10.

"Dụ Ngôn... Lẽ nào...?"

Dụ Ngôn có tật giật mình, bỗng ấp úng: "Cái... Cái gì...?"

"Cô ngủ chảy nước dãi sao!?" Đới Manh thấy Dụ Ngôn nhất định là có chuyện gì đó xấu hổ muốn dấu.

Dụ Ngôn đơ ra vài giây rồi nhíu mày nói: "Chị bị điên sao?"

Đới Manh nghe vậy thì gãi gãi đầu, không phải thì thôi, làm gì mà cọc với tôi!?

Hôm nay Dụ Ngôn có cảnh quay sau 10 giờ, bởi vì Giai Ý trong phim hôm nay không có tiết học.

Giai Ý đầu giờ trưa lên phòng thư viện của trường để học, Giai Ý đang cố với lên trên cao để lấy quyển sách thì lão sư Thục Tâm liền đến giúp nàng, giật mình xoay người lại nhìn, Giai Ý suýt nữa thì ngã, được Thục Tâm đỡ nàng lại.

Dụ Ngôn đang đóng rất nhập tâm thì nhớ đến khoảnh khắc khi nàng ở nhà cùng với Đới Manh, hai người cũng trong tư thế đầy ám muội này...

Dụ Ngôn bỗng nhiên quên mất lời thoại tiếp theo là gì.

Đới Manh trong đây nhìn Dụ Ngôn ấp a ấp úng chưa nói thoại kia thì có chút lo lắng, cảnh này đâu có nhiều thoại mấy, vì sao lại không nhớ?

Ánh mắt Dụ Ngôn và Cao Hi Văn trao cho nhau rất ngọt, nếu phim chiếu lên khẳng định sẽ có siêu thoại Couple cho mà xem.

"Cắt! Dụ Ngôn, nghỉ ngơi một lát đi." Đạo diễn Lý nói.

Trịnh Mẫn Hoa cứ tưởng Dụ Ngôn sẽ bị đạo diễn mắng cho một trận, nào ngờ đạo diễn chỉ đơn giản là nói vào nghỉ ngơi sao? Đúng là không ngoài dự đoán, Dụ Ngôn chơi quy tắc ngầm với Phùng Hâm Dao nên mới được nhận sự ưu ái này từ đạo diễn.

Chẳng bù cho cô, lần nào làm lỗi cũng bị mắng thật nhiều.

"Cô không khoẻ sao?" Đới Manh thấy Dụ Ngôn ngồi xuống ghế liền hỏi.

Dụ Ngôn lắc đầu, nhìn Đới Manh rồi lại nhìn sang chỗ khác, nói: "Không có, tôi không sao."

Không sao vậy tại sao lại quay hỏng chứ? Đới Manh chỉ nghĩ chứ không dám nói.

Lần nào thoại thật nhiều Dụ Ngôn cũng có thể diễn mội cách trơn tru, lần này chỉ có mấy câu mà lại không diễn được thì chắc chắn nàng ấy có vấn đề gì đó khó nói.

10 phút sau hai người diễn lại cảnh vừa rồi, Dụ Ngôn nhủ với lòng không được suy nghĩ linh tinh nữa, phải thật tập trung. Cảnh này cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Những cảnh diễn tiếp theo là những ngày tháng Giai Ý nhận ra tình cảm của mình và bắt đầu yêu thầm lão sư Thục Tâm.

Thấm thoát hai tuần trôi qua, bộ phim đã dần đi được một nửa. Chỉ với 3 tuần mà đã hoàn thành được một nửa thì đúng là quá nhanh so với dự kiến của cả đoàn phim.

Sau ngày hôm kia, Phùng Hâm Dao đều không đến tìm Dụ Ngôn ở phòng riêng nữa, Đới Manh có hơi thắc mắc vì sao không thấy cô ta nên có đi thăm hỏi một vài người.

"Phùng tổng sao? Cô ấy đã đi sang Hàn Quốc rồi, cô ấy đi công tác." Đạo diễn Lý nói với Đới Manh.

Đới Manh gật gù trở về, tưởng từ bỏ Dụ Ngôn rồi chứ.

Dụ Ngôn sau sự kiện lén lút kia thì lại càng ngày càng xa cách với Đới Manh hơn, Đới Manh thật không hiểu bản thân cô làm gì sai với nàng ấy.

Cho đến buổi đêm ngày hôm nay...

"Đới Manh, giúp tôi một chuyện được không?" Dụ Ngôn đang đọc kịch bản thì nhìn Đới Manh, nói.

Đới Manh tất nhiên sẵn lòng.

"Cô giúp tôi luyện tập đoạn này đi." Dụ Ngôn nói rồi chỉ vào trong kịch bản.

Đới Manh nhận lấy tập kịch bản, đọc cái đoạn Dụ Ngôn đang chỉ.

Giai Ý tan học tiết cuối cùng trong ngày, khi đó cũng là 20 giờ 30 phút. Hôm nay Uyển Như không đi học, nàng phải về nhà một mình. Trong lúc đợi xe bus chuyến cuối cùng tới thì lão sư Thục Tâm đến, ngỏ lời muốn đưa nàng về bởi vì trời đã tối, về nhà một mình rất nguy hiểm vì gần đây có nghe thời sự nói có biến thái khu vực trường học.

Giai Ý nghe vậy cũng không dám từ chối vì nàng cũng khá sợ, sau đó lên xe để Thục Tâm đưa về.

Đưa Giai Ý về đến nhà, bỗng nhiên Giai Ý lên cơn đau tim vì nàng có bệnh từ khi còn nhỏ, Thục Tâm hốt hoảng đỡ lấy nàng, theo chỉ dẫn của nàng mà lấy được lọ thuốc trong túi, đưa đến cho Giai Ý, sau đó đưa Giai Ý vào trong nhà chăm sóc.

Lời thoại cho lần này thì khá nhiều, Đới Manh vừa cầm kịch bản vừa diễn với Dụ Ngôn, sẵn tiện kiểm tra xem nàng ấy có thuộc thoại hay không. Các bạn fan Dụ Ngôn, các bạn phải nhìn thấy tôi có ích như thế nào đối với idol của các bạn đi.

Đến một đoạn...

Đới Manh liền khựng lại.

Thục Tâm nhìn thấy Giai Ý ngủ đã say, cô lén lút hôn lên chiếc má của nàng ấy, sau đó rời đi.

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn đang nằm ở trên giường kia, nói: "Đoạn tiếp theo này... Không diễn cũng được mà phải không...?"

Đới Manh cô 10 năm đi làm trợ lý cũng chưa từng phải làm những việc ngượng ngùng thế này.

Dụ Ngôn nhắm mắt đó rồi nói: "Cứ diễn như bình thường."

Bởi vì nàng không nhớ đoạn đó như thế nào.

Đới Manh gãi gãi đầu, nói: "Xin lỗi, tôi diễn nhé."

Sau đó Đới Manh cúi xuống, khẽ chạm đôi môi mềm mại ấm áp của mình lên má Dụ Ngôn.

Trái tim Dụ Ngôn đập mạnh liên hồi... Đoạn này là hôn sao? Vì sao nàng không nhớ!?

Dụ Ngôn chưa kịp hoàn hồn thì Đới Manh đứng dậy, rời khỏi phòng.

"Cốc cốc cốc."

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Dụ Ngôn như chợt bừng tỉnh, vội bật dậy.

Nàng còn chưa ra tới cửa đã nghe giọng Đới Manh: "Dụ Ngôn, mở cửa cho tôi với."

Trên đầu Dụ Ngôn hiện một tràn dấu chấm hỏi, vì sao chị ấy ra ngoài rồi hiện tại đòi vào?

Dụ Ngôn mở cửa hé hé, nhìn Đới Manh ở bên ngoài, nói: "Chị ra làm gì vậy?"

Đới Manh đầy ngạc nhiên mà nói: "Thì không phải trong kịch bản nói Thục Tâm hôn trộm Giai Ý rồi rời đi sao? Tôi diễn tốt như thế còn gì?"

"Ai cho chị hôn tôi?" Dụ Ngôn nhíu mày nhìn Đới Manh mà nói.

Đới Manh trợn mắt ngạc nhiên, nói: "Thì... vừa nãy cô nói tôi diễn tiếp còn gì?"

Dụ Ngôn nhất thời im lặng.

Đới Manh long lanh đôi mắt nhìn Dụ Ngôn rồi làm nũng, nói: "Tiểu Dụ, cho tôi vào đi mà."

Dụ Ngôn tròng mắt khẽ nhúc nhích, tên Đới Manh này tưởng nàng là con nít sao? Còn bày trò làm nũng với nàng.

"Tiểu Dụ cái đầu chị." Dụ Ngôn nói rồi lườm Đới Manh một cái, sau đó xoay người đi vào bên trong phòng, lên giường rồi lấy chăn trùm lại kín mít không có một kẽ hở.

Đới Manh nhìn Dụ Ngôn, khẽ nhíu mày khó hiểu. Cô làm sai sao? Rõ ràng nàng ấy nói diễn nên cô mới diễn.

Bĩu môi, mặc kệ nàng ấy, bây giờ cô phải đi ngủ một giấc mới được.

Buổi tối hôm sau sau khi diễn xong, Đới Manh được tổ đạo cụ nhờ ở lại phụ giúp để chuẩn bị đạo cụ cho Dụ Ngôn để ngày mai diễn, Đới Manh thấy vậy nên nói Dụ Ngôn về tắm rửa nghỉ ngơi sớm, ngày mai nàng ấy còn phải đi diễn sớm.

Dụ Ngôn cũng không nghĩ nhiều mà trở về.

Sau khi nàng tắm xong, vừa bước ra thì thấy Phùng Hâm Dao đang ngồi ở trên sofa bấm điện thoại của nàng, Dụ Ngôn liền chạy đến giật lại điện thoại, nói: "Chị làm cái quái gì ở đây vậy? Sao chị lại vào được phòng tôi?"

Phùng Hâm Dao nhìn một lượt Dụ Ngôn từ trên xuống dưới, nàng ấy mặc đồ ngủ cũng thật quyến rũ chết người, cô khẽ chép miệng, hai tay đan vào nhau, nói: "Chị nhớ em nên đến thăm em, em không nhớ chị sao?"

Dụ Ngôn nhíu mày, nói: "Cho tôi cái lý do để tôi nhớ một người như chị đi? Còn không mau ra khỏi phòng tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ."

Phùng Hâm Dao đứng lên, cười cười rồi từng bước tiến đến Dụ Ngôn, liếm môi rồi nói: "Em gọi thoải mái, xem ai cứu được em nào?"

Dụ Ngôn thật không biết làm gì trong trường hợp này, người duy nhất có thể cứu được nàng thì còn ở phim trường...

Dụ Ngôn nàng đôi mắt ngấn nước muốn khóc, theo bản năng mà lùi lại từng bước, đôi môi mím chặt vì sợ hãi.

Phùng Hâm Dao đẩy Dụ Ngôn vào góc tường, một tay dễ dàng giữ chặt hai tay của nàng ấy, nhìn Dụ Ngôn rồi nói: "Chị nghe nói hôm nay Cao Hi Văn hôn má em sao? Chị thật ghen tị với cô ấy đó nha."

Dụ Ngôn tìm đủ mọi cách để chống cự nhưng Phùng Hâm Dao quá mạnh mẽ, nàng tay chân yếu mềm thật sự không thể làm gì cô ta được, nàng bất lực mà nói: "Làm ơn tha cho tôi đi..."

Phùng Hâm Dao dịu giọng nói: "Cũng chưa phải chúng ta chưa từng làm chuyện đó, em ngại cái gì chứ? Hay là em muốn ngày mai hot search bạo tím vì những hình ảnh khoả thân đầy nóng bỏng của nữ minh tinh Dụ Ngôn? Chiều chị một chút, chị sẽ cho em tất cả mà bảo bối."

"Tôi và chị chưa từng có gì cả! Chưa từng có bất cứ điều gì cả... Vậy nên xin chị... Tha cho tôi đi..." Dụ Ngôn vừa hét lên vừa khóc, vì đây là phòng cách âm, tất nhiên những âm thanh cầu cứu của nàng không một ai có thể nghe thấy.

Phùng Hâm Dao bật cười man rợ, không có trả lời Dụ Ngôn mà nhanh chóng bế nàng ấy bỏ lên giường, không biết từ đâu đã chuẩn bị sẵn, Phùng Hâm Dao kéo sợi dây từ dưới giường lên, cột hai tay của Dụ Ngôn sang hai bên rồi lần lượt đến hai chân. Cơ thể Dụ Ngôn hiện giờ như hình chữ 大, nàng không biết làm gì để thoát khỏi tình cảnh này, nàng thật sự đã quá mệt mỏi...

Phùng Hâm Dao đè lên người Dụ Ngôn, mà chui vào hõm cổ nàng ấy hít lấy hít để, lấp đầy buồng phổi của mình mùi hương đầy quyến rũ kia.

Lâu sau cô nhìn Dụ Ngôn đang khóc nức nở kia, nhìn đôi môi đã bị nàng ấy cắn đến đỏ ửng, cô nói: "Cho chị hôn môi em được không?"

Dụ Ngôn nghe vậy liền mím môi lại, vùng vẫy mà muốn đẩy Phùng Hâm Dao, nhưng trước tình cảnh hiện tại nàng chẳng thể làm được gì.

Nước mắt Dụ Ngôn đã ướt đẫm gối, nàng cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, nàng sẽ không còn là Dụ Ngôn nữa... Nàng uất ức sắp chết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top