24.

Đới Manh đến bấm chuông cửa, thật lâu vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, trường hợp này là thế nào đây?

Đới Manh định lấy điện thoại ra gọi cho Dụ Ngôn thì thấy cánh cửa từ từ mở ra, mở một cách chậm rãi, tưởng chừng là Dụ Ngôn nhưng người mở cửa cho cô lại là một người khác.

Tĩnh Kỳ chạy đến ôm chân Đới Manh.

"Cô Đới Manh, cháu thật nhớ cô!"

Đới Manh có hơi ngỡ ngàng, vì sao hôm nay Tĩnh Kỳ lại ở đây?

Đới Manh cúi xuống bế Tĩnh Kỳ trên tay rồi đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Hôm nay tiểu Kỳ đến đây chơi với tiểu Ngôn Ngôn sao?"

Tĩnh Kỳ gật đầu, cô bé nói: "Khi nãy tiểu Ngôn Ngôn nói chuyện với kẻ đáng ghét rồi đuổi kẻ đáng ghét đi, sau đó chở tiểu Kỳ đến đây để đợi cô Đới Manh đến."

"Tiểu Kỳ, không được gọi người lớn là "kẻ đáng ghét"." Dụ Ngôn bên trong phòng bếp nghe thấy liền không hài lòng mà nói.

Đới Manh nghe vậy thì dừng chân một chút tại gian bếp của Dụ Ngôn, cô khẽ hỏi: "Là ai vậy?"

Dụ Ngôn chậc lưỡi rồi nói: "Lâm Giai Tuệ."

Tĩnh Kỳ mếu rồi nói: "Nhưng tiểu Kỳ thật sự không thích cô ấy!"

Đới Manh đặt Tĩnh Kỳ ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách rồi nói: "Cô Đới Manh cũng không thích cô ấy, nhưng tiểu Kỳ không được gọi cô ấy là kẻ đáng ghét nhé, tiểu Kỳ phải làm một đứa trẻ ngoan để tiểu Ngôn Ngôn yêu thương, tiểu Kỳ không ngoan thì tiểu Ngôn Ngôn sẽ không thương tiểu Kỳ nữa, dì ấy cũng sẽ không cho chúng ta gặp nhau đâu."

Tĩnh Kỳ gật đầu lia lịa rồi nói: "Vâng ạ, tiểu Kỳ sẽ thật ngoan để cô Đới Manh và tiểu Ngôn Ngôn yêu thương tiểu Kỳ thật nhiều!"

Dụ Ngôn nghe Đới Manh gọi mình là "tiểu Ngôn Ngôn", nàng có chút buồn cười.

"Bây giờ tiểu Kỳ ở đây chơi nhé, cô Đới Manh sẽ vào bếp phụ tiểu Ngôn Ngôn nấu ăn, sau đó ba chúng ta cùng ăn có được không?" Đới Manh khẽ xoa đầu Tĩnh Kỳ rồi nói.

Tĩnh Kỳ tất nhiên là đồng ý, Dụ Ngôn khi nãy có mua tập tô màu về cho Tĩnh Kỳ nên trước khi Đới Manh đến con bé đã bắt đầu chăm chú mà tô màu.

Đới Manh vào trong phòng bếp, mùi hương hấp dẫn của đồ ăn làm cô có hơi đói, cô xoa xoa cái bụng rồi đến kế bên Dụ Ngôn, nói: "Em đang nấu cái gì vậy?"

"Nhìn không thấy sao mà còn hỏi?" Dụ Ngôn hỏi lại.

Đới Manh nhíu nhíu mày, người ta hỏi lấy lệ mà dám nói năng như thế sao?

"Có cần tôi phụ em gì đó không?" Đới Manh lại hỏi.

Dụ Ngôn ngửi được mùi nước hoa từ cơ thể Đới Manh, mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại gây dấu ấn rất tốt khi người khác ngửi vào, mùi khá mát mẻ lại vô cùng dễ chịu, lại càng làm cho Đới Manh quyến rũ hơn bao giờ hết. Hay là do chị ấy quyến rũ nhỉ?

Dụ Ngôn mím môi, chị ấy ở trong đây nàng thật không tập trung nổi.

Dụ Ngôn nàng biết bản thân mình đã có một tình cảm khác với Đới Manh, trên mức quan hệ bạn bè hay là chị em, nói thẳng ra là nàng thích chị ấy. Nàng nhận ra vào ngày nàng nhìn thấy Đới Manh ân cần mà chăm sóc cho Tĩnh Kỳ, vô cùng dịu dàng mà đối đãi với những người thân của nàng, lại càng chu đáo khi lo từng miếng ăn cái mặc cho nàng, tuy nói đó là nhiệm vụ của chị ấy khi làm một công việc trợ lý nhưng nàng biết chị ấy đặt cả mạng sống của mình vào trong đó để chăm sóc cho nàng. Nàng đã thật sự rung động với Đới Manh, nhưng... nàng không biết chị ấy có như vậy hay không.

"Nghĩ cái gì vậy?" Đới Manh thấy Dụ Ngôn dừng tay cũng đã lâu, nàng ấy cũng không nói năng gì mà cứ đơ ra rồi nhìn vào một chỗ, cô có hơi khó hiểu.

"Không có gì." Dụ Ngôn chợt bừng tỉnh, lại tiếp tục lấy đũa xào thức ăn.

Dụ Ngôn đưa đũa đến cho Đới Manh, nàng nói: "Nếm thử dùm tôi đi."

Đới Manh muốn tự mình cầm đũa nhưng Dụ Ngôn giật về, nàng ấy nói: "Tôi đút cho chị."

Đới Manh không cách nào đành để nàng ấy đút.

Dụ Ngôn đang làm món tôm rim, món mà Tĩnh Kỳ rất thích, Đới Manh cảm nhận vị đang tan ra trên đầu lưỡi của mình, ngọt ngọt lại pha thêm chút mặn, vô cùng dễ ăn.

Dụ Ngôn lấy đôi đũa về, theo thói quen lại lấy một ít vị trong chảo rồi nàng tự nếm thử, Đới Manh thấy liền nói: "Cái đó..."

Dụ Ngôn ngơ ngác nhìn Đới Manh, hỏi: "Cái gì?"

"Không... Không có gì." Đới Manh nói.

"Mà... Lâm Giai Tuệ đến tìm em sao?" Đới Manh khi nãy có nghe Tĩnh Kỳ nói, hiện tại thì lại có chút thắc mắc.

"Ừ, chị ấy hỏi vì sao gần đây tôi không nghe điện thoại chị ấy." Dụ Ngôn chầm chậm nói.

"Vậy vì sao em không nghe điện thoại cô ấy?" Đới Manh không biết vì sao mình lại hứng thú với chủ đề này đến như vậy.

Dụ Ngôn thở dài, nói: "Vì tôi thấy tôi không có tình cảm với chị ấy, vả lại chị ấy cũng đã cặp kè với người khác, đến tìm tôi làm cái gì nữa?"

Đới Manh nghe tới đây thì mím môi, sau đó nói: "Vì sao em biết!?"

"Hôm đó chị cũng thấy mà, chị ấy đi dạo phố với cô gái khác." Dụ Ngôn lại bình thản mà nói.

Dụ Ngôn đã thấy rồi sao? Tinh mắt như vậy sao? Cô đã nỗ lực như thế rồi.

"Lần trước phỏng vấn em nói em có hình mẫu lý tưởng, tôi cứ tưởng là em nói cô ấy." Đới Manh ngờ nghệch nói.

Dụ Ngôn lại im lặng, nàng phải nói cái gì đây? Nói rằng đó chính là Đới Manh sao?

"Bịa thôi, dọn cái này ra bàn đi." Dụ Ngôn bỏ tôm vào dĩa rồi đưa đến cho Đới Manh.

Trên bàn đã có sẵn mực chiên, rau xào, canh củ quả hầm xương và thêm món tôm rim, Dụ Ngôn đã làm được nhiều món đến thế rồi sao?

Sau đó ba người ngồi vào bàn ăn cơm.

Tĩnh Kỳ nói: "Sau này cô Đới Manh và dì Ngôn có thể về ở chung nhà không? Nếu như con muốn gặp cũng đều có thể gặp được cả hai người."

Nghe câu nói đó, Đới Manh và Dụ Ngôn nhìn nhau rồi Đới Manh nói: "Cô e là không thể, bởi vì tiểu Ngôn Ngôn rất khó tính, cô ở chung sẽ bị tiểu Ngôn Ngôn mắng mất."

Tĩnh Kỳ lại nói: "Vì sao ạ? Lúc nãy tiểu Kỳ có nghe dì Ngôn nói là dì ấy thích cô Đới Manh mà? Nếu như thích vậy thì dì ấy sẽ không mắng cô đâu."

Dụ Ngôn nghe đến đây thì mím môi, con bé này, vì sao lại nghe hiểu những nội dung đó chứ?

Đới Manh nghe vậy thì nhìn Dụ Ngôn, dưới sự né tránh giao tiếp bằng ánh mắt của Dụ Ngôn thì cô nói: "Dì Ngôn nói thích cô là vì thích làm việc với cô, làm việc chứ không thể ở chung đâu."

"Thật sao ạ? Con cứ tưởng hai người thích nhau đều sẽ ở chung với nhau." Tĩnh Kỳ nói tiếp.

"Trên lý thuyết là vậy, nhưng mà cô với dì Ngôn là không thể, vì vậy nên sau này tiểu Kỳ muốn gặp thì đều có thể gọi điện cho cô, cô sẽ đến chơi với tiểu Kỳ, được không?" Đới Manh khẽ dỗ dành Tĩnh Kỳ.

Dụ Ngôn ăn cơm hôm nay thật sự nuốt không trôi.

Ăn xong hai người vào rửa chén, Dụ Ngôn nói: "Khi nãy từ chối Lâm Giai Tuệ nên tôi có nói bừa rằng thích chị cho cô ấy nghe, chị đừng hiểu lầm."

Đới Manh cười cười mà nói: "Tất nhiên rồi, tôi biết mà."

Biết cái gì chứ? Tôi là thích chị thật... Nhưng mà khi nãy nghe Đới Manh nói vậy, trái tim Dụ Ngôn nàng đã hẫng đi một nhịp, nàng... cũng không biết phải làm sao.

Qua thứ năm, Dụ Ngôn bay sang tỉnh An Huy để chuẩn bị cho concert âm nhạc của mình, bởi vì thứ bảy là diễn ra sự kiện nên nàng phải tranh thủ đến sớm để lo mọi thứ từ trước.

Đới Manh lần này vô cùng bận bịu bởi vì cô là cầu nối tổ chức concert cho Dụ Ngôn nên cô đã chạy tới chạy lui khắp nơi để chuẩn bị cho thật kỹ lưỡng.

Lần này diễn ở sân vận động 70.000 người nhưng từ khi mở bán vé thì vé đã hết sạch trong vòng 4 phút ngắn ngủi, đúng là Dụ Ngôn, cái gì cũng có thể làm được.

Lần này Dụ Ngôn có hát thêm vài bài tiếng anh, Đới Manh cũng đã liên lạc với bên chế tác để xin phép mua lại bản quyền bài hát về cho Dụ Ngôn diễn.

Và Dụ Ngôn đang diễn tập một bài hát trong số đó.

"I hit you with the best throw
Em tiến vào chị với kiểu "bơi" điêu luyện nhất
Freestyle and breaststroke
"Bơi" tự do và "bơi" ếch
Til you blowing cigarette smoke
Cho đến khi chị nhả khói thuốc
And now the bed's broke
Và giờ đến giường cũng phải đi tong
So what we gon' do now
Vậy giờ thì chúng ta làm gì
F-ck it, round two now
Làm trận thứ hai nào
Work it out, then we cool down
Tận hưởng nó rồi chúng ta hạ nhiệt
Baby tonight's the night I let you know
Baby, đêm nay là đêm em cho chị biết
Baby tonight's the night we lose control
Baby, đêm nay là đêm chúng ta mất kiểm soát
Baby tonight you need that, tonight believe that
Tối nay chị sẽ cần nó, chị sẽ tin vào nó
Tonight I'll be the best you ever had.
Tối nay em sẽ là điều tuyệt vời nhất mà chị chưa bao giờ có."
Tonight - John Legend

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn đang diễn tập bài hát với dancer mà cô có hơi nhộn nhạo trái tim, bởi vì bài hát khá "đen" và điệu nhảy nàng ấy sáng tạo ra cũng thật làm cho người ta nghĩ về những điều không đứng đắn, nào là nắm tay, nào là ôm eo, thậm chí còn môi gần môi như sắp hôn nhau.

Đới Manh nhìn hai người bọn họ nhảy thân mật với nhau, cô lại không nhìn nổi, vì sao nhỉ?

Tống Tư Duệ cũng có mặt ở đây, khi Dụ Ngôn đang diễn tập thì có nhân viên giao hàng đến, nói là giao hàng cho Tống Tư Duệ.

Tống Tư Duệ nhận đồ rồi đi vào, trên tay cô ấy ôm một bó hoa hồng với một bức thư nhỏ, nội dung chỉ ghi: "Làm việc chăm chỉ nhé, giữ sức khoẻ."

Không có tên người gửi nhưng Tống Tư Duệ thừa biết ai là người gửi đến, kể cả Đới Manh.

Ngày thứ bảy cũng đã đến, Dụ Ngôn đã hoàn thành màn trình diễn thật hoàn hảo để đưa đến cho những người yêu thương mình. Vẫn là bài hát "Tonight" làm cho khán đài bùng nổ, bởi vì fans Dụ Ngôn "ghen", mà bên trong cũng có người "ghen" không kém.

Dụ Ngôn cũng kiếm được hai cái hot search cho đêm trình diễn ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top