33.

Việc chơi trò chơi thì thật sự không khó nhằng gì với Đới Manh, bởi vì cô vốn có thể lực tốt, mấy chuyện này thực quá dễ dàng.

Trò đầu tiên là mỗi đội có 3 phút để di chuyển đồ vật từ khu vực quy định đến điểm đích nằm ở phía bên kia, cả hai không được dùng tay, sử dụng cơ thể để di chuyển những đồ vật đó.

Đới Manh cùng Dụ Ngôn mới đầu có hơi ngượng ngùng vì ngại đụng chạm thân thể, bởi vì vốn thân thể cô có hơi mẫn cảm với sự tiếp xúc da thịt cùng Dụ Ngôn, nhưng chơi cùng nhau một chút thì càng ngày càng hăng hái hơn.

Dụ Ngôn và Đới Manh kết hợp với nhau rất ăn ý, khi đồng hồ điểm những giây cuối cùng, hai người đã hoàn thành xong số đồ vật cần chuyển.

Người dẫn chương trình kiểm tra kết quả rồi nói: "Đội của Dụ Ngôn đạt hạng nhất với số món đồ là 12! Đội hạng 2 là đội của Cao Hi Văn với số món đồ là 10, đội cuối cùng là đội của Châu Kha Nguyệt với số món đồ là 9. Xin quý vị hãy khích lệ tinh thần họ bằng một tràng pháo tay!"

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn, có chút hạnh phúc trong đôi mắt, bảy phần tự hào lại thêm ba phần nuông chiều.

Trò chơi thứ hai là trò "Hai người ba chân", mỗi đội phải hoàn thành chặng đường dài 200m, đội nào về trước sẽ giành chiến thắng.

Đới Manh đứng bên phải, Dụ Ngôn đứng bên trái, cô nói: "Một là chân phải của em, hai là chân trái, được chứ? Nghe chị đếm là được."

Dụ Ngôn gật đầu, nhìn nhìn Đới Manh, nói: "Chị có vẻ chuyên nghiệp."

Đới Manh cười cười, nói: "Tất nhiên, khi ở trường đại học chị đã chơi những trò này đến ngán, trường chị hay tổ chức hội thao lắm."

"Bắt đầu!" Tiếng còi của tổ trọng tài vang lên, Dụ Ngôn và Đới Manh bắt đầu bước đi.

"Một hai một hai ~ " Đới Manh không kiêng kị mà ôm vai Dụ Ngôn, nàng ấy ôm qua eo cô, hai người bước đều bước.

"Đội của Dụ Ngôn hợp tác vô cùng ăn ý, bước đi lại càng nhanh hơn bao giờ hết!" MC dẫn chương trình vừa bình luận trận đấu vừa quan sát tình hình.

"Ôi, đội của Châu Kha Nguyệt đã ngã rồi, mọi người hãy vỗ tay khích lệ tinh thần cô ấy nào!"

Châu Kha Nguyệt tinh thần thắng thua với Dụ Ngôn càng lớn hơn khi Dụ Ngôn vừa thắng trận đầu tiên, cô vội vội vàng vàng mà chạy theo hai người họ nhưng ngặt nỗi trợ lý mới của cô lại có hơi chậm chạp.

Cao Hi Văn và trợ lý cũng theo sát sau Đới Manh Dụ Ngôn, Tống Tư Duệ bên trong có hơi sốt ruột vì sợ Cao Hi Văn có thể té ngã bất cứ lúc nào.

"Đội Dụ Ngôn sắp về đến đích rồi!"

"Đội của Châu Kha Nguyệt cố gắng lên nào!"

"Cao Hi Văn liệu sẽ vượt mặt đội của Dụ Ngôn chứ?"

"Đội Dụ Ngôn đã về nhất!" Người dẫn chương trình nói, đó cũng là lúc Châu Kha Nguyệt mệt đến kiệt sức.

"Chúng ta tạm nghỉ giải lao 15 phút để chuẩn bị cho các trò chơi còn lại nhé." Đạo diễn nói.

Sau đó tất cả mọi người vào bên trong để nghỉ ngơi.

Châu Kha Nguyệt mang chai nước đến nơi Đới Manh, Dụ Ngôn, Tống Tư Duệ và Cao Hi Văn đang ngồi, nhìn Đới Manh rồi nói: "Chị có phải... Là Phùng Vũ Gia, con gái của chủ tịch quá cố Phùng Kiến Minh Không?"

Đới Manh đánh mắt nhìn ba người còn lại rồi nhìn Châu Kha Nguyệt, nói: "Tôi tên Đới Manh."

Châu Kha Nguyệt mím môi, nói: "Chị... Là trợ lý của bạn em sao?"

Bởi vì Châu Kha Nguyệt thấy có gì đó sai sai ở đây, lần trước đi ký hợp đồng, rõ ràng là con người này còn oai phong lẫm liệt ngồi đàm phán với giám đốc, hiện tại sao lại đi theo Dụ Ngôn để làm trợ lý? Hay là người giống người? Nhưng cô đâu có bị mất nhận thức mà không biết cô gái này với cô gái kia giống y hệt nhau.

Dụ Ngôn nghe vậy thì cười cười, nói: "Châu Kha Nguyệt, cậu còn muốn đến đây để bày trò gì? Đây là trợ lý của tớ."

Châu Kha Nguyệt ra vẻ thảo mai mà nói: "Cậu cũng thật khéo chọn, trợ lý của cậu sao lại ra dáng con gái Phùng chủ tịch quá cố thế này? Hay là... Cậu lại bày trò bám đùi nhà họ Phùng sao?"

Đới Manh thấy cô gái này có hơi chướng tai gai mắt, cô cười như không cười mà nói: "Nói về bám đùi thì chắc Hoa Ngữ không ít diễn viên muốn bám lấy nhà họ Phùng để đi lên, chỉ là dường như nhà họ Phùng kia hơi thích Dụ Ngôn đây, họ cầu xin em ấy để được bám đùi còn không được."

"Cô dám...!? Tôi sẽ nói lại IGA loại cô ra khỏi giới giải trí!" Châu Kha Nguyệt tức tối mà chỉ vào mặt Đới Manh, nói.

Đới Manh cười cười, nói: "Cô cứ tự nhiên, Phùng Hâm Dao là em gái tôi, để tôi xem ai mới là người may mắn bị loại nhé?"

Châu Kha Nguyệt chợt biến đổi sắc mặt, cái trường hợp này là gì nữa đây!? Đới Manh, Phùng Vũ Gia rồi Phùng Hâm Dao, cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy trời!?

Châu Kha Nguyệt dùng kinh nghiệm làm diễn viên 6 năm của mình, thay đổi biểu cảm từ tức giận đến cười thật tươi, nói: "Phùng chủ tịch, em là thấy cái xấu xa nên mới nói như thế, em cứ tưởng có người xúc phạm đến nhà họ Phùng nên em đứng ra bảo vệ, chị không thấy sao?"

"Nhưng mà tôi nói thật mà, nhiều người ước được Dụ Ngôn đây bám đùi còn không được." Đới Manh xoa xoa cằm mà nói.

"Phùng chủ tịch, em sai rồi, lần khác gặp mặt chúng ta lại nói chuyện nhé." Châu Kha Nguyệt nói rồi vội vàng chạy đi, Phùng Vũ Gia, cô đợi đó, tôi sẽ làm cho cô quỳ rạp dưới chân tôi mà van xin!

Hết giờ nghỉ giải lao, mọi người lại tập trung ra sân để chơi những trò chơi còn lại và tiếp tục ghi hình.

Trò chơi thứ ba là trò ăn bánh trên dây, một người sẽ cõng người còn lại ở trên lưng, người cõng bị bịt mắt, người kia ở trên lưng chỉ dẫn người cõng cõng đến vị trí chiếc bánh quy treo lửng lơ trên cao để ăn mà không được dùng đến tay, đội nào ăn xong 3 cái bánh ở 3 vị trí khác nhau trước thì chiến thắng.

Đới Manh tất nhiên xung phong cõng Dụ Ngôn, Cao Hi Văn cõng trợ lý, còn trợ lý của Châu Kha Nguyệt cõng cô ấy.

Tiếng còi phát động trận đấu bắt đầu vang lên, Dụ Ngôn lập tức nhảy lên lưng Đới Manh, những người kia cũng vậy.

"Đi thẳng." Dụ Ngôn chỉ cho Đới Manh đường đi, tất nhiên khi bị bịt mắt thì việc xác định đường đi cũng không hề dễ dàng.

"Qua bên phải một chút, được rồi đi thẳng đến."

"Bên trái bên trái."

"Bên phải nè."

Trường quay tràn ngập tiếng chỉ dẫn, người cổ vũ cũng hét lên để chỉ cho các nghệ sĩ đang tham gia, thành ra vô cùng ồn ào.

Đới Manh bỏ ngoài tai những lời la hét thất thanh của cổ động viên, cô chỉ chăm chú nghe thanh âm của Dụ Ngôn bên tai.

Dụ Ngôn ôm cổ Đới Manh thật chặt vì sợ ngã, Đới Manh cảm nhận được những thứ phập phồng kia đang cọ sát vào người mình, cơ thể cô nổi lên một dòng điện khó tả, tinh thần Đới Manh có chút trì trệ, mặt cô nóng hừng hực, vành tai khẽ đỏ, thật khó để tập trung ~

Đới Manh và Dụ Ngôn dừng lại ở vị trí chiếc bánh đầu tiên, Đới Manh đứng khá vững nên Dụ Ngôn rất dễ dàng mà ăn được cái bánh đó.

"Cái bánh đầu tiên đã được đội của Dụ Ngôn ăn, hai người họ phối hợp vô cùng ăn ý!" MC dẫn chương trình nói.

Đội của Cao Hi Văn cũng ăn được, có đội của Châu Kha Nguyệt vẫn mãi chưa đến, chỉ nghe được âm thanh chỉ dẫn thất thanh của Châu Kha Nguyệt.

Kết quả là đội của Dụ Ngôn chiến thắng, đứng thứ hai là đội của Châu Kha Nguyệt, lần này về cuối lại là đội của Cao Hi Văn.

Trò chơi tiếp theo là trò chạy tiếp sức, người này cầm cờ chạy đến đích, sau đó lấy một chiếc cờ khác trở về rồi người còn lại tiếp tục, đội nào hoàn thành được 6 lá cờ khác màu đầu tiên sẽ là đội chiến thắng, từ vạch xuất phát đến đích là 50m.

Trò này có hơi tốn sức.

Tiếng còi vang lên, mỗi người mỗi đội bắt đầu chạy, lượt đầu tiên ngang tài ngang sức, từ lượt thứ 3 đã có khoảng cách khi mà Đới Manh trở về rồi thì trợ lý của Châu Kha Nguyệt mới bắt đầu chạy, đội của Cao Hi Văn cũng không thua khi mà Cao Hi Văn cũng ngang tài ngang sức với Đới Manh.

Đến lượt thứ tư Dụ Ngôn đang chạy thì bỗng tới nửa đường, không biết ma xui quỷ khiến gì, nàng ấy bị vấp té.

"Dụ Ngôn!" Đới Manh lo lắng lập tức chạy lên kiểm tra tình hình.

"A..." Dụ Ngôn nhấc chân lên thì phát hiện bản thân bị đau ngay cổ chân, như bị cắt chân ra làm đôi, đau đến điếng người, nước mắt Dụ Ngôn liền ứa ra, tròng mắt đỏ ửng.

"Em không sao chứ?" Đới Manh nhìn thấy Dụ Ngôn nhăn mặt thì cô liền sốt sắng mà hỏi, xem xét sắc mặt Dụ Ngôn một chút, trái tim cô nhói lên từng nhịp.

"Chắc là trật chân rồi..." Dụ Ngôn mím môi nói, trật chân thì không phải là chưa bao giờ nàng bị, nàng đã từng bị một lần rồi, chỉ là sắp tới nàng có rất nhiều dự định cần phải làm, tiếc nuối chồng chất tiếc nuối.

Hội trường bắt đầu xôn xao vì nhìn thấy Dụ Ngôn ngã, người dẫn chương trình thấy vậy liền ra hiệu kết thúc trò chơi, đạo diễn cũng dừng ghi hình.

"Chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra." Đới Manh nói rồi hai tay nhanh chóng bế Dụ Ngôn lên, chạy vào bên trong phòng nghỉ, đôi mắt tìm kiếm xung quanh, như tìm bóng dáng người nào đó.

"Tống Tư Duệ, gọi xe đưa em ấy đi bệnh viện." Đới Manh nói với Tống Tư Duệ, cô không hề có chút chậm chạp mà nói, hiện tại trong lòng Đới Manh như lửa đốt, chỉ mong đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.

Giá như có thể bay.

Tống Tư Duệ gật đầu, gọi cho xe chuyên dụng đưa Dụ Ngôn đến bệnh viện gần nhất.

Tổ chương trình vẫn tiếp tục quay vì Đới Manh nói không cần phải đợi họ trở về.

"Em không sao mà, chị đừng lo." Dụ Ngôn nén cơn đau đến tận xương tuỷ mà khẽ xoa lấy mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của Đới Manh, bởi vì chị ấy gần như sắp sửa khóc vì lo lắng cho nàng.

"Không sao gì chứ? Giỏi nói xạo thôi." Đới Manh nhẹ búng lên trán Dụ Ngôn một cái, lại vô cùng ôn nhu mà nói.

Tống Tư Duệ dùng đôi mắt "nhìn thấu hồng trần" để nhìn hai người họ, cái này là gì đây? Chủ đích phát cẩu lương sao? Hiện tại cũng không phải là lúc để hỏi hai người họ chuyện này, Tống Tư Duệ ém cơn tò mò nổi lên trong lòng của mình xuống, đợi ổn thoả rồi lại hỏi đi.

Đến bệnh viện, Đới Manh bế Dụ Ngôn trên tay mà đi vào phòng cấp cứu, nói đi nhưng thực tế cũng không phải là đi, dường như là vừa đi vừa chạy, bước chân vô cùng gấp gáp. Xong xuôi, cô và Tống Tư Duệ ở bên ngoài đợi kết quả.

Thời gian trôi chậm mà đối với Đới Manh như cả một thế kỷ trôi qua, cô thật lo lắng cho nàng ấy, bởi vì là nghệ sĩ, nàng ấy còn là một ca sĩ có thể nhảy múa, bị như thế thật sự rất dễ suy sụp...

Hơn một tiếng sau bác sĩ hoàn thành cấp cứu cho Dụ Ngôn rồi đưa nàng ấy ra ngoài, Đới Manh chạy đến hỏi bác sĩ tình hình.

"Vì đưa vào bệnh viện kịp thời nên cô ấy sẽ không có biến chứng sau này, hiện tại chúng tôi đã nắn khớp và tiến hành bó bột cho cô ấy, đưa bệnh nhân về nhà phải chăm sóc cho cô ấy thật kĩ, có thể chườm lạnh, kê chân lên cao để quá trình hồi phục tốt hơn. Hạn chế vận động mạnh cho đến khi lành hẳn nhé." Bác sĩ nhìn Đới Manh rồi nói.

Đới Manh khẽ gật đầu với bác sĩ, tròng mắt đỏ ửng, đôi vai run lên vì kìm nén thứ cảm xúc chuẩn bị trực trào ra, xin lỗi Dụ Ngôn, chị... Không bảo vệ em tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top