
Dụ Ngôn gật đầu, nói: "Tạm biệt."
Phùng Hâm Dao xoay người bước đi, đi được vài bước thì lại xoay người lại, dịu giọng nói: "Tôi quả thực rất ghen tị khi nhìn em chăm sóc cho chị ấy, nhưng tôi cũng rất mừng vì em đã tìm được người yêu em thật lòng."
Bởi vì sau hôm nay, tôi sẽ từ bỏ việc thích em.
Dụ Ngôn ngờ nghệch nhìn Phùng Hâm Dao rời đi.
Dụ Ngôn nghe tiếng đóng cửa, nàng khẽ thở dài, sau đó đi vào trong phòng, thấy Đới Manh đã thức dậy, nàng liền chạy đến, Dụ Ngôn sốt sắng hỏi: "Chị có sao không? Vì sao lại uống nhiều như thế?"
Đới Manh xoa xoa cái đầu, nói: "Uống một chút với Phùng Hâm Dao."
"Một chút cái gì? Chị say thành bộ dạng này mà nói là uống một chút sao? Chị không nhớ lần trước vì rượu mà chị như thế nào hả?" Dụ Ngôn có hơi khó chịu khi mà nhìn thấy Đới Manh thế này, nên nàng có hơi lớn tiếng.
Đới Manh thở dài, nói: "Chị biết, mấy lần trước là chị không thể không uống mà."
Dụ Ngôn nhíu mày, chỉ vào cổ áo sơ mi của Đới Manh, nói: "Vậy còn cái này là cái gì? Chị uống có một chút thì chị giải thích cho em nghe xem cái dấu son trên cổ áo chị là cái gì đi?"
Đới Manh nghe vậy thì cũng nhìn xuống cổ áo, thấy có một dấu son đậm ở trên đó.
"Chị nói dối em sao? Chị không có đi uống với Phùng Hâm Dao mà." Dụ Ngôn nói rồi cắn chặt hai hàm răng, khi nãy nàng cởi cúc áo cho chị ấy nàng đã thấy, chỉ là nàng cố kìm nén lại để Phùng Hâm Dao không biết.
"..." Đới Manh im lặng không đáp.
"Chị có cái thói nói dối rồi trăng hoa từ bao giờ vậy Đới Manh? Chị có biết em ở nhà chờ đợi chị về như thế nào không? Chị có biết em mệt mỏi, em vẫn thức đến giờ này để đợi chị về không? Rồi chị đi đâu, chị làm cái gì hả Đới Manh?" Dụ Ngôn bất lực mà nói, nàng thật sự không muốn nháo cũng không muốn cãi cọ với chị ấy, chỉ là nàng khó chịu muốn chết, khó chịu khi thấy Đới Manh nói dối mình một cách trắng trợn như vậy.
"Đêm qua cả hai chúng ta đều mệt, không phải chỉ một mình em." Đới Manh nhìn Dụ Ngôn, không biết suy nghĩ cái gì, buông nhẹ một câu.
Dụ Ngôn nhếch môi cười bất lực, nàng nói: "Vậy chị thử ở dưới thân người khác từ giờ này sang giờ khác đi, em không nói bản thân em không thích, em rất thích vì người ở bên cạnh em là chị, nhưng Đới Manh, chị nói ra câu đó mà chị không nghĩ em sẽ buồn sao? Buổi sáng em ngã xuống đất vì hai chân em rã rời, thứ em cần là tối nay chị về chị hỏi thăm em một chút, lo lắng cho em một chút, em cũng sẽ hỏi chị hôm nay chị thấy như thế nào. Chắc điều đó em không xứng đáng nhận được, thôi được rồi, em sẽ coi như chị say rồi nói khùng nói điên với em. Đêm nay chị ngủ ở đây đi, em ngủ phòng cho khách." Dụ Ngôn nói rồi mím môi, rời đi.
Đới Manh ngồi thẫn thờ ở trên giường chắc cũng hơn 15 phút, sau đó cô nằm xuống rồi ngủ thiếp đi.
Dụ Ngôn thì không tài nào ngủ được.
Nàng khó chịu, nàng đau đớn, nàng bất lực, nàng cũng không biết mình phải làm gì nữa. Đới Manh sao có thể nói những lời như thế với nàng chứ? Chị ấy thậm chí còn không muốn giải thích cho nàng biết những gì đã xảy ra, vậy những điều đó là thật sao? Nàng tin Đới Manh, nàng vẫn luôn tin Đới Manh, chỉ là nàng cần một lời giải thích từ chị ấy, nhưng vì sao chị ấy lại không muốn giải thích cho nàng nghe? Chị ấy thậm chí còn sẵn sàng làm tổn thương nàng...
Hay là Đới Manh hết yêu nàng rồi? Không lý nào lại vậy...
Dụ Ngôn càng nghĩ thì mọi chuyện lại càng đi xa khỏi tầm kiểm soát của nàng, nàng phải làm sao đây? Làm sao để thôi nghĩ Đới Manh không yêu nàng nữa, làm sao để thôi nghĩ Đới Manh không làm điều có lỗi với nàng, làm sao để lòng tin trong nàng không bị lung lay bây giờ?
Trong đầu Dụ Ngôn có hàng trăm câu hỏi đặt ra mà không một ai có thể trả lời... Nàng thật sự... Không xứng đáng nhận được yêu thương sao?
Đới Manh tàn nhẫn với nàng quá...
Dụ Ngôn mím môi ngăn bản thân mình bật khóc, bởi vì có thể sẽ làm cho chị ấy tỉnh giấc mất...
Khi trước nàng khóc, Đới Manh sẽ đến mà vỗ về nàng, yêu thương nàng... Bây giờ hai người ở chung một nhà mà Đới Manh vẫn không đến để dỗ dành nàng, có phải... Đới Manh đã thật sự không còn yêu nàng nữa không?
Nếu vậy thì nàng phải làm sao bây giờ?
Đới Manh nói chị ấy sẽ cố gắng bù đắp những gì đã làm tổn thương nàng, hiện tại chị ấy vẫn đang bù đắp sao? Chị ấy nói không nhiều, chính vì vậy nàng mới nhớ được từng chi tiết, từng câu nói mà chị ấy đã nói với nàng... Đau đớn quá, Dụ Ngôn nàng đau đớn quá...
Đới Manh không phải là loại người dễ thay đổi, nàng và chị ấy chỉ mới yêu nhau được vài ba tháng, con người cũng không thể thay đổi nhanh đến thế, thậm chí đêm trước chị ấy còn rất tự hào mà khoe rằng chị ấy đã có bạn gái, thế thì vì sao lại có cớ sự này? Nàng cũng không biết nữa, đêm qua nàng và chị ấy cũng thực mặn nồng...
Mùa xuân là mùa của những niềm vui, cớ vì sao nàng lại khổ sở vì tình yêu đến thế chứ? Hay là do nàng phải nhận sự trừng phạt, nàng không xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp, có phải như vậy không? Nàng không rõ...
Đới Manh, chị đang ở gần em mà sao em lại có cảm giác chị xa cách em thế này... Xa đến mức trái tim em chịu không nổi mà thúc giục em phải nhanh chóng bỏ qua những thứ không cần làm rõ đó đi mà mau mau trở về bên chị.
Em không làm được, bởi vì... những điều đó chúng ta đều phải làm rõ, chị à...
Em yêu chị đến phát điên... Nhưng em nhận ra em cũng phải yêu bản thân em nữa, em cũng phải biết chấp nhận những thứ sẽ đến và có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng khó lắm, Đới Manh... Lòng ích kỷ của em không cho phép em buông tay chị, cũng không cho phép em quên những thứ em vừa thấy vừa nghe đi, bởi vì tình yêu cần sự minh bạch.
Chỉ là... Chị sẽ làm rõ những câu hỏi cần có đáp án đó của em chứ? Liệu chị vẫn còn kiên nhẫn để giải thích cho em nghe những gì xảy ra chứ? Em vẫn tin chị, em vẫn đợi chị mà Đới Manh...
Người ta nói khi say con người chúng ta đều nói ra sự thật, sự thật là chị ấy không quan tâm đến cảm xúc của nàng sao? Chỉ có không quan tâm chị ấy mới có thể nói câu đó được...
Vậy... Chị không còn yêu em nữa rồi, phải không Đới Manh?
Một tuần lễ dài đằng đẵng trôi qua, Đới Manh và Dụ Ngôn né tránh gặp nhau, à không, Đới Manh né tránh gặp Dụ Ngôn, chị ấy chỉ nhắn tin nói là có việc cần giải quyết, sáng chị ấy đi từ sớm, tối muộn chị ấy trở về, lúc nào người cũng đầy mùi bia rượu.
Đêm nào Dụ Ngôn cũng ở trong phòng rồi khóc, nàng chỉ biết khóc với mớ hỗn độn trong đầu, sợi tơ trong lòng bàn tay lại thêm vài nút thắt không biện pháp gỡ rối nó ra, chỉ là cảm thấy cả hai ngày càng siết nút thắt chặt lại, chặt đến mức có khả năng phải cắt nó đi không chừng.
Đới Manh dùng sự im lặng và né tránh đáp lại lời thỉnh cầu của nàng, thỉnh cầu rằng chị ấy có thể làm rõ mọi chuyện cho nàng hiểu, chỉ là... giải thích thôi mà cũng khó đến thế sao, Đới Manh?
Dụ Ngôn khóc đến mức bản thân nàng không còn cảm nhận được âm thanh xung quanh, nàng cũng không nghe được tiếng gõ cửa, tiếng mở cửa rồi tiếng gọi tên nàng nữa.
"Tụi mình... Dừng lại thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top