36. [H]

Đới Manh nói rồi lại tiếp tục áp Dụ Ngôn xuống dưới thân, cô đưa tay xuống dưới quẹt lấy một lớp xuân tình của Dụ Ngôn trên tay, đưa vào miệng mút để trêu chọc Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nàng cũng hết lời để mắng chị ấy rồi.

Đới Manh đưa tay đến tách hai cánh hoa của Dụ Ngôn ra, sau đó cũng tách lấy hai cánh hoa của chính mình rồi cô căn chỉnh một chân ở bên ngoài, một chân ở phía trong Dụ Ngôn để hai bạn nhỏ kia gặp gỡ làm quen.

"Ah..." Dụ Ngôn bật lên tiếng rên kiều mị khi hạt đậu nhỏ của Đới Manh chạm vào hạt đậu nhỏ của nàng, Đới Manh của nàng không phải quá chuyên nghiệp rồi sao?

Đới Manh nghe Dụ Ngôn rên rỉ liền chịu không nổi, bản thân chiếm thế thượng phong nên Đới Manh bắt đầu động.

Cô cũng sung sướng không kém khi mà được chạm vào nơi đó của Dụ Ngôn, đẩy hông tới lui, Đới Manh động nhanh hơn, cũng đồng nghĩa với việc Dụ Ngôn rên rỉ to hơn bao giờ hết, mà những thanh âm đó lại kích thích thần kinh cô chịu không nổi.

"Đới Manh... Đới Manh... Nhanh lên..." Dụ Ngôn nàng không biết hiện tại bản thân mình có bao nhiêu là thất thố, nhưng bất quá người đối diện lại là Đới Manh, nàng không ngại.

Đới Manh nghe nữ nhân của mình ra lệnh, cô không dám chống đối mà liên tục đẩy tới lui, bởi vì cô cũng rất sung sướng, cô thực không muốn dừng lại.

"Dụ Ngôn..." Đới Manh không nhịn được mà gọi tên người mình yêu, người mà cô yêu đến tận xương tuỷ, cô gái luôn nhỏ bé trong lòng cô.

Dụ Ngôn, bên ngoài em có là lão công, là bảo bối hay là vợ của ai đi nữa thì về nhà em là của chị, chỉ của một mình chị thôi.

Hai người day dưa mãi đến 15 phút sau, hai người cùng tiết ra một dòng mật dịch trong suốt nóng ẩm ướt mất một mảng ga giường. Đới Manh cúi xuống hôn Dụ Ngôn, một nụ hôn nhẹ nhàng như là vỗ về.

Bỗng Dụ Ngôn cảm nhận được bên dưới đang được ngón tay thon dài của Đới Manh đã tiến đến sâu bên trong nàng, chị ấy hôn để đánh lạc hướng nàng sao?

"Lần đầu sẽ đau, chị không muốn em sợ." Đới Manh dứt nụ hôn ra rồi nói, vì cô thấy bên dưới ngón tay cô, lẫn với mật dịch trong suốt là những vệt máu đỏ.

Lần đầu của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn không cảm thấy đau lắm, nàng cũng không biết bằng cách nào đó mà Đới Manh lại làm nàng một cách trơn tru đến vậy. Chắc là vì chị ấy dụ dỗ nàng tốt quá đi?

Đới Manh khẽ đặt một nụ hôn lên trán Dụ Ngôn thay cho lời xin lỗi.

Chị sẽ chịu trách nhiệm với những gì chị làm, Dụ Ngôn của chị.

Dụ Ngôn cong môi thoả mãn mỉm cười, ngón tay vẽ vẽ lên vai Đới Manh rồi nói: "Bây giờ thì không có vấn đề gì rồi, Đới Manh động đi, đâm thật sâu vào trong mà làm em sướng đi."

Đới Manh bật cười, phải rồi, người yêu cô là tiểu yêu tinh mà.

Đới Manh liếm môi, tay bên dưới bắt đầu động, từ chậm rãi đến nhanh liên tục.

"Ah... Đới Manh... Thật sướng..." Dụ Ngôn chịu không được mà nức nở, nàng thật muốn hoà làm một với chị ấy.

Bên trong Dụ Ngôn ấm áp bao bọc lấy ngón tay của mình, Đới Manh rùng mình vì sung sướng, chỉ cần nghe nàng ấy rên rỉ tên mình thôi là thoả mãn lắm rồi.

Tay Đới Manh liên tục động, mỗi lúc một nhanh, tay còn lại cô đưa đến hạt đậu nhỏ rồi bắt đầu day dưa lấy.

Cả hai nơi nhạy cảm đều bị Đới Manh làm, Dụ Ngôn nàng cũng không biết chính mình đang lạc đi chốn thiên đường nào đó, nơi mà chỉ có Đới Manh mới có thể mang đến cho nàng.

Đới Manh liếm môi nhìn Dụ Ngôn đang vì sung sướng mà liên tục bấu víu lấy chiếc ga giường tội nghiệp bên dưới, cô không ngăn được sự hưng phấn trong mình, tay động nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

"Rên lớn lên, cho chị biết là em đang sướng thế nào đi bảo bối." Đới Manh vẫn cảm thấy nghe Dụ Ngôn rên rỉ như thế là chưa đủ, cô muốn nhiều hơn nữa...

"A ~ lão công, làm chết em đi, chị giỏi quá... " Dụ Ngôn giây phút này cũng không còn ngại ngùng gì nữa, nàng thuận theo chị ấy muốn, rên rỉ lớn hơn để chị ấy biết là chị ấy đang làm nàng sướng đến phát điên.

"Điên mất..." Dụ Ngôn khẽ nói.

Đến hơn 10 phút sau, bên trong Dụ Ngôn co thắt lại, Đới Manh cảm nhận được nên cô càng ra sức đẩy vào rút ra, lần cuối Đới Manh đâm thật sâu vào rồi rút ra hẳn, cuốn theo dòng mật dịch của Dụ Ngôn ra ngoài.

Dụ Ngôn kéo Đới Manh nằm xuống kế bên mình, nàng chui vào lòng chị ấy mà hồi phục tâm tình.

"Không đau sao?" Đới Manh xoa xoa mái tóc nàng ấy, khẽ hỏi.

Dụ Ngôn lắc đầu, nói: "Không đau, thật thích."

"Không đau là tốt rồi." Đới Manh nhoẻn miệng cười, lại có chút tự hào.

"Chị nói cho em biết đi, có phải lúc trước chị đã làm qua loại chuyện này không?" Bởi vì chị ấy quá đỗi chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến mức nàng không ngờ được.

Đới Manh lắc đầu, nói: "Từ trước đến giờ chị còn chưa có người yêu, làm là làm cái gì?"

"Vậy tại sao chị lại biết những cái này?" Dụ Ngôn hỏi.

Đới Manh gãi gãi đầu, nói: "Thì đọc truyện xem phim thôi."

Dụ Ngôn có chút không tin mà lườm Đới Manh một cái.

"Chị nói thật mà, à, chắc là chị làm trong tư tưởng đó." Đới Manh nói rồi nháy mắt một cái.

Hết nói nổi, Dụ Ngôn thật bó tay với Đới Manh.

"Giờ mình làm gì?" Dụ Ngôn khẽ hỏi.

Đới Manh nói: "Tất nhiên là hiệp 2 rồi."

"Không... Em còn mệt lắm." Dụ Ngôn liền muốn thoát khỏi vòng tay của Đới Manh nhưng lại bị chị ấy siết chặt lại, nói: "Em không có quyền từ chối, đêm nay chị sẽ là điều tuyệt nhất mà em chưa từng có."

Dụ Ngôn nghe có chút quen quen, không phải là câu hát của nàng sao? Lại còn trêu nàng.

Đới Manh không đợi Dụ Ngôn trả lời, cô bắt đầu tay chân sờ soạng mà tấn công nàng ấy.

Cho đến khi bên dưới nàng lại tiếp tục bị chị ấy kích thích cho ra thật nhiều nước rồi chị ấy liền cho nàng nằm úp xuống, sau đó nâng hông nàng, bắt nàng quỳ lên.

Cái tư thế này không phải là quá dâm đãng rồi đi!?

Đới Manh quỳ ở phía sau Dụ Ngôn, thật mạnh tay mà đánh lên mông nàng ấy một cái.

"A~"

Đới Manh nghe vậy thì cười tự hào, nói: "Đúng rồi, là như vậy đó."

Như vậy cái đầu chị!

Không cho Dụ Ngôn cơ hội để nói bất cứ điều gì, Đới Manh bắt đầu đâm ngón tay mình vào bên trong cái lỗ nhỏ hư hỏng của nàng ấy. Cô đưa vào từ từ cho đến khi chạm tới nơi sâu nhất, sau đó rút tay ra, liên tục lặp lại.

"Ha... Đới Manh... Sướng quá..."

Đới Manh vừa đâm sâu vào trong nàng, tay kia lại liên tục đánh lên mông nàng, tuy có hơi đau nhưng lại thật kích thích, Dụ Ngôn đẩy mông tới cho Đới Manh, nói: "Lão công, đánh em thật mạnh vào ~ "

Đới Manh chịu không nổi trước tiểu yêu tinh này, cô đánh thật mạnh lên mông nàng ấy rồi nói: "Em hư hỏng như vậy, ai dạy em?"

Dụ Ngôn thích thú mà ngoáy mông, tận hưởng ngón tay Đới Manh vẫn luôn chăm chỉ mà ra vào bên trong nàng, nói: "Ah... Là em... Bản thân em hư hỏng..."

Thật hết nói nổi.

Dụ Ngôn chịu không thông, nàng buông thõng hai tay rồi đổ gục xuống nệm, mông càng đưa cao hơn nữa cho Đới Manh đâm sâu vào.

"Em điên mất... Đới Manh..." Dụ Ngôn dường như không còn ý thức được nữa, trong đầu nàng hiện tại đang lơ lửng ở nơi nào đó mà chính nàng cũng không biết.

Đới Manh mỉm cười.

Đới Manh đánh đến khi mông của Dụ Ngôn đỏ ửng in năm ngón tay của cô trên đó cô mới thoả mãn.

Sao lại thật tuyệt.

Mãi cho đến khi Dụ Ngôn tuôn ra dòng mật dịch Đới Manh mới chịu buông tha cho Dụ Ngôn, nàng ấy lập tức đổ gục xuống giường.

Làm chuyện này sướng thật, nhưng lại vô cùng mất sức ~ bất quá hai người lại nằm ôm nhau tiếp tục nghỉ ngơi thôi.

Nhưng mà... cái tên Đới Manh này coi bộ không muốn cho nàng nghỉ ngơi.

Đới Manh bỗng bế bổng nàng lên, nàng có chút khó hiểu nhưng mà không hỏi, hai tay nàng choàng qua cổ Đới Manh.

Đới Manh bế nàng đi ra ngoài.

Làm cái gì đây?

"Đổi gió một chút." Đới Manh đặt nàng xuống ghế sofa của phòng khách, nói: "Ở nhà đắt tiền thế này mà không tận hưởng thì thật phí quá."

Dụ Ngôn nghe vậy thì cười cười, nàng biết chị ấy thích ngắm thành phố từ nhà của nàng nhưng không nghĩ chị ấy sẽ thích ngắm trong tình cảnh này, tình thú như vậy, quả là Đới Manh.

Hai người quấn lấy nhau không ngừng từ sofa cho đến cửa sổ rồi vào phòng tắm, sau đó lại về trên chiếc nệm êm ái. Nàng không nhớ là hai người làm bao nhiêu lần, nàng chỉ nhớ là khi đó bình minh cũng vừa ló dạng, mà nàng thì cũng không còn sức để tiếp tục nữa.

"Giáng sinh vui vẻ, Đới Manh."

"Giáng sinh vui vẻ, Dụ Ngôn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top