153.

Dụ Ngôn nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, ánh mắt nàng đầy ý vị mà nhìn Đới Manh, sau đó lại tập trung vào việc cần làm đó chính là tẩy đi lớp trang điểm này.

Ba cái cúc áo sơ mi của Đới Manh bị Dụ Ngôn cởi lúc nãy vẫn chưa được gài lại đàng hoàng nghiêm chỉnh, Đới Manh vô cùng câu nhân mà chống một tay lên thành bồn rửa mặt, cô liếm liếm môi rồi nháy mắt với Dụ Ngôn một cái.

Dụ Ngôn nhìn bộ dáng Đới Manh trước mặt, nàng không dám nhìn quá lâu mà lại tiếp tục nhìn bản thân mình trong gương.

Nhìn chị ấy lâu nhất định sẽ mềm nhũn chân.

Đới Manh lại nói: "Giận sao?"

Dụ Ngôn lấy một ít sữa rửa mặt ra tay, sau đó thoa đều lên tay rồi nói: "Giận chị làm gì chứ? Dù gì chị cũng đã kết hôn với em, họ thích chị thì cứ việc thích, em không quan tâm."

Đới Manh hai tay khoanh lại, lưng tựa lên thành bồn rửa mặt, vô cùng thong thả mà nói: "Lỡ đâu chị lại hai tay hai em thì phải làm thế nào?"

Dụ Ngôn lúc lâu sau rửa mặt xong, nàng không nói không rằng mà đi ra ngoài, lập tức bị Đới Manh kéo trở lại phòng tắm, nàng bực dọc nói: "Muốn cái gì?"

Khẽ bật cười kiều mị một cái, Đới Manh ôm eo Dụ Ngôn mà kéo nàng ấy đến sát đến cô, Đới Manh nói: "Chị chưa dạy em phải làm vợ thế nào sao? Tẩy trang cho chị nữa."

Hơi thở của Đới Manh có chút mùi hương của rượu pha thêm mùi hương đặc trưng của chị ấy, phút chốc kéo tâm hồn của Dụ Ngôn bay bổng lên không trung, nàng không rõ Đới Manh đang say hay là tỉnh nhưng nàng biết rõ bản thân mình thật sự đã say mất rồi.

Nàng say Đới Manh, say nụ cười của chị ấy, say mùi hương của chị ấy, say giọng nói của chị ấy, mà có lẽ tất cả những thứ thuộc về Đới Manh đều khiến nàng say mê khó mà tìm được lối thoát.

Dụ Ngôn không trả lời Đới Manh, nàng biết giờ đây nàng nói gì cũng hoá thừa, nàng chỉ lẳng lặng làm những điều Đới Manh muốn, ngoan ngoãn tẩy trang cho Đới Manh, ở bên cạnh chị ấy xem chị ấy rửa mặt.

Đới Manh thấy Dụ Ngôn nhìn mình mãi, cô cũng không thắc mắc vì sao nàng ấy nhìn mình lâu như vậy, cô chậm rãi lấy khăn lau đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt rồi tiến đến nơi Dụ Ngôn đang đứng, hai tay cô quen thuộc mà ôm eo Dụ Ngôn, một phát đã bế bổng nàng ấy đặt nàng ấy ngồi trên mặt bồn rửa mặt, sau đó chen vào giữa hai chân Dụ Ngôn, cô nói: "Say sao?"

Thanh âm khàn khàn không giống với thường ngày của Đới Manh vang lên, như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Dụ Ngôn, nàng chủ động choàng hai tay qua cổ Đới Manh, sau đó tiến đến muốn hôn lấy đôi môi khiêu gợi kia của chị ấy nhưng Đới Manh lại ngã người về phía sau để né tránh nụ hôn vội vã đó, chị ấy cười cười nhướn mày mà nói: "Gì đây?"

Dụ Ngôn nhíu mày không hài lòng, nàng nói: "Em muốn hôn."

Bàn tay Đới Manh đặt ở eo Dụ Ngôn, nhẹ nhàng xoa nắn lấy, cô đầy quyến rũ mà nói: "Muốn hôn rồi còn muốn gì nữa không? Nói luôn một lần rồi chị chiều em."

Dụ Ngôn có hơi hoài nghi, nàng nhỏ giọng hỏi lại: "Chị nói đùa sao?"

Đới Manh bật cười mà nói: "Chị đùa em làm gì? Chỉ là chị có một điều kiện, không biết Dụ Ngôn có thể đáp ứng cho chị không?"

Dụ Ngôn nhướn mày chờ Đới Manh nói tiếp.

"Chị có chút say nên cần giải rượu trước, tiểu Ngôn có thể giúp chị giải rượu không?"

Dụ Ngôn nghe Đới Manh nói vậy liền hiểu, nàng khẽ nở ra một nụ cười thích thú, Đới Manh khẽ nháy mắt với nàng một cái rồi dắt tay nàng đi ra khỏi phòng tắm.

Dụ Ngôn giống như chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, nàng đẩy Đới Manh nằm xuống chiếc giường trắng muốt kia rồi vội vã mà áp Đới Manh dưới thân, lập tức hôn lên đôi môi đầy gợi cảm kia của chị ấy.

Đới Manh một tay ôm lấy eo của Dụ Ngôn, một tay đặt ở sau gáy nàng ấy, vô cùng hân hoan nàng ấy cùng cô chìm vào nụ hôn sâu.

Hai người môi lưỡi day dưa không rời, lưỡi của Dụ Ngôn ấm nóng lại như mật ngọt mà khuấy đảo trong khoang miệng Đới Manh, hôn đến tê dại.

Dụ Ngôn chủ động dứt nụ hôn mãnh liệt ra trước, nàng ở trên người Đới Manh mà chiếm lấy thế thượng phong, bàn tay nàng chậm rãi đi đến cởi những chiếc cúc áo sơ mi còn sót lại trên người Đới Manh, sau đó cởi phăng đi chiếc áo sơ mi đắt tiền cùng chiếc áo ngực đang trói chặt lấy hai khoả mềm mại của chị ấy kia.

Đôi mắt Dụ Ngôn sáng rực khi nhìn thấy thân thể trắng như ngọc của Đới Manh, làn da chị ấy mịn màng, hai khoả ngực đầy đặn và cơ bụng số mười một vô cùng hoàn hào của Đới Manh khiến cho tâm trạng của Dụ Ngôn hưng phấn hơn bội lần.

Dụ Ngôn liếm liếm môi thích thú, nàng đưa tay sờ lên cơ bụng của Đới Manh, khẽ nói: "Ai chỉ chị nhảy khoe bụng trên sân khấu đấy?"

Đới Manh bất lực mà cười, cô biết Dụ Ngôn không dễ gì lại thoả mãn cô nhanh như thế bởi vì thường ngày cô cũng giày vò nàng ấy rất lâu, cô đưa tay đến nắm lấy bàn tay của Dụ Ngôn sau đó lại đặt lên khoả ngực ấm nóng của mình, cô nói: "Người ta muốn cho em bất ngờ."

Bàn tay Dụ Ngôn được Đới Manh dẫn dắt tiếp xúc vào dàn da nóng bỏng kia, nàng liếm môi bóp lấy một bên ngực của chị ấy ra sức nhào nặn, cổ họng Đới Manh phát ra vài tiếng rên khe khẽ thoải mái.

Dụ Ngôn cúi người xuống hung hăng liếm mút lấy cần cổ trắng ngần của Đới Manh, nơi mà mùi hương cơ thể của chị ấy nồng nàn nhất.

Xúc cảm nơi Dụ Ngôn tiếp xúc là quá lớn, một cỗ nồng nhiệt trào lên trong cơ thể Đới Manh, hình như là rất lâu rồi cô chưa để cho nàng ấy ở trên làm mình, vậy nên mỗi một hành động của nàng ấy đều kéo cô vào sự đê mê cực hạn.

Thật muốn nàng ấy nhanh chóng vào trong.

Dụ Ngôn đặt vài chiếc dấu đỏ trải dài từ cổ Đới Manh xuống tới bờ vai trắng nõn kia, không mạnh không nhẹ mà cắn lên đó một cái, bàn tay kia vẫn không ngừng nhào nặn khoả ngực mềm mại của chị ấy.

Tay còn lại Dụ Ngôn lần xuống bên dưới, chậm chạm như ốc sên lại có chút ngượng ngùng như chú mèo nhỏ, lần trước làm là Đới Manh dẫn dắt nàng, lần này không được chỉ bảo lại có hơi chần chừ đôi chút, mà điều đó lại làm Đới Manh gấp gáp hơn bao giờ hết.

"Cởi quần chị ra." Đới Manh nhỏ giọng ra lệnh khi thấy Dụ Ngôn chậm chạp như vậy, hiện tại cô đang bức bối muốn chết.

Dụ Ngôn ngoan ngoãn cởi đi hai lớp quần của Đới Manh, nhìn chị ấy loã thể trước mặt mình, trong lòng Dụ Ngôn hưng phấn đến lạ.

Bàn tay của Dụ Ngôn mân mê lấy đôi chân thon dài mịn màng của Đới Manh, nàng thấy Đới Manh sống dở chết dở vì bị nàng giày vò thì có chút thương cảm cho chị ấy, nhưng tất nhiên hiếm khi chị ấy cho nàng làm chị ấy thế này, nàng phải để chị ấy cầu xin nàng.

Dụ Ngôn lui người xuống, hai tay nàng ôm chặt lấy hai chân của Đới Manh, sau đó dùng lưỡi liếm lên đùi chị ấy, Đới Manh lập tức chịu không được mà vặn vẹo cơ thể không ngừng.

"Dụ Ngôn, mau cho chị..." Đới Manh vì bị sự kích thích quá lớn kia đả động đến sức chịu đựng, hơi thở cô bắt đầu trở nên gấp gáp, cả cơ thể nóng bừng ra sức bấu víu lấy ga giường bên dưới.

Dụ Ngôn không ngừng liếm láp mà ngày càng càn rỡ hơn, nàng đưa tay chạm đến vùng ẩm ướt của Đới Manh, ở bên ngoài chạm vào những nơi nhạy cảm của chị ấy khiến Đới Manh run rẩy không thôi.

"Mau... Dụ Ngôn... Cho chị..."

Bên trong nóng lại trống rỗng, ngứa ngáy khó chịu giày vò xúc cảm của Đới Manh từng chút từng chút một, Đới Manh muốn phát điên mà nức nở van xin Dụ Ngôn, cuối cùng Dụ Ngôn cũng nở một nụ cười hài lòng mà đưa ngón tay thon dài đầy tinh tế của mình vào hang động ẩm ướt của Đới Manh.

Dụ Ngôn chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đới Manh, bàn tay bên dưới chậm rãi đi vào, đâm sâu đến tận cùng của chị ấy, cảm nhận sự ấm nóng của da thịt, hàng ngàn tế bào bám víu lấy tay nàng, muốn nàng mau mau làm chủ nhân của nó thoả mãn.

"Ah ~ " Đới Manh thoải mái mà rên lên một tiếng, sau đó đáp trả lại nụ hôn của Dụ Ngôn, nàng ấy động tay cô liền ưỡn ẹo nâng hông cao lên để nàng ấy dễ dàng đâm sâu vào, môi lưỡi hai người quyện chặt lấy nhau, hai cơ thể nóng bỏng cọ xát lấy nhau, hơi thở hoà cùng nhau, tạo nên bức tranh dâm mỹ độc nhất vô nhị.

Từ hôm nay hai chúng ta chính thức trở thành một nửa của cuộc đời nhau rồi, Đới Manh.

--------
Tui đang muốn viết SE quá 😔 cản tui lại đi 😔 tại thấy nguyên fic hạnh phúc mà HE cũng kì......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top