26.
"Đới Manh, ba muốn gặp chị." Phùng Hâm Dao gọi điện cho Đới Manh nói.
"Để làm gì? Tôi không còn liên quan gì đến ông ấy nữa." Đới Manh lạnh lùng mà nói.
"Ba muốn lập di chúc, ông ấy... yếu lắm rồi." Phùng Hâm Dao có chút nghẹn ngào.
Ông Phùng Kiến Minh gần đây bệnh đã trở nặng, trước đây ông ấy bị viêm gan nhưng dường như đã di căng sang ung thư rất nặng, hiện tại không thể đến công ty để làm việc nữa. Bác sĩ chẩn đoán cao lắm là một tháng nữa ông ấy sẽ không qua khỏi.
"Vậy thì sao?" Đới Manh hỏi lại.
"Chị đừng có như vậy có được không Đới Manh!? Ba như thế này mà chị vẫn còn hận ông ấy sao!?" Phùng Hâm Dao bất lực nói, cô thật sự không nghĩ Đới Manh là người không có trái tim thế này.
Đới Manh thở dài, nói: "Phùng Hâm Dao, tôi đã không có ba 25 năm nay rồi, vậy nên đừng đến và nói ba tôi muốn gặp tôi, tôi sẽ cảm thấy rất nực cười. Tôi không cần tài sản của ông ấy, tôi cũng sẽ rất ngộp thở nếu có một đống tài sản từ trên trời rớt xuống trước mặt mình. Cô thay tôi đến gặp ông ấy đi, một mình cô là đủ rồi."
Đới Manh nói rồi dứt khoát tắt máy, cô không muốn bất cứ lời lẽ nào có thể lay động lòng hận thù của mình. Ba gì chứ? Cô chỉ có một mình mẹ thôi.
Đới Manh trầm ngâm mà suy tư.
Gần đây Dụ Ngôn thường xuyên đi chụp tạp chí, vì vậy công việc cũng khá nhẹ nhàng, hiện tại thì nàng ấy cũng chưa có dự định gì tiếp theo. Sau những chuyện đã xảy ra thì hiện tại Dụ Ngôn muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Bộ phim phát hành được mọi người đón nhận rất nhiệt tình, đúng như Đới Manh nghĩ, Dụ Ngôn và Cao Hi Văn có siêu thoại couple, lại còn rất nổi vào mấy ngày gần đây.
Suốt hơn một tháng nay, ngày nào Cao Hi Văn cũng gửi cho Tống Tư Duệ một bó hoa vào mỗi ngày đi làm, đến nỗi phòng của Dụ Ngôn bây giờ cũng toàn là hoa của Tống Tư Duệ. Đới Manh vẫn luôn thắc mắc, Cao Hi Văn lãng mạn như thế, vì sao Tống Tư Duệ cứ mãi cứng đầu không đồng ý? Là vì "xứng đôi vừa lứa" sao?
Đới Manh ngoài mấy ngày đi làm với Dụ Ngôn thì những ngày nghỉ, cô sẽ ở nhà đọc sách hoặc là ra ngoài uống cà phê nói chuyện phiếm cùng Diễm An.
Một tháng sau Đới Manh nghe tin Phùng Kiến Minh mất.
Cô có hơi bất ngờ, lại không biết nên làm thế nào cho phải với đạo nghĩa, cũng không biết mình có nên đến cúng viếng hay là không.
Dụ Ngôn nói nàng ấy cũng muốn đi, vì vậy Đới Manh cũng sẽ đi với nàng ấy.
7 giờ tối, Đới Manh, Dụ Ngôn cùng với Tống Tư Duệ đến nhà riêng của Phùng Kiến Minh để cúng viếng.
Hoa người đến viếng kéo dài từ tận ngoài cổng vào tới trong nhà, một màu hoa trắng bao trùm cả đám tang.
Ở bên trong, Phùng Hâm Dao đang quỳ dưới linh cữu của ba mình, thấy Đới Manh đến, cô chầm chậm đi đến, nói: "Vì sao bây giờ chị mới tới?"
Dụ Ngôn cùng Tống Tư Duệ có hơi sửng sốt, hai người họ không phải vẫn luôn đấu đá sao?
Bên ngoài trời đột ngột đổ cơn mưa, tựa như giông bão đang cồn cào trong lòng Đới Manh ngay lúc này. Cô thật sự rất sợ nhìn một ai đó ra đi, bởi vì cuộc đời cô đau đớn quá nhiều rồi.
"Chuyện của chúng ta thì nói sau, có bọn họ ở đây, cô đừng nháo." Đới Manh khẽ nói nho nhỏ vào tai Phùng Hâm Dao.
"Tận bây giờ chị vẫn không muốn nhận ba sao!? Chị vẫn không muốn xem ông ấy là người thân cuối cùng của chị sao Đới Manh!? Vì sao... Vì sao chị lại mang trái tim sắt đá đến vậy!?" Phùng Hâm Dao lao đến nắm cổ áo sơ mi của Đới Manh mà đay nghiến lấy.
Vệ sĩ vội chạy đến kéo Phùng Hâm Dao ra, Phùng Hâm Dao chợt bật khóc rồi quỳ dưới chân Đới Manh, nói: "Tôi xin chị mà Đới Manh! Tôi biết trước kia tôi có lỗi với chị và Dụ Ngôn, nhưng di nguyện cuối cùng của ba là mong tôi và chị có thể yêu thương nhau, vì vậy chị có thể nào hạ cơn hận thù xuống mà cùng tôi tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng này không Đới Manh!?"
Đới Manh thở dài, cúi xuống đỡ Phùng Hâm Dao lên, nói: "Bình tĩnh đi, từ từ chúng ta nói chuyện, được chứ?"
Bởi vì mọi người xung quanh đang rất đông mà giới báo chí cũng rất nhiều, có cả những sếp lớn của các công ty, cô lại không muốn người khác chú ý đến chuyện này.
Mà quan trọng là Dụ Ngôn cùng Tống Tư Duệ đang dùng đôi mắt hết sức tò mò để nhìn hai người.
"Nín đi." Đới Manh nhẹ vuốt ve mái tóc của Phùng Hâm Dao.
"Hai người vào thắp nhang đi." Đới Manh đôi mắt đang dần đỏ lên vì kìm những giọt nước mắt đang trực trào rơi xuống mà nói với Dụ Ngôn cùng Tống Tư Duệ.
Dụ Ngôn nhìn Đới Manh, có chút đau lòng nên mãi nàng vẫn chưa đi.
Đới Manh mỉm cười nhìn Dụ Ngôn, nói: "Em vào trong đi, chuyện khác trở về tôi sẽ nói cho em biết."
Bởi vì bản thân Đới Manh không muốn người khác biết về những chuyện riêng tư của cô, đến cả Dụ Ngôn cô cũng không kể cho nàng ấy nghe.
Đới Manh ở bên ngoài dỗ dành Phùng Hâm Dao, Dụ Ngôn cùng Tống Tư Duệ vào trong thắp nhang cho Phùng Kiến Minh.
Được một lúc Phùng Hâm Dao đã bình tĩnh lại, bình thường ngạo mạn bao nhiêu, hiện tại lại yếu đuối bấy nhiêu. Đới Manh nghĩ cô đã bị làm cho cảm động mất rồi.
Không khí đám tang yên ắng lại càng u buồn hơn bao giờ hết, Đới Manh ngồi cạnh Phùng Hâm Dao từ giờ này qua giờ nọ để tiếp những vị khách quý, cô đã nhờ Tống Tư Duệ đưa Dụ Ngôn về giúp cô bởi vì hiện tại cô không thể về.
Sau khi chôn cất Phùng Kiến Minh xong xuôi, Đới Manh mới nhận thức được là hiện tại bản thân mình không còn mẹ cũng chẳng còn cha, mà... Phùng Hâm Dao cũng không khác gì cô.
Chỉ là Phùng Hâm Dao thương ba mình rất nhiều, còn cô chỉ là một dạng tồn tại dưới danh nghĩa, cô đã sống một cuộc sống không có cha mẹ từ 18 năm về trước, vì vậy bây giờ mất đi ông ấy cũng không phải là điều gì đó quá khó để chấp nhận, ngược lại cô lại lo lắng cho Phùng Hâm Dao nhiều hơn.
Những ngày qua Đới Manh cô cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Phùng Hâm Dao đã nhiều hơn rất nhiều, bởi vì mấy ngày ở bên cạnh Phùng Hâm Dao vừa lo hậu sự cho Phùng Kiến Minh vừa chăm sóc cho cô ấy, cô cũng phần nào cảm nhận được tính cách của con bé này.
Dù là có đau buồn bao nhiêu, những lúc cần trưởng thành như thế này thì Phùng Hâm Dao vẫn luôn cố gắng kiên cường để lo hậu sự thật tốt cho ba của mình. Nói về những nông nỗi của Phùng Hâm Dao trước đây, Đới Manh nghĩ vì con bé thật sự thiếu thốn tình cảm nên mới làm những việc đáng trách như vậy.
Bởi vì Phùng Hâm Dao thật sự cô đơn.
Nhưng tội tình mà Phùng Hâm Dao gây ra thật sự là không thể tha thứ.
Đêm đến, Đới Manh mệt mỏi mà bước từng bước đi đến căn hộ quen thuộc, cô khẽ gõ cửa.
Người bên trong rất nhanh đã ra mở cửa, người đó chưa kịp nói gì thì cô đã chạy đến ôm chầm lấy người đó.
"Chị say sao?" Dụ Ngôn khẽ hỏi bên tai Đới Manh.
Đới Manh tựa cằm vào vai Dụ Ngôn, gật đầu rồi nói: "Có uống một chút với Phùng Hâm Dao."
"Vào phòng đi, nghỉ ngơi chút đã." Dụ Ngôn nói rồi tách ra, kéo tay Đới Manh đi đến phòng ngủ của mình.
Đới Manh nằm xuống nệm của Dụ Ngôn rồi kéo Dụ Ngôn vào lòng, vòng tay siết thật chặt lấy nàng ấy, cô nói: "Xin lỗi vì mấy ngày qua không đi làm với em được."
Dụ Ngôn cũng ôm lấy eo Đới Manh, tay kia vỗ nhẹ lên vai Đới Manh rồi nói: "Không sao mà, gần đây công việc không nhiều."
"Em có thắc mắc không?" Đới Manh hỏi bâng quơ.
Dụ Ngôn lắc đầu, nói: "Khi nào tỉnh táo rồi lại nói, bây giờ chị ngủ đi."
Đới Manh thở dài, nói: "Thật ra Phùng Kiến Minh là ba của tôi, ông ấy bỏ rơi mẹ con tôi khi tôi chỉ mới 5 tuổi để đi theo tình nhân của ông ấy, là mẹ của Phùng Hâm Dao. Mẹ tôi sống trong cơ cực cho đến khi mẹ tôi qua đời, bà ấy bệnh cũng không có tiền chữa, ăn cũng để dành cho tôi. Năm tôi 12 tuổi, mẹ tôi mất, từ đó tôi không nơi nương tựa, không có mẹ lại chẳng có cha, tôi phải vào viện mồ côi để được ăn cơm, để được đi học, tôi thật sự rất hận ba tôi. Tôi đổi tên lẫn họ, tôi không muốn dính líu gì đến người đàn ông tồi tệ đó nữa. Suốt 18 năm qua không gặp ông ấy, lần đó vì Phùng Hâm Dao quấy rối em nên tôi không cách nào, đành phải trở về tìm ông ấy để nhắc nhở ông ấy dạy lại đứa em của tôi. Tháng trước Phùng Hâm Dao có gọi điện cho tôi, nói rằng ba tôi muốn tôi đến gặp ông ấy để lập di chúc, tôi đã từ chối..."
Dụ Ngôn cảm nhận được tấm lưng của Đới Manh đang run lên vì khóc, giọng của chị ấy cũng trở nên nghẹn ngào hơn bao giờ hết, Dụ Ngôn nàng mím môi, vỗ nhẹ lên lưng Đới Manh từng cái.
Đới Manh nói tiếp: "Cơn hận thù trong tôi đối với ông ấy là quá lớn, nhưng vì lương tâm tôi cắn rứt nên khoảng hai tuần trước tôi đã đến bệnh viện để gặp ông ấy. Ông ấy nói rằng biết tôi hận ông ấy rất nhiều, nhưng ông ấy mong tôi có thể thay ông ấy yêu thương Phùng Hâm Dao, lại càng mong hai chị em tôi có thể hoà thuận yêu thương nhau bởi vì cả hai chúng tôi đều đã không còn cha mẹ. Ông ấy nói muốn tôi thay ông ấy cai quản công ty giúp Phùng Hâm Dao, vì một mình con bé sẽ không trụ được, tôi không muốn. Tôi không muốn cuộc sống của tôi nhuốm lấy màu của tiền bạc cùng danh tiếng xoay quanh, khi đó tôi sẽ không biết tình yêu thương là gì, như ông ấy vậy..."
"Tôi thay mặt Phùng Hâm Dao xin lỗi em vì những gì nó đã làm với em, hiện tại dưới cương vị là chị của nó, tôi không thể cứ trách nó mãi, chỉ biết nói lời xin lỗi đến em."
Dụ Ngôn gật đầu, nói: "Những gì cô ấy làm với tôi, sau đó được chị giúp đỡ, tôi thật sự đã không trách cô ấy nữa, hiện tại với việc chị là chị của cô ấy, tôi lại càng không thể trách Phùng Hâm Dao. Cảm ơn vì chị đã chịu nói lòng mình cho tôi nghe."
Bởi vì Đới Manh không muốn chia sẻ bất cứ điều gì về đời tư của chị ấy, nàng muốn hỏi cũng không có lý do gì để hỏi, nàng cảm thấy thương Đới Manh rất nhiều. Trong chuyện này thì người đáng thương nhất chính là Đới Manh.
Đới Manh khóc xong ngủ thiếp đi, Dụ Ngôn khẽ gỡ vòng tay siết chặt mình lại của Đới Manh ra, nàng lấy khăn lau mặt cho chị ấy rồi đi đến tắt đèn ngủ, chui vào trong chăn để Đới Manh ôm nàng vào lòng.
Đới Manh, so với những ngày tháng trước kia em nghĩ rằng bản thân em thích chị, thì hiện tại em cảm nhận là em yêu chị đến mức em không thể kìm nén được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top